Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C7: Lễ Giáng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ bảy, khi cách giờ thi đấu quidditch chỉ còn đúng năm phút, Sophia mới chậm chạp rời khỏi thư viện để đi tới sân vận động. Con bé vừa bước lên khán đài thì tiếng còi bắt đầu trận đấu của Bà Hooch liền vang lên.

Sophia nhập bọn với Hannah và hai đứa con trai ngồi ở hàng ghế dưới cùng.

Chỉ cần nhìn vào thái độ của khán giả là biết trận thi đấu có vẻ diễn ra rất kịch tính. Chúng nó hô hào, hò hét rồi có khi lại vỗ tay rào rào cho một pha xử lý tinh tế nào đó. Bình luận viên là thằng bé Lee Jordan của nhà Gryffindor, tay này tài tình hết sức. Trận đấu qua cách thể hiện của anh ta khiến Sophia, một đứa đến luật thi đấu quidditch còn không rõ cũng cảm thấy hấp dẫn và thú vị.

- "Và thủ quân của Hufflepuff đã thành công ngăn chặn bàn thắng của Ravenclaw rồi --- Ngay lập tức anh ta truyền trái Quaffle cho Cedric Diggory, anh chàng vừa mới né được cú tấn công trực diện của một trái Bludger --- Thiệt là một truy thủ xuất sắc hết sức... và còn hấp dẫn nữa chứ, tôi mà là con gái có lẽ đã mê mệt anh chàng này rồi..."

- "JORDAN!" Giáo sư McGonagall nhắc.

- "Dạ, em xin lỗi giáo sư!"

Cả khán đài bật cười nắc nẻ.

Hufflepuff và Ravenclaw liên tục có những màn rượt đuổi tỷ số gắt gao, số điểm hai đội chẳng bao giờ chênh lệch quá 30 điểm. Thế cân bằng chỉ bị phá vỡ khi trái Snitch đột nhiên xuất hiện. Bấy giờ, Sophia mới biết trái banh vàng nhỏ ấy là Snitch, con bé đã nhác thấy nó lượn lờ quanh sân thi đấu được một lúc rồi.

Tầm thủ của Hufflepuff rõ còn lơ ngơ, anh ta thậm chí còn chẳng nhận ra sự có mặt của trái banh vàng cho tới khi Cedric quát lên:

- "Snitch kìa!"

Tiếc rằng vẫn chậm hơn một bước, Ravenclaw đã dành chiến thắng chung cuộc với tỷ số 240 - 80. Khán đài nhà Hufflepuff thất vọng buồn bã.

Sophia an ủi mấy đứa bạn khi cùng chúng nó trở vể:

- "Vẫn còn hai trận sau nữa mà. Đừng bi quan quá!"

Tháng mười hai tới, chỉ còn mười ngày nữa là đến Lễ Giáng Sinh. Hôm qua tuyết rơi suốt đêm, phủ lên mặt sân một tầng tuyết dày cả thước, chúng chặn kín ánh sáng chiếu vào phòng ngủ dưới tầng hầm của nhà Hufflepuff, khiến cho căn phòng trông càng có vẻ kín đáo vào ấm cúng hơn.

Trái với những căn phòng luôn tí tách tiếng củi cháy, trên các hành lang lại lạnh cóng, nhưng cơn gió cắt da cắt thịt cứ liên tục rung lắc các cửa kính lớp học. Điều này càng khiến cho lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám thê thảm hơn vì phòng học phải đóng kín, lũ trẻ không thể thông gió cái mùi tỏi khủng khiếp toả ra từ khăn trùm đầu của giáo sư Quirrells.

- "Nghe nói hồi xưa giáo sư Quirrells không phải kiểu như vậy!" Hannah nói khi nó và Sophia bước ra khỏi phòng học "Hai năm trước thầy vẫn còn là giáo sư môn Muggle học tại trường, nhưng rồi thầy xin nghỉ một năm để đi thực tập ở Hắc Lâm. Chỗ đó kinh khủng lắm, chẳng đếm được có bao nhiêu sinh vật hắc ám sống ở đó."

