Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Tua kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẫu thân Lạc Băng Hà thấy hắn còn nhỏ mà lời nói cử chỉ lễ độ, trong lòng liền sinh ra hảo cảm. Thiếu niên muốn ở lại nhà bà, bà không hề chê hắn nhưng e ngại hoàn cảnh gia đình mình thiếu thốn, không thể tiếp đãi.

Thẩm Viên nhìn vẻ mặt của bà, liền biết bà đang nghĩ gì. Thế nên hắn tiếp tục chắp tay nói:

"Đại nương không cần lo lắng gì cả, những thứ gì cần thiết tại hạ sẽ tự kiếm. Chỉ mong đại nương cho tại hạ ở lại là được."

Người phụ nữ nghe hắn nói vậy, trên gương mặt sương gió liền nở nụ cười. Chỉ cần thiếu niên không chê, bà đương nhiên sẽ đồng ý.

Bà nhìn thiếu niên chắc chắn là người có ăn học đàng hoàng, tính cách đoan chính. Bà muốn nhờ thiếu niên dạy chút gì đó cho con bà, nhà không đủ tiền cho y đi học, bà vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nay có người này ở lại, liền tốt rồi.

Lạc Băng Hà thấy mẫu thân vẫn chưa trả lời, y hơi nôn nóng. Y rất thích Viên ca ca, không hiểu tại sao y lại cảm thấy rất thân thiết với người này. Mặc dù họ chỉ mới gặp nhau lần đầu.

Lạc Băng Hà bước tới bên cạnh mẫu thân, dùng đôi tay nhỏ kéo kéo váy bà. Y ngước đôi mắt tràn ngập mong đợi nhìn bà nói:

"Mẫu thân ơi, chúng ta có thể để Viên ca ca ở lại được không ạ? Băng Hà rất thích huynh ấy."

Mẫu thân Lạc Băng Hà nghe y nói, thì nhìn xuống thấy y đang mong mỏi nhìn mình. Bà liền khom người ngồi xuống bên cạnh Lạc Băng Hà, xoa đầu y nói:

"Băng Hà cũng giống mẫu thân nha, mẫu thân cũng thích huynh ấy. Vậy chúng ta cùng giữ huynh ấy lại nào!"

Lạc Băng Hà nghe bà nói liền cười vui vẻ đến híp cả mắt.

Nói xong bà đứng dậy, dắt tay Lạc Băng Hà cười nói với Thẩm Viên:

"Nếu con đã nói như vậy thì liền ở lại đi, mà cũng đừng xưng cái gì mà tại hạ. Cứ xưng hô bình thường là được."

Thẩm Viên nghe bà đồng ý thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nói:

"Vậy ta xin đa tạ đại nương rất nhiều. Ta tên Thẩm Viên, đại nương muốn gọi ta thế nào cũng được."

Giọng nói thiếu niên trong trẻo, dịu dàng bà càng nhìn càng nghe càng thích. Nghe hắn nói như vậy, bà liền nói:

"Vậy gọi Viên nhi đi."

Nói xong bà phát hiện y phục Thẩm Viên đã sạch sẽ, tóc tai chỉnh tề. Bà hơi ngạc nhiên, lúc nãy khi phát hiện ra hắn bà thấy y phục hắn bị bẩn mà nhỉ? Thế nào mà bây giờ lại sạch sẽ rồi?

Thẩm Viên thấy tầm mắt bà nhìn lên y phục của mình, hắn biết bà đang nghĩ gì.

Thẩm Viên nói: "Y phục của ta có hai lớp giống nhau, lúc nãy ta đã cởi lớp ở trên đi rồi."

Lúc nãy khi Lạc Băng Hà và mẫu thân y trò chuyện, hắn có tranh thủ làm một cái Thanh khiết thuật, cột lại tóc. Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để nói với họ hắn là người tu hành.

Mẫu thân Lạc Băng Hà nghe hắn nói thì gật gật đầu, sau đó nói với hắn thêm vài câu rồi ôm sọt đồ ra phơi.

Thẩm Viên và Lạc Băng Hà cũng giúp bà.

Bà không từ chối sự giúp đỡ của Thẩm Viên, bà biết thiếu niên tuổi này có lòng tự trọng của mình, không muốn nợ ai.

