Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C21: Vụ tấn công thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con ma Myrtle bay ra khỏi cái cầu tiêu, nó bĩu môi bảo:

- "Tao không biết. Thằng Peeves cứ chọc ghẹo tao. Tao ghét nó, tao chỉ muốn trốn đi thôi."

- "Vậy trước đó chị ở đâu?" Sophia hỏi.

- "Tao đến tiệc tử nhật của Nick - suýt - mất - đầu đó. Mọi con ma trong lâu đài đều được mời. Tao còn thấy cả thằng Potter với hai đứa bạn của nó. Chúng nó cũng nói xấu tao."

- "Ngoài ba đứa Potter còn ai, à, người sống nào tham gia tiệc tử nhật không?"

- "Chỉ có ba đứa ấy thôi. Có mỗi ba chúng nó đi dưới đất mà, bọn tao đều bay hết."

Nói rồi, bỗng chị ta cười to và xoay mấy vòng trong không khí.

- "Bọn tao là ma nên bọn tao biết bay."

Ernie lắc đầu:

- "Chắc chị ta không giúp được gì rồi. Tụi mình còn tìm được chỗ nào khác nữa không nhỉ?"

Sophia cúi đầu suy nghĩ.

Ba đứa trẻ cũng học theo nó, ngồi xổm xuống, cầm cây chổi cọ và cái xô xem xét.

- "Lumos!"

Sophia tạo ra một quả cầu ánh sáng nhỏ cho bọn trẻ. Chúng nó vừa chăm chú quan sát vừa nói.

- "Cái này chắc là đồ cũ. Lông cọ trông lởm chởm cả."

- "Mình không tìm thấy ký hiệu sản xuất nào trên cái xô."

- "Ê, có cái này lạ lắm."

Justin giơ thứ mình phát hiện ra. Đó là vài vết lõm hình vòng cung nằm trên hai mặt cán chổi.

- "Mấy bồ thấy cái này giống thứ gì?"

Hannah đoán:

- "Ờ, giống vết cắn hả?"

Sophia xoay đầu cán chổi trong tay xem xét, gật đầu.

- "Ừ. Là vết cắn của con vật nào đó. Khá lớn."

Justin sợ hãi.

- " Liệu có phải của con quái vật không?"

Sophia chần chừ.

- "Hàm răng này không giống của một loài nguy hiểm. Còn kích cỡ tầm này thì..."

Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu nó.

- "À, con Fang!"

Bốn đứa trẻ ngẩng phắt đầu lên nhìn nhau.

Hannah nói:

- "Dám lắm. Tụi mình xuống hỏi thử bác Hagrid không?"

- "Phải chuẩn bị trước một tý đã."

Sophia dùng bùa Nhân Đôi sao ra một cái cán chổi y hệt chứng cứ nó đã tìm được, chỉ khác là cái này sạch bong và không có vết nước sơn. Rồi con bé thu nhỏ lại hai món chứng cứ, dùng giấy gói lại và cất vô túi. Sẽ thiệt là thiếu khôn ngoan nếu cầm mấy cái món này hớ hênh chạy loanh quanh lâu đài.

Bọn trẻ xuống căn chòi đá tìm lão Hagrid nhưng chẳng thấy lão đâu. Chạy ra sau vườn, tụi nó ngó thấy một bóng dáng giống như một cục đá khổng lồ bọc trong tấm áo khoác bằng da chuột chũi. 'Cục đá' ấy di chuyển, tụi nó mới nhận ra đó là lão Hagrid.

- "Chào bác Hagrid." Bọn trẻ nói.

Lão Hagrid đứng dậy, trong bàn tay đeo găng to bè của lão không thể nhầm lẫn được là xác một con gà trống chết.

Lão hỏi:

- "Sao tụi bây ở đây? Không có lớp học hả?"

Justin ngó xác con gà, nó tò mò:

- "Bác đang làm gì thế bác Hagrid?"

Lão Hagrid giơ con gà xụi lơ lên.

- "Ta kiểm tra xem nó chết thế nào. Có thể thủ phạm là cáo hoặc cũng có thể là Ngáo ộp Hút máu. Chắc ta phải gia cố lại mấy cái chuồng gà."

