Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sao đệ lại muốn giết y?"

Nhạc Thanh Nguyên quàng chăn lên người cho y, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Cửu chỉ lầm bầm chửi mắng thêm mấy chữ, thân người nhẹ lung lay như sắp ngã, khiến Nhạc Thanh Nguyên lo lắng luống cuống vô cùng, thiếu điều quấn luôn y trong chăn chạy sang đập cửa Thiên Thảo Phong.

Nhưng may mắn hắn chưa phải làm đến nước ấy.

Nghĩ xem, Chưởng môn Thương Khung Sơn Phái nửa đêm nửa hôm ôm một thiếu niên quần áo không chỉnh tề chạy đi cầu thuốc, nghe cực kì khả nghi.

Đáng nghi hơn nữa là, thiếu niên kia giống hệt một sư đệ của hắn.

Mà sư đệ kia còn có chồn...
khụ, còn thành gia lập thất rồi.

Nói chung, nếu nó trở thành sự thật, đây sẽ là một đoạn chuyện xưa cực kì xấu mặt của Thương Khung Sơn Phái, ngang ngửa với chuyện tình oanh thiên động địa lưu truyền khắp nơi của sư trò Thanh Tĩnh Phong.

Xuân Sơn Hận chỉ một CP là đủ, nhiều quá... tam quan hold không nổi.

Thẩm Cửu dù không cần thầy thuốc, tình huống cũng không mấy khả quan.

Y giống như người tẩu hỏa nhập ma, đầu óc mơ hồ, khi thì giận khi thì buồn, chỉ có ham muốn giết người là không ngơi nghỉ.

Lúc đầu y đòi giết Lạc Băng Hà, sau còn muốn giết cả Liễu Thanh Ca, giết Thu Tiễn La, giết Vô Yếm Tử.

Nhạc Thanh Nguyên nghe y nói, trong lòng lạnh dần theo, cả tay chân cũng lạnh ngắt, Thẩm Cửu ngã vào người hắn mà một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại được.

Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn đỉnh đầu đen như mực bị khuất bóng càng thêm tối tăm của Thẩm Cửu, ánh mắt sẫm lại, có chút khổ sở.

Đệ nhớ ra... cũng tốt.

Nhạc Thanh Nguyên biết chuyện này rất khó tin, nghe vừa hoang đường vừa ngu ngốc, nhưng hắn vẫn cứ không thể phủ định suy nghĩ ấy được.

Hắn nghĩ, Thẩm Cửu không phải ở độ tuổi thiếu niên thật sự, y đã trải qua nhiều chuyện vô cùng, chỉ là vì lý do nào đó đột nhiên thu bé lại, cả ký ức cũng thu bé theo.

Nhưng mất đi, chung quy ngày nào đó cũng sẽ tìm lại được.

Chỉ là vấn đề thời gian.

Nhạc Thanh Nguyên sống trong dằn vặt hối tiếc đã lâu, giờ đơn giản là chồng thêm tầng nữa thôi mà.

Hắn cúi người xuống, ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thẩm Cửu, ngọn nến loé lên rồi tắt, khuôn mặt hắn cũng bị che khuất theo.

Cũng tốt.

Cũng tốt thôi.

Thế nhưng, Thẩm Cửu vẫn chẳng nhớ gì cả.

Sáng ra, mặt y cứ trơ như đá, hỏi gì cũng đơ ra.

Trong lòng Nhạc Thanh Nguyên phức tạp, chẳng biết nên buồn hay vui.

"Đêm qua đệ nằng nặc đòi ta dẫn đi giết người, đệ có nhớ không?"

"Giết Lạc Băng Hà ấy à?"

"... Đúng vậy."

Thẩm Cửu cau chặt mày, "Ta muốn giết y, nhưng vì sao lại muốn giết y nhỉ?"

Trong đầu Nhạc Thanh Nguyên lập tức bật ra mấy chữ lớn, Vì, Yêu, Sinh, Hận.

Hắn không thể để Thẩm Cửu đi vào con đường này thật, bèn lựa lời khuyên y, "Thực ra thì... Tiểu Cửu à, chuyện tình yêu này ấy... khó nói lắm. Nhưng cứ chém chém giết giết mãi, cũng không phải phương pháp tốt đâu."

Thẩm Cửu nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên cong khoé môi, "Thế huynh nói xem, huynh tính yêu đương thế nào hả, Thất ca?"

Nhạc Thanh Nguyên bị một thiếu niên nhỏ hơn chục tuổi chọc bối rối, "Ta... ta ư?"

"Chắc hệt như huynh chứ gì? Vừa ngốc vừa nhàm chán, miệng lưỡi chậm chạp, còn hấp ta hấp tấp, ta thấy, chậc, huynh cứ giữ mãi cái người trong lòng ấy đi, người ta chẳng thèm để ý huynh đâu."

Nhạc Thanh Nguyên không nói gì.

Thẩm Cửu hừ một tiếng, nhảy xuống ghế đi ra ngoài.

Người trong lòng? Thích người ta, nhưng người ta có thèm thích huynh đâu, đến giờ vẫn cứ quanh quẩn một mình đấy thôi.

Y đi được mấy bước, quay đầu nhìn lại, thấy bóng dáng Nhạc Thanh Nguyên cô độc ngồi trong sân.

Nhạc Thanh Nguyên ngồi bên bàn, gần như cả người đều khuất sáng, y phục cũng thẫm màu, tuy không nhìn được mặt hắn đang buồn hay vui, Thẩm Cửu lại biết tâm tình hắn hình như không tốt lắm.

Nơi này lớn như vậy, cũng chỉ có một mình hắn.

Nhạc Thất của y đáng thương như vậy, ngoài y ra, có ai cần hắn chứ.

Thẩm Cửu khụ nhẹ mấy tiếng, đi lại gần, đá đá vạt áo Nhạc Thanh Nguyên, "Thất ca, đi nướng gà ăn nào."

Nhạc Thanh Nguyên hơi ngạc nhiên, "Gà?"

Thẩm Cửu nhướn mày, một tay vươn tới, đưa về phía Nhạc Thanh Nguyên, "Huynh có đi không?"

Nhạc Thanh Nguyên nhìn bàn tay rõ ràng còn mang dáng dấp thiếu niên nhỏ bé, lại cứ vô lý xuất hiện mấy vết chai vết nứt nhỏ, trong lòng nóng lên, vươn tay chụp lấy.

Bàn tay thiếu niên rất ấm, tuy thực tế không mềm mại chút nào, Nhạc Thanh Nguyên lại thấy đây là bàn tay mềm nhất mình từng nắm, mềm đến người hắn tan, tim cũng tan.

"Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top