Những bộ y phục đắt tiền đủ màu sắc tắm mình trong ánh nắng gay gắt. Thấp thoáng sau chúng là 3 bóng người một lớn hai nhỏ đang phơi đồ.

Trời rất nhanh đã tối, Thẩm Viên từ chối bữa trưa và bữa tối của mẫu tử Lạc Băng Hà. Hắn nói:

"Thân thể ta rất khỏe mạnh, nhịn một ngày cũng không sao. Ngày mai ta đi tìm việc kiếm tiền ăn bù là được."

Hắn là người tu hành, không ăn cũng chả sao. Nhưng hai người này phải ăn, nhìn họ ốm yếu như thế, Thẩm Viên sao nỡ ăn thêm đồ của họ.

Lạc Băng Hà và mẫu thân y khuyên thế nào cũng không được đành bỏ cuộc.

Đến tối khi chuẩn bị đi ngủ, Thẩm Viên lại bắt hai người họ phải ngủ trên giường, hắn nói:

"Hai người một là phụ nữ, một là trẻ em. Ta là vừa là một người đàn ông vừa là thiếu niên. Không thể giành giường của hai người."

Lạc Băng Hà không chịu thỏa thuận, y bước đến chỗ Thẩm Viên kéo hắn ngồi xuống đối diện mình. Y lấy từ trong người ra một cái gói giấy, trong đó là một củ khoai lang nhỏ còn hơi nóng nhét vào tay Thẩm Viên.

Lạc Băng Hà hậm hực nói: "Đây là lúc nãy đệ cố ý giữ lại cho huynh. Huynh không chịu ngủ trên giường thì ăn cái này đi. Nếu huynh còn từ chối đệ, đệ sẽ không chơi với huynh nữa!"

Thẩm Viên ngây người trước hành động của y. Hốc mắt cay cay, đứa nhỏ này sao cứ như vậy, lúc nào cũng đối xử tốt với hắn. Mình thì gầy ốm, mà còn giữ lại đồ ăn cho hắn, hắn không ăn cũng không sao mà.

Nhưng Lạc Băng Hà không biết điều đó, nên vẫn giữ đồ ăn cho Thẩm Viên.

Thẩm Viên phát hiện mẫu thân Lạc Băng Hà đang che miệng cười nhìn hai người họ, giọng hắn hơi nghẹn đưa tay xoa đầu y nói:

"Cảm ơn Băng Hà đã giữ lại cho ta, ta sẽ ăn nó. Sau này ca ca dẫn Băng Hà đi ăn đồ ăn ngon hơn được không?"

Lạc Băng Hà thấy hắn không từ chối nữa thì vui vẻ gật đầu.

"Ừm, Băng Hà chờ ca ca nha."

Y nói xong, thúc giục hắn mau ăn sau đó cùng mẫu thân leo lên giường ngủ. Mẫu thân Lạc Băng Hà bước tới chiếc bàn nhỏ, thổi tắt đi ngọn nến. Bà nói với Thẩm Viên:

"Viên nhi, ngủ ngon nhé."

"Đại nương cũng ngủ ngon ạ."

Bà cười cười, quay về giường nằm cùng Lạc Băng Hà, một lúc sau cũng thiếp đi.

Thẩm Viên không ngủ, cả ngày hôm nay hắn đang suy nghĩ làm cách nào để kiếm tiền nhưng vẫn nghĩ không ra. Hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lưng dựa vào tường suy nghĩ.

Bỗng nhiên một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu hắn. Trước đây, hắn có nghe nói không chỉ các tông môn mới được gửi đến nhiệm vụ. Mà còn có một nơi nữa, nơi đó được gọi là Hội quán Vân Phong. Ở đây sẽ bao gồm tất cả các nhiệm vụ của Tu Chân giới.

Những hội quán này không có nhiều, chủ yếu lập ra dành cho tán tu. Tuy rằng như thế, nhưng người đứng ra sáng lập những hội quán này cũng là một tán tu, tu vi không hề thấp. Huống chi việc này chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ai, cho nên những hội quán đó hoạt động rất tốt.

Thẩm Viên chỉ nghe được loáng thoáng như vậy, còn chi tiết thì phải ngày mai đi xem mới được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Viên như trút được phiền muộn trong lòng, dần dần cũng ngủ mất.