Sophia lấy ra bản sao của cây chổi cọ sơn, hỏi lão Hagrid:

- "Tụi cháu nhặt được cái này trên bãi cỏ, đoán chắc là của bác nên đem tới đây."

- "Hở, cái này hả? Chắc lại con Fang tha đi rồi. Cảm ơn mấy đứa nhé."

Sophia không vội đưa cây chổi cho Hagrid mà nói.

- "Bình thường bác để nó ở đâu để cháu cất luôn cho."

- "Ở gần cái rào vườn kia kìa."

Bọn trẻ chạy ra chỗ Hagrid chỉ. Tâm trạng chúng nó phút chốc trầm xuống. Ở đó, có cả tá những cây chổi cọ cùn và cái xô sắt giống y như cái bọn nó đã tìm thấy trong nhà vệ sinh, mà chỗ này thì hớ hênh và vắng vẻ, bất kỳ kẻ nào chỉ cần tìm đúng lúc Hagrid không có mặt trong khu vườn cũng có thể thó riêng vài ba cái cho riêng mình. Manh mối tới đây là đứt đoạn.

Không còn tìm thêm được cái gì khả nghi, bọn trẻ liền tạm biệt Hagrid để trở về lâu đài. Suốt buổi tối, Hannah, Ernie và Justin cứ cãi nhau xem Harry Potter có thiệt là Người kế vị của Slytherin không hay sẽ là một ai khác.

Ernie và Justin đều cho rằng như vậy, dám lắm chứ vì thằng Harry rất thân thiết với Hagrid, nó là đứa rõ ràng nhất vị trí mấy món đồ của lão, nếu thằng đó có bị phát hiện lảng vảng quanh căn chòi đá thì cũng chẳng bị ai nghi ngờ gì cho được.

Tuy nhiên, Hannah lại không đồng ý với cách giải thích này. Món đồ vứt ở đó thì ai lấy chẳng được, hơn nữa cậu ta có lý do gì để tấn công người xuất thân muggle chứ, nghe nói má cậu ta cũng là một phù thủy từ giới muggle và cậu ta còn được người thân là muggle nuôi lớn kìa.

Lại qua mấy hôm, chúng nó cũng chẳng kiếm thêm được manh mối nào hữu ích. Thứ nước sơn đỏ được Sophia phân tích ra là một loại nước thuốc cực dính có các thành phần đều có thể tìm thấy ở trong kho độc dược của tụi học sinh. Tới đây thì chẳng còn gì để suy đoán tiếp cả, Sophia cũng bỏ cuộc. Con bé gói cái bọc chứa chứng cứ cẩn thận rồi gửi chúng cho giáo sư Dumbledore bằng cú, kèm theo một bức thư giải thích về những gì chúng nó suy luận được. Chuyện sau đó nó cũng không bận tâm nữa.

Vẫn như mọi năm, tháng mười một tới nghĩa là mùa quidditch đã đến. Phòng chứa Bí mật không còn khiến các học sinh sợ hãi như lúc đầu nữa vì nạn nhân duy nhất cho đến nay cũng chỉ là một con mèo (còn là một con mèo đáng ghét), nên người ta chẳng mấy bận tâm.

Theo truyền thống, hai trận thi đấu đầu tiên vẫn là giữa Hufflepuff - Ravenclaw và Gryffindor - Slytherin. Có lẽ nhờ việc đổi tầm thủ, khí thế của đội Hufflepuff đã tăng lên rất nhiều. Cuối cùng chúng nó cũng dành chiến thắng trong trận ra quân sau khi Cedric thành công bắt được trái snitch với tốc độ chớp nhoáng.

Niềm vui còn nối tiếp nhiều hơn vì sau đó, Gryffindor, nhà thân thiết nhất với tụi nó cũng đã chiến thắng Slytherin, dù cho đối thủ có tới bảy cây chổi xịn nhứt và Potter còn bị tấn công dồn dập bởi một trái bludger điên. Mặc cho hậu quả là Potter phải vô bệnh thất vì tai nạn làm mất hết xương tay, thì cũng không ai có thể phủ nhận chúng nó là hai nhà sung sướng nhất thời điểm này.