- "Đã có chuyện gì xảy ra?" Ernie hỏi.

- "Hình như thầy đụng phải lũ ma cà rồng, gặp cả rắc rối với một mụ dạ xoa nên từ đó đâm ra sợ sệt. Mọi người đều bảo cái mùi tỏi trên người thầy là để đề phòng ma cà rồng."

Justin khổ sở than vãn:

- "Trước khi đống tỏi đó kịp tấn công bất cứ con ma cà rồng nào thì tụi mình đã trở thành nạn nhân trước tiên rồi."

Bọn trẻ nhốn nháo hẳn ra vì lớp học cuối cùng trong ngày đã kết thúc. Chúng đua nhau chạy xuống sảnh đường hoặc trở về phòng sinh hoạt chung để quay lại cái ổ ấm áp của mình.

- "Bồ có xuống thư viện luôn không?" Hannah hỏi Sophia.

- "Ừ, mình định mượn thêm sách. Cuốn này mình đọc xong rồi."

Hannah tò mò:

- "Mình ngó bồ đọc nó suốt giờ học. Nó kể về cái gì thế?"

- "Cuốn này kể về cách phù thuỷ sử dụng pháp thuật khi đũa phép chưa ra đời."

Ernie hứng thú:

- "Họ đã làm phép như thế nào? Bằng tay không à?"

- "Có thể xem là thế." Sophia trả lời "Nhưng không phải tất cả pháp sư đều dùng được ma thuật, hầu hết trường hợp chúng chỉ xì ra khi cảm xúc của họ bất thường, hoàn toàn không thể kiểm soát."

- "Giống tụi mình hồi bé ấy hả." Hannah nhớ lại "Cứ mỗi khi thấy mụ phù thuỷ hay lảng vảng ở hẻm Knockturn tới quán uống rượu là mình sợ tới mức khiến mấy thứ xung quanh rung lên bần bật."

Sophia tưởng tượng ra cảnh một Hannah nhỏ hơn có mái tóc xù lên giật điện những món đồ xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy hơi tức cười.

- "Cũng khá giống vậy. Có những biểu hiện pháp thuật yếu đến mức họ còn không xem đó là điều lạ. Chỉ một số rất ít pháp sư có nguồn ma thuật bẩm sinh mạnh mẽ là nhận ra sự khác biệt."

Ernie tò mò:

- "Hồi nhỏ bồ có biểu hiện ma thuật gì đặc biệt không, Sophia?"

Sophia mở bàn tay ra, cuốn sách trên tay nó bay lên, lơ lửng trước mặt tụi trẻ.

- "Mình có thể điều khiển đồ vật bằng ý nghĩ."

Ba đứa trẻ trầm trồ ngạc nhiên.

- "Tuyệt quá! Bồ còn không cần dùng đến đũa phép!" Justin nói.

- "Bạo động pháp thuật của mình xảy ra khá mạnh mẽ làm hồi đó mình tưởng mình có khả năng ngoại cảm. Nó đã thúc đẩy mình luyện tập một chút." Sophia giải thích.

- "Bồ có thể dùng pháp thuật mà không cần tới đũa phép luôn không?" Hannah hỏi.

- "Khó lắm. Ma thuật càng phức tạp thì yêu cầu càng cao về năng lực và sự tập trung của người thực hiện. Chỉ có những pháp sư quyền năng bậc nhất mới may ra làm được, ấy là còn chưa kể đến pháp thuật cao cấp có yêu cầu càng khó khăn hơn."

- "Ý bồ là một pháp sư tầm cỡ như giáo sư Dumbledore ấy hả?" Ernie nói

Sophia gật đầu.

- "Tuy không đạt tới đỉnh cao đó những thực ra cũng có một số người có thành tựu nhất định trong việc nghiên cứu ma thuật bằng tay không."