Sáng hôm sau Thẩm Viên dậy rất sớm, trời còn chưa sáng đã thức giấc. Hắn mau chóng thu thập bản thân, sau đó ra khỏi căn phòng nhỏ rách nát.

Trước tiên hắn cần tới hiệu cầm đồ dành riêng cho người trong Tu Chân giới để đổi đồ lấy tiền.

Tuy trời còn rất sớm nhưng những nơi này đều đã mở cửa.

Hắn triệu ra Tu Nhã kiếm, lấy đi tua kiếm làm vật trao đổi. Tua kiếm này chất liệu rất quý, chủ quán vừa thấy liền sáng mắt.

Nhưng Thẩm Viên nói chỉ cầm chứ không bán. Chủ quán cực kì thất vọng, nhưng thấy người này tuổi còn nhỏ mà tu vi sâu không lường được thì cũng không dám nói gì.

Chủ quán là chủ của hiệu cầm đồ, nếu không có tu vi đoàng hoàng thì gặp bọn trộm cướp thì chỉ có thể bó tay chịu trói.

Ông ta hậm hực, nói rằng chỉ cho Thẩm Viên cầm nửa tháng, nếu sau nửa tháng không quay lại ông ta sẽ lấy luôn.

Thẩm Viên nhàn nhạt đồng ý, lấy tiền mau chóng về nhà Lạc Băng Hà. Cũng không phải hắn tiếc gì một cái tua kiếm, nhưng cái tua kiếm kia là Lạc Băng Hà tự tay làm tặng hắn. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ hắn cũng sẽ không đi cầm.

Nhưng hắn thật sự là không chịu nổi, ngày hôm qua khi thấy Lạc Băng Hà và mẫu thân y chỉ ăn bữa trưa lẫn bữa tối mỗi người hai củ khoai lang nhỏ, uống vài ngụm nước cho qua ngày liền đau lòng không thôi.

Hắn đã nói là sẽ nuôi Lạc Băng Hà đến trắng trẻo, mập mạp thì sẽ làm được.

Về phần tua kiếm, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ ở Hội quán Vân Phong lấy được tiền thưởng, dùng nó chuộc lại là được.

Trên đường Thẩm Viên trở về, trời cũng đã gần sáng. Lúc này những hàng quán đã bắt đầu mở. Thẩm Viên tiện tay mua cho mình một chiếc nón có mạng che màu trắng. Hôm qua hắn đã nhìn vào nước, thấy được dung mạo vốn có của mình.

Thời gian trôi qua quá lâu, hắn chỉ còn nhớ loáng thoáng về dung mạo của mình, nhưng quả thực là một túi da không tệ. Ở kiếp trước Thẩm Viên vẫn luôn khá tự tin về nhan sắc của mình.

Trong lúc đó Thẩm Viên cũng mua thêm nhiều điểm tâm về cho Lạc Băng Hà và mẫu thân y.

Đều là những món đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng.

Thẩm Viên vừa bước vào nhà đã thấy mẫu thân Lạc Băng Hà đang dỗ y nín khóc.

Họ phát hiện có người vào nhà, Thẩm Viên lúc này cũng bỏ chiếc nón xuống, đặt đồ ăn lên bàn.

Lạc Băng Hà vừa thấy là hắn, liền chạy nhanh tới kéo tay hắn, khóc thút thít nói:

"Viên ca ca, huynh đi đâu? Đệ tìm khắp nhà cũng không thấy huynh. Đệ tưởng huynh đi mất rồi."

Thẩm Viên sợ nhất là Lạc Băng Hà khóc, thấy y khóc nức nở, tay hắn theo thói quen, thành thạo một tay ôm lấy sau lưng, tay còn lại thì lau nước mắt cho y.

Thẩm Viên nói: "Băng Hà đừng khóc, ca ca mua đồ ăn ngon cho Băng Hà nè. Là do ta đi hơi sớm, lúc đó đệ còn ngủ, ta không muốn đánh thức đệ nên mới đi không nói gì. Xin lỗi Băng Hà."

