Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gringotts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời chiếu xuống khiến mấy cái vạc gần tụi nó tỏa sáng hơn bao giờ hết. Có đủ loại vạc khác nhau mà đến bác Hagrid còn không biết rõ công dụng của nó, cái vạc đủ cỡ bằng đồng có, bằng thau có, bằng thiếc có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc quảng cáo công dụng của mấy cái vạc ghi: Tự khuấy – Xếp gọn được. 
Ariel ngó nghiêng ngang dọc, nơi này thực sự quá sức tưởng tượng, nó cứ lôi đến dãn chiếc áo vốn đã rộng thùng thình của Harry mà chỉ chỏ vào bất kỳ thứ gì đập vào mắt, hai đứa trẻ mê đắm nơi này đến nỗi không còn quan tâm bác Hagrid đang cười khổ trước khuôn mặt vui tươi hồn nhiên của tụi nó.
Nhưng cuối cùng, bác Hagrid vẫn cất giọng nói trước khi Ariel đưa Harry đi quá xa:
"Chút nữa chúng ta sẽ đi tham quan sau, giờ phải lấy tiền đã"
Trên đường đến Gringotts, nó không thể kiềm chế nổi sự thích thú, ngạc nhiên đến há hốc cả mồm. Nó cứ luyến thoáng nói với Harry mỗi khi tìm thấy bất cứ điều gì, thường thì ở nhà trẻ nó đều bị cô lập với thế giới bên ngoài 24/7 nên sự phấn kích quá độ của Ariel cũng khiến đầu Harry ong ong để kịp tiếp thu thông tin. 
Tiệm quán, đồ đạc bày tràn ra ngoài, người ta mua sắm tấp nập. Khi chúng nó đi ngang qua tiệm Apothecary, còn nghe một bà phù thủy mập lè lưỡi lắc đầu, chê ỏng chê eo trước của tiệm:
"Gan rồng gì mà những bảy mươi Sickles một cân? có mà điên"
Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylop – Tawny, Screech, Barn, Brown, và Snowy. Rất nhiều trẻ con trạc tuổi Ariel đang dí sát mặt mày vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong. Ariel kéo Harry lại mà chỉ chỏ vào cây chổi lũ trẻ đang ngắm nghía  
"Coi kìa! Cán Nimbus 2000 mới toanh – nhanh nhất từ trước đến nay"
Những tiệm khác, tiệm thì bán áo chùng, tiệm thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà cả Ariel và Harry chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời. Nhiều tiệm chất đầy nhóc những thùng đựng lá lách dơi và mắt lươn. Và hàng núi sách thần chú, hàng súc to, hàng cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những quả cầu phép,..
Cuối cùng, chúng nó cũng đến được một tòa nhà to và cao ngất trời, trắng như tuyết- Là Gringotts.
Nó mải mê nhìn ngắm kiến trúc của tòa nhà, chưa bao giờ nó thấy một tòa nhà cao đến thế. Hagrid huých tay Harry một cái mà Ariel cảm tưởng cậu sắp ngã ụp mặt xuống nền đất. Bác chỉ vào một sinh vật kỳ lạ, lùn tẹt, hắn có một gương mặt ngăm đen tinh quái, một chòm râu nhọn, chân cẳng và ngón tay của hắn thì dài thòng.
Khi gặp 3 người chúng nó, hắn chỉ lẳng lặng cúi chào đầy lịch sự. 
Sau một hồi đọc cái dòng chữ khắc trên cửa và nghe bác Hagrid nhấn mạnh rằng chỉ có kẻ điên mới toang cướp ở đây thì cuối cùng, nó và Harry sắp được chứng kiến một ngân hàng ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi mà chúng nó thuộc về...
Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những từng trang sổ ghi chép-, chăm chú cân bạc bằng những chiếc cân làm từ đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua mắt kính. Có rất nhiều yêu tinh hướng dẫn cho khách ra vào vì ở đây có quá nhiều cửa. 
Ariel, Harry và bác Hagrid dần dần tiến tới quầy, bác cất giọng nói:
"Xin chào, chúng tôi đến lấy tiền từ hầm bạc của ông Potter và ông Warren"
"Ông có chìa khóa chứ?"
Giọng con yêu tinh the thé, cái mũi dài khoằm của nó chúi xuống theo con mắt đang đưa nhìn ba người nó dò xét. 
Rồi bác lục lọi trong chiếc áo to đùng của mình, đưa cho lão yêu tinh và còn nói rằng mình còn có một nhiệm vụ lấy Cái- mà- ai- cũng -biết- là– cái– gì– đấy ở trong hầm bạc bảy trăm mười ba theo chỉ đạo của cụ Dumbledore.
