Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C36: Chuyện về bộ tứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sophia tỏ ra thoải mái, so với giáo sư Lupin, nó càng giống như vị chủ nhân ngồi phía sau bàn hơn. Nó thong thả nói:

- "Gần đây con có nghe được một vài tin đồn về Sirius Black nên muốn nhờ thầy kiểm chứng một chút." Gương mặt giáo sư Lupin bỗng tối đi "Nghe nói, Sirius Black và James Potter từng là một cặp bài trùng nổi tiếng thời học sinh của Hogwarts, hai kẻ cầm đầu một cái băng đảng nho nhỏ có bốn thành viên, đều là những học sinh thông minh xuất chúng, là hai người bọn họ, Peter Pettigrew và Remus Lupin, phải không?"

Bàn tay đặt trên bàn của thầy Lupin nắm chặt lại, thầy thì thào:

- "Chúng ta từng là bạn."

- "Còn cùng ký túc xá nữa chứ." Sophia nói thêm "Đó hẳn là một tình bạn rất khăng khít. Nó đã kéo dài nhiều năm cho tới tận khi các thầy ra trường và cùng gia nhập Hội Phượng Hoàng."

Thầy Lupin im lặng, chăm chú nhìn Sophia. Thầy chợt hỏi:

- "Điều gì khiến con tò mò về một kẻ như Black, Sophia?"

- "Con chỉ muốn biết nhiều hơn kẻ đang đe dọa ngôi trường này mà thôi."

Sophia biết thầy Lupin sẽ chẳng tin lời nó. Nhưng đó không phải thứ nó quan tâm, vì nó cần chỉ lời nói thật của thầy.

Nó hỏi:

- "Thầy có biết nhiều về Black không, thầy Lupin?"

Sophia còn tưởng giáo sư Lupin sẽ im lặng thêm một lúc lâu, nhưng rồi thầy cười khẩy một tiếng, và nói một cách mỉa mai:

- "Ta đã từng nghĩ từng đó thời gian bên cạnh nhau là đủ để ta hiểu hết con người ấy, nhưng chuyện xảy ra rõ ràng chứng minh ta đã lầm."

- "Là chuyện với gia đình Potter sao?"

Thầy Lupin thừa nhận trong im lặng.

Sophia nói tiếp:

- "Khi Voldemort bắt đầu truy lùng gia đình Potter. Họ đã chọn Bùa Trung tín là một phương án bảo vệ an toàn, vấn đề duy nhất là về Người giữ Bí mật. Tại sao họ không để người đáng tin cậy như cụ Dumbledore làm việc đó? Không ai có thể lấy được thông tin từ cụ ấy, hay cụ Dumbledore đã không giúp?"

- "Cụ Dumbledore là người đầu tiên đề xuất sử dụng Bùa Trung Tín, và đề nghị chính cụ làm Người giữ Bí mật. Nhưng có vẻ James đã cho rằng đó là một nỗi xấu hổ khi không tin tưởng người anh em của mình, cậu ấy đã chọn Sirius."

- "Có vẻ?" Sophia nhạy cảm phát hiện sự không chắc chắn trong lời nói của thầy Lupin "Họ đã không trao đổi với thầy à?"

Sophia biết nó đã nói trúng những điều nhạy cảm khi nhận ra sự thẫn thờ và một thoáng buồn bã lướt nhanh qua ánh mắt của thầy Lupin trước khi thầy nói: 

- "Khi đó mọi người đã nghi ngờ có ai đó ở bên phe ta đã phản bội và chuyển lén thông tin cho Chúa tể Hắc ám. Người đó phải rất thân cận với James và Lily vì nhất cử nhất động của họ luôn đến được bên tai của Voldemort."

Trong một thoáng nho nhỏ, Sophia không thể không có chút ngạc nhiên khi nghe thấy người đầu tiên ngoài cụ Dumbledore dám gọi thẳng tên của Voldemort.

- "Vì vậy họ đã nghi ngờ thầy--- Vì thầy là một người sói."

