Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Cửu ngày hôm nay đột nhiên gặp được một kẻ y hệt mình.

Ừm, chỉ là già hơn thêm mấy tuổi.

Y nhìn đến kinh ngạc, mà kẻ nọ cũng sửng sốt ngưng phe phẩy quạt nhìn lại y.

Thẩm Cửu so với kẻ kia ngược lại trấn tĩnh rất nhanh, hỏi, "Ngươi là ai?"

Kẻ nọ đáp, "Ta là Thẩm Thanh Thu."

Thẩm Cửu cau mày. Ở đây Nhạc Thất đã lớn lên, bản thân mình lớn theo là chuyện bình thường.

Như Nhạc Thất lớn lên có tên là Nhạc Thanh Nguyên, mình có tên khác cũng là chuyện bình thường.

Nhưng bất thường ở chỗ, giữa hàng vạn cái chữ, cao thấp sang hèn gì không chọn, lại chọn chữ Thu.

Thu gia.

Thuở nhỏ lăn lộn, Thẩm Cửu đã ăn không ít đau khổ, lúc ấy bị bắt vào Thu gia tuy rằng chịu đòn đau thật, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bất quá oán hận trong lòng Thẩm Cửu mỗi lần nghe nhắc tới chữ Thu, dường như không chỉ đơn giản là nỗi hận ăn mấy đòn.

Ký ức mất đi kia chứa đựng một đoạn đường dài khuất nhục in hằn trong linh hồn y, dù thân y quên, nhưng tâm y không quên được.

Khuất nhục.

Ký ức Thẩm Cửu toàn những thứ xấu xa ghê tởm, ghen tị thù hận nhục nhã thối rữa, tiêu cực chiếm phần lớn.

Thẩm Cửu nhờ vào những thứ tiêu cực ấy, nhớ lại những người những vật gắn với cảm xúc của y.

Như khi y đột nhiên nhớ ra người tên Liễu Thanh Ca, là bởi vì trong lòng y ghen tị.

Sau này Thẩm Cửu từ miệng Nhạc Thanh Nguyên nghe về Liễu Thanh Ca, nghĩ, làm sao có thể không ghen tị? Kẻ như vậy, có chết rồi y cũng ghen sống dậy.

Gia thế, thiên phú, tài hoa, dung mạo, dựa vào cái gì, kẻ nọ đều có cả.

Người so với người, thật sự nực cười.

Bất quá oán hận ghen tị với Liễu Thanh Ca chỉ là đốm lửa nhỏ trên đầu nến, lửa hận của Thẩm Cửu với Thu gia so ra, đủ để đem mấy ngọn núi quanh đây đốt trụi.

Khuất nhục. Rốt cuộc phải là loại ký ức nào, mới gán vào hai chữ kia đây?

Thẩm Cửu mơ hồ có linh cảm, tốt nhất đừng cố nhớ lại, nếu nhớ ra...

"Tiểu Cửu."

Nhạc Thanh Nguyên lại gần kéo nhẹ áo y.

Thẩm Cửu đột ngột trở tay nắm lại tay áo hắn, Nhạc Thanh Nguyên kinh ngạc, nhưng không đẩy ra.

Hắn sẽ không đẩy Thẩm Cửu ra bao giờ.

Lạc Băng Hà gần như tiến tới cùng một lúc với Nhạc Thanh Nguyên. Y dựa gần Thẩm Thanh Thu, kinh ngạc vạn phần, "Sư tôn, tiểu sư tôn kìa."

Thẩm Thanh Thu gõ quạt lên đầu y, "Vớ vẩn."

Nhạc Thanh Nguyên nhìn nhìn Thẩm Cửu đang mơ màng, kéo y ra che phía sau, ôn hoà chào hỏi Thẩm Thanh Thu, "Thẩm sư đệ, đệ về rồi à? Chuyến đi có vui không?"

Thẩm Thanh Thu phe phẩy quạt đáp lại, "Rất tốt rất tốt, cám ơn Chưởng môn sư huynh quan tâm."

