Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Khi bước qua bức tường tóc cô liền thành màu đỏ và đôi mắt màu "Avada Kadavra" quen thuộc. Đó là Camellia.

Không mất tí sức nào, Camellia lên được trên tàu. Cô không mang một cái rương to bự nào như lũ nhóc hai bên, mà có cho mình một cái túi không gian, bên trong sắp xếp gọn gàng các đồ đạc , kể cả cái rương độc dược.

Bên trong toa tàu lộn xộn người đi tới đi lui. Camellia hơi hối hận về việc mình lên những toa tàu phía đầu, vì đã số đều đã có người ngồi. Cô bé tìm một toa còn chỗ, khẽ gõ .

" Xin lỗi , chỗ này vẫn trống chứ ? "

" Xin lỗi cậu , chỗ này có người ngồi mất rồi ! Cậu ấy sẽ về ngay . "

Người con gái bên trong nói vọng ra .

" Không có gì . Làm phiền cậu rồi . " Camellia lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói . Rồi cô bé đi tới một số toa khác, hầu như đều đã có người. Một số toa còn chỗ cũng không phải là chỗ trống, vì vậy cô gái định đi về những toa ở giữa xem sao. Dù sao cô cũng tới sớm mà.

"Cốc cốc ". Cô gõ cửa một khoang nữ sinh nằm ở đâu đó ở giữa. Trong khoang, các cô gái nói chuyện rôm rả , nghe tiếng gõ thì ngừng lại . " Xin lỗi , chỗ các cậu vẫn còn trống chứ ? "

" Ôi chao , con bé nào thế này ? " Một cô đỏng đảnh nói với giọng khinh bỉ . " Một cái áo chùng cũ ( do phép thuật ấy mà, vẫy và đọc thần chú một cái là thay đổi được liền, Camellia ít khi quan tâm tới quần áo , nhưng thật ra nó vẫn tương đối tươm tất ) , một mái tóc đỏ . Cô là con gái nhà Weasley à ? "

" Không " Camellia, mặt lạnh tanh cô không chấp nhặt với những đứa trẻ chưa trải sự đời này, cô gái chứng kiến nhiều thứ, và không dành sự quan tâm cho những trò trẻ con.

" Thôi nào . Cô ta chắc chắn là nhà Weasley rồi . " Một cô gái che miệng . " Thiếu vài nốt tàn nhang mà thôi , nhưng cô ta xinh nhỉ ? "

" ... " Camellia không định tiếp tục nói chuyện , nhưng một trong những cô gái chặn lại . " Này , biết tao là ai không ? Biết bọn tao là ai không ? Nếu biết , chắc mày còn không dám đến gần . "

" ... Cô là ai ? " Camellia thật lòng hỏi . Cô ở nhà nghiên cứu suốt , lấy đâu ra thời gian mà quan tâm ?

" Một con Weasley như mày không xứng đáng để biết tao, tất nhiên ! Nhưng mày nên vinh hạnh nghe đây, tạo tên là Sintra York , đến từ một gia tộc phù thủy vô cùng hùng mạnh . " Cô bé đó nói vô cùng kiêu ngạo . Nhưng Camellia nghĩ mãi, trong hai mươi tám dòng họ cổ cao quý nhất không có tên nào là York cả. " Còn có Sheil Marple Minerva Webb . "

" Nhà York ? " Camellia hỏi lại .

" Tội nghiệp . Bọn Weasley như mày chắc chưa nghe tới những gia tộc như bọn tao đâu . Cái lũ nghèo kiết xác , nhà thì đông con ! " Sintra nói .

" Vì sao các cậu lại có định kiến với Weasley thế nhỉ ? " Liên quan gì tới họ sao ?

Nãy giờ cô bé này nói là nhiều nhất , trong khi hai cô còn lại xem kịch vui . Chỉ duy nhất một cô bé tóc đen ngồi gần bậu cửa sổ là im lặng nhìn . Đột nhiên cô bé nói . " Đủ rồi , Sintra Sheil . Kệ cô ấy đi . "

" Được thôi Webb , dù sao thì nó chỉ là một đứa nhóc Weasley tội nghiệp còn không dám thừa nhận dòng họ của mình . " Sheil gì đó nói . Sintra chậc một tiếng , rồi lại ngồi xuống ghế cùng với hai cô gái còn lại . Trẻ con bây giờ đanh đá thế nhỉ .

