Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C29: Trang viên Malfoy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm về phía Tây Nam nước Anh, làng Avebury thuộc thị trấn Malborough, hạt Wiltshire luôn nổi tiếng bởi sự mộc mạc, cách xa cuộc sống hiện đại của những vùng đồng cỏ thấp và thung lũng rộng lớn. Ngoài ra, ở đây còn được biết đến rộng rãi bởi những di tích cổ xưa, nơi thu hút hàng ngàn lượt khách du lịch mỗi năm mà người dân Avebury có thể một hơi đọc hết cho bạn nghe về những câu chuyện lịch sử hấp dẫn của nó, trong khi còn tranh thủ quảng cáo thêm cả các món quà lưu niệm hấp dẫn do chính bọn họ làm ra. Ấy thế mà chẳng có mấy ai, cho dù là những kẻ tự nhận đã sinh sống ở vùng đất này nhiều thế hệ, biết đến sự tồn tại của một dinh thự khang trang, rộng lớn, đã được xây dựng cả ngàn năm phía bên kia ngọn Đồi Cối xay gió - Trang viên Malfoy.

Con đường trải sỏi dẫn vào trang viên rất rộng và có một hàng giậu cao được cắt tỉa chu đáo uốn lượn dọc theo, kéo dài đến tận hai cánh cổng kiểu cổ bằng sắt đồ sộ chắn đường. Cánh cổng của nhà Malfoy tất nhiên chẳng phải loại thường, nó được ếm một loại bùa chú mạnh mẽ giúp nhận ra và chặn đường những vị khách không mời mà tới. Những kẻ duy nhất có thể tự do ra vào đây chỉ có gia đình Malfoy và những con công trắng là thú cưng của họ.

Tuy nhiên, hôm nay nhà Malfoy rõ ràng không có ý định đón tiếp khách khứa. Trong phòng sách rộng lớn nằm trên lầu hai của thái ấp, nơi được trang trí công phu với một tấm thảm diễm lệ trải gần kín mặt sàn, cả gia đình Malfoy đều có mặt ở đó, ngoại trừ ông Abraxas Malfoy, người đang trải qua một giai đoạn khó khăn vì căn bệnh đậu rồng.

Phòng sách nhà Malfoy vốn luôn là một nơi yên tĩnh thì nay lại càng có cảm giác của bóng tối lạnh lẽo. Xung quanh các mặt tường đều có những giá kệ đặt kín sách, hầu hết được bọc bằng da thuộc màu nâu hoặc đen. Màu sắc trầm lặng của căn phòng như khiến ánh sáng hắt vô đây qua ô cửa sổ phải tối đi mấy phần.

Ông Lucius Malfoy ngồi sau cái bàn làm việc lớn làm từ một loại gỗ đen đắt đỏ, gương mặt tái nhợt của ông ta nay trông tối tăm, khó lường hơn bình thường. Bà Narcissa Malfoy, ngồi trên một cái ghế bành nhung thêu hoa văn đen cũng ở gần đó. Kẻ duy nhất phải đứng trong căn phòng này chỉ có Draco Malfoy, đứa con trai của họ.

Trong không khí áp lực yên tĩnh, Lucius là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói ông ta lạnh lùng.

- "Ta không nhớ mình đã bỏ cuốn nhật ký của Tom Riddle vào túi sách con, Draco. Vậy làm thế nào mà nó xuất hiện ở đó?"

Draco không nói một câu nào. Thằng bé cúi đầu, đứng đối diện ba nó, hai tay nắm sau lưng, hoàn toàn trong một tư thế chịu tội.

- "Không biết nói chuyện sao?" Lucius gầm gừ qua kẽ răng.

Draco ngập ngừng:

- "Con... lấy nó từ trong đống sách của đứa con gái tóc đỏ nhà Weasley."

- "Ngay khi ta vừa vứt nó vô đó?"

- "Vâng..." Tiếng Draco yếu đi.

