Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Anh Anh nghe vậy liền cười hì hì: "Ai chứ không phải là ta rồi nha. Thẩm ca, muội thấy cả ba người họ đều rất mạnh hay để cho ba người tỉ thí thử xem?"

"Cũng không tệ, các ngươi thấy thế nào?"

Cả ba người đều không có vấn đề gì, nếu không nói về thực lực chỉ riêng về phẩm chất, cả ba người họ đều phù hợp với vị trí này.

Thẩm Viên nói tiếp: "Vậy trước khi tỉ thí ta sẽ nói những chức trách còn lại. Tiếp theo là hai người tiên phong, luôn sẵn sàng chiến đấu trong mọi cuộc chiến, dẫn đầu tiến công. Và cuối cùng là y sư, đây cũng là một vị trí quan trọng không thể thiếu trong một đội. Mỗi người đều có trách nhiệm và nhiệm vụ riêng, chức trách của ai đều quan trọng như nhau. Một người không thể cùng một lúc làm nhiều thứ nên chúng ta mới phải thành lập một đội. Các ngươi phải luôn giúp đỡ lẫn nhau, đã hiểu chưa?"

Các thiếu niên, thiếu nữ đồng thanh đáp: "Đã hiểu thưa sư tôn/Thẩm đội trưởng!"

Thẩm Viên hài lòng, hắn quay sang nói với Ninh Anh Anh: "Vị trí y sư chắc chắn là của muội rồi. Muội có tự tin mình đảm nhận trách nhiệm của mình không?"

Ninh Anh Anh nghiêm túc nói: "Như những gì Thẩm ca đã nói, mỗi chức trách đều quan trọng như nhau. Muội dù không tự tin vẫn sẽ cố hết sức mình."

Thẩm Viên cười nói: "Tốt lắm, quan trọng vẫn là vị trí hợp với khả năng của mình. Bây giờ chưa tự tin, ắt hẳn sau này khi thấy năng lực của mình tiến bộ sẽ tự tin hơn thôi."

Liễu Minh Yên nghe vậy liền nói: "Thẩm tiên...khụ, Thẩm đội trưởng ta cảm thấy mình không hợp với vị trí chủ lực. Nên muốn đảm nhiệm một trong hai vị trí tiên phong."

Thẩm Viên đáp lời nàng: "Tại sao muội lại thấy mình không hợp?"

"Là vì năng lực của ta không phải mạnh nhất ở đây, Thẩm đội trưởng nói người chủ lực là đại diện sức mạnh, có trách nhiệm bảo vệ toàn đội khi gặp nguy hiểm. Trách nhiệm này ta có thể làm được, nhưng năng lực của ta không cho phép làm điều đó."

"Hiểu rõ năng lực của mình là đúng, nhưng cũng không cần vì vậy mà thiếu tự tin, cứ cố gắng là được."

Liễu Minh Yên gật đầu: "Ta đã hiểu Thẩm đội trưởng."

"Vậy còn Băng Hà và Nghi Tiêu, các ngươi cảm thấy mình thế nào?"

Lạc Băng Hà đứng dậy chấp tay với mọi người, y nói: "Năng lực của ta tuy không bằng sư tôn, nhưng vẫn có thể bảo vệ mọi người chu toàn."

Từ năm mười tuổi, khát vọng khiến Lạc Băng Hà muốn trở nên mạnh hơn là gì?

Là bảo vệ Thẩm Viên, bảo vệ sư tôn của y. Y muốn người y yêu thương, khi có y bên cạnh sẽ không phải chịu một vết thương nào.

Trước đây là vậy, nhưng bây giờ sư tôn nói y hãy mở rộng lòng mình hơn, tiếp nhận thêm vài người bằng hữu. Lạc Băng Hà nghe lời sư tôn làm vậy, vậy nên bây giờ những người ngồi ở đây là bằng hữu, là đồng đội của y.

