Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: "Cậu cũng không thích Lockhart, phải không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về nhà với một đống sách, tôi quay lại tiếp tục nghiên cứu những văn bản ma thuật đó, mặc dù trí thông minh của tôi bị thách thức, nhưng tôi nghĩ những điều này vẫn rất thú vị sau khi đi sâu nghiên cứu. Loại văn bản ma thuật này được liên kết từng câu một, một khi câu đầu tiên bị phá giải, những câu tiếp theo dường như không quá khó nữa, vì vậy tôi đã cầm bút lông lên và ngâm cứu.

Cuối cùng, vào đêm cuối cùng trước khi bắt đầu năm học mới, tôi đã tìm ra---

"Con thật sự là dịch ra rồi. Nhìn Eve của ta vất vả như vậy, ta nói cho con biết một bí mật, Galleon, chìa khóa ngân hàng, ở dưới tầng hầm ngầm."

Ravenclaw chết tiệt!

Có một tầng hầm ngầm trong căn nhà này? !

Ruth giấu tiền sau lưng tôi!

Người đàn ông thối tha!

Xin lỗi nhưng tôi không phải Gryffindor, cũng chẳng có tinh thần nửa đêm bắt đầu thám hiểm! Tôi vội vàng thu dọn sách vở vào phòng làm việc và đi thẳng lên giường. Nằm trên chiếc giường thoải mái mềm mại chìm vào giấc mộng, đây chính là thái độ sống của một Hufflepuff nên có.

Thật ra tôi lười. .....

Ngày hôm sau, tôi đến sân ga chín ba phần tư với bà Malkin, sau khi chào tạm biệt người phụ nữ tốt bụng, tôi lên chuyến tàu tốc hành Hogwarts với tinh thần phấn chấn. Tôi tìm thấy toa của Ernie, không lâu sau đó, Hannah và Hermione cũng đến.

"Eve, chúng ta có thể tham gia đội Quidditch trong học kỳ này!" Ernie rõ ràng là phấn khích hơn bất kỳ ai trong chúng tôi. Cậu đã thảo luận về vẻ đẹp của Quidditch với tôi kể từ khi lên xe.

"Bố tôi đã mua cho tôi một chiếc Nimbus 2001. Tôi tin rằng mình có thể trở thành Truy thủ giỏi nhất!" Ernie nhướng mày kiêu ngạo nói.

"Nghe hay đấy, nhưng tôi không muốn làm vận động viên ném bóng, bởi vì vận động viên ném bóng quá nguy hiểm." Tôi xòe tay ra, nghĩ đến mấy pha va chạm nguy hiểm trên sân Quidditch, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Phơi mình trước nguy hiểm rõ ràng không phải là hành vi của Hufflepuff, mặc dù tôi cũng là một fan hâm mộ của Quidditch.

Sắc mặt Hermione vừa nãy không ổn lắm, khi tàu tốc hành chuẩn bị rời bến, nhỏ đột nhiên đứng dậy, ba người chúng tôi không thể không chú ý đến sư tử con đang bồn chồn kia.

"Ron và Harry vẫn chưa lên tàu tốc hành, chuyến tàu sắp bắt đầu rồi," Hermione nói với chúng tôi, trông có vẻ lo lắng. "Tui nghĩ tui cần phải đi tìm họ."

Hannah và Ernie đồng ý. Ngay khi vừa mở cửa toa, tôi phát hiện ra một bé gái tóc đỏ đi ngang qua, tôi liền gọi cô bé dừng lại--

"Ginny!"

Cô gái nhanh chóng quay lại, tôi hỏi xác nhận: "Em là Ginny Weasley phải không?"

Em lặng lẽ gật đầu với tôi với sự cẩn thận và e dè của người chưa có kinh nghiệm.

Hermione nắm lấy tay con bé: "Xin lỗi, Ginny, nhưng em có thấy Ron và Harry không?"