Một cơn rùng mình kỳ lạ lướt qua mặt thầy:

- "Phải. Vì là một người sói nên ta luôn có nhiều lý do hơn người khác để phản bội. Xã hội căm ghét, sợ hãi thân phận này, chỉ có duy nhất Voldemort thể hiện sự trọng dụng với những kẻ như chúng ta. Nhưng ta dám cam đoan với con đó chỉ là một sự lừa lọc, bọn chúng đối xử với Greyback và bè lũ của hắn như một kẻ đầy tớ không hơn không kém, một đao phủ mà bọn chúng có thể sẵn sàng vứt đi bất cứ lúc nào."

Có những suy đoán to gan lại nhảy ra trong đầu Sophia.

- "Potter và Black rất thân thiết nhỉ? Potter thậm chí sẵn sàng tin tưởng Black cũng không nghe theo sắp xếp của cụ Dumbledore. Mọi người chấp nhận chuyện này cũng chỉ vì sự trung thành hắn đã thể hiện trong nhiều năm. Có dấu hiệu nào cho thấy hắn đã muốn phản bội không?" 

- "Hắn đã che giấu rất kỹ, không một ai nhận ra cho đến khi chuyện thực sự xảy ra."

- "Vậy lý do cho sự phản bội này là gì? Hắn được lợi lộc gì nếu đi theo Voldemort."

- "Chúng ta đoán rằng hắn đã hối hận, rằng hắn muốn quay trở lại nhà Black để làm cậu thiếu gia cao quý như ngày xưa chứ không phải liều mạng với Hội."

- "Một lý do mới hợp lý làm sao." Sophia nói mát "Đừng xem con là đứa con nít dễ lừa như vậy giáo sư Lupin. Black không cần theo phe hắc ám để trở lại ngôi nhà hắn ta đã từ bỏ năm mười sáu tuổi. Hai năm trước khi Voldemort bị tiêu diệt, người em trai duy nhất của hắn đã chết khi vẫn còn là một Tử thần Thực tử. Và dù ba má hắn từng bí mật ủng hộ Voldemort, nhưng sau khi nhận ra bản chất thực sự của hắn thì họ cũng đã rút lui. Black bây giờ là người thừa kế duy nhất họ còn lại, hắn chỉ cần tỏ ra nghe lời và từ bỏ mọi mối quan hệ với Hội Phượng Hoàng thì chắc chắn Orion và Walburga Black sẽ chào đón hắn trở lại."

Bấy giờ, thầy Lupin kinh ngạc và cẩn thận đánh giá lại Sophia, giống như đây mới là lần đầu họ thực sự gặp nhau, và suốt hai tháng qua thầy đã không nhìn nhận đứa học trò này một cách đúng đắn.

- "Con đã biết rõ mọi thứ, tại sao phải tới đây hỏi ta?"

- "Vì con cần sự đánh giá đáng tin của một người trong cuộc với suy đoán của mình. Thầy có cho rằng sự phản bội của Black có liên quan tới người em trai đã chết của hắn không?"

- "Đó là một suy đoán to gan." Thầy Lupin nói "Nhưng ít nhất cụ Dumbledore cũng cho là vậy. Sirius không tỏ ra nhiều gắn bó với gia đình mình, nhưng Regulus Black là một ngoại lệ. Dù cậu ta luôn nặng lời về một thằng em trai ngu ngốc và mềm yếu nhưng mọi người xung quanh đều nhận ra cậu ta thực sự quan tâm tới em mình."

Sophia tỏ ra đăm chiêu. Nó bỗng hỏi:

- "Vậy còn về Peter Pettigrew thì sao? Người ta thường ít nói đến anh ta. Nghe nói anh ta cũng không phải một phù thuỷ xuất chúng như thầy, Black hay Potter. Làm sao anh ta gia nhập được nhóm của mọi người?"

- "Đó là một cách đánh giá người khác rất chủ quan đấy."

- "Nhưng nó đúng trong trường hợp này chứ?"

Thầy Lupin ngoảnh nhìn ra ngoài ô cửa sổ một chốc, không phải để trốn tránh mà là tìm cách giải thích việc này.

