Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tiệm rượu Leaky Cauldron

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác Hagrid chỉ tay vào một quán rượu nhỏ tí trông nhếch nhác vô cùng, nếu không nhờ bác thì Ariel và Harry cũng chẳng để ý đến cái quán tồi tàn như vậy. Theo tưởng tượng của nó thì ít nhất cũng phải cỡ một cánh cổng phép thuật cơ. Ngó qua người đi đường thì dường như chả ai biết cái quán rượu tồi tàn này cả, họ ngó chỉ từ tiệm sách lớn bên này sang tiệm băng đĩa nhạc bên kia như thể họ không hề thấy tiệm rượu Leaky Cauldron. Điều đó làm Ariel cảm thấy khá lạ kỳ mà phải quay sang bảo với Harry:

"Sao chả ai nhìn thấy quán rượu này thế nhỉ? Có lẽ nào chỉ những phù thủy mới có thể nhìn thấy?"

Harry cũng để ý chuyện ấy nãy giờ mà cũng chưa tìm ra câu trả lời thỏa đáng, cậu đành nhún vai đáp:
"Chả biết được. Cứ vào đi đã"

Harry kéo tay Ariel vào ngay khi Hagrid mở cửa bước qua. Bên trong nhìn còn tồi tàn và nhơ nhuốc hơn nữa, tổng thể nom còn tệ hơn căn phòng ngủ của Ariel gấp đôi. Có vài mụ ngồi thu lu trong góc mà nhấp nháp ly rượu, hút một píp thuốc dài, vài người đàn ông mang mấy chiếc mũ cao đang nói chuyện phiếm với người quầy rượu.
Vừa nhìn thấy bác Hagrid, người bán rượu đã giơ các cốc rồi nói làm mọi người tạm dừng hết mọi tiếng xì xào mà hướng về phía tụi nó:
"Như mọi khi chứ, Hagrid?"

"Không được đâu Tom. Ta đang đi công cán cho trường Hogwarts"

Chợt có người đàn ông còn vỗ bộp cái tay lên người Harry làm nó xíu té ngửa giật mình. Người bán rượu tên Tom lúc này mới chú ý đến hai đứa trẻ đang lóng ngóng chờ đợi, ông nheo mắt để nhìn cho kĩ Harry, nhằm chắc chắn điều mình đang suy tính trong đầu.
Quả nhiên, linh cảm của ông cũng không đến nỗi tệ. Nhưng người bán rượu vẫn kinh ngạc, lắp bắp đáp:
"Quỷ thần ơi, đây là... có thể nào đây là..."

Cả tiệm Leaky Cauldron đột ngột trở nên im phăng phắc và lặng ngắt. Người bán rượu thì thào:

"Ba hồn chín vía tôi. Đây đúng là Harry Potter. Hân hạnh cho tôi biết bao"

Thế là bao ánh mắt dồn về phía Harry, quả đúng như bác Hagrid nói, Harry thực sự nổi tiếng ở đây, nổi hơn cả những gì Ariel có thể mường tượng.
Người xô đẩy, người chen chân cho nhìn bằng được "cậu bé được chọn" đến mức làm nó phát hoảng mà bất giác lùi lại, đụng trúng bác Hagrid. Bác ngó xuống Ariel mà nở nụ cười hiền hậu:
"Harry nó nổi tiếng quá hén? mọi người ở đây đều kính nể nó cả. Chà, quả thật thì chắc chắn cháu cũng nổi không kém đâu, nhưng cụ Dumbledore không thích chuyện của cháu lọt ra ngoài lắm, đáng tiếc thiệt"

Do quá bất ngờ nên nó chỉ thốt ra một câu đầy kinh sợ:

"Cháu cảm thấy may mắn vì cụ đã làm thế"

"Thằng Harry nhìn có vẻ đang cần sự trợ giúp rồi, đợi một lát để ta dọn dẹp đám đông rồi chúng ta sẽ cùng đi"

Ariel thấy khi bác vừa tiến lại gần, có một người đàn ông nhợt nhạt chen tới chỗ Harry, trông ông có vẻ căng thẳng cực kỳ. Một trong hai con mắt của ông cứ giật giật liên hồi, miệng thì liên tục mấp máy

Bác Hagrid chào ông ta và giới thiệu:

"Chào giáo sư Quirrell. Harry, giáo sư Quirrell sẽ là một trong những người thầy dạy con ở trường Hogwarts"

Sau một hồi thì Ariel biết sơ lược được rằng người kia là giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám sẽ giảng dạy chúng nó vào năm học tới.
Nó không thể giấu nổi sự háo hức vì mấy môn học nó sẽ học ở ngôi trường phù thủy này, nó sẽ chả phải đau đầu vì mấy bài văn hay mấy bài toán nhạt nhẽo nữa. Ariel cứ mơ màng cười tỉm tủm những 10p, chỉ đến khi bác Hagrid cuối cùng cũng tách được Harry ra khỏi nhóm người đó rồi đặt bàn tay khổng lồ lên vai nó mỉm cười:
"Đi thôi, còn nhiều thứ phải mua lắm đấy"

Harry đang mải kể cho Ariel nghe về cái ông giáo sư lúc nãy, cậu nói ổng bị vậy là do đi khám phá gặp mấy cái gì mà Ma cà rồng với cả Dạ xoa...

"Cái sẹo này là sao vậy?"

"Dấu tích của kẻ đã khiến mình mồ côi để lại đó. Vó vẻ chính cái này đã khiến mình nổi tiếng"

Hai đồng tử đen láy của Ariel mở to, khuôn mặt thể hiện rõ sự sửng sốt. Bất giờ nó mới để ý, cái sẹo này, nó cũng có một cái ở sau gáy. Mà như Harry nói thì cái sẹo này đã gây ra bao rắc rối cho cậu. Ban đầu Ariel dự định sẽ kể cho hỏi bác Hagrid về mọi thứ, nhưng giờ thì nó như nghẹn ở họng, không thốt được câu nào.
Trong khi bác Hagrid đang mải miết đếm mấy viên gạch gần thùng rác:

"Ba dọc... hai ngang... Bên phải. Mấy đứa, lùi lại đi"

Bác dùng mũi dù gõ vào tường ba lần

Những viên gạch lão sờ vào dường như rùng mình chúng co lại và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt họ là một cái cổng lớn đến nỗi người khổng lồ như lão Hagrid cũng có thể đàng hoàng bước qua. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Bác Hagrid nhe răng cười với 2 đứa nó:

"Chào mừng quý khách đến Hẻm Xéo"

Ariel há hốc mồm ngạc nhiên, khi nó quay sang Harry thì cậu cũng ngạc nhiên không kém.
Bước qua cổng và ngoái nhìn, qua vai thấy cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tường liền lại, y nguyên, vững chắc như ban đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top