Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C23: Lễ tình nhân màu hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn nhỏ được giáo sư McGonagall dẫn tới văn phòng cụ Dumbledore để trình bày sự việc. Cụ Dumbledore cũng không hỏi chúng nó nhiều, chỉ để bọn trẻ kể lại những việc đã xảy ra. Tới vụ con Gul thì cũng chẳng ai giải thích được tại sao nó lại hành động như vậy, cuối cùng chỉ có thể kết luận rằng động vật thì thường có giác quan nhạy bén hơn con người về các mối nguy hiểm.

Sophia và Justin được tha cho về trước, còn Harry bị cụ giữ lại để thẩm vấn riêng. Trên đường đi, Justin hỏi Sophia:

- "Liệu chuyện này có phải do Harry làm không Sophia?"

Sophia suy nghĩ rồi nói:

- "Chắc không đâu. Cậu ta chẳng có lý do gì để tấn công Nick - suýt - mất - đầu."

- "Nhưng cậu ta là một xà khẩu?"

- "Chắc gì trong trường chỉ có mình cậu ta là xà khẩu."

Suy đoán này dọa cho Justin một trận rùng mình.

Xuống sảnh chính, hai đứa trẻ nghe thấy những tiếng bước chân chạy gấp gáp từ trên cầu thang. Harry đang đuổi theo chúng nó. Có vẻ cậu ta cũng đã được thả rồi. Cậu ta gọi:

- "Sophia! Justin! Chờ một chút."

Justin vẫn còn hơi dè chừng Harry, thằng bé bất giác lùi ra sau một bước.

Harry chạy tới trước mặt tụi trẻ, gấp gáp nói:

- "Tôi muốn giải thích chuyện tối qua với các bạn. Lúc đó tôi không hề biểu con rắn tấn công các bạn hay gì cả, tôi đã ra lệnh cho nó lui xuống và... Tôi cũng không biết làm sao mình lại nói được xà ngữ. Tôi chỉ mong các bạn tin rằng tôi thực sự không có ý định làm hại mọi người... Cả mấy chuyện xảy ra gần đây nữa, đều không phải do tôi làm... "

Sophia và Justin nhìn nhau, con bé đã thấy được sự lung lay trong suy đoán của thằng bé.

Sophia gật đầu với Harry.

- "Ừ. Bọn tôi biết rồi."

Harry tỏ ra tuyệt vọng.

- "Các bạn vẫn không tin tôi phải không?"

- "Không, tụi này tin bạn." Sophia nói "Bạn đâu có lý do gì để làm hại tụi này. Nếu con rắn mà xông lên cắn Malfoy một cái thì tôi còn có thể nghi ngờ do bạn làm được. "

Harry bật cười.

- "Ừ, nhẽ ra tôi nên làm như thế mới phải." Thằng bé ngó nhẹ nhõm hẳn ra "Cảm ơn bạn nhé."

Lại thêm một vụ tấn công nữa mà nạn nhân còn là một con ma khiến người ta càng thêm hốt hoảng hơn. Bọn học sinh tự hỏi rốt cuộc là một thế lực nào mới có thể khiến một sinh vật đã chết từ đời tám hoánh thành ra như vậy.

Kỳ nghỉ lễ đến, lũ trẻ chen chúc nhau đặt chỗ trên tàu tốc hành để về nhà với gia đình. Lâu đài chìm trong một sự yên ắng sâu lắng. Các giáo sư đã cố gắng mang đến cho bọn trẻ ở lại những niềm vui hân hoan, để giúp át đi cái suy nghĩ u ám tiêu cực mấy ngày qua bằng những trang trí giáng sinh cầu kỳ, rạng rỡ nhứt được bày trí khắp lâu đài.

Sáng sớm ngày Giáng sinh, Sophia và Hannah chạy vô phòng ký túc của Ernie và Justin để tặng quà cho hai đứa nó. Hai thằng bé vừa ngái ngủ vừa hoảng hốt.

- "Sao mấy bồ vô được phòng ký túc nam vậy?"

Sophia nói:

- "Dùng chân đi vô thôi."

Hannah thúc giục.

- "Dậy đi nào. Giáng Sinh tới rồi. Quà cho mấy bồ đây."

