Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ có chạy trên sân thể dục mà cũng vấp ngã được, cậu đúng là ngu ngốc không chịu được. Việc cậu có thể sống mạnh khoẻ đến bây giờ thật sự là một kì tích đấy."

Tsukishima vừa bế Ayame, vừa không quên mở miệng nói mấy câu thiếu đánh.

Ayame đang lâng lâng, lén lút mà dựa vào lồng ngực rắn chắc của Tsukishima, nghe vậy thì cảm thấy uỷ khuất vô cùng.

Còn không phải là do cậu ấy chạy trước nên cô mới phải vội vội vàng vàng mà đuổi theo như vậy sao?

Hơn nữa, cô chắc chắn bản thân không hề vấp phải thứ gì.

Cảm giác lúc đó giống như là... có ai đó đẩy cô từ phía sau vậy.

Không thể nào đâu?

Mối quan hệ của cô với các bạn cùng lớp rất tốt mà, bọn họ có lý do gì để làm như vậy đâu chứ?

Chắc là do cô nghĩ nhiều rồi.

Ayame trầm mặc, mải mê suy nghĩ, cho nên không để ý tới Tsukishima đã nhìn cô mấy lần.

Ayame yên lặng như vậy khiến cho cậu có chút không quen.

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến phòng y tế, chỉ là, bên trong lại không hề có một bóng người nào.

Tsukishima đặt Ayame ngồi xuống trên giường, sau đó đi xung quanh xem xét một vòng.

Thực sự là không có ai ở đây ngoại trừ bọn họ cả.

"Mọi người đi đâu hết rồi, a, không biết đâu, đau chết đi được!"

Ayame ngả ra phía sau, không ngừng ăn vạ mà kêu lên.

Tsukishima nhìn vết thương ở chân của cô, suy nghĩ một chút, sau đó quyết định cầm lấy bông băng, tự mình động thủ.

Anh trai của cậu trước đây cũng thường xuyên vì luyện tập mà bị xây xước khắp người, cho nên mấy việc này cậu vốn dĩ đã làm quen tay.

Ayame nhìn động tác của Tsukishima, thụ sủng nhược kinh mà hỏi.

"Tsukki, cậu tự mình làm sao? Cái này... tiểu khả ái, không phải là cậu yêu tớ rồi đấy chứ?"

Tsukishima nghe cô hỏi thì cười khẩy, giọng điệu châm biếm không chút nào che giấu mà nói.

"Chờ 800 năm nữa đi. Tôi giúp cậu đơn thuần chỉ là vì tôi muốn nhanh chóng quay trở về lớp mà thôi, cho nên cậu đừng có làm mất thời gian nữa, mau vén ống quần lên đi."

Ayame hơi bĩu môi, nhưng vẫn vô cùng ngoan ngoãn mà nghe theo sự chỉ đạo của Tsukishima.

Mà Ayame sau khi vén một bên ống quần lên, liền có thể dễ dàng nhìn thấy một vết thương lớn rơm rớm máu trông vô cùng ghê người.

Ayame mím môi nhìn vết thương trên chân mình, trong lòng có chút lo lắng.

Cái này sẽ không để lại sẹo chứ?

Còn đang mải lo nghĩ, Ayame không hề để ý tới việc khi cô vén ống quần lên, đồng thời cũng vừa lúc để lộ ra một cái lắc chân có hình mặt trăng vô cùng xinh xắn.

Tsukishima nhìn cái lắc chân kia thật lâu, mà Ayame thấy Tsukishima im lặng liền ngẩng đầu, dựa theo tầm mắt của cậu cũng phát hiện ra thứ mà cậu đang chăm chú nhìn, khuôn mặt nhỏ không khỏi đỏ bừng.

"Cậu nhìn cái gì chứ? Cậu tưởng tớ thích cậu nên mới chọn lắc chân hình mặt trăng sao?.... Thế thì cậu nghĩ đúng rồi đấy! Đã vậy tớ cũng không ngại nói cho cậu biết, rèm cửa, ga giường, quần áo của tớ cũng đều có hình mặt trăng hết! Sao hả?"

( Trong tên của nam chính có chữ Tsuki -, trong tiếng nhật có nghĩa là mặt trăng.)

Tsukishima nghe Ayame hùng hồn mà tuyên bố như vậy thì không khỏi có chút buồn cười, nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ thấp giọng nói.

"Ấu trĩ."

Sau đó, cậu cúi người, giúp cô sát trùng vết thương.

Ayame nhìn động tác của Tsukishima cực kì cẩn thận cùng chuyên chú, trong lòng liền cảm thấy vô cùng ấm áp.

"Tsukki, ơn cứu mạng của cậu tớ không biết trả lại thế nào, chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi!"

Ayame vừa nói vừa giơ tay, vẻ mặt thần thiếp đã sẵn sàng, bệ hạ mau tới đây.

Tsukishima nghe vậy trừng mắt nhìn Ayame một chút, sau đó, cậu trầm mặc mà đẩy mắt kính, hồi lâu sau mới đáp lời.

"Đừng lãng phí thời gian để thích tôi. Tôi sẽ không có bạn gái cho đến khi tốt nghiệp."

