Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 7 - Cùng nhà, cùng phòng, cùng vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đứng chờ phía sau cánh cổng dẫn tới đại sảnh hay thứ mà tôi xem như nhà ăn, dù sao công dụng không khác biệt lắm.

Rất nhiều tân sinh hồi họp đến đỏ mặt, tôi cũng không kiềm được mà lo lắng. Tuy tôi xem phim Harry Potter cũng từng ảo tưởng mình trở thành học sinh của Hogwarst nhưng đó đã là ký ức cũ, hiện tại tôi như những người khác. Có mong chờ, có lo lắng, thế giới hiện tại của tôi không còn chỉ trong ảo tưởng nữa.

So với học tiểu học ở Muggle, học ở Hogwarst sẽ hoàn toàn khác.

Tôi đứng đầu hàng của một trong số mười ba hàng. Tuy cùng đứng đầu hàng nhưng những người đứng đầu hàng khác đều cao hơn tôi một chút.

Vóc người tôi rất nhỏ, mới cao một mét hai mấy, có vẻ là người thấp nhất trong số các học sinh mới.

Thật kì lạ, mẹ tôi cao gần mét bảy, mẹ cũng nói ba cao hơn mét tám. Sao tôi mười một rồi mà mới hơn mét hai, bình thường tôi không có kén ăn mà. Ăn uống đầy đủ, gen tốt mà vẫn vừa thấp lại vừa gầy.

Trong lúc tôi miên man nghĩ về chiều cao của mình thì cánh cổng lớn đã mở ra, quang cảnh phòng ăn ngợp ánh nến với bùa chú Giữ Nguyên(Wingardium Leviosa) vĩnh viễn, trần phòng như giếng trời hiện lên trước mắt. Khi còn là một con chồn, những chi tiết này tôi không để ý tới, đều chú ý vào con người nhiều hơn, bây giờ mới phát hiện mọi thứ xinh đẹp hơn tôi tưởng nhiều.

"Nào, trò đi trước." Giáo sư McGonagall vỗ nhẹ vai tôi, cái vỗ nhẹ ấy khiến bước chân tôi dần di chuyển, đi tới chỗ giáo sư đã dặn từ trước để xếp hàng.

Tôi mím môi, có hơi run nhẹ. Thật sự ngày đầu tiên đến trường này so với tất cả những ngày đầu đến trường khác thì căng thẳng hơn hẵn.

Mọi người dần xếp hàng đi vào đầy đủ. Chiếc nón phân viện già cỗi bắt đầu 'nghi thức' của riêng mình bằng một bài hát kỳ cục. Không phải lần đầu nghe nên tôi thấy bình thường, các tân sinh khác thì há hốc mồm vì độ dở của nó.

Nón phân viện hát xong giáo sư McGonagall đến bên bục miễn cưỡng cảm ơn nó một tiếng, cầm tấm da dê vừa dài vừa dày bắt đầu gọi tên lên.

Họ của tôi đứng đầu bảng chữ cái, chắc sẽ bị gọi đầu tiên, tôi chuẩn bị tâm lý một chút.

"Elena Artist!"

Tôi hít một hơi, đi đến ghế ba chân ngồi xuống. Bên dưới các học sinh đều nhìn tôi chằm chằm làm tôi sinh ra cảm giác hơi quẫn bách. Lúng túng không biết đặt mắt mình vào đâu, đành thẳng lưng ngẩn cao đầu một cách nghiêm túc.

Giáo sư đặt nón phân viện lên đầu tôi làm nó lầm bầm đủ thứ trong đầu: "Ồ, năng lực kì lạ, nhà Artist nhỉ. Ngươi rất nhiều thứ hỗn tạp, nhưng tính cách nổi bật nhất của ngươi là... phải rồi, chính là nó!" Tôi cảm giác nó đang đọc thấu suy nghĩ mình nên cố gắng không nghĩ về những việc nhỏ nhặt nữa, tịnh tâm.

Nón phân viện chép miệng hét lớn một tiếng giòn vang: "Slytherin!"