Sophia vẫy ngón tay, cuốn "Kiểm soát phép thuật sơ khai" vẫn lơ lửng trước mặt nó lật qua vài trang giấy. Con bé chỉ vô bức chân dung một người đàn ông để ria mép đen trên trang sách, thỉnh thoảng ông ta cúi đầu chỉnh vạt áo rồi lại nghiêm trang nhìn vô bọn trẻ.

- "Người đàn ông này là Sigmund Jelinek, một pháp sư người Áo nổi tiếng vì sống sót sau vụ hãm hại khiến ông bị nhốt trong một hang động ngầm suốt 20 năm. Đũa phép của ông ta bị gãy khi vụ xô xát xảy ra. Ông ta đã phải tự tìm cách sống sót trong đó bằng việc luyện tập pháp thuật với hai bàn tay không. Trong này không ghi chép quá nhiều, nhưng mình nhớ thư viện trường cũng có cuốn "Tự sự cuộc đời" do ông ta viết khi về già. Mình định mượn cuốn đó để tìm hiểu thêm."

Đến thư viện, bốn đứa trẻ trở về chỗ ngồi quen thuộc của chúng nó, bắt đầu làm bài tập về nhà. Sophia thì loanh quanh khu vực kệ sách về danh nhân và người nổi tiếng để tìm cuốn sách tham khảo nó cần.

Bỗng nhiên, có tiếng thì thầm vọng ra từ phía bên kia lối đi.

- "...Chịu thôi...mình chẳng thấy tên ông ta ở đâu..."

- "Mình cũng thế..."

Là tiếng của Harry Potter, Sophia lập tức nhận ra.

- "Nicholas --- Nicholas --- Không có phù thuỷ nào tên Nicholas Flamel được nhắc đến trong cuốn "Những khám phá pháp thuật hiện đại quan trọng"."

- "Giá mà bác Hagrid chịu cho tụi mình chút gợi ý thì chắc mọi chuyện đã không đến nỗi phức tạp thế này..."

- "Đời nào. Lỡ nói ra một cái tên mà trông bác ấy có vẻ muốn nổi điên lắm rồi."

- "Sao chúng ta không nghĩ từ hướng con chó ba đầu..."

- "Suỵt, Ron. Đừng nói chuyện đó ở đây."

Sau tiếng nạt của Granger, Sophia cũng không còn nghe thấy họ nói gì ngoài tiếng lật giấy loạt xoạt. Sophia lén lút rút cuốn "Tự sự cuộc đời" của Jelenik trên kệ xuống rồi rời đi thật nhẹ nhàng.

Khoảng tám giờ tối hôm đó, cô Sprout bước vô phòng sinh hoạt chung với những tấm giấy da khảo sát việc ở lại trường trong dịp nghỉ lễ. Sophia và đám trẻ ngồi một góc thảo luận về cái mà con bé đã nghe được lúc chiều.

Ernie tỏ ra ngạc nhiên:

- "Thế nên nhóm bọn Harry cũng biết về con quái ba đầu trên hành lang cấm."

- "Và họ còn biết về ai đó tên là Nicholas Flamel cũng liên quan tới chuyện này." Hannah nói thêm.

Justin thắc mắc:

- "Nicholas Flamel là ai?"

- "Một nhà giả kim xuất chúng." Sophia đáp " Nổi tiếng với việc đã sống hơn 600 tuổi và là người duy nhất trên thế giới sở hữu một Hòn đá Phù thuỷ."

- "Hòn gì?" Ba đứa trẻ ngơ ngác hỏi.

- "Đó là thứ có thể biến kim loại thành vàng và chế tạo thuốc trường sinh."

- "Một hòn đá có thể khiến người ta bất tử ư?" Justin ngó thật kinh hoàng.

- "Khoan đã." Ernie cắt ngang "Nếu người tên Nicholas Flamel liên quan đến chuyện này, và suy đoán của bồ là chính xác, rằng Cerberus đang canh giữ thứ gì đó --- Có khi nào thứ đó chính là Hòn đá Phù thuỷ?"