Tối hôm đó, theo lời hẹn trước với Colin Creevey, Sophia lên lầu hai trước cửa thư viện để gặp thằng bé và lấy mấy tấm ảnh chụp của nó đã rửa xong.

Thằng bé cực kỳ tươi tắn đưa cho Sophia một xấp ảnh dày.

- "Chị gửi luôn dùm em mấy tấm này cho nhóm anh Greyson, anh Diggory, chị Breanna và chị Maizie nhé?"

- "Được. Còn mấy cái của chị?"

- "Ở đây." Colin lấy ra một gói nhỏ riêng khác "Chị muốn điều tra vụ Phòng chứa Bí mật đúng không? Tối đó em cũng có chụp được vài bức, cho chị cả đó nếu chị cần."

- "Ừ. Cảm ơn Colin." Sophia nói.

- "Vậy nhé. Em về trước đây. Em còn phải chuẩn bị quà để ngày mai thăm anh Harry nữa."

Thằng bé vẫy tay và chào tạm biệt Sophia.

Sophia trở lại phòng sinh hoạt chung, nhanh chóng gửi hết ảnh chụp cho mọi người, xong việc, nó liền về phòng ngủ để mở gói ảnh của mình ra. Nó chăm chú nhìn mấy tấm ảnh với dòng chữ đỏ rực để tìm kiếm linh cảm về manh mối, nhưng chẳng có gì cả. Ảnh của Colin mờ hơn ảnh nó một tý, bởi vì chụp vào buổi tối mà lúc đó mọi người cũng xô đẩy nhau khá nhiều, nhưng bù lại thằng bé chụp được cả gương mặt hoảng loạn của hội Harry khi ấy cùng con mèo Noris treo vắt vẻo và đám đông nháo nhào.

Ngày hôm sau là một cuối tuần đẹp tràn ngập tia nắng rạng rỡ của một ngày chớm đông. Dưới thời tiết như thế, chẳng đứa học sinh nào sẵn sàng cho cái tin tức kinh khủng mà giáo sư Sprout mang tới cho chúng nó vào giờ nghỉ trưa.

- "Cô rất tiếc phải thông báo với các trò, lại có thêm một vụ tấn công nữa xảy ra. Nạn nhân lần này là trò Colin Creevey của nhà Gryffindor."

Sophia giật mình kinh ngạc.

- "Thằng bé bị làm vậy thưa cô?" Một đứa học trò hỏi.

- "Trò ấy bị hóa đá. Tội nghiệp thằng nhỏ, máy ảnh của nó cháy đen cả."

- "Chuyện xảy ra khi nào ạ?" Một đứa khác hỏi.

- "Tối qua gần chín giờ, giáo sư Mcgonagall phát hiện thằng bé ở cầu thang. Có lẽ trò ấy định tới bệnh xá thăm Trò Potter."

- "Em ấy không phải tới thăm Harry đâu." Sophia nói "Em ấy tới gặp con ở trước cửa thư viện để gửi những tấm ảnh chụp hồi Lễ Hội Ma."

Giáo sư Sprout ngạc nhiên hỏi:

- "Con nói con hẹn gặp trò ấy lúc gần chín giờ trước cửa thư viện hả?"

- "Vâng."

- "Để nhận những bức ảnh chụp hồi Lễ Hội Ma?"

- "Vâng."

Cedric đột nhiên nói:

- "Con có thể làm chứng thưa cô. Tối qua em ấy có ra ngoài một lát nhưng rất nhanh đã về và còn mang theo ảnh chụp cho bọn con nữa. Con để chúng ở trong phòng ngủ."

- "Vâng. Con cũng có thể làm chứng."

- "Em ấy thiệt sự chỉ ra ngoài lấy ảnh chụp thôi."

Một vài đứa khác cũng lên tiếng.

- "Được rồi. Được rồi." Cô Sprout giơ tay trấn an tụi trẻ "Ta không có ý nghi ngờ trò Wright nên con không cần phải sốt sắng thế trò Diggory. Ta chỉ muốn chắc chắn thôi vì ta sẽ cần báo tin này lên ban giám hiệu. Các con nghe nè, những vụ tấn công này hoàn toàn không chỉ đơn giản là một trò đùa dai của kẻ nào đó, chúng ta cần thiệt sự nghiêm túc để đối phó với tình huống này. Từ giờ trở đi, ta mong các con hãy hạn chế tối đa việc ra ngoài một mình, đặc biệt là vào ban đêm."

