Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ayame ngồi đờ đẫn, ngây người nhìn đĩa thức ăn trước mặt. Có thể thấy được, cô rõ ràng không hề tập trung.

Những bạn nữ đang ngồi cùng bàn xung quanh cô cũng nhận ra điều này.

"Ayame sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"

Nghe đến tên mình, Ayame giật mình ngẩng đầu. Sau vài giây trấn tĩnh, cô mới làm ra vẻ không có vấn đề gì mà cười đáp lại.

"Không có, đồ ăn rất ngon nha! Tớ thích món thịt chiên xù này nhất luôn đó!"

Tách.

Ayame vừa dứt lời, một giọt nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống đĩa thức ăn, khiến cho không chỉ có những người xung quanh, mà ngay cả Tsukishima vừa mới bước vào phòng ăn cũng cảm thấy hoảng hốt.

Ayame bấy giờ mới nhận ra là mình đang khóc, vội vàng cuống quýt đưa tay lau mặt, bối rối giải thích.

"Cái này... ngại quá, chắc là do cơ thể tớ vẫn còn khó chịu... cho nên mới có phản ứng sinh lí như vậy... haha."

Lời bào chữa này trăm ngàn sơ hở, nói ra cũng chẳng có ai nguyện ý tin tưởng, chẳng qua bọn họ đều không muốn vạch trần. Ayame đã không muốn nói, bọn họ cũng không thể ép buộc cô ấy.

Tsukishima lúc này nhanh chóng đi tới, mà cô gái ngồi bên cạnh Ayame cũng rất ăn ý kéo xích ghế qua, chừa lại một khoảng trống, nhường chỗ cho cậu.

Tsukishima không chút do dự kéo ghế ngồi xuống, chống cằm, nghiêng người quan sát Ayame.

"Vẫn còn khó chịu? Có cần uống thuốc không?"

Giọng điệu tự nhiên thuần thục, giống như việc cậu quan tâm chăm sóc Ayame là điều hiển nhiên.

Càng bởi vì là như vậy, cho nên Ayame càng cảm thấy ấm ức không chịu nổi.

Trong đầu của cô không ngừng lặp lại câu nói khi nãy của Hana.

Nếu không xảy ra sự cố năm ấy, hai người bọn họ có lẽ đã sớm ở bên nhau. Khúc mắc giữa bọn họ, cô không biết, cũng không muốn tìm hiểu.

Cô chỉ biết, giữa bọn họ, đã tồn tại một mối quan hệ thân mật gắn bó từ lâu mà người ngoài như cô không thể chạm tới.

Một người là người mình thích, một người là bạn tốt mà cô luôn yêu quý.

Chen chân vào giữa bọn họ một cách vô liêm sỉ như vậy, cô có tư cách gì mà tiếp tục quấn lấy Tsukishima?

Ayame vẫn nhớ rõ ánh mắt tuyệt vọng của Hana khi nãy, cô ấy phải buồn bã đau khổ đến mức nào khi nhìn thấy cô và Tsukishima thân mật như thế này chứ?

Hiện tại, cô chỉ muốn tránh Tsukishima thật xa.

Ayame vốn là người đơn giản, yêu ghét cũng rõ ràng. Cô vừa rồi đã nghĩ thông suốt, trong chuyện này vốn chẳng có ai là người sai, cô chỉ là có chút tức giận bản thân mình đã hành xử quá lỗ mãng.

Về phần lời nguyền, cô cũng đã nghĩ xong cách giải quyết.

Lời nguyền chỉ xảy ra khi cô đến gần người mình thích. Nhưng hai người học chung lớp, cô có thể tránh cậu ấy được một ngày, cũng không thể tránh cậu ấy được cả học kì.

Nếu đã không thể tránh tiếp xúc, vậy thì... không thích nữa là được.

Mặc dù có lẽ sẽ mất một khoảng thời gian, nhưng rồi cũng sẽ ổn cả thôi.

Tsukishima hoàn toàn không biết bản thân vô duyên vô cớ đã lãnh án tử, thấy Ayame cứ ngây người không nói lời nào, còn cho rằng cô thật sự đang cảm thấy rất khó chịu.

"Này, khó chịu lắm hả?"

Ayame mím môi tỏ vẻ không muốn nói chuyện, chỉ có thể lắc lắc đầu thay câu trả lời, sau đó nhanh chóng ăn hết phần cơm của mình. Ăn xong liền ngay lập tức đứng dậy rời đi, động tác mau lẹ, một ánh mắt cũng không để lại cho Tsukishima.

Những người khác thấy Tsukishima vẻ mặt đen ngòm, cũng không tiện bàn tán cái gì, chỉ có thể liếc mắt nhìn nhau.

Đôi tình nhân này... cãi nhau rồi hả?

Tâm tình của Tsukishima lúc này, một chữ tệ căn bản là không đủ để hình dung.

Loại cảm giác bị ngó lơ, khó chịu đến mức hít thở không thông này quả thực khiến cậu chán ghét đến phát điên. Tsukishima có thể thề, cậu không bao giờ muốn trải qua nó một lần nào nữa.