- "James và Sirius là những người giỏi nhất trường trong bất kì chuyện gì, mọi người luôn nghĩ rằng họ là những người giỏi nhất, nên đôi khi bọn họ có hơi bốc đồng---"

Sophia dám cá nó có thể hiểu "bốc đồng" ở đây nghĩa là kiêu căng và ngạo mạn.

- "Nhưng những đặc điểm đó tình cờ lại luôn thu hút những người ngưỡng mộ xung quanh, một trong số đó là Peter Pettigrew. Có thể nói cậu ấy là người ngưỡng mộ số một. Ta dám chắc rằng ban đầu cả James và Sirius đều cảm thấy không quá thoải mái với Peter, họ luôn có những hoạt động ngầm bí mật, mà một cậu bạn cùng ký túc xá lại theo dõi họ quá đỗi thường xuyên thì chẳng giúp ích tý nào."

- "Thế nên họ để cậu ta gia nhập luôn à?"

- "Chà, bọn họ đã dần nhận ra Peter có vẻ là một người chơi được nên điều đó đã xảy ra một cách tự nhiên."

- "Chỉ vậy thôi?"

- "Chỉ vậy thôi. Những đứa trẻ không cần quá nhiều lý do để xác định bạn bè mình. Nhưng Peter đã rất trân trọng mối quan hệ này. Đôi khi ta nghĩ cậu ấy đã trân trọng nó một cách quá mức, đến nỗi sẵn sàng biến mình thành kẻ ngốc, kẻ làm nền trước mặt James---" Giọng thầy Lupin nhẹ đi một chút "Chẳng ai ngờ được, kẻ ngốc nhát gan ấy lại là người đầu tiên dám đứng ra trả thù cho bạn bè mình."

Sophia tỏ ra trầm tư. Nó biết thầy Lupin vẫn chưa nói ra toàn bộ sự thật, nhưng tới vậy là đủ rồi. Nó đã có gần hết những gì mà nó cần, chỉ còn một điều nữa.

- "Chỉ còn một điều nữa thôi thưa thầy." Sophia nói "Sau đó con sẽ không làm phiền thầy nữa."

Một nếp nhăn mệt mỏi hằn lên giữa hai hàng lông mày thầy. Có lẽ việc đào lại quá khứ bi thương đã khiến thầy trở nên bớt phòng bị hơn, hoặc cũng có thể do thầy vẫn còn quá mệt mỏi do di chứng của việc biến thành người sói vài bữa trước.

Sophia hỏi dứt khoát:

- "Đuôi Trùn là ai? Đó có phải biệt danh của một trong bốn người các thầy?"

Ánh mắt thầy Lupin đột nhiên trở nên sắc bén.

- "Con nghe được cái tên đó ở đâu?"

Sophia im lặng, không trả lời. Nó chỉ bình tĩnh nhìn thầy Lupin và chờ đáp án.

Sau một lúc, thầy Lupin cũng ngừng lại ánh mắt dò xét nghi ngờ, thầy đáp:

- "Khi chúng ta còn học sinh, chúng ta đã tự gọi nhau bằng những cái tên đặc biệt. Cái con vừa nói thuộc về Peter."

Sophia cảm thấy thoả mãn. Nó đứng dậy và nói:

- "Con xin lỗi vì những sự bất tiện vừa rồi. Con không cố ý chọc thủng bí mật của thầy như vậy, con chỉ sợ rằng nếu không nói ra thì thầy sẽ chỉ xem những câu hỏi của con là sự tò mò trẻ con và lờ chúng đi. Thầy có thể yên tâm con sẽ không nói ra chuyện ngày hôm nay với ai khác. Bí mật của thầy sẽ an toàn ở chỗ con."

Thầy Lupin chẳng tỏ ra lo lắng, thầy nói với nó một cách quan tâm:

- "Sophia, ta không rõ tại sao con lại muốn biết chuyện của Black, nhưng ta phải nhắc nhở con, người đàn ông đó cực kỳ nguy hiểm. Không ai có thể biết Azkaban đã khiến hắn ta điên rồ ra sao, hay chút lương tri cuối cùng có còn ở trong hắn hay không. Hãy tránh xa Sirius Black ra, Sophia!"