Ginny nói với chúng tôi rằng em ấy không biết, nhưng ẻm đã đi xuyên tường trước Ron và những người khác: "Em không thấy hai anh ấy đi xuyên tường."

Hermione thực sự trở nên cáu kỉnh, nhỏ khoanh tay bất lực: "Tui nghĩ sẽ tìm từng cái toa một, biết đâu có thể tìm được hai tên kia đang trốn trong góc nào đó."

Nhỏ vội vàng rời đi, ba chúng tôi và Ginny nhìn nhau, tôi phải nói rằng Hermione thực sự ngày càng giống một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng chúng tôi vẫn lên kế hoạch tìm bọn Harry, mặc dù tôi nghĩ giờ này chắc họ đã có mặt trong chiếc ô tô bay tuyệt vời đó.

Chúng tôi chia nhau ra để tìm kiếm, nhưng tôi chưa đi được vài bước thì Draco đã xuất hiện sau lưng.

"Này Eve, cậu đang tìm tớ phải không?"

Hắn vui vẻ hỏi, tôi thực sự không muốn phá vỡ lòng tự ái của một cậu bé đẹp trai như vậy, nhưng Hufflepuff luôn thành thật, vì vậy tôi nói thẳng với Draco: "Tôi đang tìm Ron và Harry."

Nói xong, tôi muốn vỗ vai hắn một cái, nhưng nhìn mái tóc vàng bạch kim được chải kỹ và óng ả, tôi không kìm được ngứa ngáy mà vươn bàn tay ngứa ngáy ra. Cuối cùng tôi cũng chạm vào tóc của Draco, nhưng không ngờ nó không mềm cũng không cứng mà là... hơi nhờn.

Tôi nhìn vào lòng bàn tay của mình nói với Draco, người vẫn đang sửng sốt, "Có lẽ cậu nên gội đầu đi? Đây là dầu thơm hay cái gì vậy?"

Một lúc sau, trên mặt hắn nhanh chóng ửng hồng vì xấu hổ: "Hufflepuff ngu xuẩn, sao cậu có thể đối xử như vậy với một Malfoy-

Tôi sẽ không tha thứ cho cậu! "

Ồ. .....

Dù sao thì, thật tuyệt khi được trở lại Hogwarts, Harry và Ron vẫn mất tích cho đêns khi chúng tôi thưởng thức bữa tối đầu tiên ở trường tại Đại sảnh đường, xin thứ lỗi cho tôi vì đã quên mất sự tồn tại của họ.

Hermione bồn chồn như ngồi trên chảo nóng, nhưng chẳng mấy chốc, hai cậu chàng thậm chí còn chưa mặc đồng phục học sinh đã xuất hiện ở sảnh một cách nhếch nhác.

Năm nay Hufflepuff có thêm một vài tân sinh viên, chúng tôi được chuyển ra hàng ghế sau, nhưng nhìn những tân sinh viên hơi nhút nhát này, tôi cảm thấy luyến tiếc năm thứ nhất của mình.

"Cuối cùng ta cũng trở thành tiền bối." Tôi vui vẻ nói với Hannah.

" Cưng à, tui nhớ là bồ còn thấp hơn bọn nó hồi chúng ta năm nhất nữa" Hannah nói với tôi với đôi mắt mở to, mái tóc vàng xõa xuống vai mềm mại hơn.

Tôi phồng má. .....Tại sao bạn cùng phòng học kỳ mới của tôi vẫn là Hannah chứ...

Slytherin năm nay có một nữ sinh năm nhất tóc vàng xinh đẹp, điều này khiến ta cảm thấy có chút nguy cơ, theo Hufflepuff nguồn tin không đáng tin cậy, tóc vàng là thuần huyết và tên là Astoria Greengrass.

Tôi quyết định sẽ tránh xa em ấy trong tương lai, dù sao thì khoảng cách cũng sinh ra vẻ đẹp, ở quá gần một đồng loại xinh đẹp không kém có thể dễ dàng làm giảm số lượng người hâm mộ vẻ đẹp của tôi.