Hai mắt Lucius nheo lại bừng bừng toát ra cơn giận dữ, nhưng ông ta vẫn kiềm chế giọng mình, nhếch mép cười nhạo báng.

- "Ta đã mong con trai mình không đến nỗi tệ hại như lũ trộm cắp, nhưng xem ra nó còn tệ hơn cả thế. Nhặt lại thứ rác rưởi mà ba mi đã vứt đi hả Draco? Liệu ta đã bao giờ dạy mi đừng có đùa nghịch với những món đồ hắc ám nếu mi không hiểu rõ về chúng hay những bài học đó đều đã bị mi quẳng ra sau đầu rồi?"

Draco cúi đầu càng thấp hơn. Sự hổ thẹn khiến hai mắt nó mờ mịt, chẳng còn nhìn rõ những đường nét của tấm thảm dưới chân mình.

Những đôi mắt của chân dung các ông bà Malfoy trên tường cũng dõi xuống thằng bé đầy đánh giá.

Narcissa Malfoy ngồi thẳng lưng trên ghế, bà ta nghiêm mặt, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng hơn.

- "Tại sao con lấy lại cuốn nhật ký đó Draco?"

Draco nhìn má nó chần chừ, rồi nó nhỏ giọng đáp:

- "Bởi vì--- con đã thấy những ảo ảnh---"

- "Ý con là sao?" Narcissa hỏi lại.

- "Con đã thấy chúng trong giấc mơ---" Draco nói "---những ảo ảnh về chuyện xảy ra trong tương lai. Con thấy một kẻ nào đó với cuốn nhật ký đã mở cửa phòng chứa bí mật, con thấy--- chúng nó hoảng sợ. Con đã nghĩ mình có thể là người làm việc đó, thế nên---"

Vợ chồng Malfoy quay sang nhìn nhau, cùng thấy được sự nghi hoặc trên gương mặt đối phương. Lucius hỏi:

- "Chuyện này xảy ra từ khi nào Draco?"

- "Năm ngoái, sau khi con bị cấm túc trong rừng cấm. Chính là lần con ngã bệnh đó."

- "Còn gì khác cuốn nhật ký mà con thấy được không?" Narcissa hỏi.

Draco mím môi, lắc đầu.

- "Chỉ lần đó thôi ạ. Sau này chuyện đó không xảy ra nữa."

Lucius ngả mình xuống lưng ghế, bàn tay khẽ vuốt ve phần tay vịn bằng gỗ chạm khắc hình đầu rồng. Ông ta ném cho thằng con trai một cái nhìn áp lực.

- "Mong rằng đây không phải một lời nói dối con tùy tiện bịa ra để dối gạt ta. Còn những chuyện xảy ra sau đó thì sao? Kể cho ta nghe năm qua con đã làm những gì với quyển nhật ký ấy."

Draco chầm chậm kể lại bằng một giọng lí nhí. Bắt đầu từ lúc cậu ta tìm cách sử dụng cuốn nhật ký cho tới lúc trò chuyện được với nó. Dù Draco đã cố che dấu nhưng từ một vài chi tiết để lộ ra thì ba má cậu ta vẫn dễ dàng nhận thấy con trai mình đã dần trở nên thân thiết hơn với Tom Riddle. Draco nghe theo mọi sắp xếp của Riddle, từ việc viết thông điệp dọa nạt, giết chết lũ gà trống, cho đến việc treo con mèo Norris bị hóa đá lên đế đuốc. Chỉ cho tới khi con tử xà bắt đầu đòi ăn thịt lũ học sinh mà đứa đầu tiên bị tấn công là Colin Creevey, thì Draco mới bắt đầu tỏ ra phản kháng mệnh lệnh của Riddle.