Sophia nhìn lại thầy, bình thản đáp:

- "Vâng, cảm ơn thầy."

o0o

Sophia phát hiện nó đang đứng trên một con phố nhỏ với những toà nhà cao lớn nằm san sát hai bên. Nó chưa từng đến đây nhưng nơi này lại thật quen thuộc trong ký ức của nó: Đường Wellington!

Nhận ra điều này, Sophia quay phắt đầu lại, quả nhiên Black và Pettigrew đang đứng đối mặt nhau ở phía sau. Âm thanh giống như chỉ tràn vào đầu Sophia cho tới khi nó thực sự thấy bọn họ. Nó bắt đầu nghe thấy tiếng cười lớn của Black và tiếng gào thét điên loạn của Pettigrew. Thứ âm thanh kinh khủng như những mũi kim liên tục đâm vô đầu nó khiến nó cảm thấy đau đớn kinh khủng.

Đột nhiên, tất cả âm thanh dừng lại, nhưng cùng lúc, Black và Pettigrew dồng thời quay đầu nhìn Sophia. Một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân hai kẻ đó, nối liền với nhau, biến chúng thành một con quái vật lửa khổng lồ. Chỉ trong một giây, con quái vật xông thẳng về phía Sophia, nuốt chửng con bé.

Sophia giật mình thức dậy như thể nó vừa bị đấm vô ngay giữa mặt. Trước mặt nó tối đen, chẳng phân biệt được ở đâu. Chân tay con bé cứng đờ như thể đã bị dính bùa đông cứng. Nó lóng ngóng ngồi dậy, hoang mang kéo mấy tấm màn quanh giường ra.

Phòng ngủ nữ trong ký túc xá vẫn hoàn toàn yên ắng, tối tăm, chỉ nghe thấy tiếng trở mình khe khẽ của Megan và âm thanh sụt sịt do nghẹt mũi của Susan nằm đối diện. 

Trên trán Sophia vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh. Sophia nằm trở lại giường, hai mắt nó mở thao láo, nhìn chăm chăm cái đỉnh mền có in hình những con lửng nhảy múa trên đầu.

Sau một lúc lâu trằn trọc, Sophia cảm giác bụng nó vẫn nôn nao giống như có một con thú đang tìm cách xông ra ngoài. Thế rồi, nó quyết định rời khỏi giường, thay bộ đồ ngủ và lặng lẽ bước ra ngoài.

Tháp Thiên văn của Hogwarts, ngoại trừ một tầm nhìn đủ rộng bao quát toàn bộ lâu đài thì nơi này thực sự chẳng có gì cả. Nếu không phải vì lớp học thì e rằng chỉ có những kẻ thích tìm kiếm lãng mạn mới tay trong tay với người yêu tới đây, tất nhiên chẳng phải vào một ngày lạnh lẽo đến mặt trời còn chưa thèm dậy như hôm nay.

Đứng từ trên đây, Sophia có thể ngắm trọn vẹn khung cảnh buổi bình minh của Hogwarts. Sân trường vẫn yên tĩnh và vắng lặng. Không một làn gió thoảng hay hơi thở nào làm lay động những tán cây trong khu Rừng Cấm, ngoại trừ cây Liễu Roi vẫn còn đang vung vẩy những cành cây linh hoạt như một cánh tay để rũ hết lá rụng và tuyết rơi xuống.

Nằm đối diện và cách không xa mỏm đất nó cắm rễ là nhà để chổi của các cầu thủ quidditch dựng kế bên sân thi đấu. Cách đây không lâu, một trong hai trận đấu đầu tiên của mùa giải đã diễn ra theo thường lệ ở đó, dưới một thời tiết cực kỳ tệ hại, trận đấu của Slytherin và Gryffindor thậm chí còn bị gián đoạn giữa chừng bởi sự có mặt của lũ Giám Ngục khiến thằng Harry rơi khỏi chổi ngay giây phút đuổi theo trái snitch căng thẳng nhứt giữa nó và Malfoy. Chưa bao giờ Sophia thấy cụ Dumbledore tức giận tới vậy. Thân là những đứa chơi thân với nhà Gryffindor, tụi Hufflepuff tất nhiên cực lực phản đối kết quả của trận đấu không công bằng, ấy vậy mà chẳng thay đổi được gì, tụi Slytherin thì vẫn cứ huênh hoang sau khi đã đánh bại được đối thủ mạnh nhất của chúng nó, và gần như cầm chắc chức vô địch.