Nghe vậy, bọn trẻ tỉnh táo hẳn ra. Dưới chân giường tụi nó, những gói quà đã xếp thành núi nhỏ,quà của Justin nhiều tới mức còn rớt sang cả chân giường bên cạnh.

Hannah tặng cho mỗi đứa nó một cây viết lông đại bàng mới tinh, còn Sophia thì ném cho bọn chúng hai quyển sổ da màu đen có hình con lửng màu vàng ở trên góc.

Ernie ngắm nghía hai món quà, nó hỏi:

- "Hai bồ tặng quà theo cặp hả? Cổ vũ tụi này cố gắng học hành?"

Hannah bật cười.

- "Trùng hợp thôi, nhưng mình cũng ngạc nhiên lắm."

Justin nói:

- "Hai bồ ấy viết gì ở trong đây rồi này."

Hai đứa con trai mở cuốn sổ, trang đầu tiên của nó có hai dòng chữ ghi:

'S. W: Giáng sinh vui vẻ!

H. A: Giáng sinh vui vẻ!'

(S. W là tên viết tắt của Sophia Wright; H. A là tên viết tắt của Hannah Abbott)

Sophia nói:

- "Mấy bồ cũng thử viết gì vô đi."

Hai đứa con trai tò mò, với cây bút trên bàn học, cũng bắt chước viết. Bỗng chuyện kỳ lạ xảy ra ở cả hai cuốn sổ của chúng nó, một dòng chữ đồng thời xuất hiện trên đó.

Cuốn của Ernie ghi:

'S. W: Giáng sinh vui vẻ!

H. A: Giáng sinh vui vẻ!

Giáng sinh vui vẻ

J. F: Giáng sinh vui vẻ'

Trong khi cuốn của Justin viết:

'S. W: Giáng sinh vui vẻ!

H. A: Giáng sinh vui vẻ!

E. M: Giáng sinh vui vẻ

Giáng sinh vui vẻ'

Ernie và Justin kinh ngạc, nhìn đi nhìn lại cuốn sổ của nó và của đứa bạn.

(E. M là tên viết tắt của Ernie Macmillan; J. F là tên viết tắt của Justin Finch-Fletchley)

Sophia nói:

- "Mình và Hannah cũng có một cuốn giống vậy. Món đồ độc nhất do chính mình tạo ra đấy, không thể tìm thấy cuốn thứ năm ở đâu khác trên thế giới đâu."

Justin vui vẻ:

- "Tuyệt quá! Như vậy có nghĩ là tụi mình có thể nói chuyện với nhau dù ở bất kỳ đâu đúng không?"

Sophia gật đầu:

- "Ừ. Và cũng đừng lo bị xem trộm. Mỗi cuốn sổ đều được đánh dấu bằng tên của bọn mình, và cái móc khóa mở sổ ở đây phải được mở ra bằng chính tay của một trong bốn đứa, nếu không khói độc sưng tấy sẽ phun ra và khiến những kẻ tọc mạch phải biết mùi."

Ernie trố mắt, thốt:

- "Sophia, những bùa chú dùng ở đây ít nhất cũng là cấp bậc thường đẳng phải không?"

- "Có vài cái là cấp tận sức, nhưng ừ, hầu hết chỉ là cấp bậc thường đẳng thôi."

Ernie và Justin há hốc miệng, chúng nó giống như muốn thốt lên điều gì đó nhưng rồi lại chẳng biết nói ra sao.

Hannah nhăn mũi:

- "Ôi trời, mặt mình khi nãy cũng đần độn hệt như này hả Sophia!"

Bữa tiệc Giáng sinh ở Hogwarts luôn là tuyệt vời nhất. Mười hai cây thông Giáng Sinh khổng lồ phủ tuyết trắng, hàng chùm chuỗi hoa tầm giăng và hoa tô rô, trần nhà nay còn được phù phép cho tuyết rơi nhè nhẹ, ấm và khô. Justin chưa bao giờ được trải nghiệm pháo phù thủy nên thằng bé thích thú kéo hết cây này tới cây khác. Ernie nhân lúc Justin chạy đi đã đổ một ít bột tiêu xịt khói lên cái bánh giáng sinh của nó, để rồi khi thằng bé chạy về với gương mặt đỏ phừng phừng, tóc tai nó lại dựng ngược lên và xì ra khói hệt như một cái đầu máy hơi nước, khiến cả bàn ăn Hufflepuff và Gryffindor được một trận cười ầm ĩ.