Cho nên Lạc Băng Hà cảm thấy y cần bảo vệ họ, và năng lực của y khiến y tự tin mình sẽ làm được điều này.

Mọi người thấy vậy, liền biết của mục đích Lạc Băng Hà là gì. Công Nghi Tiêu cảm thấy như vậy cũng đúng ý mình, y tham gia lần lịch luyện này là để rèn luyện bản thân nên Công Nghi Tiêu nghĩ ở vị trí tiên phong sẽ hợp với mình hơn.

"Được, vậy ta sẽ đảm nhận vị trí tiên phong còn lại."

Dứt lời, cả năm người đều đứng dậy chấp tay trước ngực cuối đầu, cùng thành tâm nói:

"Duyên sâu gặp được, duyên cạn khó tan.

Núi cao sông dài, một ngày bên cạnh tất nguyện kề vai.

Hiểm nguy trùng trùng, sát cánh chẳng rời.

Chẳng phụ ân nghĩa, chẳng phụ chân tâm.

Xin được mọi người giúp đỡ nhiều hơn!!"

Đây là lời nguyện lưu truyền trong giới tán tu, khi các tu sĩ thành lập thành một đội sẽ cùng nhau nói lên lời nguyện thề vào sinh ra tử.

Khi Thẩm Viên còn dạy học cho các tán tu cũng rèn luyện họ bằng cách này, lời thề kia là do một tán tu đề cử để thể hiện sự thành tâm của đồng đội với nhau, từ đó về sau nó thành một truyền thống.

Bọn họ nói xong cũng nhau ngẩng đầu lên cười, ta thấy gì trong những đôi mắt ấy?

Là hoài bão, khao khát, mộng ước và hi vọng.

Là nguy hiểm muôn trùng mà bước chân ta có người bầu bạn.

Thanh xuân tươi đẹp chỉ có một lần trong đời, vậy nên hãy dùng thứ "nước màu" đẹp đẽ nhất họa lên vô vàn bức tranh khó quên.

Xinh đẹp, huyền ảo, nhiệt huyết, nồng cháy, yên bình, tĩnh lặng,....Muôn màu, muôn vẻ.

Đừng ngần ngại mà hãy nâng bút lên, vẽ ra những gì chúng ta muốn. Như bước chân của thiếu niên không bao giờ lùi, trường kiếm vung lên không biết mỏi.

Thế gian rộng lớn chỉ đợi ta đi qua ngắm nhìn một lần.

Thẩm Viên nói: "Ngày hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra luôn, nên mọi người dùng bữa xong chúng ta sẽ đến Vân Phong nào."
------------

Hội quán Vân Phong-

Chưởng quầy nghe năm người nói sẽ lập nhóm liền bất ngờ: "Ồ, Thẩm tiên sư lập đội rồi à?"

"Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ làm nhiệm vụ luôn, phiền chưởng quầy Thẩm mỗ muốn làm cái điều luật đặc biệt kia."

Chưởng quầy hưng phấn, ở Vân Phong đây là một hình thức đặc biệt. Nhằm để tu sĩ thử thách năng lực của mình, Vân Phong đã tạo ra nó.

Tu sĩ sẽ ngẫu nhiên chọn một nhiệm vụ cho mình, những nhiệm vụ này đều có cấp bậc từ Trung cấp Nhất đẳng trở lên, điều đáng nói ở đây là những nhiệm vụ này dù có tu vi cao cũng chưa chắc làm được. Tùy từng nhiệm vụ sẽ có cách thử thách khác nhau.

Trí tuệ, sức mạnh, tốc độ,...có thể nói là không giới hạn lĩnh vực, vì vậy cũng hay có người bốc được những nhiệm vụ rất quái gở. Mà một khi đã bốc trúng thì phải làm cho bằng được nếu không sẽ phải đền bù số linh thạch cho nhiệm vụ thất bại tương đương với số linh thạch được thưởng.