Một tràng pháo tay vang lên, không phân biệt là đến từ nhà nào, thông điệp là 'chúng tôi chào đón bạn đến Hogwarst'.

Tôi bất ngờ, miệng tự động hé ra, mắt mở to ngước lên nón phân viện. Cái nón được gỡ khỏi đầu liền đi tới bàn ăn nhà Slytherin tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Thật ra tôi nghĩ trong tất cả các nhà tôi hợp với Hufflepuff nhất vì tính cách của tôi khá ôn hòa giống họ, Slytherin là một bất ngờ. Nón phân viện tuy thường bị xem thường nhưng với kinh nghiệm xem phim thì rõ ràng nó vô cùng chính xác. Từng người được nó phân loại đều không sai, vào đúng nơi mình cần.

Ở phía trước dãy bàn năm nhất Draco nhìn tôi gật đầu một cái, tôi cũng chào lại như vậy.

Sau ba tháng, cậu ấy cao hơn một đoạn, mái tóc dài hơn nhưng vẫn ép chặt như trước. Chỉnh chu như một quý ông để sợ người ta nhầm mình là một bé gái.

Greengrass cũng ở cạnh đó, cô ấy ngồi cạnh Parkinson dùng khẩu hình tiếng Anh tiêu chuẩn nói với tôi: "Chào mừng tới Slytherin."

Lúc này tôi thật sự rất hạnh phúc khi bản thân biết làm bánh macaron và mang nó lên tàu.

...

Sau tiệc ăn uống linh đình chào đón ngày tựu trường, các huynh trưởng dẫn dắt học sinh về nhà chung.

Trước bức tranh giữ cửa mà tôi không thể quen thuộc hơn, huynh trưởng đánh một ánh mắt về chúng tôi rồi nói: "Ghi nhớ kỹ, khẩu lệnh là 'Vĩnh cửu'."

Bức tranh trên tường hài lòng gật đầu, mở cửa cho chúng tôi.

Như những thứ khác, phòng sinh hoạt chung khi nhìn bằng góc nhìn của chồn và người rất khác nhau.

Khi còn là chồn tôi thấy được những thứ tầm thấp và những gì trước mắt như ghế sô pha, lò sưởi, quy tắc của Slytherin được khắc trên nửa bức tường màu lục bạc bên dưới. Giờ thì tầm mắt cao hơn, cảm nhận có thêm chút biến hóa.

Nhà của Slytherin có kết cấu tương tự một hầm ngục mang sắc thái u ám lãnh đạm điểm thêm các chi tiết màu sắc đặc trưng vô cùng phù hợp làm cho người ta cảm giác đây là một hầm ngục trang nhã cực kỳ. Chuẩn mực của hình tượng một quý tộc thanh lịch. Trừ những thứ mà tôi biết từ trước thì giờ tôi còn nhìn được trên trần nhà phòng sinh hoạt có một chiếc đèn treo pha lê lớn lấp lánh và mấy món đồ trang trí bằng bạc vắt tận trên cao. Nếu trong hình dạng hóa thú mà muốn nhìn lên cao thì phải nằm ngửa mà nằm ngửa ở đây không mang cho tôi cảm giác an toàn nên tôi không làm vậy.

Huynh trưởng vẫn là đàn anh James Rough hiện tại đã học lên năm thứ năm. Chủ nhiệm nhà vẫn là giáo sư Severus Snape dạy môn độc dược.

Học sinh mới đều rất an phận nghiêm túc nghe những 'lời ma quỷ' của huynh trưởng làm tôi cũng chăm chú theo. Sau khi trải qua việc nhận phạt chung với Draco, tôi biết quy định nhà Slytherin so với nhà khác đều nghiêm khắc hơn. Âm thần nuốt một ngụm nước bọt.

Luật của Slytherin chính là không để bị giáo sư bắt được lỗi và âm thầm giao chiến với mặt đối lập - Gryffindoor.

"Những thứ cần tôi đã nói xong, theo thông lệ hằng năm bây giờ chúng ta bắt đầu giao đấu chọn thủ tịch. Năm trước đã nhường cho năm nhất, năm nay cũng thế."