Thời gian còn lại của kỳ nghỉ lễ, bọn trẻ bỗng nghe được tin tức Hermione phải vô bệnh xá. Chúng nó hốt hoảng tưởng rằng lại có một cuộc tấn công nữa, sợ hãi tới mức chẳng dám ra khỏi ký túc xá. Tới khi Sophia đi thăm Hermione trở về, chúng nó mới biết thì ra cô bé chỉ không may dính một lời nguyền khiến toàn thân mọc ra lông mèo.

Học kỳ mới bắt đầu. Các giáo sư dường như đang có một quyết tâm kéo lại tinh thần học tập của bọn trẻ khỏi những lời đồn thổi vô căn cứ về con quái vật, bằng cách giao cho chúng nó hàng núi bài tập về nhà, đến mức còn có đứa phải than:

- "Chẳng thà con quái vật đó ra đây mà hóa đá quách mình đi còn hơn là phải làm xong đống bài tập này của thầy Snape."

Thời tiết gần đây đã trở nên ấm áp hơn nhiều, mặt trời sáng sủa chiếu rọi vô lâu đài khiến tinh thần bọn trẻ cũng được nâng lên, đặc biệt là khi chúng nó nghe cô Sprout kể rằng tính khí bọn nhân sâm đang thay đổi, nghĩa là bọn chúng đang lớn lên và sắp chế thành thuốc được rồi.

Một dịp bình yên và chẳng có gì đáng bàn tán như thế này thiệt đúng là cơ hội tốt cho giáo sư Lockhart trổ tài năng. Ngày 14 tháng hai, bọn trẻ lên ăn sáng và bỗng phát hiện ra đại sảnh đường đã ngập tràn trong sắc hồng và đỏ. Các bức tường đều treo đầy những bông hoa bự tổ chảng màu hồng phơn phớt, các cánh hoa hồng hình trái tim thì lãng mạn rơi như mưa từ trên trần nhà cũng đã được yểm phép để bầu trời biến thành màu hồng.

Các cô gái đồng loạt ồ lên thích thú. Một số đứa còn giơ tay hứng những cánh hoa rơi và tưởng tượng bản thân đang đắm chìm trong một khung cảnh cổ tích tuyệt đẹp. Tụi con trai thì dĩ nhiên hoàn toàn cho ra phản ứng trái ngược, hầu hết chúng nó trông như muốn bệnh.

Đứng ở bàn giáo viên, giáo sư Lockhart hô to:

- "Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quí vị một sự ngạc nhiên thú vị... "

Sophia ghé vô tai Hannah thì thầm:

- "Lát bồ viết giùm mình lá thiệp gửi thầy Lockhart nhé. Đừng mùi mẫn quá."

Sau màn ra mắt của những chú lùn cáu kỉnh được hóa trang thành thần tình yêu của giáo sư Lockhart, bọn học sinh mới nhận ra sự đáng sợ nhất của ngày lễ tình nhân vẫn còn chưa dừng lại ở thứ trang trí hường phấn trên sảnh đường.

Suốt cả ngày, bọn 'thần tình yêu' này xông vô các lớp học, chen chúc trên hành lang để trao quà tặng và đọc ông ổng bức thư tình của người ta cho toàn thiên hạ biết. Với những kẻ không chịu ảnh hưởng bởi cái kế hoạch lố lăng này thì đây quả là vở hài kịch thú vị nhứt từ đầu năm tới giờ. Chẳng hạn như anh em sinh đôi nhà Weasley, chúng cứ nhại đi nhại lại bài ca tỏ tình của thằng Harry.

- "Mắt chàng như cóc ngâm tươi rói..."

Thế nhưng với một số người khác thì ngày hôm ấy quả là tồi tệ, và còn tệ hơn nữa khi có kẻ đã thấy ý tưởng về tình dược của thầy Lockhart là hay ho.

