Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tên lừa đảo Gary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tôi nói mình buồn ngủ nên không ra ngoài cùng Gary, tôi cảm thấy cần phải suy nghĩ về chuyện tối qua, thuận tiện nhớ lại một chút chuyện đời trước.

Bỏ lại mối phân vân tối nay nên đi ăn hay đến bãi rác ra sau đầu, tôi cần dùng cái tư duy trưởng thành của mình mà ngẫm xem tại sao mình lại bay.

Hừm...Các nghiên cứu khoa học đã chỉ ra điều này là ... phản khoa học.

Không thể giải thích mà bay được như một phi hành gia, tôi có đang ở ngoài vũ trụ đâu.

Chẳng lẽ tôi ở hẻm Lavale trải qua trăm cay ngàn đắng tu luyện thành tiên sao...

Ha ha.

Tôi nghĩ như vậy, liền cười ra tiếng, Gary đẩy cửa tiến vào nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh của tôi sợ ngây người.

"Eve, anh phải nói là anh không làm gì có lỗi với em cả." Gary dựa vào cửa, trợn tròn mắt nói với tôi.

Sau đó Gary nuốt nước miếng: "Chẳng lẽ em biết anh ăn bữa sáng của em?"

Tôi mở to đôi mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Gary.

Tôi hy vọng tối hôm qua trực tiếp rơi xuống đè chết hắn.

Cuối cùng trước cái nhìn lạnh lùng của tôi, Gary quyết định dẫn tôi ra ngoài kiếm ăn.

Một bé trai tóc nâu mặc áo bông màu xám của người lớn, toàn thân lấm lem, chỉ có đôi mắt màu xám vô cùng sáng ngời. Theo sau là cô bé gầy gò, người cũng quấn chiếc áo khoác bông bẩn thỉu.

Trông còn khá hài hòa.

Kỳ thật Gary đã cao hơn rồi, quần áo cũ của hắn lộ chút bụng và tay chân, lúc này hắn kéo tôi trốn bên góc tường, tôi nhanh chóng leo lên lưng Gary.

Từ trong góc nhìn ra là tiệm bánh của ông Ruth, mặt kính bóng loáng, ánh nắng phản xạ chiếu thẳng vào con ngươi tội nghiệp của tôi, cũng xuyên thẳng vào cái bụng trống rỗng của tôi.

Thứ xuất hiện trong tâm trí tôi lúc này là giấc mơ đêm qua...

Có bánh mì thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ, bánh mì vị phô mai, bánh mì vị trà xanh, bánh mì vị Oreo và bánh mì vị bò kho!

"Chết tiệt! Eve, đừng rớt nước miếng lên cổ anh." Gary tức giận nhìn tôi, đôi mắt màu xám muốn bốc lửa.

"Rít" một tiếng tôi nuốt nước bọt, trông như một con búp bê Tây Dương đáng thương!

Mặt Gary hoàn toàn đen.

Tình huống hiện tại như vậy, Gary nói với tôi, kêu tôi ở chỗ này chờ hắn, hắn đi một chút sẽ về.

Sau đó hắn giả vờ bình tĩnh ra khỏi góc tường, đối diện là một người đẩy xe bán trái cây, hắn tính chuẩn thời gian đụng vào một người đang đọc báo kế bên, tên ngốc kia trực tiếp ngã trên xe trái cây, trái cây rơi đầy đất, người bán hàng tức giận mắng bắt tên ngốc kia đền tiền, Gary nhanh chóng khom lưng nhặt không ít trái cây rớt xuống đất.

Hắn cầm về không ít trái cây, ngẩng đầu đầy kiêu ngạo nhìn tôi.

"Đi, Eve!"

Lúc Gary phá hoại quả thực cả người toát ra hormone đàn ông hấp dẫn, cảm giác chơi âm mưu lại kích thích suýt nữa khiến người ta muốn hét lên bằng tiếng Trung.

Cảm giác sảng khoái này không duy trì bao lâu, vì chúng tôi phát hiện đống rác ở đầu hẻm Lavale đã biến mất, một chiếc máy khổng lồ đang tích cực xúc rác đi, người đi đường đều bịt mũi nhanh chóng né xa, trong xe cảnh sát bên cạnh máy xúc là mấy cảnh sát đang phì phèo điếu thuốc.

Gary gần như nhận ra có gì đó không ổn, lưu manh luôn sợ cảnh sát.

"Những cảnh sát làm gì ở hẻm Lavale?" Tôi thắc mắc hỏi.

Gary ngay lập tức kéo tôi đến một con hẻm cách Lavale một chút, thở hổn hển dựa vào góc tường và cảnh giác nhìn xung quanh để đảm bảo rằng không có cảnh sát nào ở gần đó.

"Chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!" Gary liên tục mắng, đôi mắt màu xám có chút hung tợn, lông mày nhăn, sau đó Gary ngừng mắng, hắn xoay người đem toàn bộ trái cây để trong lòng ngực tôi, hắn đứng lên, dưới ánh mặt trời chiếu bóng hình hắn trở lên cao lớn lạ thường.

Chết tiệt, cảnh tượng này cứ như nhân vật chính muốn đi chịu chết trong mấy bộ phim anh hùng!

Vì thế tôi nắm tay Gary kéo lại.

"Anh muốn làm gì?!"

