Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C6: Con chó ba đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày học tập và vui chơi ở Hogwarts cứ thế tiếp tục trôi qua, mỗi ngày dường như đều có gì đó mới mẻ để biết và bàn luận khiến lũ trẻ phải tự hỏi sao thời gian có thể trôi nhanh đến thế.

Như hôm nay có tin đồn đâu đó về trận thách đấu của Potter và Malfoy. Hay ngày mai lại được dịp bàn tán về việc Potter đã trở thành tầm thủ trẻ nhứt nhà Gryffindor trong vòng 100 năm, rồi thì thằng bé còn được giáo sư McGonagall sắm hẳn cho cây Nimbus 2000 mới toanh để nhậm chức này. Ừ thì, hầu hết những câu chuyện ngồi lề đôi mách đều xoay quanh Potter, nhưng biết sao được, vì đó là thằng bé nổi tiếng nhứt trường, mà thậm chí là nhứt thế giới phù thuỷ. Nhờ có nó mà cuộc sống của lũ học sinh cũng phong phú thêm không ít.

Sau vài tuần tìm kiếm, Sophia đã khám phá ra thêm ba lối đi bí mật khác trong lâu đài, hai cái giấu phía sau bức chân dung của Google Stump (nối từ hành lang lầu một tới cầu cạn) và bức chân dung của Percival Pratt (nối từ cầu thang chính tới nhà thuyền). Một lối đi khác là thông qua một tấm gương ma thuật treo ở lầu năm có thể đi xuyên qua để dẫn tới một căn phòng chứa đầy nhạc cụ.

Bản đồ về các lối đi Hogwarts của Sophia vẽ đã chi tiết hơn một chút. Dù vậy, trong đầu nó vẫn không sao xoá đi được những tò mò không yên về cái ngày đến gần hành lang cấm hôm ấy.

Khi kết thúc lớp bùa mê, Sophia không nhịn được ngoái đầu ngó lối đi dẫn vô hành lang phía bên phải một cách đăm chiêu.

Sau bữa tối, bọn trẻ trở về phòng sinh hoạt chung, Sophia liền kể lại chuyện này cho mấy đứa bạn nghe:

- "Thực ra hôm ấy, sau khi bà Norris đến, mình đã nghe thấy một tiếng gầm nhỏ phát ra từ phía sau cánh cửa khoá."

- "Tiếng gầm? Ý bồ là tiếng của một con quái vật hả?" Hannah hỏi, hơi hoảng hốt.

- "Mình không chắc."

Ernie thắc mắc:

- "Nhưng sao bọn họ lại phải giấu một con quái vật trên một cái hành lang? Không phải bọn chúng đều bị nhốt dưới hầm ngục à?"

- "Vậy nên chắc chắn đó không phải là nhốt." Sophia nói ra suy đoán của mình "Có thể là nó đang canh giữ một cái gì đó, một thứ đồ quan trọng. Thực ra, mình càng tò mò hơn là nó rốt cuộc là loại quái vật gì."

- "Đừng đời nào xía vô thứ đó Sophia." Justin lo lắng "Con quái vật đó là lý do thầy Dumbledore kêu chúng ta không được bước vô hành lang cấm. Nó sẽ xé xác bồ ra mất."

- "Chẳng phải bồ vừa nói đó sao." Sophia phản bác "Không được bước vô, vậy mình chỉ đứng bên ngoài ngó một chút là được."

- "Bồ thực sự định tới đó xem đấy à?" Hannah kinh ngạc.

- "Ừ."

- "Nhưng mà bồ cũng có thể bị lão Flich bắt được." Con bé lo lắng nói "Bồ có thể sẽ bị các giáo viên trừ cả trăm điểm, thậm chí tệ hơn bồ còn có thể bị đuổi học mất."

Mấy đứa trẻ đón nhận chuyện này tiêu cực hơn Sophia nghĩ. Nó chẳng cảm thấy mình sẽ bị làm sao cả, nếu chúng nó hành động cẩn thận, đừng hòng ai biết được chuyện chúng nó đã làm.

Sophia thuyết phục bọn trẻ:

- "Chuyện sẽ chẳng bết bát như vậy đâu. Nếu các bồ ở đó giúp mình canh gác lão Flich, tụi mình có thể kịp thời rời đi bất cứ lúc nào bằng cái lối đi bí mật trong lớp bùa mê. Lão ấy chắc chắn đến góc áo tụi mình cũng chẳng bắt được, lối đi ấy dẫn đến phòng cúp cách đó cả dặm, và thậm chí chúng ta còn có cả một lối đi khác nữa phía sau bức chân dung của Brutus Scrimgeour."

