Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Leo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vân Thâm nằm trên giường bệnh xem sổ sách công ty, điều này không giấu được Khương Thục Ninh. Bà không vui lải nhải mấy câu, Vân Thâm cũng không nói lại. Xem mọi lời như vào tai này lại ra tai kia, không đọng lại trong đầu.

Ngón tay cậu gõ đều đều trên bàn phím laptop khiến bà càng thêm bực dọc.

"Vân Thâm, con có nghe lời mẹ nói đấy không? Bác sĩ nói con cần tĩnh dưỡng."

Nghe ra ngữ điệu của mẹ mình đã dần lắng lại, lúc này, Vân Thâm mới dừng tay ngẩng đầu nhìn bà.

"Mẹ à."

Ánh mắt cậu có chút bất đắc dĩ mang theo vẻ yếu ớt của người bệnh.

"Nằm không mãi rất chán. Mẹ đừng nghĩ con đang làm việc, cứ xem như là con đang giải trí giết thời gian đi."

"Hai chuyện này khác nhau. Giải trí là giải trí, làm việc là làm việc. Sao có thể như nhau được?"

Khương Thục Ninh không cho là đúng mà lên tiếng phản bác. Mẹ con hai người không ai nhường ai, cứ thế nhìn lẫn nhau.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy mở. Một bóng người ló đầu vào trong phòng, giọng điệu ấm áp quan tâm.

"Tiểu Thâm, xem ai đến thăm này."

Thanh niên hớn hở cười nói, đôi mắt to tròn nhìn dễ mến cũng cong cong theo nụ cười. Vân Thâm cùng Khương Thục Ninh theo âm thanh mà đồng loạt nghiêm mặt xoay đầu sang nhìn lấy anh. Không khí đột nhiên thật là lúng túng. Leo phát giác hoàn cảnh lúc này không được đúng cho lắm thì nhanh trí mở cửa rồi đứng thẳng người lễ phép chào Khương Thục Ninh.

"Con chào dì."

Nhìn rõ người đến là ai, Khương Thục Ninh lập tức nở nụ cười quan tâm trìu mến của bậc cha chú.

"Leo, con về khi nào đấy? Đến đúng lúc lắm, Tiểu Thâm cứ nói bệnh viện chán suốt. Con có rảnh thì cứ đến nói chuyện với nó mấy câu."

Vừa nói, bà vừa giằng lấy laptop khỏi tay Vân Thâm để lên bàn rồi đẩy Leo ngồi xuống ghế cạnh giường. Leo là con trai của chị bà, lại là bác sĩ. Có Leo ở bên cạnh Vân Thâm, bà đương nhiên thấy rất là an tâm.

Ba người cứ thế ngồi nói chuyện. Khương Thục Ninh hỏi thăm Leo mấy câu rồi rời đi. Dù sao hai đứa nhỏ trạc tuổi nhau dễ nói chuyện, bà đã lớn, hai đứa có muốn nói gì thì ít nhiều cũng sẽ không được thoải mái.

"Leo, sao anh lại đột ngột về nước?"

Vân Thâm nhìn mẹ rời đi, an tĩnh nằm trên giường trò chuyện với Leo. Tuy rằng là anh em họ, nhưng Leo lại nhỏ hơn cậu một tuổi.

Leo nhìn quanh thấy trái cây trên bàn thì tự nhiên cầm lấy một quả táo bắt đầu gọt.

"Vì em."

Leo đáp.

"Bảo bối của nhà họ Khương xảy ra tai nạn, anh tất nhiên phải vội vàng về nước."

Nói đến đây, Leo có chút hung dữ lườm Vân Thâm một cái, lời ra khỏi miệng lại vô cùng quan tâm.

"Em vẫn luôn làm mọi người trong nhà lo lắng. Nhớ hồi trước anh chọn học y, mẹ còn nói rất tốt. Bởi vì tương lai anh có thể chăm sóc cho em. Anh lúc ấy không cho là đúng. Anh không muốn chăm sóc cho em. Anh muốn em khỏe mạnh."

Leo thở dài, con dao hơi dùng sức quá mức làm vỏ táo đứt giữa đường rơi xuống chân anh.

"Sao mọi chuyện lại trở thành như vậy?"

"Leo..."

Vân Thâm luống cuống muốn an ủi anh, lại bị Leo nạt lại.

"Gọi là anh Leo."

"... Anh họ..."

Vân Thâm tức thì nhỏ giọng gọi.

"Em thật không ngoan, cứ nghe lời tên khốn kia."

Leo lại bực. Hồi bé Vân Thâm đã từng ngoan ngoãn gọi anh là anh trai đấy. Nhưng chỉ vì cái tên khốn nào đó nói rằng không thể gọi anh trai lung tung mà cậu đổi lại gọi anh là anh họ. Nghe thật là bực mình.