Sophia đang ngồi đọc sách ở cửa sau lâu đài, con bé bỗng trông thấy bóng dáng Cedric vất vả lôi kéo cậu bạn thân của anh về phía này.

- "Cậu có chắc Emily đang ở với thầy Snape không?"

- "Chắc mà, ờ, cậu ấy phải phụ đạo độc dược với thầy."

- "Cậu nhất định phải giới thiệu mình với Emily đấy, Cedric."

- "Chắc chắn rồi."

Sophia tò mò, chào hỏi khi họ tới gần.

- "Anh định đi đâu thế Cedric?"

Cậu bạn anh liền trả lời một cách thiếu bình tĩnh:

- "Cedric sẽ dẫn tôi đi gặp Emily. Đừng chặn đường tụi này."

Cedric vội nói:

- "Anh xin lỗi. Cậu ấy không có ý đó đâu."

Sophia đoán ra ngay.

- "Anh ấy trúng tình dược hả?"

Cedric gật đầu khổ sở.

- "Ừ, ăn nhầm sô cô la bị bỏ thuốc."

- "Để em giúp cho."

Nói rồi, Sophia rút đũa phép ra, trỏ vô anh ta.

- "Surgito!" (Giải trừ)

Cậu bạn Cedric bỗng rùng mình, một làn khói hồng bốc lên từ mặt và đỉnh đầu anh ta. Rất chậm rãi, nụ cười mơ màng trên gương mặt anh dần chùng xuống và biến mất. Thay vào đó là một sự kinh hoàng tột độ.

- "Mình vừa làm gì thế, Cedric? Đây là mơ phải không?"

- "Không phải mơ." Cedric nói "Và Jessica chỉ vừa bỏ đi cách đây hai phút. Cậu ấy đã cực kỳ tức giận đấy."

- "Ôi không. Jessica!"

Chỉ kịp hét lên một tiếng, anh ta liền phóng vút vô lâu đài.

Cedric thở phào nhẹ nhõm, anh nói với Sophia:

- "Cảm ơn em. Anh còn định đưa cậu ta xuống chỗ thầy Snape để xin thuốc giải."

Sophia đoán:

- "Món sô cô la chứa tình dược đó vốn là dành cho anh đúng không?"

- "Ừ, anh đã cảnh giác với mấy món quà rồi mà chẳng ngờ vẫn để cậu ấy ăn nhầm. Sau đó thì Jessica tới tặng sô cô la và cậu ấy thì chỉ đòi gặp Emily. Mọi chuyện vở lỡ hết cả."

Sophia bật cười ngồi lại xuống bãi cỏ. Cedric cũng ngồi xuống cạnh con bé. Anh hỏi:

- "Sao em ra ngoài này?"

Sophia nói:

- "Em muốn tìm một chỗ yên tĩnh. Còn anh?"

- "Cũng vậy." Cedric nhún vai "Cũng để tránh tụi quỷ lùn nữa."

Một người nổi tiếng với con gái như Cedric thì chắc tụi quỷ lùn còn phải xếp thành hàng để tặng quà cho anh.

- "À phải rồi." Cedric bảo "Em còn tìm hiểu về vụ phòng chứa bí mật không?"

- "Đã lâu rồi nên em không để ý lắm. Anh biết gì mới sao?"

- "Ừ."

Cedric bỗng hạ thấp giọng, anh nhìn ngó xung quanh rồi nói với vẻ bí mật.

- "Anh đã biết kẻ mở cửa phòng chứa là ai rồi!"

Sophia ngạc nhiên.

- "Là ai?"

- "Là Rubeus Hagrid, người giữ khóa trường mình."

Sophia tỏ ra nghi ngờ.

- "Bác Hagrid?"

Cedric thú nhận:

- "Thực ra anh cũng cảm thấy chuyện này không đáng tin lắm, có rất nhiều lỗ hổng không được giải thích rõ ràng nhưng quả thiệt hồ sơ của bộ có lưu trữ thông tin về vụ này. Ba anh kể vậy."

Thiệt chẳng ngờ vụ này đã kéo tới Bộ. Sophia hỏi.

- "Cụ thể thế nào?"

