Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Lăng Thiên nhìn cậu hồi lâu, sau đó nói:

"Phải, ông tán thưởng nó. Tán thưởng nó giỏi nhẫn nhịn, có dã tâm lại biết che đậy dã tâm. Nhưng mà tán thưởng nó không có nghĩa là sẽ muốn giao Lăng Thiên vào tay nó, oán hận trong lòng nó quá lớn, Lăng Thiên rơi vào tay nó rồi sẽ không còn là Lăng Thiên nữa."

Phó Lăng Thiên nói đến cuối cùng, giọng điệu đã trở nên trầm trọng, gậy chống theo tâm tình của ông mà gõ cồm cộp xuống sàn.

Phó Vân Thâm mím môi trước những lời nói này, hồi lâu mới yếu ớt đáp lại:

"Sẽ không đâu..."

Phó Lăng Thiên nhìn cậu, sau đó ngả người dựa vào lưng ghế.

"Vân Thâm, ông phát hiện hình như bản thân nhìn người sai rồi, so với anh trai cháu thì cháu mới thực sự giỏi giấu diếm bản thân. Vân Thâm, có phải trong lòng cháu cũng oán giận Lăng Thiên, oán giận nhà họ Phó hay không?"

Oán giận hay không?

Phó Vân Thâm lúc đó chỉ im lặng không nói.

Cậu thật sự từng oán giận. Oán giận ông nội, oán giận cha, oán giận mẹ, oán giận quyền thừa kế Lăng Thiên cũng oán giận Tây Châu và mẹ của anh.

Bởi vì ông nội muốn giữ vững vị thế của Lăng Thiên trên thương trường mà phản đối cha kết hôn với dì Lâm, tạo thành tiền đề của bao bất hạnh sau này.

Bởi vì cha nhu nhược yếu hèn, che giấu tình cảm thật của bản thân kết hôn với mẹ khiến bà có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Bởi vì mẹ có cá tính quá mạnh mẽ, không muốn mọi chuyện thoát khỏi kiểm soát và quan niệm hoàn hảo của bản thân mà không ngừng thổi vào đầu cậu ý muốn tranh đoạt với người khác.

Bởi vì quyền thừa kế Lăng Thiên mà cậu và anh trai đã định sẵn phải đối địch với nhau.

Bởi vì sự tồn tại của Tây Châu và mẹ anh nên cha thiên vị, quan tâm Tây Châu hơn cậu lại yêu cầu cậu phải nhường nhịn vì Tây Châu từ bé đã không ở cạnh cha.

Cậu từng oán giận bọn họ không phải là điều hiển nhiên hay sao? Cậu cũng chỉ là một con người thôi mà. Khi mọi mâu thuẫn nổ ra, cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi mà.

Nhưng không một ai từng hỏi cậu có giận không, có oán không. Dường như họ tự động mặc định đứa nhỏ hiểu chuyện như cậu sẽ không biết oán giận vậy.

Mà cay đắng là, cậu thật sự như họ mong muốn, chút oán giận vừa trồi lên trong lòng đã bị cậu vội vàng bóp chết, tự dặn lòng không biết bao nhiêu lần về nỗi khổ của những người khác. Dặn lòng rằng, không thể oán giận người khác, như vậy là không tốt.

Họ đều là người thân của cậu kia mà.

Phải thông cảm cho họ, yêu thương họ, xoa dịu họ.

Không thể oán giận.

Không thể oán giận

Cho nên Phó Vân Thâm không oán giận.

Cậu quên đi điều đó.

Nhưng không oán giận người thân đã là cực hạn, còn muốn cậu cân nhắc đến Lăng Thiên tương lai sẽ ra sao, Lăng Thiên có còn là Lăng Thiên hay không thì xin lỗi... Cậu lực bất tòng tâm, cậu không muốn nghĩ đến.

Nhưng cậu không nghĩ đến, ông nội lại nghĩ đến. Ai bảo nó là hoài bão, là tâm huyết, là sự nghiệp cả đời, là ưu tiên trong lòng của ông nội cơ chứ?

Khi mà kế hoạch của cậu dường như thật tốt đẹp, khi cậu nhận thấy rõ sự kiên nhẫn và kì vọng của mẹ bị tâm tính không muốn tranh của cậu mài mòn mà sắp bỏ cuộc thì ông nội qua đời. Di chúc của ông công bố về việc chia cổ phần và tài sản, không chỉ giao một nửa cổ phần trong tay ông cho cậu còn vi diệu giữ cho quyền thừa kế Lăng Thiên tạm thời nằm trong tay mẹ nếu như bà... Không tái hôn.