Có thể dùng câu "Ăn cả ngã về không" để thể hiện điều luật này. Và quan trọng là không giới hạn tu vi của tu sĩ tham gia nhiệm vụ này vì đây là tự chọn.

Chưởng quầy từ một cái tủ lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong là những mảnh giấy được gấp nhỏ lại để chọn một cách ngẫu nhiên.

Thẩm Viên xoay sang bốn người họ hỏi: "Ai muốn bốc nào?"

Ninh Anh Anh hí hửng dơ tay: "Muội muốn thử!"

Chưởng quầy: "Được được, mời cô nương nào."

Ninh Anh Anh bước tới nhìn xuống cái hộp gỗ kia, nàng nhắm mắt bốc đại một cái đưa cho Thẩm Viên.

"Thẩm ca, huynh xem thử đi!"

Thẩm Viên nhận mảnh giấy, vừa nói vừa cười: "Anh Anh không cần sợ, sẽ không khó lắm đâ-"

Sau khi thấy chữ trên mảnh giấy, hắn trố mắt đứng cương cứng tại chỗ.

Mọi người thấy hắn như vậy liền tò mò ghé lại xem.

Mọi người sau khi thấy nhiệm vụ trên mảnh giấy:

Thẩm Viên: "..."

Liễu Minh Yên: "..."

Công Nghi Tiêu: "..."

Ninh Anh Anh: "..."

Lạc Băng Hà thì thản nhiên nói: "Ồ, Ninh Anh tỷ bốc trúng nhiệm vụ dễ nhỉ."

Dễ cái ông nội nhà mi á!!!!

Chỉ dễ với mi thôi, ok!!!

Nhiệm vụ Ninh Anh Anh bốc được chính là nấu năm trăm món ăn trong hai ngày, để làm mâm cổ cho Tết Trung Thu sắp tới của một thành giàu có.

Chưởng quầy cười sảng khoái nói: "Ha ha, cũng hay có vài tu sĩ bốc được nhiệm vụ như vậy. Ấy, nhưng mà nơi này là vùng sông nước rất đẹp, các vị đạo hữu cứ xem như là đi tham quan một chút cũng được."

Đầu Thẩm Viên đầy hắc tuyến, còn bốn ngày nữa là đến Tết Trung Thu, họ phải đến trước hai ngày để chuẩn bị, vậy có nghĩa chỉ còn hai ngày để bọn họ luyện tập!

Liễu Minh Yên phá vỡ bầu không khí im lặng: "Lạc huynh nói vậy, có nghĩa là huynh biết có thể làm được sao?"

Lạc Băng Hà đáp: "Một mình ta thì không thể làm trong một ngày được, nhưng mọi người giúp ta với tốc độ cực nhanh thì chắc sẽ kịp."

Chưởng quầy tiếp lời: "Đúng vậy, nếu các đạo hữu biết trù nghệ, với tốc độ của người tu chân và sự giúp đỡ của người dân nơi đó thì sẽ kịp thôi."

Công Nghi Tiêu nói: "Vậy trong chúng ta bao nhiêu người biết trù nghệ?"

Lạc Băng Hà dơ tay.

Thẩm Viên: "Ta chỉ biết một chút."

Ninh Anh Anh, Liễu Minh Yên: "Ta cũng biết một chút."

Công Nghi Tiêu gãi gãi đầu: "Còn ta thì thật sự không biết."

Thẩm Viên đề nghị: "Vậy trong hai ngày tới đến nhà ta luyện tập đi."

Ninh Anh Anh phấn khởi: "Được nha, ta rất tò mò nhà của Thẩm ca và A Lạc."

Nói xong, bọn họ nhận nhiệm vụ từ chưởng quầy, bắt đầu lên đường trở về ngọn núi Thẩm Viên và Lạc Băng Hà ở.

Việc trước tiên khi bước vào việc nấu ăn đó chính là đi mua nguyên liệu.