Camellia chỉ đơn giản là tiếp tục xoay người đi tiếp. Nghĩ nghĩ, cô cầm mái tóc của mình. Đô thẫm như thế này , trông có chút nào là giống mái tóc của nhà Weasley nhỉ ?

" Xin lỗi , khoang này còn chỗ trống không ? " Cô gái tiếp tục gõ cửa một khoang có vẻ trống trống .

" Ồ , có chứ . Mời vào . " Một cậu con trai tóc đỏ, mặt tàn nhang ( như lời những cô gái " quý tộc " miêu tả ) đứng dậy mở cửa .

" Cảm ơn anh . " Thấy cậu ta cao lớn hơn mình, cô biết đây không phải học sinh năm nhất . " Em là học sinh năm nhất hả ? " Một cậu con trai trai tóc vàng, vóc dáng vạm vỡ và cao rảo hỏi

" Vâng . Các anh ... " Camellia trả lời . " Bọn anh học năm năm. Anh là Percy Weasley, còn đây là Oliver Wood . " Percy giới thiệu .

" Tên em là gì ? "

"Tôi là Camellia. " Cô mỉm cười bắt tay . " Em không có họ sao ? " Percy hiển nhiên rất ngạc nhiên. Trong khi Oliver đưa ánh mắt hứng thú về phía Camellia. " Đúng vậy, tôi không có họ. " Cô gật đầu . "  Nếu không còn gì thì em cứ tự nhiên nha,tụi anh ra ngoài một lát! " Cô gật đầu một cái .

Cô vơ lấy cái rương trong túi và phóng to nó lên. Vì biết sẽ phải mất một thời gian trên tàu, nên cô đã chuẩn bị hẳn một quyển sách đặt kế bên. Sau khi đã yên vị, cô để cái rương lên kệ, rồi tìm một chỗ thoải mái và bắt đầu đọc quyển sách.

Đó là một quyển Cổ ngữ Rune cho người mới học mà cậu chưa có cơ hội đọc hết. Nó khá hấp dẫn, chờ cho đến khi được học nó kìa. Cô không hiểu tại sao lại bắt đầu học nó vào năm thứ ba. Tất nhiên nó hơi khó một chút, nhưng nó giống như học một ngôn ngữ mới, bắt đầu càng sớm , càng dễ học.

Khoảng hai mươi phút sau khi lên tàu , tiếng còi báo hiệu mới bắt đầu kêu và Camellia cảm thấy rất phấn khích. Cuối cùng đã đến Hogwarts.

Camellia đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về cách cô sẽ cư xử. Cô đã kết luận rằng điều tốt nhất để làm bây giờ là chờ đợi và xem. Những cuốn sách đều nói về cô và anh trai như một loại người hùng và đặc biết rất nổi tiếng . Cô cũng đã phát hiện ra rằng hầu hết mọi người đều có thành kiến với những phù thủy đến từ các gia đình Muggle và những phù thủy máu lai . Điều đó khá ngu xuẩn theo quan điểm của cô, máu chỉ là máu, thứ có thể khẳng định một con người phải là ở khả năng của họ.

Nhưng tất cả điều đó đã giúp cô định hình hơn thế giới. Cô vẫn còn trẻ, cô có mọi thời gian trên thế giới. Camellia đã hưởng thụ chuyến đi trên xe lửa, ngoài một nhóc tóc vàng đã nhìn vào toa của cô, nhìn cuốn sách của cô rồi rời đi và một người phụ nữ đẩy xe đẩy đã làm phá sự yên tĩnh thì cô cũng khá vui vẻ.

Chợt cô đưa tay chạm vào sợi dây chuyền ẩn sau lớp áo trên ngực, và nhớ lại tuần trước. 

--------------------------------------------------------

Cô gái với diện mạo như này, cô chính là Fiona Merlens cô gái có chấp niệm với Muggle.

"Haizzzz, hôm nay là một ngày mệt mỏi " Cô vừa về tới liền nằm ịch xuống giường than thở. [Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi thật ]. Một âm thanh tê tê phát ra khiến người khác thấy lạnh người vang lên. [Hả, ngươi tối ngày đu trên tay ta như cái vòng tay mà cũng mệt nữa hả, Lowa? ].