Còn nếu mẹ cậu tái hôn trong vòng ba năm sau khi ông mất, một nửa số cổ phần còn lại thay vì chia cho cậu sẽ được chuyển vào tay Phó Tây Châu. Tương đương với tự tay dâng thứ mà bà mặc định thuộc về con trai mình cho người bà căm ghét nhất.

Khương Thục Ninh có thể chấp nhận từ bỏ việc tranh giành Lăng Thiên nếu Phó Vân Thâm kiên quyết không muốn nhưng bà tuyệt đối không bao giờ chấp nhận thắng lợi của Phó Tây Châu là do chính tay bà dâng ra.

Khương Thục Ninh lựa chọn tiếp tục chôn chân ở nhà họ Phó.

Vì cậu. Có lẽ thế...

Ông nội có lẽ lấy ba năm đó để thúc ép và cũng là để cưỡng ép cậu thừa kế Lăng Thiên. Ông tin chắc mẹ cậu sẽ càng thêm quyết tâm củng cố cho địa vị của cậu ở Lăng Thiên, biết chắc cậu dù yêu thương anh trai nhưng cũng yêu thương mẹ mình sẽ không nỡ tự ý giao số cổ phần được đổi bởi hạnh phúc của bà vào tay Phó Tây Châu. Cho nên cậu nhất định không thể cứ mãi làm ngơ mà sẽ tiếp quản tốt Lăng Thiên, cũng sẽ không để hai người họ thực sự thương tổn lẫn nhau.

Cậu là mũi tên đã lên dây của ông nội, nhất định phải bắn.

Nhưng mà, lòng oán hận của anh trai nặng nề như vậy. Nếu người tiếp quản Lăng Thiên là cậu, anh ấy thật sự sẽ chùn tay sao? Nếu anh ấy không chùn tay, cậu có thể đấu lại anh ấy sao? Hoặc là có thể ngăn anh ấy và mẹ cậu không hại nhau đến mức lưỡng bại câu thương sao?

Phó Vân Thâm không có cái tự tin này. Cậu sợ ông nội đã đánh giá quá cao năng lực của cậu cũng như địa vị của cậu trong lòng họ.

Cha và mẹ không yêu thương nhau, sau khi cha mất đã để lại toàn bộ cổ phần của mình cho Tây Châu. Ngày mẹ đưa tang cha không buồn rơi một giọt nước mắt. Còn Phó Tây Châu...

"Sếp..."

Phó Vân Thâm hé mắt nhìn, thấy Trần Lạc và Leo đang nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa bước vào kia mà cười nhẹ một tiếng. Trần Lạc thấy cậu cười, hai mày vẫn nhăn chặt.

"Sếp còn cười nữa? Hôm qua lúc nhận được tin tôi đã sợ chết khiếp đi được."

Phó Vân Thâm vẫn giữ điệu cười nhàn nhạt đó nhìn hai người.

"Chu Cựu thế nào rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ?"

"Chu Cựu vẫn ổn, sau khi nhận được tin thì anh là người đầu tiên chạy tới. Trước khi dì tới anh đã an ủi cô ấy rời đi."

Leo đáp lời cậu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, Phó Vân Thâm gật đầu cảm ơn:

"Lại làm phiền anh rồi."

Leo lập tức trừng mắt với cậu:

"Khách sáo cái gì? Anh là người lạ à?"

"Sếp, người sếp căn dặn tôi đón ở sân bay tôi đã giúp cậu đón rồi."

Trần Lạc nhanh nhảu kéo ghế ngồi xuống rồi xen vào:

"Ai da, cái tên du côn kia cũng thật là quá quắt, cướp thì cướp đi còn đánh người khác thành như vậy. Cũng may hắn còn biết điều mà không đánh vào mặt, khuôn mặt đẹp trai này của cậu không bị sứt mẻ gì."

Phó Vân Thâm nghe thấy Trần Lạc ra sức pha trò không nhịn được cười thành tiếng.

"Bớt đi Trần Lạc, tôi có vết mổ ở bụng đấy, nếu bị cậu chọc cười mà rách vết mổ thì tôi trừ tiền lương của cậu."

Trần Lạc nghe được thầm bĩu môi. Phó Vân Thâm tốt tính, lúc nào bị trêu tới xấu hổ đều sẽ hù dọa cắt thưởng trừ lương nhưng tới cuối tháng thì tiền thưởng của Trần Lạc lúc nào cũng rủng rỉnh cả. Đương nhiên đều là thưởng riêng, không phải công ty thưởng.

