Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Hogwarts hôm nay hơi nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc cụ Dumbledore bị sa thải gần đây đã khiến tôi càng hoảng loạn hơn. Tôi đã chuẩn bị một chiếc gương nhỏ và tặng cho Hannah, Hermione mỗi người một chiếc.

"Tôi nghĩ đã đến lúc con gái tụi mình phải chú ý đến dáng vẻ của mình."

Nhưng hai người Hermione lại nói tôi đủ xinh đẹp rồi.

Ở một khoảnh khắc nào đó, tôi cảm thấy mình đã có thể thay đổi được cốt truyện, nhưng khi thấy Hermione nằm yên trong phòng y tế, chắc mạch não của tôi phải giống rãnh biển Mariana nên mới có cảm giác như vậy.

Thậm chí nhỏ vẫn đang cầm chiếc gương tôi tặng.

Eve Ruth cũng chỉ là bia đỡ đạn, nếu trong tiểu thuyết gốc, cô ấy có lẽ còn xui xẻo hơn cả Neville, tôi nắm tay Hermione, tha thiết mong nhỏ sẽ tỉnh lại, khôi phục ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt và lấy lại giọng nói vui vẻ của mình.

Tôi vuốt ve khuôn mặt nhỏ gần như trắng bệch... Thực ra, biết đáp án nhưng không thể nói cho ai khác, giống như đang mang theo một kho báu vậy, bây giờ ngay cả Hermione cũng đã hóa đá, tôi còn chưa nói cho tụi Harry biết. Điều này chính là tội ác.

Có lẽ tôi nên chạy đến nói với họ rằng có một con húng quế trong Phòng chứa Bí mật, và Voldemort trong nhật ký đã điều khiển Ginny thả con tử xà ra, rồi hóa đá tất cả. Tôi có thể không?

Quên đi, Ron sẽ rút cây đũa phép gãy dở của mình ra và chiến đấu với tôi vì Ginny.

Tin đồn về thương tổn của Hermione làm tôi phiền lòng đến mức không thể tập trung tư duy. Mặc dù tôi cảm thấy như mình đã quên mất một số thứ quan trọng, liệu có phải bà dì của tôi đến rồi không.

Sắc mặt Harry và Ron rất tệ, ngơ ngác đứng trước giường Hermione, đôi mắt đầy buồn bã cùng kinh hãi. Đôi mắt Hermione vẫn đang mở to vì kinh ngạc, liệu mắt nhỏ có sót không.

"Eve, chúng tớ phải nói với bồ một chuyện." Harry dẫn tôi ra khỏi trạm y tế, tôi phát hiện cậu ấy thực sự đã bắt đầu lớn lên, sau mấy ngày không gặp, cậu dường như đã cao hơn một chút.

Tôi biết ba người họ có những bí mật giấu kín với tôi, nhưng nghĩ lại tôi cũng không mấy thất vọng, dù sao trong tiểu thuyết gốc, Gryffindor Tam Giác Vàng đã đánh bại Voldemort và đạt đến đỉnh cao của cuộc đời. Còn tôi chỉ là người thứ tư xen vào tình bạn của họ, chắc chắn không có đủ quyền để ghen tỵ.

Nhưng tôi vẫn giận dữ nói: "Cái gì?"

"Về Phòng chứa Bí mật." Harry dùng đôi mắt xanh lục nhìn tôi, lời nói của cậu ấy chân thành và thuyết phục, khiến tôi muốn chăm chú lắng nghe.

Harry và Ron nhanh chóng kể cho tôi về việc cuốn nhật ký Riddle và nghi ngờ rằng bác Hagrid đã thả quái vật từ phòng bí mật.

"Tại sao không trực tiếp hỏi bác ấy?" Tôi hỏi.

Cuốn nhật ký đó không phải là thứ tốt lành gì, nếu Harry và Ron biết trong cuốn nhật ký đó có Voldemort thì họ chắc chắn sẽ không nghĩ rằng Hagrid đã mở phòng bí mật.

"Vậy chúng ta cùng nhau đi hỏi bác Hagrid!" Ron nhìn chúng tôi.

Tôi cau mày: "Trường có quy định sau 6 giờ không được ra khỏi ký túc xá, đã 5 giờ 30 rồi."

Harry tỏ ra không có gì phải lo lắng chúng ta có thể sử dụng áo choàng tàng hình.

Tuy nhiên, tôi có một dự cảm không lành. Mỗi lần họ sử dụng áo choàng tàng hình, sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra. Tôi cố gắng nhớ lại cốt truyện nhưng quá khó để nhớ lại, tôi chẳng thu được kết quả gì, giác quan thứ sáu của con gái mách bảo tôi không được tiếp xúc với bọn Harry.

Vì vậy, tôi lấy lại bình tĩnh và nói với họ: "Chắc chắn không thể che cả ba chúng ta trong chiếc áo đó."

Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn thấy má Harry và Ron có vài vết xước, mừng là tôi đã không đi theo họ, nếu không đã phải phẫu thuật thẩm mỹ rồi!