Dạo này sư trò kia rất chăm đi du ngoạn, gần cả tháng mới về một lần, mà có khi cũng không về Thương Khung Sơn Phái, đi thẳng sang chỗ Lạc Băng Hà.

Liễu Thanh Ca vì chuyện này đã phát hỏa vài lần, bị Nhạc Thanh Nguyên mời đi uống trà, còn phải cùng Nguỵ Thanh Nguy nói dông nói dài, cuối cùng cũng nguôi.

Lần này về cách lần trước cũng gần ba tháng, liệu Liễu Thanh Ca đã biết chưa nhỉ? Thượng Thanh Hoa dạo này luôn ca thán tiền bạc có bao nhiêu eo hẹp, nếu lại đánh nhau... thiệt hại này...

Nhạc Thanh Nguyên ho nhẹ mấy tiếng, "Về rồi thì tốt, sư đệ chắc cũng mệt rồi, ta không dám giữ, lần sau lại gặp nói chuyện là được."

Thẩm Thanh Thu ý vị nhìn sang Thẩm Cửu, cười, "Vậy... Tạm biệt Chưởng môn sư huynh, ta cùng Băng Hà về trước, sau này lại qua bái phỏng."

Thẩm Cửu nhìn hai bóng người kia đi xa, tay đang níu áo Nhạc Thanh Nguyên buông thõng xuống.

Nhạc Thanh Nguyên ân cần ngồi xuống, tầm mắt đối diện y, ôn nhu hỏi, "Đệ mệt hả?"

"Đó là... ta ư?"

Nhạc Thanh Nguyên đột nhiên cười, "Đúng vậy, Tiểu Cửu lớn lên sẽ giống như vậy đó."

Thẩm Cửu nhìn hắn, "Ta mới không thèm giống kẻ kia."

"Hả?"

"Cứ phe phẩy quạt, vừa giả vừa ngốc, ta chỉ muốn nhào lên đánh hắn."

Nhạc Thanh Nguyên dở khóc dở cười.

Tình cảnh phiên bản nhỏ gặp phiên bản lớn Nhạc Thanh Nguyên đã tưởng tượng qua vài lần, nhưng hiện thực này hiển nhiên nhẹ nhàng hơn hắn nghĩ nhiều, nên hắn cũng không để tâm lắm.

Bất quá chuyện xảy ra ngay tối hôm ấy đã không hề lưu tình đập cho Nhạc Thanh Nguyên một cú, vị huynh đài này, ngươi vui mừng quá sớm.

Nhạc Thanh Nguyên Thẩm Cửu hai người vẫn đang ngủ cùng một phòng, bên này giãy một cái là bên kia nghe được, vô cùng tiện lợi.

Nhưng Thẩm Cửu không cần giãy cho Nhạc Thanh Nguyên nghe, y trực tiếp chạy qua đập cho hắn tỉnh.

Nhạc Thanh Nguyên giật hết cả mình, "Có chuyện gì..."

Thẩm Cửu ngắt lời, "Đi giết..."

Một chữ "giết" nhanh gọn hù tỉnh Nhạc Thanh Nguyên.

Sau khi tỉnh táo, hắn lập tức nhận ra Thẩm Cửu đang rất kích động, tay y đều run lẩy bẩy, run truyền đến cả người hắn.

Nhạc Thanh Nguyên phất tay đốt nến, nắm hai vai Thẩm Cửu cố làm y bình tĩnh, lại bị sự lạnh lẽo trên da thịt y giật sợ, "Tiểu Cửu, ngoan, bình tĩnh. Có chuyện gì nói huynh nghe trước đã."

Dưới ánh nến leo lắt, sắc mặt Thẩm Cửu tái đi như người chết, môi cũng bợt bạt. Nếu phải nói bộ phận nào trên khuôn mặt y lúc ấy còn sống, thì đó hẳn là đôi mắt.

Một cặp mắt tràn ngập hận thù căm ghét hỗn loạn.

"Lạc... Băng Hà..."

Nhạc Thanh Nguyên kinh ngạc nhìn y.

"Đi... giết Lạc Băng Hà... tên... nghiệt chủng đó... Giết chết y..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top