Mấy đứa trẻ nhìn nhau, ngó trong mắt chúng vẫn còn nhiều đắn đo. Sophia nói tiếp:

- "Tụi mình sẽ hành động vào cuối tuần này. Khi các học sinh đã rời trường đi chơi làng Hogmeades, đó là lúc trường học vắng vẻ nhất, sẽ không lo phải đụng mặt bất kỳ đứa nào."

Sophia nhìn ba đứa bạn chăm chăm như thể nếu chúng nó không đồng ý con bé sẽ nhất quyết không rời mắt đi.

- "Thế nào?" Sophia hỏi "Mình không muốn đi một mình đâu."

Hannah ngó cực kỳ giằng xé, nhưng trước cái nhìn khẩn cầu của đứa bạn thân, rốt cục con bé cũng là đứa đầu tiên đầu hàng.

- "Được rồi, mình theo bồ."

Sophia mỉm cười thoả mãn nhìn hai đứa còn lại.

- "Ừ."

- "Được rồi."

Ernie và Justin lần lượt thoả hiệp. Justin nói thêm:

- "Bồ nhất định không được làm điều gì đó kinh khủng như bước vô giao lưu với con quái vật đó đâu nhé!"

- "Mình đâu có dại dột thế, Justin."

Cuối tuần, khi từng tốp học sinh dần nối đuôi nhau rời khỏi trường để đến thăm làng Hogmeades, cả lâu đài bỗng nhiên chẳng còn những tiếng ồn ào, chộn rộn thường thấy. Ở lại chỉ còn những đứa nhỏ nhứt và lớn nhứt - những đứa mà đã quá rành đến nỗi chẳng còn thấy các chuyến tham quan là thú vị. Và cả những đứa đang tính toán chuyện chẳng muốn để người khác phát hiện ra.

Justin đứng thập thò một góc hành lang, trông đến là bồn chồn, hai tay thằng bé xoắn xuýt đan vô nhau, lúc thì lại bỏ xuống vò góc áo. Ernie đứng cùng còn thấy lo dùm cho nó. Thằng bé nói:

- "Lát bồ có chạy ngã thì đừng kéo mình theo nhé."

- "Bồ đừng doạ mình, mình sẽ ngã thật đấy."

Justin quay đầu gọi về phía bên kia hành lang.

- "Thế nào rồi Sophia. Bồ xong chưa?"

- "Yên lặng nào Justin. Mình còn phải nghe xem con quái vật đang làm gì trong đó."

Sophia và Hannah đứng gần cánh cửa khoá, tay cầm sẵn đũa phép. Sophia đặt tai lên cánh cửa, lắng nghe tiếng động bên trong. Có những tiếng thở phì phò phát ra, nhưng đều đều và nhẹ nhàng. Thiệt may mắn cho chúng nó, có vẻ con quái vật ấy đã ngủ rôi.

- "Mình mở nhé!"

Nó nói vói Hannah. Cô bé mím môi, gật đầu.

- "Alohomora!"

Ổ khoá bung ra. Sophia đẩy nhẹ cánh cửa, ngó một con mắt nhìn vô.

Tức thì, hai mắt nó trợn lên.

Sophia thở chậm hơn, nhưng vẫn nhìn chăm chăm. Hannah vừa định nói gì đó, Sophia lập tức đặt ngón tay lên môi, ngăn nó lại.

Sophia dịch qua một bên, để chỗ cho Hannah liếc vô trong.

Đó là một con quái vật khổng lổ, có tới ba cái đầu với cái miệng dễu dãi nước, một con cerberus.

Sophia thấy Hannah phải đưa cả hai tay lên bụm miệng mình để không phát ra một tiếng thét kinh hoàng. Mặt con bé cắt không còn một giọt máu.

Chờ một lát, Sophia thì thầm bằng một giọng khẽ nhất:

- "Nhìn rõ chưa?"

Hannah run rẩy gật một cái.

- "Còn đi được không? Bồ ra kia canh gác giùm Ernie, gọi cậu ấy qua đây. Bước nhẹ thôi."

Ernie quay lại với sự tò mò khó giấu. Chắc thằng bé đã được cảnh báo, nó nói bằng giọng rất nhỏ.

- "Cái gì thế?"

Ernie nhìn vô trong. Thằng bé lập tức chết sững. Nó quay ra nhìn Sophia như không dám tin vô mắt mình, miệng nó mở ra không khép lại được

Chờ đến khi thằng bé đã bình tĩnh hơn, Sophia lại bảo nó ra đổi chỗ với Justin, lần này con bé nhấn mạnh:

- "Nói bồ ấy nếu không chịu qua đây thì mình sẽ không rời đi đâu."