Hannah vỡ lẽ:

- "Một món đồ có thể khiến người ta giàu có và bất tử, ắt phải được trông chừng bằng một con quái vật như Cerberus."

- "Nhưng họ phải chông trừng thứ đó khỏi ai?" Justin nói ra thắc mắc "Nếu ông pháp sư Flamel đó đã sống hàng trăm năm thì ông hẳn cũng đã giữ viên đá đó an toàn chừng ấy thời gian. Tại sao bây giờ ổng lại đưa nó cho trường Hogwarts?"

Sophia đăm chiêu:

- "Flamel hẳn đã nhận ra sự nguy hiểm vượt quá khả năng mà ông ta có thể đối mặt. Giáo sư Dumbledore là pháp sư vĩ đại nhất thời đại này, nếu có nơi nào đó trên thế giới an toàn hơn cả ngân hàng Gringotts thì đó sẽ là Hogwarts. Gởi viên đá tới đây cũng là dễ hiểu, hai người bọn họ dù sao cũng là bạn thân."

- "Một nguy hiểm gì mà phải cần đến tận cụ Dumbledore chứ." Hannah lo lắng.

Sophia lắc đầu.

- "Mình không biết, nhưng mình có linh cảm không tốt về chuyện này."

Ernie làm vẻ mặt nghiêm trọng:

- "Phải đấy. Dù mối nguy đó là gì thì đặt viên đá như thế ở giữa Hogwarts chính là đang đem tới nguy hiểm cho tất cả các học sinh. Cá nhân mình hoàn toàn không đồng tình với cách làm này của cụ Dumbledore chút nào."

Lũ nhóc ngó dần căng thẳng hơn, Sophia liền an ủi:

- "Cũng không cần căng thẳng đến thế. Việc viên đá có thật sự ở Hogwarts hay không mới chỉ là suy đoán chủ quan của tụi mình. Chỉ là nếu đã biết nó có thể sẽ nguy hiểm thì từ sau này chúng ta tốt nhất không nên bén mảng tới gần cái hành lang ấy nữa thôi."

Justin đáp hiển nhiên:

- "Bồ không nói thì mình cũng chẳng đời nào làm vậy đâu."

Ernie và Hannah gật mạnh đầu. Có vẻ ba đứa vẫn còn bị ám ảnh với con chó ba đầu khổng lồ lắm.

Sau những tiết học cuối cùng trước dịp nghỉ lễ hôm thứ sáu, tất cả mọi người dường như thả lỏng hơn rất nhiều. Nghe nói các giáo sư đang trang hoàng lại đại sảnh đường, Sophia và mấy đứa con gái liền rủ nhau ra ngoài xem.

Sảnh đường trông đến là lộng lẫy. Trong khi giáo sư Flitwick bận bịu hô biến ra những quả cầu thuỷ tinh rực rỡ, những tràng hoa trạng nguyên đỏ thắm và những dây tầm gởi giắng mắc khắp tường thì giáo sư McGonagall lại chỉ đạo sắp xếp cả tá những cây thông khổng lồ, hoá phép ra nào là kẹo que, bít tất và ngôi sao Bethlehem.

Ngày nghỉ lễ đến.

Các học sinh tạm biệt nhau ở cửa lâu đài trước khi về nhà, ai cũng không giấu nổi nét hào hứng trên mặt. Thằng Malfoy thì vác cái bộ mặt khinh khỉnh, khệnh khạng đi lên từ dưới tầng hầm Slytherin, ánh mắt nó nhìn tụi ở lại như mấy đứa ấy phải chịu thiệt thòi ghê gớm lắm.

Ba đứa bạn của Sophia đều ký vô danh sách rời trường cả, chỉ có mình con bé ở lại lâu đài dịp này. Lúc chia tay ở sảnh, Hannah dường như cảm thấy hơi tội lỗi:

- "Tụi này sẽ viết thư cho bồ."