Cậu hiện tại còn rất nhiều thứ khác phải lo lắng, không chỉ là học tập, cậu cũng muốn dồn hết phần tâm trí còn lại vào bóng chuyền.

Nếu có bạn gái, mọi kế hoạch của cậu sẽ bị xáo trộn hết mất!

Cậu không có thời gian dư thừa để dành cho việc hẹn hò, càng đừng nói đến hiện tại cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt với Ayame.

Vì vậy tốt nhất là cậu nên nói rõ ràng, tránh làm mất thời gian của cả hai.

"Vậy thì đợi đến lúc chúng ta tốt nghiệp mới chính thức hẹn hò là được, hiện tại vẫn có thể hẹn hò lén lút nha! Ngẫm lại cũng còn rất kích thích!"

Ayame phấn khích mà nói.

Tsukishima nghe xong liền cảm thấy nghèo từ.

Thôi, cậu vẫn nên mặc kệ Ayame với mạch não không bình thường này thì hơn.

Ayame còn đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình thì Tsukishima đã băng bó giúp cô xong xuôi.

"Mấy ngày tới nhớ cẩn thận một chút, đừng để vết thương gặp nước. Loại vết thương này mấy ngày là có thể đóng vẩy rồi, sẽ không để lại sẹo. Nhưng để chắc chắn, cậu vẫn nên bôi thuốc đi."

Cậu thuận miệng dặn dò mấy câu.

Ayame nhìn miệng vết thương được băng bó cẩn thận đẹp đẽ, lại nghe được cậu cẩn thận dặn dò, liền cười tủm tỉm mà ngẩng đầu nói với Tsukishima.

"Cảm ơn cậu, tiểu khả ái! Mặc dù tớ biết cậu giúp người là vì thiện tâm, nhưng mà không báo đáp gì đó cho cậu tớ thật sự áy náy lắm. Cho nên chúng ta liền hôn một cái thôi nha, được không?"

Ayame ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Tsukishima.

Cô phát hiện bản thân nói mấy lời buồn nôn này càng lúc càng thuận miệng.

Liêm sỉ là thứ gì nha?

Chỉ là phù du, phù du mà thôi. Nam thần mới là quan trọng nhất!

Tsukishima nghe xong liền đen mặt, còn đang chuẩn bị nói gì đó, cửa phòng liền bị một người nào đó đẩy ra.

"Ayame, cậu không sao chứ?"

Cô gái nọ vẻ mặt đầy lo lắng mà tiến vào.

Người tới chính là cô bạn lớp trưởng, Itou Hana.

Lớp trưởng Hana chính là một người mà Ayame rất quý mến, cô ấy vừa học giỏi, vừa xinh xắn, lại vừa biết quan tâm đến người khác.

Ayame mỉm cười mà nói với Hana.

"Tớ không sao đâu, chỉ là vết thương nhìn hơi ghê mà thôi, đừng lo lắng."

"Sao có thể không lo được chứ? Cậu lúc đó la lớn như vậy cơ mà!"

"Ha ha, lúc đó tớ giật mình chút thôi, giờ thì không sao rồi."

Hana nghe vậy thì gật đầu, sau đó quay sang nói với Tsukishima.

"Tsukishima, cậu về lớp trước đi, ở đây để tớ lo cho, dù sao thì tớ cũng là con gái, chăm sóc Ayame cũng thuận tiện hơn."

"Được, vậy tôi về lớp trước."

Nói xong, Tsukishima còn không quên liếc mắt nhìn thoáng qua Ayame một cái, sau đó mới đi ra khỏi phòng y tế.

Ayame thấy nam thần rời đi, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.

"Cậu thật sự không sao đấy chứ?"

"Không sao không sao, dù sao lần này ngã cũng đáng giá lắm, không thiệt!"

Ayame mỉm cười ngây ngô mà đáp lại.

Được nam thần chăm sóc chu đáo như vậy, cô còn biết đau là gì cơ chứ?

Bởi vì còn đang mải chìm đắm trong thế giới riêng, Ayame cũng không nhận ra được Hana bên cạnh lúc này biểu cảm đã có chút không bình thường.

Rất nhanh, Hana lại dùng vẻ mặt tươi cười, có chút ngập ngừng mà nói.

"Tsukishima quan tâm cậu thật đấy nhỉ? Quả nhiên hai người đúng là một cặp rồi."

Ayame nghe xong liền gãi đầu, suy nghĩ một chút, sau đó mới hơi xấu hổ mà nói.

"Thực ra.... không phải như vậy đâu. Giữa bọn tớ không có gì cả, chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nhưng mà.... ừm, tớ thực sự là có thích cậu ấy, tuy rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương mà thôi...."

Hai mắt của Hana sáng lên trong chốc lát, cười gật đầu.

"Thì ra là như vậy. Dù sao cũng đang vào đợt thi cuối kì, tớ nghĩ hiện tại các cậu yêu đương cũng không thích hợp lắm. Không bằng, lại đợi thêm một thời gian nữa rồi tính?"

Ayame nghe xong cũng cảm thấy rất có lý.

