Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Cửu mơ một giấc mộng.

Gọi là mơ thì cũng không đúng, dù sao những chuyện kia y đều trải qua hết rồi, nào là thủy lao, rồi đại chiến trên Thương Khung Sơn Phái, bị tên nghiệt đồ Lạc Băng Hà cắt cụt tứ chi, và vô số chuyện sau đó.

Cùng lắm là chết, con người ta sau cái chết thì chẳng còn bao sự kiện trọng đại đáng kể nữa, người này chết rồi người kia chết, uy phong đường đường như Nhạc Thanh Nguyên hay tàn nhẫn âm hiểm như y thì cuối cùng vẫn chỉ đơn giản là nhắm mắt xuôi tay.

Nhưng Nhạc Thanh Nguyên vốn không nên chết.

Hắn vốn cứ nên an an ổn ổn mà sống, rồi đến ngày thọ mệnh tận thì an phận xuống mồ, hay số tốt thì phi thăng thành tiên, bao nhiêu thứ tốt đẹp như vậy, mới xứng với một kẻ sống cả đời quân tử như Nhạc Thanh Nguyên.

Kẻ quân tử này chỉ có một cái không toàn vẹn duy nhất, ấy là thuở bé chẳng may quen biết với Thẩm Cửu.

Y là người chẳng tốt đẹp gì cho cam, tâm tính y thế nào y tự biết, gây họa cho người khác rồi gây họa cho mình, tạo nghiệt thì sau này sẽ tự gánh lấy hậu quả, như Thu Tiễn La năm đó, không phải cả nhà đều chết dưới tay y sao. Y gây ra chuyện gì, nhận lấy chuyện gì, cũng chẳng đáng nhắc tới nữa, dù sao người đều đã chết rồi.

Nhưng Nhạc Thanh Nguyên vốn không nên chết.

Vốn không nên vì y mà tới, vì y mà chết.

Hai người đã không còn duyên nợ gì, không còn liên hệ gì, Nhạc Thanh Nguyên nợ một lời hứa, nhẫn nhịn y bao nhiêu năm, tuy lòng dạ y có bấy nhiêu cứng, nhưng vẫn thấy nên buông tha cho hắn rồi, bảo hắn đi rồi, nhưng chính người kia lại không chịu buông.

Thẩm Cửu nhìn hắn bị ngàn vạn mũi tên đâm thành cái sàng, nát đến be bét, lại nghĩ rằng, tên nghiệt đồ Lạc Băng Hà nói không sai, người thành thế này rồi, quả thực chạm cái là vỡ, vỡ đến không thể hốt lại chút ít nào cho vào dưới nấm mồ mà táng được.

Có đáng không hả?

Nhạc Thanh Nguyên, nói xem, ta đáng sao?

Giấc mộng này quả thực muốn chơi khăm Thẩm Cửu, để y nhớ lại hết, sau đó lại kéo y đi nơi khác, khoái trá chỉ cho y xem tình cảnh năm ấy hai đứa nhỏ cách một tấm ván thề thốt hứa hẹn, cuối cùng lại chẳng thực hiện được gì cả, lỡ hẹn một cái mà sau này hết chuyện này đến chuyện khác, kết cục người này chết xong người kia chết, thế là hết chuyện.

Thẩm Cửu lơ lửng trên không, nhìn Nhạc Thất bé nhỏ đông lạnh đến tím tái từng bước một đi về trước, nhìn thấy tay chân y trèo lên núi đến tím bầm rách rưới, nhìn y chậm rãi đi từng bước một thành đệ tử đắc ý của người đứng đầu Thương Khung Sơn Phái, rồi nhìn y vì nóng vội mà tẩu hỏa nhập ma, bị ném lò luyện lại một lần nhét vào Linh Tê động.

Thẩm Cửu cảm thấy y vừa nhớ lại, nên tâm còn hoảng hốt, tim chưa đủ cứng, trí chưa đủ nhẫn, vậy mà đột nhiên lại cảm thấy đau lòng.

Y lâu lắm rồi ngoại trừ chính bản thân y không còn quan tâm đến ai nữa, vậy mà giờ lại đau lòng.

Nhạc Thất hai mắt đỏ bừng, cả người đầy máu, thân thể thiếu niên gầy như bộ xương khô, quỳ gối cạnh cửa, không ngừng dùng bàn tay trần rướm máu đập, lại đập.

"Sư phụ... xin người... cho con ra... CHO CON RA ĐI!!!"

"Sư phụ... Làm ơn... Con phải ra ngoài, con phải đi..."