Ernie rời đi, phải mất một lúc sau, Justin mới run rẩy tới gần. Thằng bé méo miệng, lắc đầu nguầy nguậy với Sophia. Sophia lườm nó, vẫn đứng yên ở một bên cánh cửa.

Justin chậm chạp bước qua. Chỉ vừa liếc một con mắt vô, thằng bé lập tức bị Sophia bịt miệng, dí sát vô tường để ngăn tiếng thét sắp sửa phát ra. Người thằng bé run lên cầm cập, gương mặt tái nhợt toát cả mồ hôi, ngực phập phồng thở mạnh.

Phải mất vài phút thẳng bé mới tìm lại được nhịp thở bình thường của mình. Sophia đưa nó một ánh nhìn dò hỏi. Justin gật nhẹ, con bé từ tử thả tay bịt miệng thằng bé xuống.

Sophia nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ, dùng bùa chú khoá nó lại chắc chắn. Bốn đứa trẻ êm ru rời khỏi bằng lối đi bên trong phòng bùa mê. Chúng nó bước đi vội vã, gần như chạy, dù chẳng có ai đuổi theo ở phía sau.

Cho đến khi đã an toàn đứng ở trong phòng cúp, cả đám mới dám thả lỏng bản thân mình, thở hồng hộc.

Ernie không dám tin, vừa thở vừa nói:

- "Mình không hiểu, sao bọn họ có thể đặt một sinh vật nguy hiểm như thế ở ngay giữa lâu đài. Nó mà có lỡ thoát ra thì tụi mình chết hết. Đó là một con chó ba đầu, một con quái thú được xếp hạng bốn X đấy."

"Chúa ơi, mấy bồ có thấy cái hàm răng của nó không?" Justin vẫn chưa hết run rẩy "Chỉ một nhát thôi nó cũng ngoạm được hết cả nửa người mình."

Sophia tỏ ra bình tĩnh hơn, dù sao nó thậm chí còn đứng đó suốt để giữ cửa nên quan sát cẩn thận hơn bọn kia một chút.

"Mấy bồ có để ý tới cái cửa sập con chó đó nằm lên không?"

"Ôi Sophia" Justin kêu "Có ai thèm quan tâm con chó đang nằm lên cái gì chứ. Mình sẽ không bao giờ quay lại đó đâu."

Hannah than:

"Ôi, ba má mà biết mình đã làm gì họ sẽ sốc lắm."

Sophia nhắc nhở:

- "Mấy bồ nhớ đừng tỏ ra sợ sệt quá rõ ràng. Ra khỏi phòng này, chúng ta phải xem như chưa từng xảy ra chuyện gì đấy."

Đám trẻ chật vật lết về phòng sinh hoạt chung. Thật may vì trong đó chẳng có mấy người nên không ai phát hiện ra sự chột dạ khác thường của bọn chúng. Chuyện nhỏ này cứ vậy trôi qua mà không để lại chút chú ý nào.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày Lễ Hội Ma. Buổi sáng hôm đó, như để thông báo về cái dịp đặc biệt này cho cả lâu đài mà món bánh bí nướng thơm phức đã tỏa mùi ra khắp đại sảnh đường. Các học sinh háo hức không thể chờ được cho tới bữa tiệc chính thức vào buổi tối, lại càng mong chờ hơn khi các anh chị lớp trên đã khẳng định không dưới ba lần rằng nó sẽ chẳng thua kém gì so với bữa tiệc hồi đầu năm học.

Những con ma có lẽ là vui vẻ nhất, chúng trốn phía sau những bức tường và khúc rẽ, thỉnh thoảng lại sồ ra dọa bọn học sinh. Ngài Nick - suýt - mất - đầu còn bay lơ lửng trên dãy bàn nhà Gryffindor, dở ra cái cổ bết bát chưa lìa hẳn của mình như một trò đùa kinh dị. Ngoại trừ thằng bé Longbottom phun hết nước bí trong miệng vì bị dọa, mấy đứa nhà đó đều tỏ ra khá hưởng ứng màn biểu diễn ngẫu hứng này.

Đầu giờ chiều thì các giáo sư trang hoàng lại đại sảnh đường. Chỉ bằng vài cái vẩy đũa mà căn phòng trông rực rỡ hẳn ra, nào là bí ngô lơ lửng, nhện khổng lồ, rồi cả những đàn dơi chốc chốc lại xà xuống các bàn ăn.

Buổi tối, đồ ăn nóng hổi xuất hiện đồng loạt trên những cái đĩa vàng. Tiếng dao nĩa lạch cạch va chạm nhau lập tức nhấn chìm những âm thanh chuyện trò huyên náo. Bỗng nhiên, dáng vẻ giáo sư Quirrell hớt ha hớt hải chạy vô từ bên ngoài cắt ngang câu chuyện của tất cả mọi người.