Giáo sư Sprout rời đi để lại một nỗi hoang mang vây lấy bọn trẻ.

- "Em ổn chứ?"

Sophia ngẩng đầu và thấy Cedric đang đứng bên cạnh nó.

- "Vâng em ổn." Sophia đáp "Chỉ là suy nghĩ một vài thứ... Khi nãy cảm ơn anh nhé."

- "Không có gì. Anh cũng không mong học sinh nhà chúng ta lại nghi ngờ lẫn nhau."

Cedric ngồi xuống ghế.

- "Cũng thiệt may hôm qua em đã không gặp chuyện gì. Có lẽ chỉ vài phút sau khi các em chia tay thì nhóc ấy liền bị tấn công."

- "Em cũng nghĩ bản thân rất may mắn." Sophia nói mà không mấy vui vẻ.

Cedric thở dài.

- "Chuyện này thiệt khùng điên hết sức. Em có nghĩ ra ai là thủ phạm không? Mọi người đều đồn đó là Potter bởi vì thằng bé Creevey vẫn thường xuyên làm phiền cậu ta."

Sophia lắc đầu.

Không khí trong phòng sinh hoạt chung ấm áp nhưng lại khiến Sophia thấy hơi bí bức. Con bé đi ra cái đồi cỏ phía sau lâu đài ngồi, những cơn gió lạnh khiến nó cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút.

Ngồi một lát thì con bé bắt gặp Hermione chạy tới tìm nó. Cô bé mặt hơi đỏ nhưng hai mắt sáng rực.

- "Cậu đây rồi, Sophia."

Sophia hỏi.

- "Có chuyện gì sao?"

- "Mình nghe bà Pince nói cậu đang cầm bản sao của cuốn 'Độc dược Tối Hiệu nghiệm' phải không? Mình đã định xin mượn cuốn đó, vì việc gấp, mà chắc cậu không trả nó cho thư viện sớm được nên cậu có thể cho mình mượn một buổi được không? Sáng mai mình sẽ trả ngay."

- "Cần gì gấp vậy?"

- "Dành cho lớp của giáo sư Lockhart ấy mà. Cậu biết mình... cũng rất ngưỡng mộ thầy (nói tới đây con bé hơi đỏ mặt) nên mình muốn xem nó để hiểu rõ thêm những điều thầy viết về nọc rắn tác-dụng-chậm trong cuốn 'Lang thang với ma cà rồng'. Ờ, cũng là một phần của bài tập về nhà, ai làm tốt sẽ được thầy tặng cho một cuốn sách có chữ ký, cho nên..."

- "Cũng được." Sophia đồng ý "Nhưng sách mình để dưới phòng ngủ rồi. Cậu chờ một lát để mình xuống lấy nó nhé."

- "Tất nhiên rồi."

Hermione gật đầu.

Sophia chẳng tin lời nào Hermione nói, nếu một ngày giáo sư Lockhart giao được thứ bài tập phức tạp như tìm hiểu nọc rắn tác-dụng-chậm thì đến con lợn rừng cũng biết bay.

Muốn biết được mục đích thật sự của nó là gì cũng không khó, Sophia chỉ cần phết lên bề mặt cuốn 'Độc dược Tối Hiệu nghiệm' một món dung dịch đặc biệt phản ứng với mồ hôi của người, thì nó có thể lần theo dấu vân tay cô bé để lại mà biết ngay cô bé mượn sách để làm gì.

Hôm sau, quả nhiên Sophia đã tìm ra một trang sách dày đặc dấu vân tay hơn tất cả những trang còn lại. Chẳng liên quan gì tới nọc rắn tác-dụng-chậm cả, mà là công thức để pha chế món thuốc đa dịch. Sophia càng tò mò hơn Hermione đang có âm mưu gì, hoặc cũng có thể là ba đứa Harry Potter đang có âm mưu gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top