Năm người đi vào khu chợ dưới chân núi Thẩm Viên và Lạc Băng Hà sống. Cảnh chợ tấp nập nhộn nhịp, ồn ã. Năm người khoát trên người những bộ y phục rất giản dị nhưng lại không che được khí chất của họ.

Lạc Băng Hà rất giỏi trù nghệ, nên mọi người đều giao cho y chủ trì.

Lạc Băng Hà nói: "Trong mâm cổ của Tết Trung Thu thường có bánh trung thu, trái cây và các loại bánh kẹo khác nên chúng ta sẽ làm chủ yếu là những món điểm tâm ngọt."

Và hai ngày vật lộn với đống dụng cụ, nguyên liệu và công thức bắt đầu diễn ra.

"Nghi Tiêu đó không phải là đường đâu!"

"Ninh Anh tỷ cẩn thận một chút!"

"Sư tôn à, cái này không phải cắt như vậy đâu."

"Ồ, Minh Yên trang trí rất đẹp."

....

Hai ngày sau—

Đến ngày khởi hành thì ngoại trừ Lạc Băng Hà ra, những người còn lại đều "thiếu sức sống".

Năm người họ cùng ngồi ở cái bàn trước sân nhà.

Công Nghi Tiêu là lần đầu nấu ăn, nên trông y là người có vẻ mệt mỏi nhất.

Công Nghi Tiêu nói: "Ta chưa từng nghĩ, nhiệm vụ đầu tiên của mình khi lịch luyện là nấu năm trăm món ăn."

Lạc Băng Hà vỗ vỗ vai Công Nghi Tiêu nói: "Sư tôn từng nói, mỗi một lĩnh vực kiến thức đều nên biết một ít. Biết đâu sau này sẽ giúp ích cho huynh."

Công Nghi Tiêu cười ha ha nói: "Ta chỉ là nói vậy thôi, chứ thật sự là hai ngày không tệ lắm."

Thẩm Viên nghe hắn nói thì giật giật khóe môi, ừ thật không tệ. Hắn thậm chí còn không biết hai ngày qua làm sao trải qua được.

Ninh Anh Anh uể oải nói: "A Tiêu nói hay nhỉ, là ai ngay cả muối và đường còn không thể phân biệt?"

Liễu Minh Yên nhịn cười, nhớ về "bốn người bột" hai ngày qua nàng lại không nhịn được vui vẻ. Ngày hôm kia, Ninh Anh Anh lỡ tay làm văng bị bột lên không trung khiến trên người bốn người họ đều là bột, Lạc Băng Hà lúc đó đang đi lấy nước nên tránh được một kiếp.

Công Nghi Tiêu cười cười, hưởng thụ gió mát thổi qua, y nói: "Chỗ này của Thẩm ca và Lạc huynh thật không tệ. Mùa xuân thấy hoa nở, mùa hạ ngửi hương sen, mùa thu ngắm lá phong, mùa đông ngắm mai đỏ, đều là cảnh đẹp."

Nói xong y lại nhấp chén trà nóng trên tay của mình.

Khi ba người Liễu Minh Yên, Ninh Anh Anh và Công Nghi Tiêu lên đến nơi họ ở đều rất bất ngờ.

Giữa những cành lá xanh um là một ngôi nhà gỗ không lớn không nhỏ. Trước sân nhà là một hồ sen tươi mát, một cây mai đỏ chưa nở hoa, xung quanh nhà là những đóa hoa dại nở rộ xinh đẹp. Ánh nắng ấm áp chiếu lên hiên nhà, tiếng chim hót cứ văng vẳng bên tai. Trước nhà là bộ bàn ghế nhỏ gọn, bên trong có phòng khách, phòng ngủ tiện nghi.

Đơn giản như thế mà khiến lòng người yên bình đến lạ.