Nhạc Thất cuộn người lại, lẩm bẩm hai chữ nhỏ rí lặp đi lặp lại, sau đó đột nhiên phát điên cào cấu bản thân mình, đầu đập xuống đất cồm cộp, như không còn cảm thấy đau đớn gì nữa.

"Thẩm Cửu... Tiểu Cửu... chờ ta... Ta sẽ trở về..."

Thẩm Cửu từ từ ngồi xuống, đưa tay ôm mặt.

Đáng sao hả?

Nhạc Thanh Nguyên, đáng sao?

Sau đó, y mở mắt, tỉnh dậy.

Chỉ là một giấc mộng, mà mộng rồi sẽ phải tỉnh, trong mộng cảm xúc cao thế nào, ngoài mộng chỉ có thể thấy hoảng hốt.

Sợ mà hoảng hốt, đau đến hoảng hốt.

Phải chăng có kẻ nào đang cố điều khiển tâm trí của y? Muốn y tin vào những thứ giả dối ấy, nghĩ rằng y dễ lừa thế ư?

Thẩm Cửu một nửa nghĩ vậy, một nửa lại nghĩ, thì ra máu trên vách Linh Tê động là thế mà ra.

Linh Tê động từng giam giữ rất nhiều kẻ tẩu hỏa nhập ma.

Có vài kẻ đã chết.

Có vài kẻ, sống không bằng chết.

Thẩm Cửu xốc chăn ngồi dậy.

Trong gian phòng Nhạc Thanh Nguyên phát ra ánh sáng yếu ớt cùng vài tiếng động kì lạ, chính thứ ấy lúc nãy đã khiến y tỉnh lại.

Thẩm Cửu đi chân trần đứng trước phòng, y thấy Nhạc Thanh Nguyên đã ngồi dậy đang đưa một tay che mặt, Huyền Túc bên cạnh cứ chốc chốc lại nhào khỏi vỏ, vì tâm tình chủ nhân bất ổn mà lục đục bất an.

Thẩm Cửu vừa đi lại gần vừa nghĩ, thật ra huynh cũng có lý do mà, lý do cũng khá chính đáng đấy, tại sao lại không chịu giải thích.

Sau đó y lại nghĩ, nói ra thì có ích gì, có gì hay ho đâu mà nói.

Ngu ngốc, bất cẩn, hấp tấp nóng vội, cứng đầu cố chấp.

Con người như vậy thì có gì hay ho.

Thẩm Cửu đi đến cạnh giường.

Nhạc Thanh Nguyên ngẩng mặt nhìn y.

Con ngươi hắn đỏ sậm, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn Thẩm Cửu, sau đó cứ diện vô biểu tình mà chảy nước mắt.

Từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống, giống như đứa trẻ con ấm ức, gặp ác mộng bật dậy, vừa muốn lao đi tìm an ủi, lại vừa muốn chứng minh mình lớn rồi, thế là cứ âm thầm chịu đựng đến phát tủi thân.

Chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, vờ nghiêm túc là cho ai xem, huynh thấy đáng đời huynh chưa.

Con người như thế này vốn chẳng có điểm nào hay ho đáng tuyên dương.

Thẩm Cửu nghĩ thầm như vậy, mà xem lại thì con người y cũng nào có gì hay ho, tại sao Nhạc Thanh Nguyên cứ phải chết rục trên cái cây này.

Y nắm chặt cẳng tay Nhạc Thanh Nguyên, nói, "Nhạc Thanh Nguyên, Thẩm Cửu không chết."

"Ta, ở ngay đây."

Nhạc Thanh Nguyên khẽ run rẩy.

Sau đó, hắn chồm tới, ôm chần lấy Thẩm Cửu, giấu toàn bộ thân thể nhỏ bé trước mặt vào vòng tay của chính mình.

Thẩm Cửu cũng không đẩy hắn ra.

Vì y đột nhiên cảm tính mà nghĩ, cũng nên ôm một cái.

Ôm lấy đứa trẻ ngày ấy ở Linh Tê động vật lộn giãy dụa giữa máu thịt của bản thân, vươn tay kéo nó ra.

P/s: Ờm... end ở đây thì có vẻ cụt ngủn vô trách nhiệm, với cả độc giả và chính bản thân tác giả, bởi thứ ban đầu nghĩ ra còn rất nhiều chưa xài tới, ngày mai sẽ có một bài tán dóc lảm nhảm, xem có nên end OE hộc máu thế này không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top