- "Ừ, và gửi thật nhiều quà nữa." Justin nói thêm.

- "Đừng nghĩ nhiều." Sophia mỉm cười "Đây có thể sẽ là kỳ giáng sinh tuyệt nhất của mình. Mấy bồ biết mình mong được ở trường đến thế nào mà."

Ernie nhắc.

- "Bồ đừng có tranh thủ dịp này mà làm điều gì đó nguy hiểm nhé! Nhất là liên quan đến chỗ đó!"

Thằng bé nhấn mạnh.

- "Được. Mấy bồ nghỉ lễ vui vẻ!"

- "Nghỉ lễ vui vẻ, Sophia! Hẹn gặp lại."

Vì cả trường chỉ còn lại chưa đầy ba chục đứa học sinh nên lâu đài yên tĩnh lạ lùng. Phòng sinh hoạt chung bỗng nhiên trở nên rộng rãi và trống trải hơn. Ký túc xá chỉ còn lại một mình Sophia. Tranh thủ dịp này, con bé bèn mang hết những món đồ nghề bào chế độc dược mà nó vẫn thường làm để bán cho tiệm Nhà Bào Chế về phòng ngủ. Bình thường nó sẽ để chúng trong những phòng học trống tuốt trên lầu để tránh mùi của những món độc dược làm ảnh hưởng tới người khác.

Đã lâu Sophia không liên lạc với ông chủ Dunbar, việc học ở Hogwarts khiến nó không còn nhiều tâm trí cho chuyện kiếm tiền. Con bé dự định sẽ chỉ hoàn thành nốt đơn hàng còn dang dở lần này trước đêm giáng sinh và sau đó sẽ tận hưởng kỳ nghỉ. Kể từ học kỳ sau, nó muốn tập trung hơn vô việc học tập của mình.

Đêm giáng sinh, Sophia đi ngủ và không có nhiều mong đợi về những món quà. Vậy mà sáng hôm sau, vẫn có cả một núi nho nhỏ những gói giấy đủ màu sắc xuất hiện dưới chân giường nó.

Sophia khoác cái áo chùng bên ngoài váy ngủ, cầm lấy cái hộp được gói bằng giấy màu đỏ lấp lánh phía trên cùng.

"Gửi Sophia,

Má đã giúp mình chọn cho bồ vài món đồ mà các cô gái hay thích. Mong bồ sẽ dùng được chúng!

Giáng sinh vui vẻ,

Justin!"

Đó là một hộp nhạc nhỏ bằng gỗ được chế tác tinh xảo, rõ ràng là má Justin đã kiếm được món này ở cửa hàng muggle nào đó. Sophia bật hộp nhạc, âm thanh ting tang của một bài hát Giáng Sinh quen thuộc vang lên.

Nó tiếp tục mở những hộp quà bên dưới. Justin là người gởi nhiều nhứt, nào là sô cô la, găng tay, bịt tai màu hồng phấn, quả cầu tuyết, vòng cổ. Có cả đồ của muggle lẫn phù thuỷ.

Rồi còn có cả quà của Hannah, cô bé gởi cho nó một hộp bánh kẹo tự chế, thứ mà hiển nhiên là được làm bởi ông bà Abbott. Ernie thì lại tặng nó một mô hình thiên hà chuyển động được chứa trong một quả cầu thuỷ tinh nhỏ rất đẹp. Sau đó là quà của hai đứa bạn cùng phòng. Và, thật ngạc nhiên, Sophia tìm thấy cả một hộp quà do Cedric gởi cho nó: một cái kính mách lẻo.

"Gửi Sophia,

Món đồ này sẽ giúp em báo động nếu có kẻ làm điều không đáng tin cậy ở gần đó.

Cẩn trọng: Tiếng huýt sáo của cái kính rất ồn ào nên đừng mang nó theo tới những nơi không nên đến.

Giáng sinh vui vẻ,

Cedric Diggory."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top