Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C27: Thu dọn chiến trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fawkes ngẩng đầu lên khỏi cánh tay Harry. Vết thương khủng khiếp do tử xà gây ra đã hoàn toàn biến mất. Hai mắt thằng bé dần lấy lại ánh sáng, nó mơ màng nhìn Sophia, hỏi:

- "Vậy là xong rồi hả?"

Sophia nói:

- "Ừ, xong rồi."

Sophia bỗng cảm thấy kiệt sức, căng thẳng và mệt mỏi bị kìm nén suốt từ nãy như đang đồng loạt ập đến khiến nó ngã vật xuống sàn. Fawkes lọc cọc bước tới bên cạnh nó, nghiêng đầu nhìn tựa như hỏi thăm. Sophia vuốt nhẹ lông nó, hơi ấm từ con phượng hoàng tỏa ra giúp tay chân tê cứng của con bé dần lấy lại sức lực.

Toàn thân vẫn hơi run rẩy, Sophia gượng đứng dậy tới bên cạnh Harry ngồi. Nó hỏi thằng bé:

- "Thấy sao rồi?"

Thằng bé nói, giọng vẫn hơi mệt mỏi.

- "Như vừa đi một chuyến bằng bột Floo."

- "Chuyến đi cũng đáng lắm!" Sophia nói.

Cả hai chúng nó cùng bật cười.

Khi tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn, Sophia nói với Harry.

- "Xin lỗi vì đã cướp đũa phép của cậu. Lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu chỉ một trong hai chúng ta được dùng đũa phép thì tôi dùng sẽ tốt hơn. Gây phiền phức cho cậu rồi."

- "Cậu khiến tôi hết hồn thiệt đó chứ. Tôi tưởng cậu thực sự định bỏ mặc tôi tay không chiến đấu với hắn."

Sophia gật đầu.

- "Đúng là tôi có ý vậy. Không phải đùa đâu. Vì tôi biết trên người cậu có một lời nguyền bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ được tạo ra từ sự hy sinh của má cậu năm xưa, thế nên một kẻ không hoàn chỉnh như Tom Riddle chắc chắn không thể gây hại cho cậu được. Tôi vốn chỉ chờ hắn sa bẫy, tự dính phản nguyền rồi tiêu đời, vậy là xong. Dè đâu hắn vẫn gọi con rắn chết tiệt đó ra."

- "Cậu chắc hắn không thể làm hại tôi tới vậy à?" Harry hỏi.

- "Tôi biết câu thần chú má cậu đã dùng. Nó thực sự rất mạnh mẽ. Không nhớ cậu đã khiến Quirrell ra nông nỗi nào năm ngoái sao?"

Harry im lặng một lúc, có lẽ đang nhớ lại chuyện cũ.

Sophia liếc nhìn cái đầu rắn khổng lồ nằm gần đó. Miệng nó vẫn há to, bên trong là một thanh kiếm bạc sắc bén, sáng chói.

- "Cậu lấy thanh kiếm đâu ra vậy?" Sophia thắc mắc.

Harry đáp:

- "Tôi cũng không biết, nó đột nhiên rơi ra từ cái nón phân loại. Chắc là bảo bối của trường."

Lúc ấy từ cuối Phòng Chứa Bí Mật chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Malfoy đã tỉnh. Thằng bé vất vả đỡ tường đứng dậy. Đôi mắt ngơ ngác của Malfoy đảo quanh căn phòng rộng mêng mông giờ tràn ngập đất đá đổ nát và bụi cát, nó nhìn hình thù đồ sộ của con Tử Xà đã chết, rồi đến Sophia và Harry trong bộ áo chùng đẫm máu, đến quyển nhật ký đã bị độc tử xà đốt thủng một lỗ nham nhở chính giữa. Thằng bé há miệng hớp hơi, run bắn người lên.

Cả Sophia và Harry đều không nói gì, mặc cho cậu ta sợ hãi và né tránh một mình ở đó.