Liễu Minh Yên cũng nói: "Đúng vậy, nơi này thật yên bình, nếu nó là bốn mùa như xuân thì chẳng khác gì chốn thế ngoại Đào Nguyên vẫn hay được nhắc đến trong thoại bản."

Lạc Băng Hà tủm tỉm cười nói: "Ừm, nơi này là ta và sư tôn cùng nhau làm nên."

Thẩm Viên tự nhiên có chút cảm giác gì đó khó nói trong lòng, hắn nói với họ: "Đào Nguyên thật ra không khó kiếm đến vậy."

Chỉ cần một cảnh núi non xinh đẹp và người thương ở đó, thì nơi nào chẳng là thế ngoại Đào Nguyên.

Ninh Anh Anh thúc giục mọi người: "Được rồi mọi người đừng ngắm cảnh nữa, đến giờ xuất phát rồi. Cùng đến phía Nam của Tu chân giới, nơi có vùng sông nước xinh đẹp nào!"

Thẩm Viên cười cười đứng dậy, hắn lấy chiếc phiến gõ gõ vào gáy mình: "Đi thôi nào."

Muốn đi đến phía Nam của Tu chân giới bắt buộc phải đi từ bằng thuyền mới đến được. Năm người cùng nhau bước lên chiếc thuyền lớn tấp nập người náo nhiệt.

Thành trấn trong nhiệm vụ không xa lắm, khoảng một canh giờ họ đã đến nơi. Dọc theo bờ sông đều là cảnh người nhốn nháo, tấp nập chuẩn bị cho lễ Tết sắp đến.

Dòng nước trong vắt, gió thổi mát mẻ, người người bận rộn nhưng không giấu nổi sự mong đợi của mình. Không hổ là vùng sông nước, cảnh sắc nơi đây tươi mát, người dân nhiệt tình, chất phác.

Năm người họ bước xuống chiếc thuyền, chào đón họ là những người dân hiền lành.

"Là tiên nhân đó! Tiên nhân đến chỗ chúng ta nè." một cậu bé hưng phấn nói.

Sau đó, họ bị người dân kéo vào làng chuẩn bị mâm cổ. Mọi người đều rất nhiệt tình thân thiện tiếp đãi họ.

Một người phụ nữ khuôn mặt dịu dàng nói: "Có các vị tới thật tốt, có thể chuẩn bị nhiều mâm cổ hơn rồi."

Ninh Anh Anh quẹt quẹt bột mì trên mặt mình, nàng thắc mắc hỏi: "Sao mọi người lại làm nhiều thế ạ?"

Một người phụ nữ khác cười sang sảng trả lời: "Thì là bởi vì tối đêm Trung Thu có rất nhiều người đó."

"À, ra là vậy ạ."

Ngày đầu tiên, chuẩn bị sẵn nguyên liệu.

Ngày thứ hai, bắt đầu nấu nguyên liệu.

Năm người họ ngày hôm nay chỉ có nấu, nấu và nấu. Đến đêm Trung Thu sau khi xong hết các nghi thức của buổi lễ họ mới được nghỉ ngơi.

Bên ngoài, đèn lồng sáng rực cả một bầu trời tăm tối, tiếng nói cười nhộn nhịp, trẻ em ríu rít nô đùa, tiếng người bán hàng rao bên đường náo nhiệt.

Khung cảnh vui vẻ, nhộn nhịp như vậy nhưng ba người Ninh Anh Anh, Liễu Minh Yên và Công Nghi Tiêu chẳng có sức đâu mà đi chơi.

Vừa làm xong, ba người đã vào phòng khách điếm ngủ mất.

Còn Thẩm Viên thì bị Lạc Băng Hà kéo đi chơi. Số công việc của năm người làm không khác nhau lắm, Lạc Băng Hà thì vì trù nghệ tốt mà nhiều hơn một chút. Y được mấy cô mấy dì khen hoài không thôi.