Đón chào ngày đầu của học kỳ mới, Hannah mở rèm cửa ký túc xá, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt tôi...

Lớp học đầu tiên là môn thảo dược do giáo sư Sprout chủ nhiệm nhà phụ trách, rất hiếm khi bốn nhà có một lớp học cùng nhau. Chúng tôi gặp Mandrake, loài cây ma thuật có lá trên ngọn và một nhóc quỷ ở dưới gốc. Khi cây mandrake phát ra tiếng hét khủng khiếp, nó có thể gây sốc và thậm chí tử vong, Giáo sư Sprout đã đưa cho mỗi người chúng tôi những chiếc bịt tai.

Đeo bịt tai hình gấu này vào, tôi thấy tai mình ấm áp, tôi cười ngây ngô như một đứa trẻ con.

Draco, người đang ngồi chéo đối diện, chế nhạo tôi, mái tóc vàng bạch kim của cậu ấy sáng rực dưới ánh mặt trời. Sau khi nhận ra hắn, tôi vội quay đi và tỏ vẻ nghiêm túc, có vẻ như vị thiếu gia kiêu ngạo này vẫn còn để tâm đến chuyện xảy ra trên chuyến tàu tốc hành lần trước.

Giáo sư Sprout bắt đầu hỏi về đặc điểm của Mandrake, Hermione đã trả lời một cách rành mạch với nụ cười tự tin trên môi, cô ấy nói với chúng tôi rằng tiếng kêu của Mandrake có thể gây tử vong, nhưng ngược lại nó cũng có thể chữa lành phép hoá đá cho mọi người, điều này đã khiến Gryffindor được cộng 10 điểm.

Tiếp theo đến lượt đám bọn tôi xử lý những cây mandrake xấu xí này. Chúng tôi cần thay chậu cho chúng và đổ đất vào. Khi tất cả kéo chúng ra khỏi chậu ban đầu, một loạt tiếng la hét đinh tai nhức óc trong nhà kính vang lên, nó khiến mọi người cảm thấy khó chịu, đau đầu đến nhe răng nhếch miệng.

Trong vòng vài giây, hướng nhà Gryffindor có một học sinh ngã xuống, hình như là Neville Longbottom xui xẻo.

Vì vậy, mọi người vội vã nhét những cây giống quỷ này vào một cái chậu khác như một cuộc chiến, rồi bắt đầu lấp đầy vào đó. Trong quá trình đổ đất vào chậu, cây Mandrake ít nhất cũng yên tĩnh hơn một chút. Ron và Harry kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với họ trên sân ga chín ba phần tư ---

" Bọn này suýt nữa bị đuổi học, còn cây đũa phép của tớ thì...!" Ron cho chúng tôi xem cây đũa phép đã bị gãy làm đôi của mình.

"Tại sao cậu không thử khôi phục nó?" Hannah tò mò hỏi.

Tôi phát hiện vẻ mặt của Hermione tràn đầy vẻ kinh hãi, như thể cô ấy muốn nói điều gì đó nhưng lại không dám nói ra---

"Hannah...động não lên...làm ơn đi!"

Sau đó, tôi kéo Hannah đơn giản và tốt bụng đi, dù sao thì cô ấy cũng rất dễ thương!

Sau buổi học này, tôi cảm nhận được sự kỳ diệu của ma thuật, và nhận ra rằng mình đã được lên năm 2. Hóa ra những điều học ở năm nhất lại an toàn đến như vậy.

Điều đáng nói là cây đũa phép của Ron đã được dán lại vào ngày thứ hai trong lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mặc dù chúng tôi vẫn nghi ngờ tính thực dụng của nó.

Ron không vui nói: "Nó vẫn hoạt động!"

Một cái Gryffindor cười nói: "Đương nhiên, bọn này chỉ nghĩ nó bị thư sấm của má mày dọa sợ mất."

Mặt Ron lập tức đỏ bừng, biểu cảm trở nên rất đáng yêu, tôi còn chưa kịp thưởng thức thì cơn ác mộng học kỳ này của tôi đã bắt đầu.

