Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh Phó, anh đột nhiên xuất hiện rồi kéo tôi đến tận đây, không biết là có gì muốn nói?"

Chu Cựu nhìn người đàn ông trước mặt, bên ngoài ra vẻ điềm nhiên, kì thật trong lòng lại rất vội. Phải nói là từ lúc cô nhận được tin Vân Thâm bị tai nạn tới giờ, lo lắng trong lòng cô chưa từng nguôi. Thế nhưng cô cũng biết việc lúc trước Vân Thâm bị thương vì mình đã khiến mẹ anh không ưa thích cô. Cô muốn gặp Vân Thâm, lại không muốn xảy ra tranh cãi giằng co không cần thiết với mẹ anh nên đã liên lạc với Leo.

Leo là anh họ của Vân Thâm, cũng là đàn anh của cô. Cô muốn nhờ Leo xem xem khi nào mẹ Vân Thâm không ở bệnh viện thì báo cho cô. Như vậy cô có thể âm thầm nhìn xem tình trạng của Vân Thâm một chút.

Chỉ là cô không nghĩ đến. Ngay khi cô nhận được thông báo của Leo, vừa đặt chân vào cổng bệnh viện lại bị người đàn ông trước mắt ngăn lại.

Phó Tây Châu nhấp một ngụm nước lọc rồi hơi kéo khóe miệng. Anh nhìn cô, biểu tình nghiêm túc.

"Chu Cựu, cô xuất hiện ở đây là vì muốn gặp Tiểu Thâm à?"

"Đúng vậy."

Chu Cựu không phủ nhận.

"Cho nên nếu có chuyện gì cần nói, mong anh hãy nhanh chóng trực tiếp nói ra."

"Tôi không cho phép."

Phó Tây Châu nói.

"Những mối quan hệ xung quanh cô quá hỗn tạp, tôi không muốn cô mang đến rắc rối cho Tiểu Thâm."

Nói đến đây, ánh mắt cùng giọng điệu của Tây Châu đột nhiên trầm xuống.

"Giống như chuyện của mấy năm về trước."

Chu Cựu nghe Phó Tây Châu nói lời này, hai bàn tay đang đặt trên đùi hơi bóp chặt lấy nhau. Rồi cô cố giữ bình tĩnh mà trả lời.

"Lần đó là tai nạn. Hơn nữa, ở đây là thành phố lớn, trị an rất tốt."

Nhìn thấy Phó Tây Châu nhíu mày, Chu Cựu lại lên tiếng.

"Nếu lời này là lời của phu nhân, tôi sẽ không có gì để nói. Nhưng anh... Anh mang đến cho Vân Thâm nhiều đau khổ như vậy. Lẽ nào bây giờ anh không chỉ muốn đẩy Vân Thâm khỏi Lăng Thiên còn muốn ngăn cách anh ấy, không cho anh ấy gặp gỡ bạn bè hay sao? Anh muốn cô lập anh ấy trong bệnh viện sao? Anh có tư cách gì?"

Phó Tây Châu nghe Chu Cựu nói, vẻ mặt càng lúc càng lạnh tanh, chỉ không đáp lại.

"Tôi chỉ muốn nhìn xem trạng thái của anh ấy bây giờ sao rồi. Chỉ muốn... Cho anh ấy chút điểm tựa về tinh thần. Và tôi cảm thấy, tôi không cần anh cho phép."

Chu Cựu nói rồi đứng dậy muốn rời đi. Cô không cảm thấy mình còn có gì để mà nói với Phó Tây Châu. Mỗi lần ở bên cạnh người nhà của Vân Thâm, cô luôn cảm thấy ngột ngạt. Họ luôn giỏi dùng cách yêu thương của mình để tạo áp lực lên người họ yêu thương. Lắm lúc cô cũng không hiểu được vì sao Vân Thâm có thể chịu đựng cách thức yêu thương dị dạng lại đối đầu lẫn nhau của Tây Châu và mẹ anh lâu như vậy. Thậm chí lớn lên một cách vui vẻ, trở thành một người có nội tâm ấm áp khiến bất kì ai cũng muốn đến gần như hiện tại.

"Cô cho thằng bé điểm tựa tinh thần? Vào lúc này sao? Dựa vào hiểu biết của tôi về Tiểu Thâm, nó sẽ không muốn cô nhìn thấy bộ dạng của nó lúc này."

"Đủ rồi."

Chu Cựu quay phắt lại nhìn anh.

"Phó Tây Châu, Phó tổng, anh Phó. Có cần thiết không? Xưng hô thân mật như vậy, lời lẽ quan tâm nhường ấy. Nghe như thể Vân Thâm là người thân quý giá nhất của anh vậy. Nhưng nhìn mà xem, những gì anh làm đã khiến anh ấy đau khổ nhường nào?"