Rõ ràng ban nãy bọn họ vẫn còn tốt đẹp, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tsukishima trong lòng buồn bực, nhưng tự trọng của cậu không cho phép cậu đứng dậy đuổi theo Ayame sau khi bị "phũ phàng" một cách công khai như vậy.

Không khí căng thẳng giằng co giữa hai người cứ như vậy đến tận tối.

Lúc này, toàn bộ lớp 1-4 đang tập trung đứng xếp hàng trước một cái hang lớn, bên trong tối đen như mực, mà phía trước cửa hang kê một cái bàn gỗ dài, bên trên đặt rất nhiều đèn pin, cùng với một cái thùng gỗ lớn.

Không khó để đoán ra, hoạt động tham quan của lớp họ tối nay chính là thử thách lòng can đảm.

Hai người một đội, mỗi đội chỉ được phát một cái đèn pin, chỉ cần đi đến cuối hang, lấy 1 lá cờ đã được chuẩn bị sẵn và mang về là hoàn thành thử thách.

Hang động đã được nhà trường dò xét kĩ lưỡng, đương nhiên không có gì nguy hiểm, hoạt động này chủ yếu chỉ muốn tạo một chút không khí náo nhiệt cho học sinh tham gia mà thôi.

Việc chia đội hoàn toàn là ngẫu nhiên dựa trên việc bốc thăm.

Chỉ là cơ duyên xảo hợp, có một số thứ vốn là duyên trời định sẵn, trốn cũng không thoát.

Ayame nhìn Tsukishima trước mặt cầm tờ giấy có con số giống hệt mình, dứt khoát quay đầu đi về phía Yamaguchi.

"Yamaguchi cậu có thể đổi cho tớ được không?"

"Hả... ờ... được... được chứ."

Yamaguchi nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tsukishima đằng sau, lại nhìn ánh mắt khẩn cầu của Ayame, lời từ chối đến bên miệng lại không thể nào thốt ra được, hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn quyết định đổi cho cô.

Cậu không biết người cùng nhóm với mình là ai, nhưng mà nếu cùng nhóm với Tsukishima cũng rất tốt, dù sao mấy thứ rùng rợn như thế này, cậu vẫn tương đối sợ hãi. Lại nói, Ayame có vẻ thật sự không muốn chung nhóm với Tsukishima... cho nên, thật xin lỗi bạn hiền!

Tsukishima đứng một bên chứng kiến hết thảy, tức đến bật cười.

Không muốn chung nhóm với cậu sao? Vậy cậu càng phải chung nhóm với Ayame bằng mọi giá!

Tsukishima đã nhìn được, số của Ayame vừa đổi là số 8. Cậu đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy tờ giấy số 8 trên tay Hana.

Cậu nhếch miệng. Nếu là Hana, hết thảy liền dễ dàng giải quyết rồi.

Nghĩ một chút, Tsukishima liền thong thả đi đến bên cạnh Hana.

"Đổi không? Tôi cùng nhóm với Yamaguchi."

"Đổi."

Hana nghĩ cũng không cần nghĩ, ngay lập tức đồng ý. Cô không biết mọi chuyện, còn cảm thấy Tsukishima thực ra cũng khá tốt bụng.

Thế là rốt cục, hai nhóm lại quay trở về như ban đầu.

Thời điểm xếp cặp chính thức, Ayame lại lần nữa nhìn thấy Tsukishima đứng ở trước mặt mình.

Cậu vờ tỏ ra ngạc nhiên, dáng vẻ gợi đòn mỉm cười mà giơ tờ giấy trong tay lên, khẽ lắc lư trước mặt cô.

"Trùng hợp quá, tôi cũng là số 8 này."

"..."

Ayame vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nhìn sang bên cạnh, liền thấy Yamaguchi đỏ mặt nhìn Hana đứng đối diện, lắp bắp.

"Sao...sao lại là cậu?"

Ayame đến đây có gì mà không hiểu nữa, cô thở dài, nhận lấy chiếc đèn pin, đi thẳng về phía trước.

Tsukishima ỷ vào đôi chân dài của mình, hai bước đã đuổi kịp Ayame, gắt gao nắm lấy tay cô.

"Giáo viên nói các nhóm phải nắm tay nhau đi vào để tránh đi lạc."

Ayame không phản đối, cũng không giãy dụa, chỉ đơn thuần quay mặt đi, hoàn toàn không có ý muốn để tâm tới người bên cạnh.

Hành động này tựa như châm ngòi nổ, khiến cho quả bom hẹn giờ trong lòng Tsukishima rốt cuộc bùng cháy dữ dội.

Khoảnh khắc hai người vừa đi vào trong hang được một đoạn, cậu lập tức dừng lại, mặc cho Ayame kéo như thế nào cũng không thể khiến cậu nhúc nhích nửa bước.

Cô vẫn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cậu.

Tsukishima thật sự không nhịn được nữa, hình tượng lạnh lùng gì đó cậu cũng không cần, cậu hiện tại phải ép bằng được con nhỏ ngốc nghếch này mở miệng.