Thẩm Viên vì tu vi cao mà không cảm thấy mệt lắm. Cho nên hắn cùng Lạc Băng Hà đi tham quan lễ Tết.

"Sư tôn! Sư tôn đến đây đi, đệ tử thi đố đèn giành đèn lưu ly cho người!"

Thiếu niên bạch y dưới ánh đèn rật rỡ chói mắt, mái tóc nhẹ bay bay trong gió. Đến cả đêm trăng rằm, cũng chẳng sáng bằng ánh mắt của người trước mắt.

Lạc Băng Hà nắm tay Thẩm Viên kéo đi, từ nhỏ y có một thói quen. Đó là mỗi lần nắm tay hắn đều là mười ngón đan chặt.

Có một lần, hắn hỏi y thích nắm kiểu này sao.

Lúc đó, Lạc Băng Hà cười tươi rói nói: "Nắm như vậy, ca ca và ta sẽ không thể buông tay nhau, mười ngón đan xen nhau như Đồng Tâm kết vậy đó!"

Hắn nhớ khi đó y còn chưa gọi hắn là sư tôn chỉ cao tới cẳng chân bây giờ của hắn. Lạc Băng Hà còn nhỏ nên không biết ý nghĩa của nó, y thấy những sợi dây trên Đồng Tâm kết đan xen nhau chặt chẽ liền nghĩ nắm tay như vậy cũng sẽ không bị tuột.

Thẩm Viên nhớ về đoạn hồi ức kia, trong lòng như có hủ mật tràn ra ngoài.

Hắn nắm chặt lấy bàn tay ấy, nâng bước thật nhanh cùng y đi đến sạp hàng đố đèn.

Ông chủ thấy Lạc Băng Hà muốn giành lấy đèn lưu ly liền cười nói: "Tiểu bằng hữu có chắc làm được không đấy? Phải đọc thật nhiều sách mới vượt qua câu đố của bổn tiệm đó!"

Thẩm Viên dùng tay kia phe phẩy quạt thầm nghĩ, tuy bây giờ Lạc Băng Hà không vào Thanh Tĩnh phong - nơi có rất nhiều cuốn sách quý, thì hắn cũng dư sức dùng điểm tích lũy mấy trăm năm của mình mua từ hệ thống.

Từ toán học, văn học, địa lý, vân vân mây mây. Hắn đều dạy hết cho y khi còn mười tuổi rồi. Với cái buff học bá của Lạc Băng Hà thì hắn dám cá y còn nhớ như in những quyển sách mà y đã đọc.

Quả nhiên Lạc Băng Hà nói: "Ông chủ cứ tự nhiên nhưng cái đèn lưu ly kia ta lấy chắc rồi."

Ông chủ nghe vậy liền đập tay một cái: "Tốt! Có khí phách! Vậy tiểu bằng hữu hãy nghe cho kĩ, tường cho tận những gì bổn tiệm sắp nói."

Một chén trà sau-

Lạc Băng Hà thắng hoàn toàn.

Ông chủ cũng không có gì là thất vọng, ông vui vẻ đưa chiếc đèn lưu ly kia cho Lạc Băng Hà.

"Tiểu bằng hữu, chúc mừng ngươi!"

"Cảm ơn ông chủ."

Lạc Băng Hà vui vẻ cầm lấy chiếc đèn lưu ly kia đưa cho Thẩm Viên.

"Sư tôn! Tặng người nè!"

Ông chủ sạp hàng đèn lồng nói, đèn lưu ly có tên gọi là Minh Dạ Quang - chiếu sáng đêm tối. Được thiết kế như đèn Kéo Quân, làm bằng lưu ly trong suốt sáng lấp lánh.

Thẩm Viên cầm lấy chiếc đèn, hắn đưa tay xoa xoa đầu y.

"Ừm, Băng Hà giỏi lắm."

Hai người nắm tay nhau đi đến bờ sông gần đó. Đêm nay trăng sáng treo cao in hằn xuống mặt sông như viên đá quý vạn năm vô giá lơ lửng giữa mặt nước thênh thang.