Cedric giải thích:

- "Là vầy, thực ra Phòng chứa Bí mật đã từng được mở ra trước đây, hồi đó Hagrid vẫn còn là học sinh của Hogwarts. Có một học sinh trong trường đã chết nên cả người của Bộ đã tham gia điều tra vụ án, thế rồi không lâu sau, người ta bắt được Hagrid tại trận cùng với một con quái vật. Ông ta đã bị kết tội và đuổi học ngay lập tức."

- "Con quái vật bị bắt là loại nào?" Sophia hỏi.

- "Con quái vật không bị bắt, nó đã chạy thoát. Người ta hình như cũng không rõ nó là quái vật gì, chỉ biết nó to lớn và nhiều lông lá."

- "Nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ bằng chứng để buộc tội bác Hagrid phải không?"

Cedric gật đầu:

- "Đúng vậy. Đây cũng là vấn đề anh muốn nói. Dường như lúc đó Bộ gặp rất nhiều áp lực phải tìm ra hung thủ nên khi có người thế tội thì họ liền khép lại vụ án ngay. Nhưng em cũng thấy đó, họ đã không thể đưa Hagrid vô ngục kể cả khi đã kết tội ông ta."

Thì ra đây là lý do Hagrid không bao giờ chịu kể chuyện hồi lão còn đi học cho chúng nó.

Sophia hỏi:

- "Anh có thông tin gì về học sinh đã chết không?"

- "Hình như là một nữ sinh Ravenclaw."

- "Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"

- "Năm mươi năm trước."

- "Năm mươi năm trước?" Sophia không chắc hỏi lại.

- "Ừ. Có vấn đề gì sao?"

Sophia không muốn nghĩ nhiều, nhưng khoảng thời gian này quả là quá trùng hợp và nhạy cảm. Con bé đắn đo.

- "Anh có biết ai là người đã bắt được bác ấy không?"

Cedric lắc đầu:

- "Anh chỉ biết người đó cũng là một học sinh."

Sophia lập tức tìm thấy mối liên hệ với cái 'Giải thưởng đặc biệt vì công ích nhà trường' của Tom Riddle năm 1943.

Cedric nói:

- "Anh đã nghĩ tới vài loài quái vật có thể hóa đá người ta nhưng chẳng con nào trong số chúng trông lông lá cả. Thế nên anh nghĩ khả năng Hagrid vô tội là rất lớn. Vì vậy khi đó hung thủ đã trốn thoát, và bây giờ kẻ quay trở lại mở cửa phòng chứa bí mật có thể là hắn hoặc cũng có thể là con cháu của hắn..."

Sophia bỗng chỉ tay.

- "Ai kia?"

Ở bên cạnh những bia đá trên đỉnh dốc, một đứa học sinh đang đứng quay lưng về phía tụi nó, mái tóc bạch kim đặc trưng vuốt ra sau gáy khiến Sophia nhận ra ngay lập tức.

- "Draco Malfoy! Nó đang làm gì ở đây?"

- "Malfoy? Con trai ông Lucius Malfoy à?" Cedric hỏi.

- "Vâng."

Sophia nghi ngờ ngó dáng vẻ lén lút của thằng bé, ánh mắt nó dường như đang hướng về phía căn chòi đá dưới chân dốc, nơi ở của Hagrid. Sophia đứng lên, muốn tới gần hơn nhưng liền đánh động tới Malfoy. Thằng bé quay phắt người lại.

Sophia hơi ngạc nhiên.

Malfoy bây giờ có quầng thâm dưới mắt, làn da vốn tái nhợt nay lại càng xạm đi, mái tóc không còn gọn gàng như bình thường mà có vài sợ xõa trước trán. Bất kể thằng bé đang làm cái gì thì chắn chắn nó cũng khiến cậu ta gặp nhiều căng thẳng.

Malfoy lườm Sophia.

- "Mày theo dõi tao?"

Sophia không trả lời, chỉ đáp lại thằng bé bằng một cái nhìn thần bí.

Malfoy thở gấp hơn. Nó cảnh giác ngó chừng Sophia, rồi nhìn sang cả Cedric đứng bên cạnh con bé. Thằng bé hậm hực xì ra một tiếng, sau đó bỏ vô lâu đài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top