[Đúng vậy, ta cũng có cái mệt của riêng ta, đua trên tay người xuống ngày khiến mình mẩy ta mỏi muốn chết ]. Cô rắn không chịu thua nói lại.
Cô im lặng, suy nghĩ cái gì đó. Cô quay qua mở hộp tủ kế bên lấy ra một sợi dây chuyền [cái này là của Amanda mang về ta không biết nó là gì nữa, dù bọn ta có rạng hỏi tới đâu cũng không được]

[Hơi, thì đúng rồi, cô ta là người mạnh mẽ nhất và cũng là cứng đầu nhất đúng không?]

Fiona bắt đầu tìm hiểu về cái mề đay. Cô vẫn ôm nó vào ban đêm và vẫn cảm nhận được dòng ma thuật phát ra từ đó. Cô đã nghĩ không biết có nên mở ra hay không. Ngay cả Lowa cũng thúc giục cô mở nó và xem có gì. Cô cầm và nhìn cái mề đay. Có con rắn tạo thành hình chữ " S " vẫn đang chuyển động và nó như thôi miên cô. Cô quyết định mở nó bây giờ : " Làm vì một knut , làm vì một galleon " , khi nói ra

Cô từ từ mở cái mề đay và nhìn vào bên trong. Có một bức chân dung một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi với mái tóc xoăn và đôi mắt xanh hút hồn đang đánh giá cô

" Cô là ai ? " người thanh niên ấy nhanh nhẹn hỏi Fiona bất ngờ. Cô không ngờ rằng đó là bức chân dung ma thuật. Cô chưa bao giờ thấy bức nào nhỏ như thế. Nhưng cô có thể thấy người thanh niên này đang cử động và dường như có một căn phòng đẳng sau anh ta . " Tôi là Fiona Merlens, anh là ai ? "

" Merlens ư ? Ngươi xuất thân Muggle à? " bức tranh hỏi lại mà không trả lời. Cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, anh ta có vẻ hơi bực. " Ngươi không thể mở được cái này. Chỉ có ta mới có thể mở được cái mề đay này " anh ta nhìn Fiona ngờ vực " Anh ? Ý anh là gì ? Ý là anh lúc sống á ? " Fiona bối rối hỏi

Anh ta nhìn cô . " Đương nhiên là ta rồi. Giờ nói cho ta biết làm sao mà người có thể tìm được cái mề đay này ? " Anh ta nói như ra lệnh

Fiona bắt đầu thấy bực bội. Không có lí do gì mà bức tranh này tỏ ra khó chịu với cô . " Tôi sẽ không nói cho anh chừng nào anh nói anh là ai. Tôi đã nói tên tôi cho anh, và cho công bằng thì anh nên nói cho tôi nghe tên anh. Không thì tôi sẽ đóng nó lại " Anh ta khó chịu và đang suy nghĩ gì đó . Sau một lúc , anh ta lấy lại biểu cảm bình tĩnh và nói , " Ta là Tom Marvolo Riddle

Anh ta khó chịu và đang suy nghĩ gì đó . Một lúc sau , anh ta lấy lại được biểu cảm bình tĩnh và nói , " Ta là Tom Marvolo Riddle "

Chà , một cái tên nghe khá là Muggle , Fiona nghĩ như thế, ngoại trừ cái tên đệm ... Hình như cô đã thấy cái tên này ở đâu đó ? Cô bị ngắt khỏi dòng suy nghĩ

" Vậy thì , liệu ngươi có thể nói cho ta nghe tại sao một đứa trẻ như ngươi lại có được cái mề đay của ta ? " Tom thiếu kiên nhẫn hỏi

Fiona liếc anh ta , " Tôi không phải là đứa trẻ ! " Fiona phẫn nộ nói . Cô thật sự chưa bao giờ coi mình là đứa trẻ cả . Cô cảm thấy cậu đã trải qua khá nhiều thứ đã làm cô trưởng thành sớm...