Harry đã hoàn toàn cảm thấy khỏe lại. Chúng nó liền đứng dậy, bắt đầu thu gom lại hai cây đũa phép, cái nón Phân loại, và thanh kiếm bạc.

Trong khi Harry đang ra sức kéo bật thanh kiếm khỏi hàm trên của con Tử Xà. Sophia tiến lại chỗ Malfoy, trả đũa phép cho cậu ta.

Thằng bé rụt rè nhận lại cây đũa, run rẩy hỏi Sophia:

- "Tao... Tao sẽ bị đuổi học phải không...?"

Sophia cảm thấy nếu nó mà gật đầu thì dám Malfoy sẽ khóc luôn tại đây mất, thế là nó nói:

- "Còn tùy vào độ trung thực của mày. Cứ kể hết sự thật cho thầy Dumbledore, thầy ấy sẽ hiểu. Giờ thì ra khỏi chỗ này thôi!"

Chim phượng hoàng Fawkes đang bay lượn ở lối vào Phòng Chứa Bí Mật như chờ ba đứa nhỏ. Chúng nó bước qua cái cuộn xác bất động của con Tử Xà đã chết, băng qua căn phòng tối om chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của tụi nó, rồi trở lại địa đạo. Sophia nghe tiếng cánh cửa đá khép lại sau lưng mình với một tiếng rít nho nhỏ.

Sau vài phút đi ngược lên một địa đạo tối om, tai Sophia bắt đầu nghe tiếng dọn đá ì ạch vọng lại từ xa xa, và một cái bóng trắng chợt lao vút vô người nó.

- "KÍP!!!!"

Sophia đỡ lấy con Gul bằng cả hai tay. Bộ lông trắng mượt của con vật bây giờ trông xám ngoét, bám đầy bụi bặm và mạng nhện như thể nó vừa mới chui ra từ một xó xỉnh nào đó. Miệng nó còn ngậm theo một thứ - cây đũa phép gỗ thông của Sophia.

- "Mày đã chạy tới tận đây tìm tao hả? Giỏi lắm!"

Chúng nó đi tiếp quanh qua khúc cua cuối cùng thì cũng thấy được ngay gương mặt nôn nóng của Ron Weasley phía sau một lỗ hổng giữa đống đất đá chặn kín con đường.

- "Mấy bồ còn sống! Thật không tin nổi. Mấy bồ vẫn còn sống!"

Ron mừng ríu rít. Thằng bé đỡ từng đứa qua cái lỗ nó đã moi được. Sophia đi trước cùng con Gul, theo sau là Malfoy rồi cuối cùng là Harry và con phượng hoàng Fawkes.

Thấy cả Sophia và Harry mình mẩy đầy máu mà thằng Malfoy có vẻ lành lặn, Ron ngó nó đánh giá lắm. Hiếm được lúc, Malfoy chẳng dám nhìn thẳng thằng bé.

- "Thầy Lockhart đâu rồi?" Harry hỏi.

Ron nhe răng cười. Nó hất đầu về phía ống nước bên trên địa đạo:

- "Ở trên kia. Ổng bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Đến mà coi."

Fawkes dẫn đường, nhờ bộ lông tía và móng vuốt tỏa ánh sáng vàng của nó mà bóng đêm trong địa đạo cũng bị át đi phần nào. Thầy Lockhart vẫn còn ngồi ở đó, bình thản ngâm nga một mình.

Ron giải thích:

- "Thầy mất hết trí nhớ rồi. Tại cú phản đòn Bùa lú ấy mà. Ổng tính ếm mình, hóa ra lại gậy ông đập lưng ông. Bây giờ ổng còn không nhớ được ổng là ai, hay tụi mình là ai, hay ổng đang ở đâu nữa. Mình đành phải bảo ổng lên đây mà ngồi đợi. Bây giờ cái nguy hiểm nhất cho thầy chính là... thầy."