Nghĩ là làm, Tsukishima thật sự tiến sát lại gần, đưa tay lên có chút thô bạo mà bóp má Ayame.

"Sao? Vẫn không định mở miệng nói chuyện với tôi à, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?"

Ánh sáng trong hang dù tối, nhưng vẫn đủ để Ayame lờ mờ nhìn ra được, ánh mắt tràn ngập giận dữ và ủy khuất của Tsukishima đang nhắm thẳng vào mình.

Cô có chút ấm ức không hiểu, rõ ràng là cậu ấy đã có mối quan tâm khác, rõ ràng là cậu ấy chưa từng nói thích cô, tại sao lại cứ tới trêu chọc cô hết lần này đến lần khác?

Hồi lâu sau, Ayame mới mở miệng.

"Tớ nghĩ... tớ sẽ không thích cậu nữa."

Một câu này, sức sát thương cũng đủ lớn đến mức làm lòng người nào đó chấn động.

Tsukishima cảm thấy bản thân hẳn là nghe nhầm.

"Cậu lặp lại lần nữa."

"Tớ nói, tớ sẽ không thích cậu nữa, Tsukishima Kei."

"Lặp lại lần nữa."

"Tớ sẽ không thích..."

"Chết tiệt, cậu thật sự dám lặp lại câu đó?"

Tsukishima lập tức ngắt lời Ayame, nhìn chằm chằm vào cô, cảm giác từ trong ra ngoài đều lạnh đến thấu xương.

Cậu có nghĩ đến một ngàn tình huống, cũng không dám nghĩ tới Ayame vậy mà lại nói sẽ không thích mình.

"Cậu nói dối."

Ayame lắc đầu, rành mạch nhắc nhở.

"Cậu biết rõ, ở cạnh cậu, tớ không thể nói dối được mà."

"Thế thì lí do là gì?"

Ayame chớp mắt lảng tránh, tỏ vẻ không muốn tiếp tục chủ đề này, liền bị Tsukishima chặn đứng ý định. Cậu ghé mặt lại gần, buộc cô phải nhìn thẳng vào cậu.

"Tôi chỉ muốn hỏi lí do, yêu cầu này thật sự khó khăn đến thế à?"

Giọng nói của cậu dường như còn mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện .

"Tớ... không thích người lăng nhăng, dây dưa không rõ ràng với người khác đâu."

"Cậu..."

Tsukishima nghẹn họng, bỗng nhiên bị chụp cái mác lăng nhăng, cảm thấy oan ức không để đâu cho hết.

"Cậu nghĩ kĩ lại xem, tôi dây dưa với ai, lúc nào? Ngoài cậu ra, cậu cảm thấy tôi còn có thể bày ra bộ dạng như thế này với người khác?"

Tsukishima hai tai đỏ hồng, nghiến răng phản bác.

Cậu rõ ràng là trong sạch có được không? Chậu nước bẩn này, cậu tuyệt đối không thể để bị hắt trúng!

Bộ dạng mất khống chế hiện tại của "nam thần lạnh lùng" Tsukishima Kei, quả thực khiến cho người khác phải lau mắt mà nhìn.

Ayame thì ngược lại không cho là đúng mà phản đối.

"Cậu dây dưa với ai, trong lòng cậu tự biết rõ. Dù sao cậu cũng đâu có thích tớ, làm gì phải cắn chặt không buông? Chuyện giữa chúng ta đã bị mọi người hiểu lầm sâu quá rồi, cho nên từ giờ, chúng ta tốt nhất vẫn nên duy trì khoảng cách một chút, cứ cư xử như bạn học bình thường là được rồi."

Giữ khoảng cách? Làm bạn học bình thường?

Mấy chữ này dường như đã chọc giận Tsukishima. Cậu cười lạnh một tiếng.

Đừng có hòng!

"Cậu nói sẽ không thích tôi nữa?"

Ayame kiên quyết gật đầu.

"Đúng vậy."

Vừa dứt lời, Ayame liền cảm nhận được khuôn mặt của Tsukishima phóng đại trước mắt, ngay sau đó, có thứ gì đó ấm áp mềm mại liền dán chặt lên môi của cô.

Tsukishima thế nhưng hôn cô!

Ayame cả người cứng đờ như tượng thạch cao, hai mắt kinh ngạc mở lớn, quên cả việc phải hít thở.

Tsukishima thấy cô không tránh, liền nhân cơ hội gia tăng nụ hôn này thêm một chút, sau đó trước khi đợi Ayame kịp hoàn hồn, liền đứng thẳng người lại, nhìn cô cười xảo trá, liếm môi thách thức.

"Nếu đã như vậy, thì tôi chỉ cần khiến cho cậu không thể không thích tôi là được."

___________

Ngày mai sẽ có chương mới, và chương sau cũng là chương cuối rùi. Chuyện yêu đương của hai bạn trẻ sẽ đi đến hồi kết vào ngày mai nha cả nhà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top