- "Con đã cố lờ anh ta đi nhưng Riddle giống như luôn ở trong đầu con. Đôi lúc con cảm thấy suy nghĩ của anh ta và con đã biến thành một, con cảm thấy không còn là chính mình. Tới lúc mở mắt ra thì con đã luôn ở đó, bên cạnh lối vào Phòng chứa Bí mật, và chẳng nhớ được gì hết. Riddle cứ dần lấy đi cái gì đó của con, thời gian con tỉnh táo ngày càng ít."

Draco dừng lại một chút, giọng hơi nghẹn ngào.

- "Tối đó trong Phòng chứa, con đã có cảm giác rõ ràng rằng mình sắp chết, mạng sống của con giống như bị lấy dần đi, nếu Potter và Wright không phá hủy cuốn nhật ký đó có lẽ con thực sự đã chết rồi."

- "Draco..."

Narcissa đột nhiên run rẩy. Hai tay bà ta nắm chặt lấy nhau. Cảm xúc sợ hãi của đêm đó lại ùa về khiến bà ta như nghẹt thở.

Lucius cau mày im lặng. Rõ ràng chuyện này cũng ảnh hưởng tới ông ta rất nhiều, nhưng rồi ông ta vẫn gằn giọng.

- "Con quá yếu đuối Draco. Con đã để cuốn nhật ký ấy mê hoặc mình. Sao con có thể lộ ra mọi điểm yếu của mình trước một tạo vật đáng ngờ như thế. Bởi vì sự ngu xuẩn này mà con đã khiến ta mất một chân trong Hội đồng Hogwarts, uy tín nhà Malfoy gây dựng trong nhiều năm cũng bị sự bồng bột dốt nát ấy hủy hoại. Ta mong đây là lần cuối cùng ta thấy chuyện này, Draco, hãy biết sử dụng cái đầu của mình trước khi làm bất cứ việc gì."

Draco cúi thấp đầu, im lặng. Thằng bé cảm tưởng nó giống như đang đứng trên một vũng sình lầy, nhục nhã và xấu hổ. Hai chân nó như bị cái gì quấn chặt lấy, ngay cả đầu óc nó cũng vậy. Trước những lời mắng chửi thẳng thừng của ba nó, nó chỉ muốn hét lên nó cũng đã từng có những giây phút cảnh giác với Riddle, nó từng muốn ngăn chặn anh ta, có những lần nó đã thức trắng nhiều đêm ròng chỉ hòng tìm ra cách dừng lại kẻ điên khùng ấy, nó chưa bao giờ muốn sự việc đi xa tới vậy. Làm sao nó ngờ người mà nó muốn chống lại---

Lucius sổ ra một hơi khó chịu, nỗi bực dọc vẫn còn quanh quẩn trong lời nói ông ta.

- "Không còn chuyện gì thì quay về phòng mình đi, Draco."

Hai chân Draco vẫn không nhúc nhích. Trong đầu nó, những suy nghĩ không đầu không cuối cứ va đập từ bên này qua bên kia chẳng thể kiểm soát được. Một sự can đảm liều lĩnh tóm lấy nó, đến khi nhận ra, nó đã mở miệng kêu thành tiếng rồi.

- "Ba, rốt cuộc kẻ sở hữu trước đây của cuốn nhật ký là ai? Tom Riddle đó là ai?"

Lucius ngước mắt nhìn thằng con trai, trong một chốc, ông ta nghi ngờ:

- "Làm sao? Có kẻ nào đã nói với con cái gì à?"

Malfoy do dự:

- "Tom Riddle... chính là Chúa tể Hắc ám phải không?"

Đáp lại Draco là một hồi im lặng. Dương như cả Lucius và Narcissa đều không trông mong sẽ nghe thấy cái tên này từ con trai mình.

Cuối cùng Lucius lên tiếng:

- " Phải. Đó là tên cũ của Ngài ấy."