Ba người nói đùa một đỗi, Phó Vân Thâm lại xua họ đi, bảo hai người kia nhanh quay về lo làm việc, cậu muốn nghỉ ngơi. Trần Lạc phàn nàn vài câu công việc vất vả đòi tăng lương như thường lệ rồi chạy biến. Chỉ có Leo vẫn nán lại.

"Anh biết người em để Trần Lạc đi đón là chú Chương. Em muốn thuyết phục mẹ em tái hôn à?"

Nhìn Phó Vân Thâm trầm ngâm, Leo lại hỏi:

"Em cảm thấy chú Chương trở về có thể thay đổi mẹ em à? Nếu có thể thì mấy năm trước dì đã..."

Leo nói nói, rốt cuộc cũng không muốn cùng một người bệnh là cậu đào bới lại chuyện năm xưa vào lúc này, lời nói dang dở ngừng tại đó.

"Em chỉ nỗ lực thử xem sao thôi. Chú Chương tốt như vậy, nếu mẹ em ở cùng chú sẽ rất hạnh phúc... Huống hồ, em cảm thấy lúc này tỉ lệ thành công sẽ tăng cao không ít."

"Lúc này? Lúc này là lúc nào? Sau khi em gặp tai nạn hai lần à?"

Nghe giọng nói của Leo trở nên gay gắt, Phó Vân Thâm vội cười làm hòa nhưng dường như không hiệu quả cho lắm.

"Phó Vân Thâm."

Leo hơi gầm nhẹ, sau đó như nghĩ đến điều gì, anh lại bình tĩnh hơn:

"Anh tìm thấy hộp nhẫn trong túi áo khoác của em. Đêm qua em định cầu hôn Chu Cựu à?"

"Phải... Nhưng bây giờ xem ra phải lùi lại."

Phó Vân Thâm nhẹ nhàng đáp, nhưng trong đầu chỉ nhớ đến hình ảnh bản thân bất lực không thể bảo vệ cô. Cuộc sống và mối quan hệ gia đình của cậu hỗn loạn như vậy, liệu cậu có thể cho Chu Cựu một cuộc sống hạnh phúc?

Câu hỏi vẫn luôn chôn dưới đáy lòng này... Phó Vân Thâm dường như càng lúc càng khó có tự tin trả lời cậu có thể.

"Tiểu Thâm. Tên cướp kia là em trai của tên vệ sĩ mà Phó Tây Châu sắp đặt theo dõi em."

Nói đến hai chữ vệ sĩ, Leo hơi nhấn giọng. Phó Vân Thâm nghe thấy Leo chủ động nhắc đến chuyện này, thái độ cũng lộ vẻ cứng ngắc.

"Nếu như Phó Tây Châu thực sự đứng sau chuyện lần này, em vẫn muốn để hắn tiếp quản Lăng Thiên à?"

Cuộc trò chuyện giữa hai người tan rã trong không vui. Hoặc chí ít là Leo thấy không vui, không hài lòng, rất bực. Anh rời khỏi bệnh viện, ôm một bụng lửa đó đi thẳng tới Lăng Thiên, tìm trợ lý Viễn, yêu cầu gặp mặt Phó Tây Châu.

Cửa phòng vừa đóng lại, Leo đã túm cổ áo Tây Châu nhấc lên rồi đấm một cú. Phó Tây Châu cũng không vừa, lập tức vung tay đánh trả Leo một cú.

"Mày điên à, Leo?"

"Điên? Tao sao mà điên bằng mày được?"

Phó Tây Châu nghiêng người né tránh cú đánh của Leo.

"Không phải tao làm."

Nghe lời giải thích này của Tây Châu, Leo lại cười lạnh:

"Mày không làm thì người đứng sau chuyện này cũng vì mày mà tới."

Lựa chọn em trai của vệ sĩ mà Phó Tây Châu gửi đi bảo vệ Vân Thâm để gây sự. Tính mục tiêu rõ ràng như vậy, hiển nhiên là đang thông qua việc này nhắm vào Tây Châu.

Phó Tây Châu bị câu nói này làm cho phản ứng chậm một chút, bên mặt lập tức dính thêm hai cú đấm nữa.

Leo đấm được ba phát, thoải mái vặn cánh tay rời đi. Đáng ra anh không nên chọn bơi làm môn thể thao rèn luyện sức khoẻ, nếu chọn đấm bốc thì ban nãy có phải sướng tay hơn nhiều không cơ chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top