Tựa bệt vô ghế ngồi của cụ Dumbledore, giáo sư nói không thành lời:

- "Quỷ... Quỷ khổng lồ... sổ hầm ngục... thiết tưởng ngài nên biết..."

Chưa dứt câu, thầy ngã xuống sàn chết giấc.

Bốn dãy bàn dài xôn xao.

Cụ Dumbledore bắn ra một chùm pháo đỏ tía từ cây đũa phép để làm bọn học sinh yên lặng, cụ ra lệnh:

- "Các huynh trưởng dẫn học sinh nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức."

Gabriel lập tức đứng lên, ra hiệu cho bọn học sinh năm nhất nối đuôi nhau, xếp hàng chờ ra khỏi sảnh đường.

Tiếng nói chuyện rầm rì vẫn không dứt trong những đám đông.

- "Làm sao con quỷ sổ hầm ngục được?"

- "Ai mà biết, có khi Peeves thả nó cũng nên."

Hannah, Ernie và Justin đi tới gần Sophia, chúng nó lủi dần xuống cuối hàng lũ học sinh. Hannah lo lắng thì thầm:

- "Liệu có liên quan gì tới con chó ba đầu ở lầu ba không?"

Ernie và Justin cùng nhìn Sophia với một suy nghĩ tương tự.

- "Đừng lo." Sophia an ủi chúng nó "Nếu con chó thoát ra ngoài chúng ta sẽ không được cho phép rời khỏi đại sảnh đường đâu."

Nhưng con bé đoán việc này hẳn ít nhiều cũng liên quan tới mục đích mà con chó ấy đang phục vụ.

Trong một thoáng, Sophia dường như thấy Harry Potter và bạn cậu ta lẻn vào giữa chúng nó. Nó dừng lại, quay đầu nhìn, chỉ còn thấy hai cái bóng đã khuất sau khúc quanh của hành lang.

- "Có chuyện gì thế?" Hannah hỏi.

Sophia lắc đầu.

- "Không có gì."

Kể từ sau Lễ Hội Ma, có nhiều lời đồn thổi đã xuất hiện, rằng Granger đã một mình đi thách đấu quỷ khổng lồ nhưng cuối cùng lại được giải cứu bởi Harry Potter và bạn cậu ta.

Bản thân Sophia thấy chuyện này thiệt hoang đường vì con bé không cho rằng Granger sẽ là đứa dám làm ra chuyện như vậy. Nhưng hẳn cũng phải xảy ra chuyện gì đó, nếu không sẽ chẳng giải thích được tại sao ba đứa ấy lại đột nhiên trở nên thân thiết. Sophia đã nhiều lần thấy chúng nó ở chung với nhau trong thư viện.

Một đợt bàn tán lan truyền giữa các phù thuỷ sinh trong lâu đài. Một vài đứa con gái chẳng thèm dấu vẻ ghen tỵ khi chúng nó thấy Granger và Harry Potter đi cùng nhau trên hành lang.

Đến giữa tháng mười một, trận tuyết đầu tiên của mùa đông bắt đầu rơi phủ kín sân cỏ, mặt Hồ Đen bị đóng lại thành một lớp băng mỏng. Thời tiết lạnh giá khiến lũ trẻ chỉ muốn dính lấy cái lò sưởi ấm áp trong phòng sinh hoạt chung cả ngày, ấy vậy mà các buổi tập của đội quidditch vẫn cứ diễn ra đều đều và ngày một dày đặc hơn khi mùa giải trường sắp bắt đầu.

Một vài đứa được dịp khoe khoang với lũ bạn về mớ kiến thức nào là thời kỳ huy hoàng của những mũi tên Appleby hay cặp đôi tấn thủ lừng danh Kevin và Karl Broadmoor.

Zacharias ca ngợi.

- "Anh em nhà Broadmoor là bộ đôi tấn thủ ăn ý nhứt thế giới, bọn họ thậm chí dễ dàng phá tan thế trận kết hợp của đội Wigtown hồi đối đầu trong giải Liên Đoàn năm 1964."

Megan Jones mỉa mai.

- "Ờ. Chỉ ngay trước khi họ bị Sở Thể thao Pháp thuật cho nhận án treo giò lần thứ 14."

Bọn trẻ bật cười khúc khích.

Giờ học chiều kết thúc, nhóm học sinh năm ba tràn lên đại sảnh đường từ phòng học dưới hầm độc dược. Bàn ăn náo nhiệt hẳn lên, đề tài quidditch vẫn vô cùng hấp dẫn.

Hufflepuff sẽ gặp Ravenclaw vào cuối tuần này, Gryffindor và Slytherin thì đấu nhau một tuần sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top