Buổi chiều tổ chức lớp Độc Dược của giáo sư Snape, trong lớp Độc Dược chúng tôi đã cố gắng tự mình chế tạo độc dược, loại thuốc định làm hôm nay là thuốc ho, may mắn là loại này khá đơn giản, nếu không tôi sẽ không thể khuấy đều với tâm trạng phức tạp như hiện tại.

Khi tôi đang chuẩn bị cho phần nước mầm đậu, sau lưng tôi vang lên tiếng nổ. Loại tiếng nổ này khá phổ biến trong lớp Độc dược của Hufflepuff, tôi gần như đã quen rồi.

"Ernie bỏ tờ giấy vào trong vạc, tưởng nhầm là ngải cứu." Hannah nháy mắt với tôi, còn tôi thì lặng lẽ nhún vai thể hiện sự bất lực.

Phải, tờ giấy đó, làm sao tôi lại quên đi một dấu hiệu quan trọng như vậy! Nếu tôi đưa tờ giấy đó cho Harry họ sớm hơn, có lẽ mọi thứ sẽ có kết quả tốt hơn.

Thế là tôi run tay làm rơi que khuấy vào nồi, lúc lấy que khuấy ra khỏi nồi, tôi đã bỏ lỡ khoảnh khắc khuấy tốt nhất, bên trong nồi phát ra tiếng "xèo xèo" khủng khiếp.

Điều này thành công đã thu hút được sự chú ý của giáo sư Snape, người khoác chiếc áo choàng đen phấp phới đi tới và nhìn tôi: "Trò Ruth muốn biến mình thành Cự Quái và đặt mình vào nồi chưng cất hay sao?"

Tay tôi run lên, tôi lại lắc que khuấy vào nồi, sau đó tôi nhìn giáo sư Snape đầy áy náy, phát hiện ông đang nhìn tôi như nhìn người chết.

Sau giờ học, tôi mặt dày đưa lọ thuốc ra, ánh mắt của giáo sư Snape khi nhận lọ thuốc từ tay tôi có thể khiến người ta chết cóng.

"Cô Ruth, cô có biết màu lọ thuốc cô làm khác với màu xanh nhạt như thế nào không?"

"Con biết." Tôi khiêm tốn nói, mặc dù tôi cảm thấy màu xanh đen cũng có chút khuynh hướng hơi xanh nhạt, nhưng chẳng bao lâu sau tôi cũng không đành lòng nhìn thẳng được nữa.

"Cho nên con đã cố gắng không nhìn vào màu sắc của nó." Tôi lặng lẽ rụt cái đầu xinh đẹp của mình vào vai, mặc dù nó không có tác dụng gì nhiều.

"..." Giáo sư Snape cho tôi một điểm P, điều này đã đánh thẳng vào trái tim thiếu nữ của tôi!

Tôi gần như điên cuồng chạy về phía phòng y tế, ngay cả Hannah cũng ngăn cản không được cơn động kinh này.

Tôi chào bà Pomfrey trong phòng y tế, đi thẳng đến chỗ Hermione và tìm thấy mảnh giấy xé ra khỏi cuốn sách nằm trong lòng bàn tay trái nhỏ, tôi chạy vội ra khỏi phòng y tế thì va phải người tôi đã lâu không gặp, Draco.

"Là tên khốn nào?!" Cậu ta tức giận ngẩng đầu lên, miệng đầy nọc độc sắp phun ra, sau đó vừa nhìn thấy tôi thì như biến thành một người khác: "Eve, sao cậu chạy nhanh thế??"

Hắn đứng dậy, lấy áo choàng che tay phủi bụi trên người.

"Bây giờ tôi không có thời gian để giải thích với cậu, Draco." Tôi nắm chặt tờ giấy trong tay và chạy ra ngoài, phớt lờ tiếng hét thất vọng hoặc giận dữ gì đó của Draco từ phía sau.

Khi nhìn thấy Harry và những người khác ở tiền sảnh, tôi có cảm giác mình giống như một cô gái hoang dã vừa mới chạy Marathon về nhà, không giống một Hufflepuff hiền lành chút nào.

"Harry, Ron, dừng lại!" Tôi hổn hển chạy tới chỗ bọn họ, cổ họng khô khốc, mắt ướt đẫm, chân còn hơi đau và không biết liệu mình có phát triển cơ bắp hay không.

"Đêm qua chúng tớ đã biết được một điều, Hagrid chưa từng mở ra mật thất!" Harry bọn họ nóng lòng muốn báo cho tôi tin tức tầm thường này trước.

"Trước tiên hãy nhìn vào cái này!" Tôi đưa cho họ tờ giấy có hình con húng quế trên đó: "Tôi tìm thấy trong tay Hermione. Nhỏ bị tập kích khi đi thư viện ngày đó chính là vì cái này!"