Rough rời khỏi vị trí trung tâm, để lại một khoảng trống đủ rộng để các tân sinh tự do khiêu chiến.

Tôi đương nhiên không đi khiêu chiến ai chỉ để ngồi vào đầu hàng ngũ. Kiểu người như tôi rất không màng danh lợi với những thứ thế này.

Thứ gì cần thể hiện tôi sẽ thể hiện, cảm thấy không cần thì không cần. Đây là một trong số thứ mà tôi cảm thấy là không cần thiết.

Nhưng chuyện tôi không ngờ được chính là việc có người khiêu chiến tôi.

Tôi nhớ tên cô ấy là Maria Obsidian qua lời giáo sư McGonagall lúc đọc tên ngồi lên ghế ba chân. Lúc đi vệ sinh trên tàu chúng tôi có đụng mặt, cô ấy hiển nhiên thấy bộ dạng toàn thân hơi thở Muggle của tôi, dường như cũng bất mãn việc tôi vào Slytherin.

Tôi gồng mình đứng dậy, đây đúng là đi tìm chết mà.

Lúc trước khi Draco chép phạt 'Những điều răng của Slytherin' tôi nằm bên cạnh cậu để cổ vũ. Nhìn mãi nhìn mãi, mấy nghìn chữ ấy cũng nhớ sơ sơ vài chữ, biết được nếu giờ không chấp nhận khiêu chiến thì rất không Slytherin.

Lấy đũa của mình trong túi áo choàng ra. Tôi giơ thẳng đũa phép song song với mũi mình, đây là động tác sẵn sàng cho việc quyết đấu. Obsidian cũng làm động tác tương tự, đầu ngẩn cao kiêu ngạo nhìn tôi. Chúng tôi đứng cách nhau khoảng ba mét.

"Chuẩn bị." Huynh trưởng Rough nhắc nhở.

Tôi moi móc cố nhớ ra câu bùa chú từ ký ức bị thời gian vùi lắp trong phim Harry Potter. Tôi là một học sinh lười học nên trừ sự thiên phú kỳ cục với phép thuật biến hình và Animagi, các loại bùa chú khác mà tôi biết không thể làm tổn thương nổi một con muỗi.

Cái bùa chú làm đũa phép người ta rơi xuống kêu là cái gì ấy nhỉ? Chậm đã nào...

"Bắt đầu!"

Khi vừa kịp nhớ ra, tôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình hô lớn: "Giải Giới(Expelliarmus)!"

Tia sáng phát ra từ đầu đũa của tôi thẳng tới đũa phép đối thủ. Trước khi Obsidian kịp thời phản ứng, đũa phép của cô ấy đã bị tước đi.

"Hợp lệ!" Trận đấu kết thúc.

Nhưng sau khi trận đấu này kết thúc trận sau tôi chính thức bại trận.

Bùa Giải Giới của tôi không đấu lại người khác, dù là học sinh năm nhất nhưng hơn nửa các Slytherin đều là quý tộc, được dạy dỗ không ít bùa chú phòng thân và vô số các bùa chú căn bản. Chương trình học tập của quý tộc đã bắt đầu từ năm bảy tuổi, chuyện này tôi biết được là nhờ mấy lần đi thăm mẹ.

Nhớ tới tôi lại cảm thấy mình hơi vô dụng khi ngoài trường phái biến hình cái gì thì tôi cũng không biết. Vậy mà phu nhân thuê tôi được cũng thật kỳ diệu.

Tôi không thi thố quyết đấu nổi, thi biến hình thì còn được, đành vui vẻ bỏ cuộc.

Cuối cùng, người được thủ tịch năm nhất là một bạn học nam họ Grey. Thủ tịch năm hai vẫn là Draco, sau một trận giằng co với quý cô Greengrass. Thủ tịch các năm khác thì tôi không quen. Người vinh quang được vị trí thủ tịch của Slytheirin là một đàn chị năm sáu. Riêng năm bảy thì họ không thi thố gì nữa cả, hoàn toàn chú tâm học tập cho các kỳ thi, lui về ở ẩn.