"Bọn Ferles còn ở trong phòng, một khi rác bị dọn sạch, cảnh sát sẽ xông vào, bắt hết bọn họ lại!"

Tôi khó nhọc ôm lấy Gary, cố gắng giữ chặt tay hắn, mặc cho bàn tay ướt nhẹp, không rõ đó là mồ hôi hay dầu nhớt.

"Anh Gary nghe em nói!" Tôi dùng đôi mắt màu xanh dương mà Gary thích nhất nhìn chằm chằm hắn, ngay sau đó hắn quả thật bình tĩnh lại...

"Hiện tại anh xông tới thì người đầu tiên cảnh sát bắt được chính là anh, em không thể để cho anh đi mạo hiểm như vậy được."

"Chẳng lẽ chờ những cảnh sát đáng ghét đó bắt bọn họ sao?" Đôi mắt màu xám của hắn nhìn tôi, hai người cứ như vậy giằng co với nhau.

Những năm gần đây Gary đối xử tốt với tôi bằng khả năng của mình, nên trong đám lưu manh này tôi chỉ là bình hoa, hắn dung túng tôi trở thành một cô bé vô tư. Mà từ trước đến nay hắn dung túng tôi la lối khóc lóc lăn lộn, giữa chúng tôi chưa từng căng thẳng như vậy, bình thường hắn đều trêu chọc tôi để phá vỡ cục diện này, mà bây giờ tôi chỉ có thể giằng co với hắn.

"Em sẽ không để anh đi." Tôi gằn từng chữ.

Gary cúi đầu không nói lời nào, tôi không nhìn rõ biểu tình của hắn, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Anh biết em sẽ không để anh đi." Hắn bỗng nhiên cười cười.

"Nhưng mà anh là lão đại hẻm Lavale."

Sau đó hắn gỡ từng ngón tay của tôi ra, lộ hàm răng trắng tinh cười cười với tôi, mũi tôi cay xè, chỉ có thể nắm chặt áo của hắn không cho hắn đi, vậy mà Gary trực tiếp cởi áo ra ném cho tôi, trên đầu liền có một mùi hôi chua!

"Em gái, chờ anh Gary!"

Hắn chỉ mặc một áo lót, vô cùng bình thản bước vào bãi rác ngập nắng.

Mỗi lần hắn muốn đi đánh nhau với hẻm khác đều nói với tôi như vậy, thuận tiện quăng áo cho tôi, hắn nói lúc hắn đánh thắng trở về để tôi đi lên đầu tiên đưa áo cho hắn mặc, tuy rằng mỗi lần hắn đều thua, nhưng mà Gary đều sẽ trở lại.

Tôi ôm chặt áo bông kia.

Tôi rất muốn tát Gary một cái, rồi nói với hắn đừng tự cho mình là đúng, hắn không phải là chúa cứu thế, đi qua sẽ bị bắt.

Thật sự nghĩ mình là lão đại xã hội đen! Đừng mơ bọn Ferles cảm ơn hắn! Đồ ngu xuẩn này! Chưa từng đi học! Sẽ không suy nghĩ cho bản thân...

Nuôi tôi lớn lại để tôi ở đây, đồ Gary xấu xa...

Có lẽ là tôi và Gary khác nhau, hắn và đám trẻ có tình anh em đoàn kết, hắn lại là lão đại hẻm Lavale.

Mà tôi thì ích kỷ, chỉ muốn ở cùng Gary.

Nếu tính xếp hạng, thì là người của lão đại nhỉ?

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy bầu trời mờ mịt, tôi lau mắt vậy mà thấy tay ướt ướt, sau đó đôi mắt bị ngón tay dơ bẩn làm đau, chỉ để lại một ít ẩm ướt trên đôi mắt mà tôi không muốn biết đó là gì.

Tôi ôm áo bông đó, yên lặng nhìn Gary biến mất ở đầu đường, độ ấm của áo biến mất gần hết.

Nghĩ thầm.....

Gary thông minh như vậy, có lẽ hắn sẽ trở về.

Không sai, Eve chỉ cần Gary.

Sau đó, tôi đi tìm những đứa trẻ khác, nhưng tìm không thấy tung tích của bọn họ, tôi chỉ mong họ có người hảo tâm nhận nuôi, từ đây trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Cả cửa hàng đồ chơi mà Gary đã đề cập trước đó, tên của cửa hàng đồ chơi mà anh ấy đã mượn khi đặt tên cho tôi. Nhưng mà tôi tìm rất nhiều cửa hàng đồ chơi, thấy rất nhiều búp bê Tây Dương tóc vàng có đôi mắt màu xanh dương giống tôi. Tôi đi qua con phố phồn hoa nhất Luân Đôn, đi qua rất nhiều nơi khác, hỏi qua rất nhiều nhiều người lớn tuổi, bọn họ nói cho tôi biết...

Không có cửa hàng đó.

Họ không nhớ rõ.

Tôi không nghĩ Gary lại lừa tôi, chính hắn cũng hay làm việc xấu.

Một lần hắn lừa tôi nghiêm trọng nhất là nói với tôi "Em gái, chờ anh Gary!"

Rốt cuộc cũng không trở về.

Hiện tại ngay cả tên của tôi cũng bị lừa.

Trời ơi Gary, đây là lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top