Cơn gió mát rười rượi thổi qua bên người. Thẩm Viên thoải mái đến híp mắt, Lạc Băng Hà bên cạnh hắn nói:

"Sư tôn, sau khi ba năm lịch luyện kết thúc người định làm gì?"

Thẩm Viên suy tư nghĩ, sau ba năm lịch luyện thì cũng là lúc Đại hội Tiên Minh diễn ra, khi nó kết thúc cũng là lúc hắn hoàn thành trải nghiệm này.

Đến lúc đó hắn nghĩ Lạc Băng Hà sẽ tham gia, nhưng hắn không quá lo lắng bởi vì hắn sẽ không đẩy Lạc Băng Hà xuống vực thẳm Vô Gian nữa.

Vậy nên Thẩm Viên nói: "Thì vẫn vậy thôi, trước đây như thế nào thì vẫn như thế ấy. Cách một tháng vi sư với ngươi sẽ làm nhiệm vụ một lần, cùng sống với ngươi tại ngôi nhà gỗ đó hoặc ngươi muốn đi đâu ta liền đi cùng ngươi."

Tim Lạc Băng Hà hẫng đi một nhịp sau khi nghe hắn nói.

Sư tôn nói vậy là muốn sống với y cả đời sao?

Nhưng ta lại không muốn chỉ làm sư đồ với người.

Ở bên ngoài cũng đã lâu, Thẩm Viên nói với Lạc Băng Hà:

"Được rồi, trở về thôi ngày mai chúng ta sẽ lên thuyền sớm đấy."

Lạc Băng Hà thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, y cười nói: "Vâng sư tôn."

Trở về khách điếm, trong phòng hai thân thể ấm áp ôm sát lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

–-------

Sáng hôm sau, Thẩm Viên tỉnh giấc. Hắn lập tức nhận ra điều không đúng.

Là nguyên liệu, nguyên liệu làm bánh sáng hôm qua của họ đều còn y nguyên trên bàn. Thẩm Viên nhíu mày, hắn nhẹ nhàng đứng dậy để không đánh thức Lạc Băng Hà, khẽ khàng mở ra cánh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên dưới không phải là khung cảnh tàn cuộc của một buổi lễ, mà là khung cảnh sắp bắt đầu của một buổi lễ.

Khung cảnh như vậy có khác gì sự việc xảy ra sáng hôm qua đâu?!

Bỗng nhiên lúc này một con Bồ Câu trắng bay xuyên qua bầu trời đến bên cửa sổ phòng Thẩm Viên. Hắn ngay lập tức nhận ra đây là bồ câu đưa thư của Vân Phong.

Hắn lấy mảnh giấy từ chân bồ câu nhìn xem.

Là nét chữ của chưởng quầy Vân Phong, trong thư ông nói:

"Kính gửi Thẩm tiên sư.

Vốn dĩ nhiệm vụ thử thách sẽ không gọi là thử thách nếu nó chỉ nấu năm trăm món ăn. Ngài chưa làm nhiệm vụ kiểu này bao giờ nên không biết, mà ta cũng là người phải giữ bí mật.

Khi ngẫu nhiên nhận được nhiệm vụ, sẽ có cái nói rõ ràng cần làm gì nhưng cũng sẽ có cái không nói rõ mà lảng sang một nhiệm vụ khác. Và việc của ta là gửi thư thông báo cho những người nhận được nhiệm vụ ở vế sau.

Xin hãy tách lớp đầu tiên của tờ giấy nhiệm vụ, đó mới thật sự là yêu cầu đội của ngài cần làm. Xin hãy cẩn trọng, sẽ có người đưa ra vật phẩm cần thiết cho nhiệm vụ này của mọi người."

Cái đờ F*ck!

Có dụ này nữa á!

Hết chương 15.
____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top