Mà nói đến thủ tịch, tôi đã có định lý hơi lệt tông về nó.

Cứ tưởng nó chỉ đơn giản chỉ là chỗ ngồi trên bàn ăn nhưng không hoàn toàn đúng, định lý này bị thiếu mất đoạn quan trọng phía sau.

Thủ tịch nôm na là phù thủy tuyệt nhất có khả năng sài đũa được nhất trong số một nhóm người.

Thủ tịch của nhà thì học sinh từ năm hai đều được tham gia quyết đấu.

Thủ tịch mỗi khối là học sinh mạnh nhất trong khối đó, một dạng xếp loại năng lực theo lớp ở nhà Slytherin.

Theo đó với nguyên tắc tôn sùng kẻ mạnh bất di bất diệt, mỗi vị trí thủ tịch đều được hưởng các quyền lợi đặc biệt, nhất là thủ tịch nhà. Thủ tịch nhà có chức vị cao hơn huynh trưởng một bậc, giống như trùm cuối.

Còn về vị trí ngồi thường ở đầu hàng là do các thủ tịch thích ngồi thế.

Tôi không rõ các nhà khác có thế không nhưng nghe chị nữ huynh trưởng ngồi bên cạnh giải thích thì ở Slytherin là vậy.

Khi các màn quyết đấu tranh ngôi vị thủ tịch thần thánh kết thúc thì các huynh trưởng đọc sơ đồ phân phòng cho các tân sinh năm nhất.

Học sinh từ nhà Slytherin thường không nhiều lắm nên mỗi phòng ký túc chỉ có hai người ở chung cùng nhau suốt bảy năm học. Cho nên bạn cùng phòng thì tốt nhất không nên là người mình ghét, vì có lý do hợp lý mới được chuyển phòng, còn phải xin phép chủ nhiệm nhà nữa. Cho nên không ai dám chuyển phòng làm chi.

"Elena Artist ở cùng với Maria Obsidian. Đây là chìa khóa phòng của hai em." Nữ huynh trưởng đưa tôi và Obsidian mỗi người một chìa.

Chúng tôi giao mắt với nhau, cậu lườm tôi tôi liếc cậu làm nữ huynh trưởng cười khúc khích.

"Trước cửa phòng đều được khắc tên nên rất dễ tìm. Mọi người về phòng mình nhé, chúc ngủ ngon." Phòng sinh hoạt chung của Slytherin, tất cả mọi người đều bắt đầu giải tán về ký túc xá.

Tôi và Obsidian cũng chấp nhận, dẫu không thích gì nhau thì chúng tôi đâu phải có mối thù gì. Khi nãy trận quyết đấu đó cũng không phải thứ gì lớn.

"Cậu muốn giường bên trái hay bên phải?" Tôi hỏi Obsidian, với tôi chuyện này không quan trọng.

"Giường này." Cô ấy chỉ vào giường bên trái có cửa sổ sát bên, quang cảnh bên ngoài cửa sổ là một cái hồ nước.

Tôi vui vẻ đến giường bên phải, chỗ này ít ánh sáng hơn, với người thích ngủ thì không tệ chút nào.

Hành lý được đem đến trước nên tôi chậm chạp thu dọn gọn gàng lại. Phòng ký túc của Slytherin ban đầu đều rất đơn giản, là các học sinh tự quản và trang hoàn thêm.

Ký túc xá của hai chúng tôi chỉ có con mèo của Obsidian. Con mèo nhỏ chân ngắn lông trắng mượt, mắt xanh biếc như màu trời trong suốt như bi ve. Hình như là mèo của Muggle.

Cả hai chuẩn bị xong xuôi thì đi ngủ để ngày mai Hogwarst bắt đầu kỳ học tập.

"Chúc ngủ ngon Obsidian."

"Chúc ngủ ngon Artist."

Tôi thuận tay làm tắt đèn, hôm nay đúng là một ngày dài. Tôi rất vui vẻ.

[#20200428]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top