Thầy Lockhart chăm chú nhìn bọn trẻ một cách ngây ngốc. Ổng nói:

- "Chào quý vị. Chỗ này tệ quá hả? Quí vị sống ở đây sao?"

Harry cúi mình ngó vô cái ống nước dài thăm thẳm và đen ngòm. Nó hỏi Ron:

- "Bồ có nghĩ tới chuyện tụi mình trở ngược lên cái ống này bằng cách nào chưa?"

Sophia chuẩn bị rút đũa phép ra, nhưng con phượng hoàng Fawkes đã sà xuống trước mặt chúng nó và vẫy vẫy cánh, đôi mắt như ngọc trai của Fawkes sáng ngời trong bóng tối. Nó ve vẩy cái đuôi dài thướt tha bằng vàng.

Con bé hiểu ra.

- "Bám lấy đuôi Fawkes đi. Nó muốn kéo tụi mình lên."

Harry sực nói:

- "À phải. Sophia, cậu nắm lấy Ron và Malfoy nhé. Malfoy, mày nhớ kéo cả thầy Lockhart. Còn Ron bám lấy tớ."

Tất cả chúng nó bắt đầu bám chặt vào nhau và Harry liền nắm lấy lông đuôi của con phượng hoàng. Chỉ trong tích tắc, toàn thân chúng bỗng nhiên nhẹ hẫng một cách phi thường, và bằng một cái vỗ cánh nhẹ nhàng, tất cả cùng bay lên.

Sophia còn chưa kịp thưởng thức cái sảng khoái được bay với chim phượng hoàng thì chuyến bay đã kết thúc. Cả năm người đã chạm chân xuống sàn phòng vệ sinh ẩm ướt - lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle.

Sophia ngó thấy cái bồn rửa đáng nghi mà nó phát hiện ra đang dần trượt nhẹ nhàng về chỗ cũ, che khuất đường ống nước bí mật.

Con ma khóc nhè nói với bọn trẻ một cách tỉnh queo:

- "À, tụi bây vẫn còn sống!"

Harry nhe răng cười, vừa chùi vết máu trên áo và vết mờ trên cặp kiếng của nó, vừa an ủi Myrtle:

- "Không cần phải lộ vẻ thất vọng dữ vậy đâu, chị Myrtle."

Myrtle bèn nói với giọng thẹn thùng:

- "Ôi, có gì đâu... Tao chỉ nghĩ là... nếu tụi bây chết rồi thì tụi bây cứ việc thoải mái xài chung phòng vệ sinh với tao."

Bọn trẻ làm như không nghe thấy, chuồn nhanh ra khỏi phòng vệ sinh.

Fawkes vẫn tiếp tục dẫn đường. Chúng nó sải bước theo con phượng hoàng đi qua cái hành lang tối om vắng vẻ, và chỉ một lát sau, bọn trẻ đã đứng trước văn phòng của giáo sư McGonagall.

Khi Sophia, Harry, Ron, Malfoy và giáo sư Lockhart xuất hiện ở ngưỡng cửa, mình mẩy nhớp nháp, dính đầy rác rưởi, và cả máu (trong trường hợp của Sophia và Harry), cả căn phòng đã im lặng phăng phắc.

Rồi có tiếng la lên:

- "Sophia!!!"

Đó là tiếng của Hannah, Sophia nhận ra, nó đã bị ôm cứng trong cánh tay của ba đứa bạn thân.

Chắc là cả ba đứa ấy đã khóc, mắt đứa nào trông cũng hơi sưng lên, riêng gương mặt Hannah thì vẫn còn ướt dầm dề. Con bé vừa mếu máo vừa nói đứt quãng.

- "Bồ... mình tưởng... mình... không còn gặp lại bồ nữa..."

Sophia vừa xoa lưng còn bé, vừa an ủi.

- "Xin lỗi. Mình không sao đâu."