"Tốt. Tôi sẽ cho người đưa quý vị xuống cả ba hầm bạc, Griphook"
Một lão yêu tinh khác xuất hiện, đợi cho bác Hagrid nhặt lụm mấy viên thức ăn cho cún vào áo khoác rồi dẫn nó, Harry và bác xuống một cái hành lang. 
Ariel đang thì thầm với Harry về lá thư của cụ Dumbledore về cái- mà- ai- cũng -biết- là– cái– gì– đấy ở trong hầm bạc bảy trăm mười ba, nó cá chắc với cậu rằng căn hầm đó phải chứa rất rất nhiều vàng bạc châu báu.
Không như tưởng tượng của Ariel lắm, nó đã mường tượng ra đằng sau những tường đá cẩm thạch uy nguy kia phải là những căn phòng sạch sẽ, sáng bóng và đẹp đẽ nhưng không, một lối đi hẹp bằng đá được những ngọn đuốc chập chờn rọi sáng là điều duy nhất đập vào mắt nó. 
Con đường khá dốc dẫn xuống một cái sàn có những đường rầy xe lửa nhỏ xíu. Griphook thổi còi, một toa xe tự hành cũng nhỏ xíu, lất cất chạy trên đường rầy về phía họ. Ariel nhìn Harry một cái, nuốt nước bọt mà trèo lên. Về phía bác Hagrid cũng rất khổ sở không kém khi phải trò lên chiếc xe thả tổ chỉ bằng một nửa người.
Rồi nó được đưa đến căn hầm chứa tài sản của bố mẹ nó, đôi đồng tử Ariel mở to đầy kinh ngạc, nào vàng nào bạc, tất cả đều được xếp chồng lên nhau. Bên trong là hàng đống vàng, hàng cột bạc, hàng núi tiền đồng nhỏ. Harry cũng ngạc nhiên không kém, đôi mắt lục bảo của cậu cũng giãn hẳn ra
Thấy bọn trẻ như đứng hình, bác Hagrid nói trong khi vừa đút mấy đồng tiền trong kho vào một túi da nhỏ màu nâu sẫm:
"Thế là đủ cho cả năm học. Cháu cũng không kém cạnh đâu Harry à"
Xong phần của Ariel là đến lượt Harry, lúc trên xe thì nó lại tiếp thu thêm vài kiến thức mới lạ, làm bên trong Ariel như mở hội. Nó không thể chờ thêm để đến ngày nhập học và cho kể lể với Harry rằng nếu để bà Host biết về đóng tiền này thì e rằng nó chả còn một đồng bạc cắt nào cả. 
Quả đúng như bác Hagrid nói, số tiền mà bố mẹ cậu chàng Harry để lại không hề thua kém gì. 
Sau khi đã làm xong hết phần lấy đủ tiền cho chúng nó, bác Hagrid và cả Ariel, Harry được đưa đến hầm bạc bảy trăm mười ba, căn hầm được bố trí an ninh chặt chẽ hơn hẳn hai căn hầm vừa nãy, lão Griphook lúc này cũng tỏ ra thận trọng bảo:
"Lùi lại"
Rồi hắn gõ nhẹ nhàng lên cánh cửa bằng một ngón tay dài, và cánh cửa chỉ việc tan chảy ra. Griphook giải thích, dù ai cũng đang nuốt ực nước miếng mà hồi hộp, tuyệt nhiên không dám ho hen nửa lời:
"Nếu người nào khác một yêu tinh Gringotts gõ lên cánh cửa thì hắn sẽ bị hút xuyên qua cánh cửa và mắc kẹt trong đó vĩnh viễn."
Harry nhìn sang nó rồi quay sang hắn thắc mắc:
" Bao lâu các ông mới kiểm tra những thứ bên trong một lần?"
"Khoảng mười năm"
Griphook trả lời với một nụ cười quái dị khiến Ariel rùng cả mình 
Cả nó và Harry đều nhoái người lên để sẵn sàng chiêm ngưỡng một núi vàng bạc bên trong nhưng không may cho bọn nó. Căn phòng hầu như trống rỗng. 
Rồi ánh mắt của Ariel đã va vào đến một cái gói nhỏ bụi bặm gói trong một miếng giấy nâu nằm trên sàn. Bác Hagrid lập tức nhặt nó lên nhét sâu vô túi trong của chiếc áo khoác hết mức có thể.
Cả Ariel và Harry thèm biết cái đó là cái gì hết sức, nhưng cũng biết là khôn hồn thì đừng hỏi.
Bác Hagrid nói:
"Đi thôi, trở lại cái xe thổ tả này, và đừng có mà nói chuyện với ta trên đường về, ta từ giờ ngậm chặt miệng là thượng sách"

--------
Trình lên không mọi người :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top