Tom thanh lịch khịt mũi . " Thôi nào nhóc. Cùng lắm nhóc có chín tuổi thôi " Fiona phẫn nộ nói, " Tôi mười một tuổi! Và tôi chưa bao giờ cảm thấy như một đứa trẻ trong đời ! "

" Thôi bỏ đi " Tom nói trong khi thô bạo vẫy tay . " Chỉ cần nói cho ta nghe tại sao người lại có cái mề đay của ta"

Fiona chuẩn bị lên tiếng thì Lowa thò đầu ra khỏi túi cô và rít [ À, tốt lắm, cô chủ nhỏ. Cô cuối cùng cũng đã mở cái mề đay]

[ Ta không biết tại sao ta lại tự đi tìm rắc rối. Anh ta thật sự rất phiền. Chắc ta phải nghĩ lại việc mở cái mề đay lần nữa ] Fiona trầm tư rít lại . Cô thấy Tom giật này mình. Lại nữa rồi, Fiona nghĩ trong đầu. Cô bắt đầu cảm thấy khó chịu khi có người biết cô là Xà khẩu. Họ luôn giật nảy mình và nhìn cô một cách kì lạ . Cô nhìn Tom và thấy anh ta nhìn cô và kịch liệt đánh giá với đôi mắt xanh ấy

" Ngươi là một Xà khẩu " anh ta trầm tư nói. Rồi hỏi , " Ngươi là hậu duệ của ta ? " Fiona đứng hình. Hậu duệ của anh ta ? Tại sao anh ta có thể nghĩ như thế ... " Anh cũng là một xà khẩu ! Vì thế mà anh nghĩ chúng ta có quan hệ ! "

Tom cười mỉa nhìn cô , " Đúng thế. Và đó là lí do duy nhất mà có thể giải thích người có được cái mề đay này và mở được nó "

" Chà ! Tôi chưa bao giờ gặp một xà khẩu nào khác cả! Mọi người đều tin rằng trên đời này không còn một Xà Khẩu nào nữa! " Fiona hào hứng nói. Một người nữa như cô. Tuyệt vời! Có thể anh ta sẽ dạy cô vài câu thần chú !

Tom sắc bén nhìn cô. " Ý ngươi là sao nhóc ? "
Không phải vẫn còn những phù thủy hắc ám khác là Xà khẩu sao ? Suy nghĩ đi nhóc ! "

Fiona ngắt lời anh ta. " Không còn ai sống cả ! "

Mặt Tom tái lại và Fiona cười mỉa khi cô chợt nhận ra. À , cô biết Tom muốn gì rồi. Mọi thứ quá rõ ràng , " Anh đã nghĩ về Voldemort đúng không ? "

Tom ngẩng đầu dậy nhìn cậu giận dữ và cầu nhàu , " Đúng . Vậy ngươi nghĩ gì về hắn ? "

Fiona bình tĩnh nhìn Tom. Tại sao anh ta lại muốn biết về Voldemort ? " Tại sao anh lại muốn biết ? "

" Chỉ cần trả lời ta thôi con nhóc ! " Tom kích động nói

Fiona chỉ nhướng mày. Cô đang nắm bài ở đây. " Đầu tiên nói cho tôi biết tại sao anh lại muốn biết và tôi sẽ nói cho anh nghẽ những gì tôi biết về ông ta "

Tom khó chịu nhìn cô , " Tôi biết hắn khi tôi còn sống . Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với hắn " anh ta bình tĩnh kết câu

" Anh từng là tay sai của ông ta ? Ông ta nhìn như thế nào ? " Fiona nói và không tài nào dấu được sự nhiệt tình của mình. Có lẽ cậu sẽ học được gì đó về Voldemort từ Tom

Tom khinh bỉ nhìn cô , " Tại sao ? Ngươi có hứng thú với hắn ? "

" Đương nhiên là có ! Ông ta là một trong những phù thủy hắc ám vĩ đại từng tồn tại ! " Fiona kêu lên

Tom cười đều đầy tiêu khiển, " Hiện tại vẫn thế ? Và ngươi muốn như hắn ? " anh ta nói móc

Fiona đảo mắt , " Đương nhiên không. Một Chúa tể hắc ám là đủ rồi. Tôi chỉ muốn giúp ông ta , " Fiona trân trọng nói. Cô đã lựa chọn là sẽ thành thật. Cái mề đay chỉ có thể mở nhờ có cô, theo những gì Tom nói , và chắc chắn rằng cái này sẽ không thể nói cho người khác biết những gì Fiona đã bàn với anh ta

Tom trở nên nghiêm túc, " Ngươi có ý gì khi nói sẽ giúp hắn? Chỉ cần nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với hắn ! " Fiona thở dài , " Ông ta đã bị giết từ mười năm trước. Vào thời điểm cao trào của cuộc chiến. Ông ta tấn công nhà Potter và khi ông ta ném thần chú chết chóc vào hai đứa bé một tuổi thì nó phản chú và giết ông ta tức thời "