Đứng cách chúng nó không xa, một người đàn bà tóc vàng, cao ráo, mảnh khảnh và một người đàn ông với mái tóc bạch kim dài, làn da xanh xao cũng lao đến ôm chầm lấy thằng Malfoy. Ở phía sau gia đình ba người, Sophia nhìn thấy giáo sư Dumbledore đang đứng cạnh bệ lò sưởi, tươi cười, trong khi giáo sư McGonagall đứng kế bên cụ thì vừa chắp tay lên ngực vừa thở hổn hển, còn giáo sư Snape thì cúi đầu, thả lỏng gương mặt đang căng chặt.

- "Bồ chắc mình vẫn ổn chứ Sophia?" Justin ngó lo lắng.

- "Ừ. Có bị thương chút đỉnh nhưng mình lo liệu được rồi."

- "Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra vậy?" Ernie hỏi "Bồ thiệt sự đã bị bắt tới Phòng chứa Mật sao? Kẻ chủ mưu vụ này là ai?"

Giáo sư McGonagall cũng nói, ngập ngừng không ra hơi:

- "Ta nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó."

Ba đứa trẻ buông Sophia ra. Sophia và Harry nhìn nhau, rồi cả hai đi tới cái bàn làm việc của giáo sư McGonagall, đặt lên đó cái nón Phân loại, thanh kiếm cẩm hồng ngọc, và phần còn lại của quyển nhật ký bị đốt cháy.

Harry bắt đầu kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe. Bắt đầu từ những tiếng thì thầm vô hình bí hiểm mà nó nghe được trong lâu đài, mà cuối cùng lại chính Hermione phát hiện đó là tiếng nói của con Tử Xà đi luồn trong ống nước. Nó kể nó và Ron đã theo dõi lũ nhện vô tuốt trong khu Rừng Cấm như thế nào, và con Aragog đã bảo cho chúng biết nơi mà nạn nhân cuối cùng của Tử Xà đã bị giết chết. Rồi nó kể làm thế nào mà nó đoán ra con ma khóc nhè Myrtle chính là nạn nhân đó, và làm sao suy ra được lối vào Phòng chứa Bí mật lại có thể ở trong buồng tắm...

Khi Harry đã tạm dừng lại để thở thì đến lượt Sophia kể tiếp câu chuyện của mình:

- "Con không biết nhiều như Harry nhưng con đã tình cờ nghe kể về việc phòng chứa bí mật từng mở ra năm mươi năm trước, và có một nữ sinh Ravenclaw đã chết khi đó. Con nghĩ nếu có khả năng nữ sinh đó vẫn còn ở trường thì hẳn đó sẽ là Myrtle, nên sáng nay con mới trốn khỏi lớp lịch sử để đi hỏi rõ chị ta. Đúng lúc đó Myrtle không có ở nhà vệ sinh, khi con đang xem xét chung quanh thì liền bị một kẻ đánh ngất từ đằng sau bằng bùa choáng. Tỉnh lại, con đã ở phòng chứa bí mật rồi."

Giáo sư McGonagall nói ngay:

- "Giỏi lắm! Vậy là các trò đã tìm ra cửa vào Phòng chứa Bí mật, ta phải nhắc thêm là các trò tìm ra được sau khi đã phá vỡ hàng trăm nội quy của nhà trường thành rác vụn; nhưng mà bằng cái cách gì trên thế gian này mà các trò còn sống sót ra khỏi đó được hả, Potter, Wright?"

Thế là, Sophia và Harry tiếp tục kể về những chuyện đã xảy ra trong phòng chứa bí mật, trận chiến căng thẳng giữa chúng nó khi đối mặt với Tom Riddle và Tử xà. Sau đó là sự xuất hiện đúng lúc của Fawkes cùng cái nón Phân loại đã tặng cho Harry thanh kiếm. Chẳng hề thỏa thuận trước, nhưng khi nhìn vào mắt nhau, cả Sophia và Harry bỗng đều tránh đi một vài tình tiết liên quan đến Draco Malfoy và cuốn nhật ký.