Lạc Băng Hà thấy hắn dỗ dành liền nín khóc, dùng đôi tay nhỏ nhắn của mình cầm tay Thẩm Viên đang lau nước mắt áp vào má mình, ủy khuất nói:

"Lần sau huynh đi đâu, phải nói ta biết hoặc dẫn ta theo đó."

Thẩm Viên cực kì nuông chiều đáp ứng y: "Được, ta nghe đệ."

Mẫu thân Lạc Băng Hà lúc này mới tới bên cạnh hai người họ, giọng dịu dàng nói:

"Ta và Băng Hà vừa thức dậy đã không thấy con đâu đã đi tìm khắp nơi. Băng Hà tưởng con đã bỏ đi nên mới khóc như thế."

"Xin lỗi đại nương, ta sẽ không như vậy nữa."

Thẩm Viên vừa nói vừa cười với bà, mẫu thân Lạc Băng Hà cũng cười gật đầu một cái.

Sau đó, Thẩm Viên dẫn hai người đến trước bàn, bày điểm tâm ra.

Thẩm Viên nói: "Hai người cứ ăn thỏa thích, ta mua rất nhiều. Ăn không hết thì gói lại trưa ăn tiếp."

Hắn vừa dứt lời, mẫu thân Lạc Băng Hà và y đồng thanh nói: "Không được!"

"Viên nhi à, con không cần mua những thứ tốn kém này đâu, bọn ta ăn như thường ngày là được rồi."

"Mẫu thân nói đúng đó, Viên ca ca lần sau đừng mua nữa."

"Như vậy sao được, hai người đã cứu ta. Như này có đáng gì đâu."

Nghe vậy, mẫu thân Lạc Băng Hà liền xua xua tay:

"Cái đó có đáng gì đâu, bọn ta chỉ là tiện tay đưa con về nhà ngủ một giấc thôi. Vẫn chưa làm gì cả."

Thẩm Viên kiên quyết nói: "Vốn là muốn ở lại báo đáp hai người. Nếu hai người không chấp nhận tâm ý của ta, ta còn ở đây làm gì nữa."

"Nhưng mà..."

"Haizz, vậy ta đi cho rồi."

Nói rồi hắn làm bộ chuẩn bị đi ra khỏi cửa.

Lạc Băng Hà cuống quýt lên: "Viên ca ca, ta ăn mà huynh đừng đi!"

Mẫu thân Lạc Băng Hà cũng nôn nóng nói: "Viên nhi à, con đừng đi chúng ta ăn, ăn mà."

Thẩm Viên nghe họ nói xong, liền mỉm cười xoay ngược bước chân vào trong.

"Được, mau mau tới ăn nhanh. Không nguội mất!"

Thẩm Viên lấy điểm tâm ra cho hai người, mẫu tử Lạc Băng Hà trơ mắt nhìn y lấy ra rất nhiều điểm tâm thơm phất. Mặn ngọt đều có. Hai người gắp một miếng bỏ vào miệng ăn đều thấy rất ngon. Đây là lần đầu tiên họ ăn những món như thế này.

Thẩm Viên hỏi: "Ăn ngon không?"

Hai người đều ăn ý gật đầu, sau đó liền vùi đầu ăn.

Thẩm Viên xoa đầu Lạc Băng Hà: "Băng Hà ăn nhiều vào cho nhanh lớn nhé."

Lạc Băng Hà hướng y vui vẻ gật đầu.

Chờ hai người ăn xong, Thẩm Viên nói với Lạc Băng Hà ở trong phòng, còn hắn thì kéo mẫu thân y ra sau nhà.

Hắn dúi vào lòng bà một hầu bao nặng trĩu, đây là một nửa số tiền hắn bán được tua kiếm.

Mẫu thân Lạc Băng Hà thấy hắn nhét vào người mình một túi tiền liền hoảng sợ, mau chóng trả lại cho hắn.

Thẩm Viên lại giữ chặt trong tay bà, hắn nói: "Đại nương, người cứ cầm lấy, muốn gì thì mua."

Mẫu thân Lạc Băng Hà lắp bắp: "Không...không thể. Quá...quá nhiều."

Thẩm Viên cười cười nói: "Có một thầy bói từng nói, ta có duyên sâu nặng với một người nhỏ tuổi hơn mình. Ta cảm thấy đó là Băng Hà, cho nên sau này ta và đệ ấy chắc chắn sẽ ở bên nhau lâu dài. Chút tiền này sao so được với tình cảm chứ, đại nương người cứ cầm đi."