Tom rên rỉ và trở nên im lặng. Anh ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó . Anh ta quay sang Fiona " Tại sao câu thần chú không tác dụng lên hai đứa nhóc ? Có phải nó có sức mạnh gì đặc biệt ? "

" Có thể " , Fiona nén cười nói . " Không ai biết chuyện gì thật sự xảy ra vào đêm đó, nhưng hai đứa bé sống còn Voldemort chết "

Tom khinh bỉ cô và yên lặng nói , " À , hắn ta vẫn chưa chết "

Fiona rên rỉ với anh ta, " Chúng tôi đều không nghĩ như vậy nhưng sao anh lại nghĩ như thế ? "

" Chúng tôi ? Ai là chúng tôi ? " Tom hiếu kì hỏi

" Đương nhiên là những phù thủy hắc ám( chúng tôi ở đây là chỉ nghĩa bóng luôn í). Hầu như đều tin rằng ông ta sẽ trỗi dậy dù sớm hay muộn và họ chỉ chờ ông ta " Fiona đáp

Tom cười thật tươi đến nổi không nhìn rõ khuôn mặt, " Vậy hắn vẫn còn tay sai ? " " Đúng vậy, một số người đã bị tống vô Azkaban hoặc đã đi trốn . Họ đã có khoảng thời gian khó khăn khi ông ta chết " Orion buồn rầu nói

" Điều đó sẽ được chấn chỉnh khi hắn ta trỗi dậy " Tom tự tin nói

" Nhưng sao anh có thể chắc chắn rằng ông ta sẽ trỗi dậy ? " Fiona rầu rĩ hỏi Tom cười đều và đơn giản trả lời , " Ta biết hắn sẽ trỗi dậy "

Fiona thể hiện sự bực dọc và quyết định hỏi anh ta đang nghĩ gì, " Anh từng là tay sai của ông ta ? "

" Ta đã từng " Tom nói cộc lốc

" Và điều gì đã xảy ra với anh ? " Fiona hỏi

" À, chắc ta sống ở đâu ngoài kia " Tom trả lời với nụ cười đều đầy hống hách . Và trở nên nghiêm túc . " Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết làm sao mà ngươi lại có cái mề đay này và người có thể mở được nó "

Fiona thở dài , " Tôi không có quan hệ gì với anh. Tôi chỉ là một phù thuỷ bình thường. Tôi nhìn thấy cái mề đay này trong  phòng tôi"

Tom rầu rĩ một chút và nhìn cô tìm hiểu, " Vậy làm sao mà cái mề đay lại ở trong phòng ngươi được? " Fiona nhún vai , " Tôi không biết. Tại sao điều đó lại quan trọng đến thế ? Có lẽ anh cho nó đi như một món quà hoặc đại loại vậy "

Tom hừ mũi , " Ta sẽ không bao giờ cho đi cái mề đay của ta "

Fiona nhìn anh ta với đôi mắt sắc bén , " Và tại sao không ? Có cái gì đặc biệt ở anh à ? "

Mặt Tom chợt khựng lại , " Không có gì. Ta chỉ biết là ta sẽ không bao giờ cho nó đi cả. Ta rất thích nó "

Fiona hừ mũi , " Thôi nào, anh tưởng tôi ngu tới thế à. Anh không chỉ đơn giản là cái mề đay. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh thoát ra từ nó "

Tom chú ý tới cậu một cách nghiêm túc , " Ngươi có thể ? "

Fiona không cảm xúc nhìn anh ta , " Đúng vậy, tôi luôn có thể cảm nhận được pháp thuật xung quanh mình "

" Hmmm , và ngươi là một xà khẩu và có thể mở được cái này. Kể cả khi ngươi chỉ là một phù thuỷ bình thường. Ngươi có biết rõ xuất thân của mình không vậy?" Tom nói và nhìn cậu hiếu kì

" Anh không cần biết.  Fiona lạnh lùng nói. Cô đã nghĩ về những gì Tom nói. Anh ta đã từng là tay sai cho Voldemort và có vẻ như biết về ông ta và anh ta có cái mề đay của Slytherin và có tên đệm là Marvolo ... và là một xà khẩu nữa .. , Fiona giật mình và quay sang nhìn Tom, " Anh là người nhà Gaunt ! " cô kêu lên , " Người nhà Gaunt dùng tên Marvolo để đặt tên riêng cho con trai và họ cũng là Xà khẩu và anh có mề đay của Slytherin. Anh là một Gaunt và có liên quan đến Voldemort ! " cô chiến thắng nói