Malfoy vẫn đang tựa vào người má nó, hai tay nắm chặt áo bà ta. Gương mặt nó vẫn còn chút sợ hãi, chỉ dám nhìn xuống mặt sàn hắt ánh lửa đang tỏa ra chút màu vàng âm ấm chứ chẳng nhìn lên lần nào.

Nhật ký của Riddle bây giờ không còn tác quái nữa... Chẳng ai có thể chứng minh chính Riddle là kẻ đã sai khiến Malfoy làm tất cả mọi chuyện đã qua. Dù cho ban đầu thằng bé có chủ động làm những chuyện này, nhưng sự phản kháng về sau của nó, thứ đã ngăn chặn Riddle không thể tự do tàn sát học sinh trong trường suốt cả niên học, cũng đủ để người ta không thể buộc hết tội trạng lên đầu thằng bé rồi.

Tính toán là vậy, nhưng những lời nói dối hớ hênh của bọn trẻ chẳng thể qua mắt được cụ Dumbledore. Cụ thoáng mỉm cười, ánh lửa nhảy múa trên đôi mắt kiếng hình nửa vành trăng. Cụ Dumbledore lên tiếng, nhẹ nhàng:

- "Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Tom Riddle đó có thể mê hoặc được Draco, trong khi hắn ta còn không xuất hiện ở đây."

Sophia lượm cuốn nhật ký đưa cho cụ Dumbledore, kể:

- "Chính là do quyển nhật ký này. Riddle viết nó khi còn là một học sinh mười sáu tuổi..."

Cụ Dumbledore cầm quyển nhật ký, chĩa cái mũi khoằm dài thòng của cụ vào những trang giấy đã bị cháy xém và ướt sũng. Cụ nói nhẹ nhàng:

- "Xuất chúng! Hiển nhiên rồi. Một thứ ma thuật cổ xưa cực kỳ phức tạp. Có phải con đã viết vô quyển nhật ký này để giao tiếp với gã Riddle đó không Draco?"

Malfoy hơi giật mình khi bị gọi, cậu ta len lén nhìn cụ Dumbledore rồi ngập ngừng gật đầu.

Gương mặt ông Malfoy trông rõ có vẻ căng thẳng, tay ông ta bấu vai con trai mạnh hơn một chút.

Cụ Dumbledore hỏi thêm, vẫn bằng giọng rất từ tốn.

- "Con đã lấy được cuốn nhật ký này từ đâu vậy Draco?"

Thằng bé lắp bắp.

- "Tôi... Tôi không biết. Nó... nó tự xuất hiện trong đống sách của tôi. Tôi tưởng... tôi..."

- "Đủ rồi ông Dumbledore!"

Bà má Malfoy đột nhiên cao giọng.

- "Con trai tôi đã trải qua đủ kinh sợ cho đêm nay rồi, nó cần được nghỉ ngơi. Chính ông cũng bảo nó đã bị mê hoặc còn gì, vậy thì hãy tự tìm hiểu xem tại sao gã Riddle đó lại nhằm vào con tôi chứ không phải tra hỏi thằng bé ở đây."

Cụ Dumbledore chặn lại giáo sư McGonagall muốn bước lên đáp trả những lời xúc phạm của đối phương, cụ gật đầu, điềm tĩnh nói:

- "Bà nói đúng, phu nhân Malfoy. Draco cần phải đến bệnh thất nghỉ ngơi. Trò ấy đã trải qua một chặng đường khổ ải quá sức. Sẽ không bị kỷ luật gì đâu. Những phù thủy già đầu hơn, khôn ngoan hơn rất nhiều mà còn bị những chiêu trò này lừa bịp nữa là."

Cụ Dumbledore sải bước tới bên cánh cửa, mở ra, và thầy cúi xuống nói với Draco:

- "Con hãy lên giường mà nằm nghỉ, và có lẽ cũng nên uống một ly sô cô la nóng, món đó sẽ làm cho con phấn chấn lên. Bà Pomfrey vẫn còn thức đấy. Bà vừa mới đi phát món sinh tố nhân sâm. Các nạn nhân của Tử Xà sẽ tỉnh lại trong chốc lát mà thôi."

