Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không có tác dụng gì cả."

Thẩm Cửu cười lạnh, khuôn mặt niên thiếu vặn vẹo, tay cầm kiếm siết chặt, trên thanh kiếm còn lách tách nhỏ máu.

"Xin lỗi? Không có tác dụng gì cả."

Nhạc Thanh Nguyên mở bừng mắt, hốt hoảng bật dậy.

Trong phòng cũng không tối lắm, mấy viên dạ minh châu vừa khảm vào tường vài hôm trước chiếu sáng rất tận tình, chỉ là phòng quá lớn, ánh sáng lụi tàn nơi chân giường Nhạc Thanh Nguyên, khiến kẻ trên giường càng giống một bóng ma trắng nhợt nhạt.

Nhạc Thanh Nguyên mở nắm tay ướt lạnh, lồng ngực phập phồng dần ổn định, bao nhiêu lời muốn nói hoá thành mấy hơi thở ngắn thoát hết ra ngoài.

Sao lại mơ thấy giấc mộng này rồi...

Nhạc Thanh Nguyên vén chăn đứng dậy, lo lắng bần thần đi ra ngoài, sợ Thẩm Cửu ngoài kia cũng chỉ là giấc mộng hoang đường của hắn.

Nhưng giường ngoài đúng là phồng lên một cục, chứng tỏ có kẻ nào đang nằm, kẻ đó còn ngủ đến không biết trời trăng gì.

Nhạc Thanh Nguyên nhẹ tay nhẹ chân đi lại gần.

Thẩm Cửu ngủ an ổn đến bất ngờ, ngoại trừ hôm đầu tiên còn chút trằn trọc, sau này y gần như dính giường là ngủ, dù sao sáng nào y cũng tràn trề sức sống kéo Nhạc Thanh Nguyên đi khắp núi.

Nhạc Thanh Nguyên duỗi tay vén sợi tóc cho y, sờ một hồi suýt thì cúi xuống, may mà kìm được.

Bởi bên ngoài vừa lúc có tiếng chim cú kêu vang vẳng, nghe như tiếng khóc than ảo não, buốt hết cả người.

Điềm báo xui xẻo.

Nhạc Thanh Nguyên đứng bên giường, nghĩ, điềm xui xẻo đã tới rồi.

Sáng hôm sau, miệng quạ của Nhạc chưởng môn hiếm một lần ứng nghiệm.

Điềm xui đầu tiên tìm đến là, thiếu niên Thẩm Cửu ngủ mãi không thèm dậy.

Nhạc Thanh Nguyên lo lắng đi qua đi lại một hồi, tự hỏi có phải vì sáng hôm qua hai người lên Thanh Tĩnh Phong chặt trúc mang về nấu cơm, rồi chiều lại lượn qua Bách Chiến Phong mượn quái lông cầu đuổi bắt quá hăng hái, làm Thẩm Cửu tuổi nhỏ kiệt sức không, sao đến giờ này mà y vẫn không dậy.

Nhạc chưởng môn chần chờ, quyết định đợi thêm một chốc nữa.

Điềm xui xẻo thứ hai lò dò đi đến khi Nhạc Thanh Nguyên đã khăn gói sẵn sàng chuẩn bị lên Thiên Thảo Phong thỉnh thuốc.

Liễu Thanh Ca thấy mặt mày Nhạc Thanh Nguyên lo lắng, tiện tay ném hai cái túi lớn còn rỏ máu xuống đất, chào hỏi, "Chưởng môn sư huynh."

Dù đang rất nóng lòng, Nhạc Thanh Nguyên vẫn không nén nổi dời mắt nhìn hai túi máu trên đất, "Sư đệ đây là..."

Liễu Thanh Ca mặt không biểu tình, "Nghe nói hôm qua hai người qua tìm quái lông ngắn. Ta vừa cho Thanh Tĩnh Phong bên kia xong, trong Phong không còn bao nhiêu, để hai người tay không mà về, trong lòng áy náy, sáng nay đi săn một chút mang qua."

Nhạc Thanh Nguyên bị phần quà "áy náy" của hắn làm câm nín.

Liễu Thanh Ca vẻ như vô tình nhìn quanh, "Người đâu?"

Nhạc Thanh Nguyên cau mày, "Y ngủ mãi không dậy, ta đang định qua tìm Mộc sự đệ."

"Mộc sư huynh vạn năm mọc mốc trong phòng, hôm nay vừa vặn ra ngoài phơi nắng rồi."

Làm sư huynh đệ bao nhiêu lâu, Nhạc Thanh Nguyên biết cái phơi nắng này của Mộc Thanh Phương rốt cuộc là loại "phơi nắng" nào, cũng biết thừa đuổi theo không kịp, khó xử cau mày, "Ta tìm sư đệ của Mộc sư đệ cũng được... nhưng không thể tiếp đón Liễu sư đệ rồi, thật có lỗi."

Liễu Thanh Ca gật đầu, tiện chân đá hai túi "quà" vào giữa sân cho dễ thấy, đang định đi luôn cùng Nhạc Thanh Nguyên, thì cửa ngoài bỗng két két mở ra.

Hai người trong sân đưa mắt nhìn qua, nhất thời ngẩn người.

Thẩm Cửu niên thiếu mặc bộ y phục trắng, tóc vấn ra sau, gọn gàng chỉnh chu, rõ ràng đã thức dậy sửa soạn xong xuôi từ lúc nào.

Y lạnh nhạt nhìn hai người lớn kia, tầm mắt chỉ dừng ở Nhạc Thanh Nguyên vài giây đồng hồ, như thể hắn là hạt bụi vô tình vướng vào mắt y, bị y nhanh chóng phủi đi, gạt cái là biến mất.

Sau đó, y quay sang Liễu Thanh Ca, mắt đột nhiên nheo lại, giống như con rắn độc âm u, miệng cười nhưng mắt không cười nói, "Liễu sư đệ a, lâu ngày không gặp, ngươi quả nhiên không hề thay đổi."

"..."

Liễu Thanh Ca quay sang nhìn Nhạc Thanh Nguyên, "Đây là... một giấc ngủ dậy, tiến đến thời kì trưởng thành phản nghịch rồi?"

P/s: Làm thế nào để làm khó dễ bản thân?
Đáp án: Viết ra một nan đề, rồi không biết tiếp tục thế nào QAQ
Tác giả chần chờ không đăng chương mới, vì sau ba chương hàng trữ này tác giả không biết nên viết gì tiếp theo QAQ
Vì thế... nếu thật sự không kịp nghĩ ra thứ gì hay ho để tiếp tục đẩy thuyền Thất Cửu, có thể Băng Cửu hay Liễu Cửu sẽ ra khơi đón gió một chút ⛵️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top