Tom ngạc nhiên nhướng mày. Làm sao mà con nhóc này có thể đến gần với sự thật nhanh như thế ? Lúc đầu hắn cho là cin nhóc chỉ là một đứa trẻ may mắn tìm thấy cái mề đay của hắn ở đâu đó và có thể mở nó ngẫu nhiên. Nó khiến hắn hoài nghi rằng cái mề đay đã bị đem khỏi nơi an toàn. Nhưng con nhóc hóa ra là một Xà khẩu, đủ mạnh để có thể cảm nhận được sức mạnh hắc ám của cái mề đay . Đã rất rõ ràng rằng tên nhóc này có cái gì đó đặc biệt khi nó có thể mở cái này. Theo như con nhóc này thì họ không có mối quan hệ gì với nhau vậy thì làm sao mà nó có thể mở được cái này ? Và rồi con nhóc có thể nối những mảnh ghép lại với nhau và kết luận được rằng anh là người nhà Gaunt có liên quan đến Voldemort !

Hắn cần phải cẩn thận với lời nói của mình không thì con nhóc sẽ dễ dành phát hiện ra anh là một phần của Voldemort ! Fiona tiếp tục sự cường điệu của mình, " Nhưng tại sao anh lại gọi mình là Riddle ? Tại sao anh không giữ cái tên Gaunt ?"

Tom khó chịu với cậu và nạt , " Không phải việc của ngươi "

Fiona nghi ngờ nhìn hắn, " Và anh có một cái tên rất ư là muggle .... Anh là máu lai! " cô đột nhiên nhận ra nói . " Tôi chưa bao giờ nghĩ là Gaunt lại chịu qua lại với muggle! Vậy giả thuyết của tôi là đúng! Voldemort cũng là một Gaunt! Và ông ta cũng là một máu lai! Điều đó giải thích được nhiều điều ! " cô hào hứng nói

Tom bực tức với cô. Con nhóc quá thông minh. Hắn phải đánh lạc hướng nó . " Voldemort không phải là máu lai ! " hắn phẫn nộ nói , " Ta thừa nhận rằng ta là một Gaunt và là máu lai nhưng hắn là thuần huyết ! "

Fiona nghiêng đầu sang một bên, " Vậy hai người có mối quan hệ gì? "

Tom trấn tỉnh bản thân, " Là họ hành xa "

Fiona nghi ngờ nhìn hắn, " Vậy tên thật của ông ta là gì? "

Tom gầm lên , " Ta không cần phải nói cho người biết . Người đã tra khảo ta với quá nhiều câu hỏi ! "

Fiona nhăn mặt. Cô đã quá hào hứng mà quên mất về Tom. Cô muốn Tom thích mình, anh ta có thể kể cho cô thêm về Voldemort và cô cảm thấy cô có thể thành thật với anh ta. " Tôi xin lỗi " cô nhỏ giọng nói , " Tôi không muốn làm anh khó chịu. Nhưng tôi luôn rất thích Voldemort và chỉ muốn biết thêm về ông ta mà thôi. Nhưng tôi sẽ không hỏi những câu mà anh không thích trả lời "

Tom thận trọng thở dài. Hắn cần cô nhóc này bên phe mình, dù gì thì hắn cũng đang trong tay của cô nhóc này, và con nhóc này rất có tiềm năng. Và hắn cần kéo dài thời gian cho đến khi những phần kia của hắn có được cơ thể hoàn chỉnh. Hắn phải sống ở đâu đó nếu cái mề đay này còn tồn tại. Có lẽ hắn nên tìm hiểu một chút, " Này , ta không thích bàn về bối cảnh của Voldemort. Ta chỉ có thể nói với người rằng hắn là người nhà Gaunt, ngươi đã phát hiện ra nhiều thứ. Và hắn là một họ hàng xa. Và ta có một giao dịch cho ngươi, ngươi kể cho ta nghe mọi thứ diễn ra trong cuộc chiến và về Voldemort và ta sẽ kể cho người thêm những thứ về hắn "





Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top