Harry nhận lấy tờ giấy, đôi mắt xanh lục của cậu trở nên sáng hơn sau cặp kính, với sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt, cậu ấy thận trọng nói với chúng tôi: "Đó là một con tử xà."

"Loại giấy này nói rằng tử xà là loại quái vật trên cạn nguy hiểm nhất, tuổi thọ có thể lên đến hàng trăm năm. Ai nhìn vào nó sẽ chết ngay lập tức, còn nhện thì nhìn thấy thì lập tức bỏ chạy!" Harry vừa đi vừa nói bước đi giải thích.

Nhưng Ron vẫn không hiểu, hắn nghi hoặc nói: "Nhưng nhìn con Tử Xà sẽ  chết người. Hermione và những người khácchỉ là hóa đá mà thôi."

Harry im lặng một lúc rồi nhanh chóng trả lời: "Không ai trong số họ nhìn thẳng con Tử Xà. Hermione cầm trong tay một chiếc gương, Colin nhìn qua camera... Ngài Nick là một con ma, còn Hufflepuff thì nhìn xuyên qua Nick. Và bà Norris đã nhìn thấy con húng quế xuyên qua mặt nước."

"Con Tử Xà di chuyển như thế nào? Nó lớn như vậy à?" Ron khó hiểu hỏi.

"Ống nước." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau chúng tôi, chủ nhân của giọng nói đó xuất hiện từ góc khuất, mái tóc vàng bạch kim của Draco sau khi chạy lộ ra sự lộn xộn, đôi mắt xanh xám chưa bao giờ sắc bén đến thế nhìn chúng tôi, sắc mặt cậu ấy tái nhợt và thận trọng, cậu vẫn còn thở hổn hển sau khi vận động mạnh.

"Mày đang theo dõi tụi này à, Malfoy?" Ron luôn nhìn Draco không vừa mắt, cậu ta lập tức giơ cây đũa phép gãy dở của mình lên, chĩa vào Draco.

Draco khinh thường hừ một tiếng, hắn đi ngang qua Ron, kéo tôi lại gần, lòng bàn tay đẫm mồ hôi của hắn bị ngăn cách bởi một lớp áo choàng, truyền cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng đến làn da của tôi rất rõ ràng.

Mặc dù tâm lý của tôi trưởng thành hơn, nhưng tại thời điểm này, tôi vẫn đỏ mặt mà không rõ lý do.

"Tớ đã nói với cậu rồi, hãy tránh xa họ, Eve," Draco nghiến răng nghiến lợi nói với tôi, sau đó cậu ta quay sang nhìn Ron cười nhạo, rồi kéo tôi ra phía sau, giống như Gary từng làm, tôi kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn vào cậu chàng đã dần có đường nét lịch lãm, cậu không chỉ một lần mang lại cho tôi cảm giác tương tự như Gary đã làm trước đây -  bảo vệ tôi như một chú gà con.

Draco đột nhiên cười lạnh với Ron và Harry: "Sự tình lần trước tôi còn chưa có tìm mấy người tính sổ sách đâu."

Trong đầu cả ba chúng tôi đồng loạt vang lên tiếng chuông báo động, là cái nào?

Draco nói tiếp: "Trước cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin, tụi mày cho rằng tao là kẻ ngốc hay sao? Mấy người vậy mà giả dạng..."

Khi cậu chuẩn bị nói ra sự thật, tôi lao tới bịt miệng cậu ấy lại, trừng mắt nhìn cậu nói như bắn rap: "Việc này trái với gần 50 quy định của trường. Nếu cậu nói ra, chúng tôi sẽ bị đuổi học!"

Cậu ấy dường như muốn nói điều gì đó qua lòng bàn tay tôi, đôi mắt xanh xám tuyệt đẹp mở lớn, đôi môi mỏng ấy nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, mang theo  ấm áp từ hơi thở nặng nề, khiến lòng (bàn tay) tôi râm ran.

Một cảm giác nóng hầm hập lan thẳng từ tay lên mặt khiến tôi xấu hổ không thể giải thích được.

Draco thoát khỏi bàn tay đang che miệng của tôi, lùi ra sau vài bước, có chút ngượng ngùng nhìn tôi, cổ, tai và mặt nhanh chóng đỏ bừng, dùng sức lau môi mấy lần, hung ác nói với tôi bằng vẻ mặt gần như tức giận---

"Lòng bàn tay của cậu đầy mồ hôi, Eve!"

Mặc dù vẻ mặt này trông giống như là đang xấu hổ hơn.

"A, cậu còn nhả nước miếng vào tay tôi." Tôi giả vờ bình tĩnh, đưa tay cho cậu ta xem chất lỏng ướt át trên lòng bàn tay.

Giờ thì ngay cả Harry và Ron cũng nhìn Draco với vẻ mặt sốc nặng kèm theo ghét bỏ.

Draco gần như sắp bốc cháy thành công.

Tôi có cảm giác như mình cũng sắp xong rồi, không ai thấy Hogwarts hôm nay hơi nóng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top