Trận đấu giữa Hufflepuff và Ravenclaw thì không căng thẳng tới vậy nhưng cũng là một hồi kịch tính. Ravenclaw đã có một tầm thủ mới, là một cô nàng nhỏ xinh học năm bốn tên Cho Chang. Cô bé không phải một cầu thủ bay quá xuất sắc nhưng lại có ngón nghề gây nhiễu tầm thủ đối phương rất hiệu quả. Nhưng cuối cùng Cedric vẫn chứng minh kỹ thuật của mình ở một trình độ khác khi dễ dàng cắt đuôi cô bé và dành được trái Snitch để có chiến thắng chung cuộc.

Kể từ khi lên làm đội trưởng, Sophia đã thấy Cedric giành nhiều tâm huyết cho việc tổ chức và huấn luyện lại đội hình quidditch Nhà. Kết quả đã chứng mình công sức anh bỏ ra suốt hơn hai tháng là chẳng hề lãng phí. Huynh trưởng Gabriel còn nói với tụi nhỏ đây là đội hình mạnh và đồng đều nhất của nhà Hufflepuff kể từ khi anh nhập học tới nay, chỉ tiếc rằng Cedric dù rất giỏi nhưng vẫn không phải là một tầm thủ thích hợp nhất, anh chỉ lãnh vị trí đó vì không ai khác còn khả năng mà thôi. 

Đứng hóng gió trên tháp thiên văn một lúc thì Sophia cũng bắt đầu thấy một chút tia sáng đầu tiên của ngày mới phía sau những rặng núi phía xa. Ly sô cô la nóng nó lấy từ nhà bếp đã sắp thấy đáy và dần trở nên lạnh ngắt. Sophia cầm cái ly, chuẩn bị quay trở xuống thì mắt nó bỗng bắt gặp một cái gì, một con gì đó đang bò ngang qua bãi cỏ ánh bạc.

Nháy mắt một cái, Sophia nhận ra đó là một là một con mèo cam to lớn với cái đuôi xù như cây chổi súc chai. Hình như nó là con mèo cưng của Hermione. Con mèo hiện giờ đang đi men theo bìa rừng, không chỉ có mình nó mà còn một vật gì đó di chuyển trong bóng cây.

Sophia tin chắc là con mèo cũng nhìn thấy bởi vì nó đã đứng lại. Chỉ lát sau, vật đó hiện ra là một con chó đen vĩ đại lông lá bờm xờm, con mèo nhảy qua bụi cỏ để lon ton chạy theo bên cạnh con chó. Chỉ trong chốc lát, cả hai đứa chúng nó đã khuất sau những rặng thông cao lớn trong rừng.

Sophia vẫn còn cố nhìn theo xa hơn nữa nhưng rồi cảm giác gấp gáp của bao tử bất ngờ kéo đến khiến nó không khỏi từ bỏ nỗi tò mò. Sophia chạy xuống một cái cầu thang trơn nhẵn dẫn về lầu bảy, khổ nỗi những cái hành lang gần đó chẳng có nổi một cái nhà vệ sinh nào. Khi nó còn đang đứng trước tấm thảm Barnabas Gàn Dở, do dự nên chạy tiếp xuống lầu sáu hay qua nốt phía bên kia để tìm một nhà vệ sinh thì bỗng dưng bức tường bên cạnh nó chuyển động.

Một cánh cửa tao nhã vừa hiện ra trên tường. Sophia ngạc nhiên nhìn nó chằm chằm, có vẻ rất thận trọng. Con bé bước chậm đến, nắm lấy cái tay nắm cửa bằng đồng, kéo mở. Bên trong là một nhà vệ sinh cực kỳ rộng rãi, sáng sủa, được lát gạch men sáng bóng cả căn phòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top