Draco cảm thấy cả người nó như bị dính bùa đông cứng. Thế nên con nhỏ Wright không hề lừa nó. Gã đàn ông gây ám ảnh cho nó suốt cả năm qua lại chính là vị Chúa tể Hắc ám mà gia đình nó hết mực cống hiến. Một câu hỏi khó khăn thoát ra từ miệng thằng bé.

- "Tại sao ngày đó nhà chúng ta lại đi theo Chúa tể Hắc ám vậy ba?"

Lucius đáp hiển nhiên:

- "Bởi vì ngài ấy là đại diện cho lợi ích của phù thủy thuần chủng."

- "Lợi ích gì?"

- "Tất nhiên là lợi ích được thống trị quyền lực vốn có của chúng ta từ bao đời nay." Lucius hơi cao giọng "Từ thời ông nội con còn giữ chức Cố vấn Bộ trưởng, những kẻ máu bùn bẩn thỉu đó đã âm mưu chiếm quyền kiểm soát thế giới phù thủy, bắt đầu từ gã Nobby Leach rồi đến ả Eugenia Jenkins. Bọn chúng mở ra một loạt chức vụ chỉ để phục vụ lũ máu bùn, luật pháp phù thủy phải thay đổi để làm lợi cho lũ ấy, ngay cả các vị trí quan trọng vốn là của chúng ta cũng bị bọn chúng chiếm lấy, Wizengamot, Sở Thực thi Luật pháp, rồi đến cả chức bộ trưởng."

Lucius nói như vừa nhổ ra một thứ rác rưởi.

- "Lũ bẩn thỉu đó mới biết đến chúng ta được bao lâu, bọn chúng thì biết gì về cách giới phù thủy này vận hành. Các gia tộc thuần chủng đã sống và cống hiến cho xã hội phù thủy hàng thế kỷ vậy mà những kẻ mang dòng máu ti tiện đó vọng tưởng có thể đè lên đầu bọn ta hay sao."

Lucius nhìn Draco chăm chú, ánh mắt ông ta ánh lên sự cuồng nhiệt.

- "Đó chính là lúc Chúa tể Voldemort đã xuất hiện. Ngài ấy tuyên bố sẽ mang tới hòa bình và quyền lực, và chỉ những người có chung dòng máu thuần khiết và chủ nghĩa lý tưởng mới được phép sống và phát triển ở đó. Thật nhớ những ngày tháng tốt đẹp ấy, khi ta được tự tay thanh lọc những kẻ không thuộc về chủng tộc chúng ta, ta được làm bất kể thứ gì mình muốn bởi vì ta biết phía sau mình là vị pháp sư bất khả chiến bại, người đã đi xa hơn bất cứ ai trong việc nghiên cứu ma thuật hắc ám. Ngay cả lão già Dumbledore cũng không dám tùy tiện đối đầu với ngài ấy."

- "Chỉ đáng tiếc--- Đáng tiếc thằng nhóc Potter đó xuất hiện. Nó trở thành đứa bé sống sót, còn chúa tể của ta thì tan biến. Vinh quang trong tầm tay chúng ta cứ thế mà vụt đi mất."

Ngó Draco hoàn toàn không cảm nhận được thứ cảm xúc giống như ba nó. Thằng bé nghi ngờ hỏi:

- "Chúa tể Voldemort có thực sự chiến đấu vì vinh quang của chúng ta không ba? Ông ta đã ở trong đầu con khi con dùng quyển nhật ký đó, trong đó chỉ toàn giết chóc và khát máu. Người đàn ông đó chỉ quan tâm tới quyền lực và sức mạnh mà thôi, chẳng có chỗ nào cho chúng ta cả."

- "Tất nhiên đó không phải ngài ấy thực sự. Đó chỉ là một loại ma thuật hắc ám cao cấp được Chúa tể sử dụng để mở lại Phòng chứa Bí mật." Lucius nói "Để thay đổi cả một xã hội thì biện pháp hung bạo là điều cần thiết. Ta không phải loại người giống Walburga và Orion Black, những kẻ nhát gan đã rút lui giữa chừng. Ta luôn rõ mục tiêu vinh quang mà mình theo đuổi là gì."