"Các em! Xin cho phép tôi được giới thiệu với các em giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới của các em, chính là tôi---

Gilderoy Lockhart! "

Người đàn ông tóc vàng mặc trang phục của một quý ông thời trung cổ này xuất hiện trên cầu thang, tôi cảm nhận được cú trời giáng vào nhân sinh quan của bản thân, trong lớp nam nữ mỗi người một vẻ, đa số nữ sinh thì tràn trề cuồng nhiệt cùng hưng phấn, còn đám nam sinh vẻ mặt như thể nhìn thấy giáo sư Snape khiêu vũ.

Được rồi. Xin lỗi, giáo sư Snape!

Giáo sư Lockhart này, người đã khoa chương nở một nụ cười có tám chiếc răng tiêu chuẩn với mọi người, bắt đầu kể cho mọi người nghe về những việc làm và thành tích của hắn, ngay cả Hannah cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt háo sắc về phía Lockhart, tôi không nghi ngờ gì nếu giờ phút này bạn nói xấu Lockhart một câu, bạn chắc chắn sẽ bị tất cả các nữ sinh nguyền rủa đến vào phòng y tế.

Cứ tưởng ông ta sẽ kể về những chiến công cho cả lớp nghe đến hết, nào ngờ Lockhart lại yêu cầu chúng tôi làm một bài kiểm tra nhỏ, khi nhận được tờ giấy kiểm tra đó, tôi như muốn tự cho mình một cái "hóa đá vạn vật".

Bài kiểm tra này chỉ đơn giản là một câu hỏi và câu trả lời ngắn gọn về câu chuyện cuộc đời của ông ta---

Màu yêu thích của Gilderoy Lockhart là gì?

Thành tựu lớn nhất của Gilderoy Lockhart cho đến nay là gì?

......

Tôi phát hiện khuỷu tay của mình bị thứ gì đó chọc vào, quay người lại thì phát hiện Draco, người vừa nãy còn ngồi cách xa tôi, thực sự đang ngồi phía sau tôi, hắn đang dùng đũa chọc vào khủy tay tôi. "Eve, cậu cũng không thích Lockhart, phải không?"

Tôi rút cây đũa phép của hắn ra khỏi khuỷu tay, nhìn thằng nhóc đang ngày càng dễ nhìn hơn này: " Không phải còn chưa tha thứ cho tôi sao?"

Hăn mở to mắt, sau đó khe khẽ lẩm bẩm: "Vậy bây giờ tớ tha thứ cho cậu."

Sau đó, tôi nhìn vào mái tóc của Draco, và ngạc nhiên thú vị khi thấy rằng tóc của cậu dường như mềm hơn rất nhiều, thành từng sợi xõa xuống trán. Tôi ngạc nhiên hỏi Draco, "Cậu không dùng dầu dưỡng nữa à?"

Draco nhíu mày, đôi mắt xanh xám nhìn ra nơi khác: "Cậu nhầm rồi."

Sau đó hắn rụt đầu lại, bắt đầu giả vờ nghiêm túc viết bài thi, nhưng bên tai màu hồng đã bại lộ bản tính ngạo kiều của tên nhóc này rồi.

Thành công lớn nhất trong bài kiểm tra là Hermione, người mà Lockhart đã công khai khen ngợi, nhưng sau đó ông ta thả một cái lồng đầy những con yêu Cornish xanh tím làm lớp học loạn xà ngầu. Thế là Longbottom kém may mắn lại bị lừa, bị lũ yêu tinh nhấc tai và bị treo lên đèn chùm.

Đám Hufflepuff hoảng sợ đến mức không biết phải làm gì, tôi đi theo một nhóm Hufflepuff lao ra khỏi cửa lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, không khỏi cảm thán, gì chớ kĩ năng chạy trốn của nhà chúng tôi quả thực là level max.

Và môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám trong năm nay của tôi ước tính lại đạt điểm P.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top