Đúng là cô không nên làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của nam thần nhà mình.

Nhưng mà khoan đã, chẳng phải nam thần vốn học rất giỏi sao? Mà thành tích học tập của cô cũng chỉ ở mức trung bình.

Nói như vậy, có nghĩa là cô lại có cớ để nhờ nam thần giảng bài rồi nhỉ?

Ayame nghĩ xong liền vui vẻ, sau đó quay sang nói với Hana bên cạnh.

"Tớ biết rồi. Với lại, hiện tại cũng chuẩn bị vào tiết sau rồi, cậu mau về lớp đi, tớ ở đây một mình là được rồi."

Hana nghe cô nói vậy cũng không phản bác, chỉ dặn dò cô cẩn thận rồi sau đó cũng quay trở về lớp học.

Đợi Hana đi rồi, Ayame mới thoải mái nằm phịch xuống giường một cách không có hình tượng gì.

Mệt quá, tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng mà chân thì vẫn đau chết được nha!

Còn đang âm thầm than vãn, cửa lại lần nữa mở ra.

Ayame nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, ai thế?

Người tới là một chàng trai tương đối thấp với mái tóc màu cam, vẻ mặt tò mò mà nhìn cô.

Ayame lập tức ngồi bật dậy.

Cậu bạn này trông quen quá. Nếu cô không nhầm, hình như cậu ta cũng ở trong câu lạc bộ bóng chuyền với Tsukishima, tên là gì nhỉ?

"Hinata Shouyou?"

Ayame thế nhưng bất giác nói ra miệng.

Hinata Shouyou vẻ mặt có chút bất ngờ, sau đó vui vẻ mà nói.

"Cậu biết tôi sao?"

Ayame lưỡng lự một chút, sau đó gật đầu.

"Tôi chỉ biết cậu ở trong câu lạc bộ bóng chuyền nam. Ừm.... tôi còn nhìn thấy cậu trong mấy trận đấu gần đây nữa. Nhớ rồi, cậu chính là cò mồi mạnh nhất!"

Hinata nghe vậy thì cười nhe răng, cảm giác cả người cậu ta đều tràn đầy năng lượng.

"Đúng vậy, đúng vậy. Tuy hiện tại chỉ là cò mồi, nhưng mục tiêu của tôi chính là trở thành tay đập số một!"

Nhìn Hinata hào hứng phấn chấn mà nói như vậy khiến cho Ayame cũng bất giác nở nụ cười theo.

So với Tsukishima luôn cao ngạo, yên tĩnh như mặt trăng ban đêm, thì người con trai trước mặt này lại mang đến cảm giác chói sáng rực rỡ cùng ấm áp như mặt trời giữa ban ngày vậy.

Ayame không kìm được mà âm thầm nghĩ như vậy.

Từ từ, có phải cô quên mất chuyện gì đó không?

À, phải rồi.....

"Cậu đến đây tìm bác sĩ sao? Hiện tại trong phòng y tế này chỉ có một mình tôi thôi."

"À, không phải. Tôi nghe nói bạn gái của Tsukishima bị thương trong tiết thể dục, cho nên tên đó liền vội vàng bế bạn gái tới đây. Vì tò mò nên tôi mới muốn tới xem một chút đó mà! Nhưng mà xem ra, tên đó không ở đây nhỉ?"

Hinata vừa nói vừa dáo dác nhìn quanh.

Ayame cảm thấy tâm rất mệt.

Lại là tin đồn bạn gái này!

Cô cũng ước bản thân có thể bỏ đi hai từ tin đồn, nhưng mà hiện thực tàn khốc!

"Thực ra tôi không phải là bạn gái của Tsukishima. Bọn tôi chỉ là.... ừm, bạn bè bình thường thôi."

Nói xong, Ayame âm thầm cổ vũ bản thân.

Không lâu nữa đâu, sẽ không lâu nữa đâu! Cô chắc chắn có thể trở thành bạn gái của nam thần!

Mà Hinata bên cạnh nghe xong hai mắt liền mở lớn, sau đó cười phá lên.

"Ha ha, tên khốn ngạo mạn đó. Tôi biết ngay mà. Cậu ta thì làm gì mà có bạn gái được chứ!"

Ayame có chút tức giận nhìn tên trước mặt đang không ngừng cười lớn.

"Cậu ấy thì làm sao chứ? Nếu được, tôi cũng rất sẵn lòng làm bạn gái của cậu ấy đấy!"

Hinata nhìn cô tức giận, cũng ngừng cười, chỉ là khoé miệng vẫn hơi cong cong.

"Được rồi, được rồi. Cậu đừng có tức giận. Hay cậu có muốn nghe chuyện về bóng chuyền không, tôi kể cho cậu nghe?"

"Cậu không phải về lớp sao?"

"A, tôi là trốn tiết ra đây mà, đừng lo. Rốt cuộc cậu có muốn nghe hay không đây?"

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hinata, không hiểu sao Ayame không thốt ra câu từ chối được, hơn nữa, nếu từ chối thì hình như cũng hơi không lịch sự. Cuối cùng, cô miễn cưỡng gật đầu.

"Vậy thì cậu kể đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top