Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Liễu sư đệ, trước tiên đệ đừng nói việc này ra ngoài."

"... Chưởng môn sư huynh, huynh định giữ nó lại?"

Nhạc Thanh Nguyên quay người nhìn vào, không trả lời.

Liễu Thanh Ca lắc đầu, vẻ mặt khó lường ngự kiếm vụt một cái bay đi mất.

Trong phòng, Thẩm Cửu nhỏ tuổi đang trầm tư suy nghĩ. Vừa lúc nãy gây gổ một trận với cái tên mặt mũi nữ nhân cứ nằng nặc gọi y là Thẩm Thanh Thu kia, y đã tính bỏ đi, bất quá cái kẻ có khuôn mặt giống Nhạc Thất khi lớn lên kia lại giữ y lại.

Y nhìn y phục và bội kiếm trên người mình, mờ mịt không thể nhớ ra vì sao mình lại có nó. Y chỉ nhớ mình bị bắt vào Thu gia, Nhạc Thất đã nói sẽ cứu mình ra. Thế mà vừa mở mắt đã thấy mình đang ở nơi quỷ quái nào, hơn nữa...

Bộ dạng này cũng không phải của y. Cao hơn y trong trí nhớ nửa cái đầu, có vẻ trắng trẻo có da có thịt hơn, hơn nữa kẻ lăn lộn đầu đường xó chợ kiếm đâu ra mấy thứ y phục kiểu này.

Cửa kẹt một cái mở ra, Thẩm Cửu đề phòng nhìn Nhạc Thanh Nguyên bước vào rồi khép cửa lại, còn đi khắp phòng đốt nến.

Sau này Thẩm Cửu hỏi hắn, vì cớ gì lại phải tự tay đi vòng vòng thắp đèn thủ công, Nhạc Thanh Nguyên trả lời bởi vì hắn hồi hộp.

Nhạc Thanh Nguyên giữa căn phòng sáng trưng quay lại nhìn Thẩm Cửu, hỏi chậm rãi, "Đệ là Thẩm Cửu?"

Thẩm Cửu nhướn mày, "Ngươi là ai?"

"... Nhạc Thất."

"Nếu ngươi đã là Nhạc Thất, tại sao còn phí công hỏi ta là ai? Nhạc Thất mà không thể nhận ra ta?"

Nhạc Thanh Nguyên thở dài không trả lời, đẩy ghế ra hiệu cho đứa trẻ đang tràn ngập địch ý kia ngồi, bản thân mình cũng ngồi xuống.

"Không phải không nhận ra đệ, là đệ không nhận ra ta. Thẩm Cửu, lúc này đệ đang... ừm, mấy tuổi nhỉ?"

Bộ dạng Thẩm Cửu lúc này tầm tuổi Nhạc Thanh Nguyên gặp lại y vào Tiên Minh Đại Hội sau bao nhiêu năm bọn họ chia cách, nhưng nếu đúng vậy thì Thẩm Cửu hẳn đã nhận Vô Yếm Tử làm sư phụ, rèn kiếm cũng đã nhiều năm, thế mà tư thế y rút kiếm đe dọa hai kẻ lớn hơn mình rất nhiều vô cùng ngượng nghịu, chính vì thế Nhạc Thanh Nguyên mới để cho y vào phòng mình.

"... Lúc ta bị bắt vào Thu gia."

Nói ra sự thật không hề gì với một Thẩm Cửu chưa trải qua những chuyện sau này, hơn nữa kẻ trước mặt mang bộ dạng kẻ y tín nhiệm nhất.

"Lúc ta lẻn vào tìm đệ sao?"

Trong mắt Nhạc Thanh Nguyên thoáng có chút gợn sóng, Thẩm Cửu ngược lại không hề nhận ra, thản nhiên trả lời đúng.

Nhạc Thanh Nguyên trầm mặc một lúc, nói, "Thẩm Cửu, ta là Nhạc Thất, nhưng là Nhạc Thất của rất nhiều năm sau."

Mày Thẩm Cửu khẽ nhướn, "Kể nghe xem."

Nhạc Thanh Nguyên nghe lời đem hết sự việc từ khi hai người còn nhỏ kể lại, những chuyện ấy sớm đã khắc ghi trong đầu hắn, lúc này giảng giải ra từng chuyện một, giọng nói luôn bình thản xuất hiện vài vết nứt.

Thẩm Cửu nghe một hồi, bình luận, "Được rồi, huynh là Nhạc Thất. Vậy, vì sao ta lại ở nơi này?"

Nhạc Thanh Nguyên, "... Ta không biết."

Thẩm Cửu cũng thấy mình hỏi câu quá khó, bèn thuận miệng chuyển sang một câu khác còn khó hơn gấp mấy lần, "Huynh nói đến chuyện huynh lẻn vào Thu gia tìm ta, đúng thế. Rồi sau đó thì sao, huynh có trở về cứu ta không? Chúng ta sau đó như thế nào? Cùng tu tiên?"

Nhạc Thanh Nguyên im lặng.

Thẩm Cửu hỏi những câu này đều trên tiền đề Nhạc Thanh Nguyên trở về cứu y, hai người cùng đi tiếp, cùng bái nhập một môn phái mà tu tiên, một tiền đề mà y tin tưởng.

Nhưng...

"Ta... đã không trở về."

Thẩm Cửu kinh ngạc, "Huynh nói cái gì?"

"Lúc ấy, ta đã không kịp trở về."

"Tại sao?"

Nhạc Thanh Nguyên cúi thấp đầu, không nói không rằng.

Giọng Thẩm Cửu rất bình lặng, "Huynh bỏ rơi ta sao?"

Nhạc Thất có thể thực sự bỏ rơi Thẩm Cửu sao?

Thẩm Cửu không biết.

Chỉ là, trên đời này ai cũng có thể bỏ rơi y, không quan trọng, nhưng Nhạc Thất thì không thể.

Cố chấp như vậy, chỉ riêng huynh thôi, không thể được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top