Ron nghe vậy mừng rỡ reo:

- "Vậy là Hermione khỏe rồi!"

Ông bà Malfoy dẫn con trai mình đi ra, cả giáo sư Snape cũng đi theo họ.

Cụ Dumbledore nói với giáo sư McGonagall với một vẻ đầy ưu tư:

- "Bà biết không, bà Minerva, tất cả những việc này xứng đáng để mở một bữa tiệc ăn mừng. Tôi xin nhờ bà đi xuống nhà bếp đánh thức họ dậy giùm tôi, được không?"

- "Được chứ!"

Giáo sư McGonagall trả lời một cách phấn khởi, đi ra phía cửa và nói:

- "Tôi để cho ông "xử" bọn nhỏ nhé?"

Cụ Dumbledore bảo:

- "Đương nhiên rồi."

Giáo sư McGonagall đi rồi, mấy đứa trẻ chăm chú nhìn cụ.

Hannah nói:

- "Thầy, thầy không thể phạt Sophia được! Cậu ấy cũng là nạn nhân mà."

Cụ Dumbledore lên tiếng:

- "À, phải. Nhưng Harry và Ron, thầy nhớ dường như thầy có nói với các con rồi, rằng nếu mà các con vi phạm nội qui của trường một lần nữa, thì thầy sẽ phải đuổi các con."

Thằng Ron há hốc miệng kinh hoàng.

- "Điều đó chứng tỏ rằng những người nghiêm túc nhất trong chúng ta cũng đôi khi phải nuốt lời mình."

Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp:

- "Tính thêm cả Sophia nhé, để thầy coi... cả ba con sẽ được thưởng huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường và... Ờ, mỗi đứa được hai trăm điểm cho nhà mình."

Gương mặt Hannah, Ernie và Justin lại bắt đầu rạng rỡ. Chúng nó ngay lập tức ôm chầm lấy Sophia để mà hò reo chúc mừng.

- "Nhưng có một người trong chúng ta sao cứ giữ im lặng tuyệt đối về vai trò của mình trong cuộc phiêu lưu mạo hiểm này thế nhỉ?" Cụ Dumbledore nói.

- "Sao mà khiêm tốn quá vậy, anh Gilderoy?"

Quay đầu lại, Sophia thấy thầy Lockhart đang đứng ở góc phòng, vẫn mỉm một nụ cười vu vơ trên gương mặt ngơ ngơ.

Ron giải thích ngắn gọn về sự cố mà thầy Lockhart gặp phải cho cụ Dumbledore. Cụ lắc đầu khốn khổ, đành nhờ thằng bé dẫn thầy ta xuống bệnh xá. Rồi cụ Dumbledore liếc nhìn Sophia một cái, một ánh nhìn mà con bé lập tức hiểu ngay để lên tiếng xin phép cụ rời đi, giành lại không gian riêng tư cho cụ và Harry.

Ra khỏi phòng, Hannah nói với Sophia:

- "Bồ cứ xuống bệnh thất luôn nhé, để mình về ký túc lấy quần áo mới cho bồ."

Sophia nói ngay:

- "Không cần đâu. Mình thấy khỏe mà."

Hannah thuyết phục.

- "Bồ cứ để bà Pomfrey khám qua chút thôi, không mất nhiều thời gian đâu."

- "Ừ, còn để bọn này yên tâm nữa." Justin cũng nói.

- "Thôi được rồi."

Trên đường xuống bệnh thất, mấy đứa trẻ còn vô tình trông thấy ông Malfoy mang vẻ mặt căng thẳng đang sải những bước dài trở ngược lại văn phòng của giáo sư McGonagall. Chắc ông ta muốn gặp riêng cụ Dumbledore. Không biết có mục đích gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top