- "Ngay cả khi phải đồng hội đồng thuyền với người sói và lũ khổng lồ sao?"

- "Con nghe thấy điều đó ở đâu?"

Lucius dường như cảm thấy không thoải mái khi bị con trai mình chất vấn.

- "Lũ mọi rợ không có đầu óc đó làm sao có thể sánh được với bọn ta, bọn chúng chỉ làm công việc của lũ đầy tớ, những con chó thế mạng trong các nhiệm vụ không được đưa ra ngoài ánh sáng." Lucius ngó thằng con trai không hài lòng "Điều gì đã khiến con nghi ngờ quyết định của chúng ta hả Draco? Có phải thằng nhóc Potter và con nhỏ máu bùn đó đã nói cái gì với con? Ta chẳng phải đã bảo con không cần xem trọng việc chúng nó cứu con ra ngoài à? Cứ đem cho lũ nghèo khổ ấy chút tiền đền đáp thì chúng cũng nên biết ơn rồi."

Draco đáp với giọng xuôi xị:

- Con biết rồi."

Lucius thở hắt ra.

- "Ta biết con đã trải qua quãng thời gian khó khăn. Cứ nghỉ ngơi đi, và đừng nhắc lại chuyện này. Thay vì bận tâm tới nó thì con nên nghĩ cách để đem lại vinh dự cho nhà Malfoy chứ không phải ba cái mớ hỗn độn này."

Cuộc nói chuyện hôm đó không kết thúc hoàn toàn trong vui vẻ, tuy nhiên gia đình Malfoy cũng chẳng nhắc lại nó lần nào nữa trong suốt cả mùa hè. Cả hai ông bà Malfoy đều có những suy nghĩ của riêng mình, chỉ riêng thằng Draco là thỉnh thoảng vẫn còn bị quấy nhiễu bởi những cơn ác mộng liên quan tới Tom Riddle. Thằng bé chẳng dám kể với ai về việc này, dù là ba má nó hay thằng bạn thân Theodore Nott.

**********************

Năm 3 đến rồi đây! Trong năm này mình có một sự thay đổi khá lớn so với cốt truyện nên muốn cảnh báo mọi người trước. Đó là mình sẽ bỏ cái xoay thời gian ra khỏi toàn bộ cốt truyện, nghĩa là thế giới phù thủy sẽ không có thứ gì tồn tại gọi là cái xoay thời gian có thể quay về quá khứ để thay đổi mọi chuyện cả. (Tại món đồ này hơi hack game)

Từ hồi đọc truyện mình đã cảm thấy sự tồn tại của cái xoay thời gian khá là thừa rồi ý, vì nếu ai có tìm hiểu một chút về khoa học hiện đại hoặc là xem phim marvel thôi sẽ hiểu là năng lực của cái món đồ này khá bất hợp lý, nên mình cho nó bye bye luôn.

Đối với các lớp học của Hermione thì cô bé vẫn sẽ đăng ký cả 5 môn tự chọn, tức là học 12 môn học trong năm này. Theo ý mình thì Hogwarts sẽ có cách cân bằng thời gian học thôi vì trước Hermione cũng có tới 3 học sinh khác từng đăng ký tới 12 môn như vậy. Hai người trong số đó thì cực kỳ quen thuộc với mọi người luôn rồi: Bill Weasley và Percy Weasley, cả hai đều từng được đề cập đã giành tới 12 chứng chỉ Phù thủy Thường đẳng trong năm 5 (Mấy đứa con nhà Weasley bá vch~~).

Thế nên kết luận lại là sự thiếu vắng của cái xoay thời gian cũng không có ảnh hưởng lớn tới cốt truyện nên sẽ không đưa nó vào nhé!

Cả nhà đọc truyện hoan hỉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top