Mà cũng hay thật đấy. Phó Vân Thâm là bảo bối của nhà họ Khương. Ông bà ngoại thương cậu, mẹ anh thương cậu. Luôn thấy cậu quá hiểu chuyện, lại phải chịu thiệt thòi. Sau lần vào bệnh viện vì viêm dạ dày cấp tính càng cảm thấy sức khỏe đứa nhỏ này không tốt cũng yêu chiều cậu hơn.

Cái tên Phó Tây Châu kia thì rất lợi hại. Phải nói là ngay từ bé đã lợi hại rồi. Vừa vào Phó gia đã nhìn rõ mấu chốt của tất cả chính là Phó Vân Thâm. Sau đó tiếp cận cậu, khiến cậu yêu mến người anh trai là hắn.

Hắn diễn rất thật, Leo thậm chí còn từng cảm thấy, người này thật lòng đối xử với Vân Thâm, cũng thật lòng lo lắng và quan tâm cậu. Kết quả thì sao?

Đến lúc cần thiết cũng lập tức trở mặt thành thù.

Leo nhìn kỹ Vân Thâm. Thấy cậu lại gầy hơn trước nhiều rồi.

"Tiểu Thâm, về sau anh sẽ là bác sĩ của em."

"... Cần gì chứ? Không phải anh muốn đi khắp nơi chữa bệnh từ thiện sao? Em ổn mà..."

Phó Vân Thâm cười xòa nói. Cậu không thích việc mình dần trở thành gánh nặng của người thân. Thế nhưng cậu còn chưa nói xong, Leo đã ôm lấy cậu, bàn tay choàng qua vai vỗ vỗ lưng cậu.

"Em đã rất sợ hãi đúng không? Đừng tự ép mình phải kiên cường nữa. Tiểu Thâm, anh sẽ là bác sĩ của em, không cần phải giả vờ trước mặt anh."

"..."

"Em muốn tập đi, anh sẽ tập với em. Em muốn làm việc cũng được, cứ việc làm. Lăng Thiên phá sản hay vào tay tên khốn kia cũng không sao. Khương gia không thèm."

Leo càng nói càng xúc động, bàn tay chuyển từ vỗ lưng sang vò vò đầu Phó Vân Thâm. Đứa nhỏ này, rõ ràng là hơn anh một tuổi, vóc người cũng cao lớn, nhưng ôm vào lòng lại vẫn cứ như ôm một đứa nhóc vậy.

Hồi bé, Leo thích nhất là ôm Vân Thâm rồi vò vò đầu cậu mấy cái như thế.

Sau đó, Tây Châu xen mồm không cho anh ôm. Vân Thâm lớn rồi cũng ngại không cho anh ôm, nói cậu không còn là trẻ con nữa. Anh choàng vai bá cổ một lúc là cậu sẽ xấu hổ đẩy anh ra.

Bây giờ... Còn không phải là anh muốn ôm thế nào thì ôm thế ấy? Muốn ôm lúc nào thì ôm lúc nấy?

"Leo... Nóng, thả tay..."

Phó Vân Thâm nửa cảm động nửa buồn bực muốn đẩy Leo ra lại không đẩy được.

Trời thì nóng, Leo lại như một con gấu lớn ôm cậu chặt cứng. Không biết là vì muốn an ủi cậu, hay là vì thừa lúc cậu yếu sức mà ôm cho thỏa lòng mong ước suốt mấy năm nay nữa. Cuối cùng, Phó Vân Thâm chỉ có thể bỏ cuộc thở dài, mặc cho Leo ôm lấy mình vỗ vỗ. Kì thực..., cậu đúng là rất sợ, sợ cứ phải nằm trên giường bệnh mãi. Sợ bản thân tàn phế rồi trở thành vô dụng.

Chỉ là cậu tỏ ra kiên cường, tỏ ra mạnh mẽ. Tỏ ra rằng mất một chân cũng không sao, cậu chấp nhận được, cậu vượt qua được. Cậu cậy mạnh lừa mẹ mình, lừa Phó Tây Châu. Lại không lừa được con gấu thoạt trông không tim không phổi Leo này.

"Vân Thâm, tên nhóc con này, có phải là lại giở tính khí thiếu gia kén ăn ra hay không? Gầy thành như vậy. Về sau anh nấu đồ ăn mang tới, em thử bỏ không ăn một món xem xem."

"... Anh biết nấu ăn á?"

"Hừ, đương nhiên. Em đợi đó mà xem, anh nấu đồ ăn ngon nuốt lưỡi."

- Đám mây nhỏ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top