Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29: Đương nhiên tự hào.

"Draco đã sắp mười bốn nhỉ" Danill trở về văn phòng của cậu đem áo choàng cùng mũ trên người cởi ra.
Tuy rằng coi như đem bộ phép thuật ném khỏi hogwart nhưng đồng thời cũng giúp cho Lucius một ân huệ.
E rằng dưới sức ép của dư luận cùng khả năng của Lucius, Fudge kia chẳng còn ngồi trên cái ghế kia lâu đâu.
Huống hồ còn một cái Voldemort xuất sắc phía sau chống đỡ kia mà.
Thật đáng gét.
"Năm sau sẽ mười bốn." Lucius thong thả ngồi xuống sô pha, vừa rồi nhìn lão Fudge bị ăn hành thật sự khiến hắn quá vui vẻ.
Bộ trưởng thì hay lắm sao.
"Lucius vẫn chưa định chọn cho Draco vị hôn thê sao?" Danill một bên nhờ gia tinh mang trà và điểm tâm đến cho mình nói. "Ta thấy có một vài tiểu phù thủy khá ưu tú đấy chứ."
"Vẫn đang xem sét...." Lucius trả lời liền bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Danill ra hiệu dừng lại ra lệnh cho rắn trên cửa mở cửa ra.
Của mở ra, bên ngoài là cô bé tóc nâu mặc áo choàng đỏ của Griffindor.
"Giáo thụ, ngài Malfoy, làm phiền rồi." Cô bé tóc vàng nâu cúi chào.
"Có chuyện gì sao, Hermione?" Danill ra hiệu cô bé có thể vào.
"Chúng em có làm một chút bánh quy nên muốn mang đến chia cho thầy, mong thầy nhận lấy." Hermione đi đến đưa ra một gói nhỏ gói tỷ mỉ.
"Cảm ơn trò, Hermione." Danill gật đầu nhận lấy số bánh quy của cô bé.
"Vậy con xin phép đi trước, chào giáo sư, chào ngài Malfoy." Hermione ngượng ngùng cúi chào chạy đi.
"Lucius." Danill nhìn qua Lucius im lặng ngồi một bên thở dài. "Đứa bé đó rất có năng lực, tương lai nhất định vô cùng chói lóa."
"Một phù thủy giỏi." Lucius lạnh nhạt đánh giá.
"Thành kiến với phù thủy Muggle quá sâu, đó là điều không hề tốt đẹp Lucius." Danill lắc đầu cảm thán. "Thôi bỏ đi."
"Mười gia tộc trung tâm bây giờ chỉ còn Black thân tàn ma dại, Potter cứu thế chủ, Prince từ chối máu lai, Pakinsson lu mờ, Zabini mẹ góa con côi, Weasley nghèo nàn và Malfoy." Danill đếm đếm. "Cũng chỉ có Black và Weassley mới không có duy nhất một người kế thừa."
"Tiểu phù thủy thuần chủng quá khó xuất hiện, thật sự bi ai." Lucius thở dài.
Sao ông lại không biết cơ chứ, nhưng thuần huyết đã ăn sâu trong mỗi tâm trí các quý tộc, nói đâu phải dễ.
"Cho mình một cơ hội cũng là cho hậu đại một cơ hội, Slytherin hành vi thủ tục hai mươi mốt kiên trì với tín ngưỡng của mình, vì tín ngưỡng phấn đấu." Danill rót cho ông một tách trà. "Tín ngưỡng của Lucius là gì, là của Lucius của Malfoy chứ không phải của phù thủy."
"Tín ngưỡng." Lucius tiếp nhận tách trà rũ mắt suy nghĩ.
Trước khi là chính mình thì đó phải là Malfoy. Đây là tiêu chí vì gia tộc đặt ra.
Malfoy là kiêu ngạo nhưng cũng là gia đình. Đây là ý nghĩa của Malfoy.
Vậy tín ngưỡng của Malfoy...
"The Malfoy gets what the Malfoy wants." Lucius ngẩng đầu đáp.
Danill chỉ im lặng mỉm cười nhìn hắn nhưn Lucius biết ánh mắt kia có bao nhiêu tự hào cùng hài lòng.
-.-.-.-.-
"Phụ thân, ngài thấy thằng bé Harry thế nào?" Danill ngã người dựa vào ghế hỏi vị phụ thân đang ăn kem đến thích thú bên cạnh.
"Là đứa nhỏ nhà Potter hả?" Godic dừng động tác múc kem của mình suy nghĩ. "Có chút không giống Griffindor, giống hệt một con rắn bọc da sư tử nháo một hồi liền không do dự đem con mồi cắn chết."
"Ngài so sánh cái kiểu gì vậy!" Danill buồn cười giật phần kem trên tay hắn. "Hình như thằng bé có ý với Severus."
"Severus??" Godic ngốc lăng.
Chính là Severus không tự nhiên tóc đầy dầu mũi khoắm trong lời đám học trò ấy hả, ông tưởng sẽ chẳng có học trò nào thích thằng bé cơ chứ!!
"Danill, con nghĩ thế nào về Severus? Hậu đại của con ấy." Godic hỏi.
"Hử?" Danill ngẩng đầu lên nhìn phụ thân. "Tuy rằng không quá tốt về hình thức nhưng hậu đại của con gái con lại có thể si tình loại này..."
Godic thay con trai tiếc nuối xa đầu cậu.
Con trai hắn cũng là một mảnh si tâm khổ tình ngóc nghếch như vậy đó.
"Con đương nhiên tự hào chứ." Danill nói tiếp. "Đó là hậu đại của con đấy nhé."
"Khụ! Danill, con tiếp tục ăn đi." Godic ho khan một cái.
Nó căn bản chẳng có chút nào đau khổ cả, hại ông tự đa tình hừ.
"Con cũng đâu có nói sai, năm đó Thằng ngốc Finny kia giúp con điều chế sinh tử dược nên con mới đồng ý để con gái con gả cho gia tộc Prince nhà họ, ai dè đâu tên khốn nạn đó lại dụ dỗ con gái con sinh ra hậu đại." Danill nhún vai. "Cũng may hậu đại ưu tú như vậy coi như không thiệt thòi."
"Con cũng không định nói với Ryan sao, dù sao đó cũng là ..." Godic nhấp.một ngụm trà thở dài.
"Chẳng là gì, đó đều là chuyện đã qua. Ngài cũng đừng nói với cha, ta cũng không còn tình cảm gì với hắn nữa." Danill buông nĩa trong tay nói.
"Danill!" Godic nghiêm mặt.
"Ngài đừng nói nữa, ta đã nói không muốn tiếp tục." Danill ôm tai nói.
"Ta chỉ muốn nói trước kia con đâu có kén ăn, tại sao bây giờ lại không ăn hết cái bánh trứng kia thế hả!?" Godic bình tĩnh tiếp tục uống trà của mình.
"..." có phải ngài thích đào hố con lắm đúng không. "Con chỉ cảm thấy không thích thôi."
"Con chính là giống hệt cha con." Godic bĩu môi.
"Không lẽ con giống bác Jonson, dù sao bác ấy cũng tốt với cha và con mà nhỉ." Danill vô tội nói.
"Con dám!!" Godic
"Phụ thân xem trừ việc giết cha giết mẹ giết người thân cùng tiểu phù thủy con còn có cái gì chưa làm qua không?" Danill nhướm mày tự tin đáp.
Godic hoàn toàn bị con trai mình hạ gục.
Con trai quá mạnh mẽ quá tài giỏi thì làm sao bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top