Thẩm viên nói tiếp: "Người và Băng Hà thích ăn món nào thì mua món đó, thích mặc bộ y phục mới nào thì liền mua bộ y phục đó. Trong nhà thiếu gì cũng mua luôn."

Bà thấy hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ, ánh mắt chân thành liền không từ chối được. Bà run rẩy dùng tay áo lau vành mắt đã đỏ hoe ướt nhẹp, ôm túi tiền vào trong ngực.

Bà nghẹn ngào nói: "Viên nhi, Viên nhi cảm ơn con rất nhiều."

Thẩm Viên không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn bà. Đợi bà ổn định lại cảm xúc hắn nói tiếp: "Đại nương, lát nữa ta phải ra ngoài làm việc, khoảng chừng hai ngày sẽ về."

Mẫu thân Lạc Băng Hà cười nói: "Ừ, con đi cẩn thận."

Hai người nói xong liền vào nhà thấy Lạc Băng Hà đang ngồi ngoan trên giường đung đưa cái chân nhỏ.

Thẩm Viên tới ngồi bên cạnh y nói: "Băng hà, lát nữa ca ca có việc phải ra ngoài. Khoảng hai ngày sẽ về."

Lạc Băng Hà nghe thấy thấy hắn muốn đi, liền tới gần ôm cánh tay hắn, mềm giọng hỏi:

"Ca ca đi rồi có về nữa không? Ca ca dẫn Băng Hà theo nha?"

Thẩm Viên xoa đầu y, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Băng Hà còn nhỏ, không dẫn theo được. Ta đi rồi sẽ về, sẽ mua nhiều đồ ăn ngon cho Băng Hà."

Lạc Băng Hà là đứa bé ngoan hiểu chuyện, nghe hắn nói chỉ có thể ỉu xìu lên tiếng: "Vậy Viên ca ca đi về nhanh nha."

Thẩm Viên thấy đã khuyên được y, hắn nhẹ nhàng bế y ôm vào người.

Thẩm Viên nhẹ giọng nói: "Ừ, ca ca đi rất nhanh sẽ về."

Lạc Băng Hà chỉ mới năm tuổi, y còn rất nhỏ nên ăn no liền sẽ buồn ngủ, huống chi lúc nãy còn khóc một trận. Y đã mệt mỏi lắm rồi.

Thẩm Viên thấy mắt y mơ màng sắp ngủ, hắn ôm y, nhịp nhàng vỗ vào lưng y, dỗ dành y ngủ.

Mẫu thân Lạc Băng Hà thấy vậy, muốn bước tới nói để mình làm nhưng Thẩm Viên hướng bà lắc lắc đầu, ý bảo để mình làm.

Bà thấy vậy cũng đành thôi, bà im lặng ngồi nhìn hai người. Trong mắt bà là sự dịu dàng vô bờ bến.

Bà nghĩ có thiếu niên này ở đây thật tốt, Băng Hà của bà sau này sẽ không cô đơn nữa.

Thẩm Viên dỗ Lạc Băng Hà ngủ xong, liền đặt y nằm ngay ngắn lên giường đắp chăn lại. Hắn vuốt tóc Lạc Băng Hà, tự nhủ trong lòng rằng dù đây chỉ là trải nghiệm do hệ thống ban cho, vi sư vẫn sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, cùng ngươi trải qua thời niên thiếu tươi đẹp.

Sau đó, liền đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y, hắn nhỏ giọng thì thầm: "Băng Hà, đợi ta trở về."

Nói xong hắn liền lấy chiếc nón có mạng che ra khỏi cửa, mẫu thân Lạc Băng Hà đang đợi hắn bên ngoài. Hắn vẫy vẫy tay tạm biệt bà rồi đi.

Thẩm Viên đang trên đường đi đến Hội quán Vân Phong.

Hết chương 2.
____________________________________

Ngoài lề: Thẩm Viên phát hiện hiệu cầm đồ đó chỉ đổi bằng linh thạch. Thế là hắn phải đi chỗ khác đổi từ linh thạch thành tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top