Phó Tây Châu ngẩng đầu nhìn Chu Cựu, hai mắt mở trừng không chớp nhìn thực nghiêm khắc. Nhưng Chu Cựu không sợ anh.

"Từ lúc tôi quen biết với Vân Thâm, anh ấy vẫn luôn nhắc đến anh với tôi. Không lúc nào là anh ấy không yêu kính anh, không tự hào vì anh là anh trai anh ấy. Anh ấy không quan tâm việc hai người chỉ chảy chung nửa dòng máu, không quan tâm việc mẹ anh ấy luôn muốn anh ấy tránh xa anh hoặc là căm ghét anh. Bởi vì anh ấy cảm thấy 'anh trai đối với anh tốt lắm', 'từ bé đã rất yêu thương anh'."

Phó Tây Châu cắn chặt khớp hàm, khuôn mặt vẫn đanh lại nhìn cô, không nói một lời.

"Lúc anh đến bên anh ấy, anh ấy quá bé. Chỉ cần anh đối tốt với anh ấy, anh ấy sẽ đối tốt với anh. Mặc kệ đủ thứ lý do không tốt ở ngoài tai. Nhưng còn anh, khi ấy anh đã đủ lớn để nhận thức mọi chuyện, đủ lớn để ôm lòng căm hận Lăng Thiên cho đến tận ngày hôm nay. Vậy thì vì sao? Vì sao anh vẫn đối tốt với anh ấy như thế? Anh, thật giả dối. Anh dùng yêu thương như một con dao, đâm về phía Vân Thâm."

Chu Cựu nói đến đây, khóe mắt đã đỏ lên. Sau đó cô hít sâu đè nén cảm xúc của mình mà nhanh chóng rời đi. Trước sau không hề quay lại hay chần chừ. Lần này Phó Tây Châu không ngăn cô. Anh cứ ngồi đó, tư thế không chút xê dịch, giống như một bức tượng.

Không phải anh. Anh không phải là kẻ ôm ý đồ xấu mà tiếp cận Vân Thâm. Không phải anh!

Là Vân Thâm. Là cậu chủ động tiếp cận anh, dùng sự ngây thơ, ấm áp bao bọc lấy anh, làm anh u mê tận hưởng lấy thứ tình thương mang tên máu mủ này. Là cậu chủ động đến bên dùng thứ giọng non nớt gọi anh là "anh trai". Là cậu chủ động cho anh kẹo khi anh không vui. Là cậu bất chấp việc anh chỉ có chung với cậu một nửa dòng máu, bỏ ngoài tai mọi lời nói muốn khiến cậu chán ghét anh của mẹ mình...

Phó Tây Châu chậm chạp rời khỏi trạng thái như đông cứng này. Anh cho tay vào túi áo lấy ra một viên kẹo rồi lột vỏ bỏ vào miệng. Vị ngọt thơm mùi sữa từng chút lan khắp khoang miệng anh, làm dịu cảm xúc của anh. Kẹo mà Vân Thâm cho anh không còn nhiều nữa. Anh luyến tiếc lại không thể dừng lấy ham muốn đối với thứ ngọt ngào dịu mềm này. Nó giống như cậu vậy. Đã từng, anh sớm biết rõ giữa hai người nhất định sẽ phải đối đầu lại vẫn không nhịn được mà đáp lại sự quan tâm của cậu, không nhịn được chiều chuộng đứa em trai nhỏ này của anh thêm một chút.

Nếu nói anh xem yêu thương như lưỡi dao, vậy sự ấm áp kiên trì của cậu cũng có khác gì bẫy rập?

---

"Em cuối cùng cũng đến rồi."

Leo nhìn Chu Cựu từ đầu bên kia hành lang bước đến liền thở dài một cái.

"Sao lại trễ như vậy? Tiểu Thâm vừa ngủ rồi."

Chu Cựu nghiêng đầu nhìn bóng hình an tĩnh nằm yên qua ô cửa kính, biểu cảm đau xót thoáng hiện. Rồi cô nhìn Leo miễn cưỡng nở nụ cười.

"Vừa rồi..., em gặp phải Phó Tây Châu ở cổng bệnh viện."

"Hắn?"

Leo nhướng mày, không vui hừ lạnh.

"Hắn tới làm cái gì?"

Chu Cựu lắc đầu không đáp. Cô chỉ muốn biết kỹ hơn về tình trạng của Vân Thâm lúc này. Thế là cả hai người nhân lúc Vân Thâm say giấc đứng bên ngoài phòng bệnh nhỏ giọng thì thầm trao đổi. Leo nói một thôi một hồi thì hơi rầu rĩ nghiêng đầu nhìn lung tung xung quanh.

"Tiểu Thâm nó luôn tỏ ra như không có gì nhưng tâm trạng kì thực vẫn còn rất tệ. Cũng may là bây giờ em đã đến đây rồi."

- Đám mây nhỏ -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top