Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

" Hừm, từ khi tôi, được cho là, Chúa tể bóng tối tiếp theo, họ chắc sẽ nghĩ cậu là kẻ đầu tiên đi theo. " Camellia lên tiếng bằng giọng điệu nghiêm trọng, rồi quay lại nhìn quyển sách.

Nott không nói gì nữa rồi chốc sau cậu ta bắt đầu cười lớn, điều này khiến một vài Slytherin bắt buộc phải chú ý. Cậu ta cố gắng điều khiển tâm trạng của mình nhưng rồi vẫn bật ra. " Thế thì sao? Liệu tôi tớ có nên bắt đầu gọi ngài là " My Lord " không nhỉ ? "

Khi Camellia quay lại nhìn cậu ta, khó có thể từ chối được sự tinh nghịch đùa giỡn trong mắt cả hai và thực sự Nott trở thành người đầu tiên được thấy nụ cười chân thật nhất đang hiện lên trên khuôn mặt của Camellia.

" Không cần, đừng làm phức tạp hóa lên. Khi còn ở Hogwart, gọi tôi là Merlens hay Fiona gì cũng được. Nhưng trừ khi ra ngoài, cậu có thể giới thiệu tôi như " kẻ ngoại lai của Slyyherin" cũng được, nó chẳng phải là một cái danh khá hay sao, cậu thấy chứ? " Dù vậy Nott vẫn cười quá đà thành ra không có khả năng nào để trả lời câu hỏi của cô.

Camellia mỉm cười lại và hoàn thành cho xong bữa ăn của mình, có lẽ để Nott ở bên cạnh cũng không tệ cho lắm.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hôm nay lại thay 'ca' rồi. Thế là hôm nay Jusia cô cũng được tham quan ngôi trường này rồi. (Hihi.....Còn diện mạo và tính cách như thế nào thì hãy xem truyện rồi biết.)

Jusia đi cùng Lowen và Stephen trên hành lang. Bọn họ nói chuyện vui vẻ về những chuyện linh tinh sảy ra ở Hogwart. Hầu hết là Lowen nói, Jusia nghe và Stephen, Stephen phía sau cân nhắc nên chen vào câu chuyện như thế nào khi Lowen dường như ghét cậu, Jusia lại như thân thiết với Lowen. Không phải vì cô lúc trước không thân thiết với bọn họ mà là 'Fiona này' luôn khác trước. Đây là một Jusia trầm tính, luôn mang trong mình một sức hút đen tối. Nếu phải miêu tả nó Stephen sẽ chọn cách mới nó như một đầm lầy tràn đầy bóng tối , lôi cuốn người ta tiến đến để rồi nhấn chìm họ từ từ trong bóng đêm. Họ sẽ vùng vẫy, bất lực nhưng không thể cưỡng lại được.

" Cậu thật đáng yêu Lowen à, mình chưa bao nghĩ về nó như vậy. " Đây là lời nói của Jusia sau khi nghe Lowen nói về một con thú cưng của bạn cùng phòng. Giọng nói của Jusia ngọt ngào như mật ong đầu mùa. Nó làm cho Lowen đỏ mặt.

" Fiona, cậu phải dừng việc tán tỉnh này ngay đi! " Lowen gần như phát điên. Từ hồi sáng hôm nay khi còn ở trong kí túc xá, 'Fiona' đã bắt đầu thả thính cô rồi. Thái độ của 'Fiona' với cô thay đổi hẳn. 'Fiona' nói chuyện với cô nhiều hơn đó là điều Lowen rất thích nhưng khi những lời tán tỉnh xảy ra chuyện đó không thích chút nào! Lowen không thích nó. Cô không thích giọng nói ngọt ngào tán tỉnh của 'Fiona' chút nào. Cô chỉ muốn làm bạn bình thường thôi, việc đưa cô lên giường lại là chuyện khác.

' Oh Merlin! Giờ cô lại nghĩ đến chuyện đưa 'Fiona' lên giường cơ đấy! Không ổn chút nào! "

" Lowen! Mình không tán tỉnh chút nào! Là do lỗi của cậu khi quá dễ thương thôi. " Jusia nhìn Lowen, nghiêng đầu, nở một nụ cười vô tội, ngây thơ. Nó làm Lowen đỏ mặt một lần nữa! Stephen chịu hết nổi cảnh này chen lên giữa họ.

"Các cậu có nhớ chúng ta còn một lớp độc dược không vậy? Giáo sư Snape sẽ không hài lòng khi chúng ta đến muộn đâu " Jusia và Lowen bị Stephen cầm tay kéo lên phía trước chạy thẳng đến phòng học mà không cần hỏi đường như sợ bị muộn giờ. 

Lớp độc được được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên là đài nhiều, làm bọn học trò rơn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường. Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh, và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

"À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta". Giọng ông dịu dàng. Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy.Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om.

Thầy Snape bắt đầu "Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. "Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bạn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lăng như tờ. "Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tắm nhé nhẹ, tỏa làng hương thoang thoảng cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy. Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lăng hơn. "

Harry và Ron bên Grinffindor nhìn nhau nhướn mày. Cô bé Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bỏ. Thỉnh linh thầy Snape nạt 

"Potter.  Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

'Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì?' Harry đưa mắt hỏi Ron, nhưng Ron cũng thận ra y như nó. Hermione giơ cao tay lên. Harry đành đáp"Thưa thầy con không biết."

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!" Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be - zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?" Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu đều nhổm dậy đễ giơ cao hơn. Thế mà Harry không có một chút xúi khái niệm nào về cái gọi là be - zoat. Nó thử nhìn sang bọn Malfoy, Crabbe và Goyle. Chúng nín cười đến run cả người.

"Thưa thấy con không biết."

" Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao? " Cậu bé Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Nó đã đọc tất cả các sách giáo khoa hồi còn ở nhà Dudley, nhưng chẳng lẽ thấy Snape đòi hỏi nó phải nhớ tất cả chi tiết trong cuốn một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật? Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione. 

"Vậy thì...Merlens, hãy trả lời những câu hỏi vừa nãy" Snape lại chuyển đối tượng sang cô.

<Chết rồi, em không giỏi độc dược, các chị ơi, giúp em vớiii>cô sửng lại khi bị gọi tên,vẻ ngoài bình tĩnh còn bên trong thì.......

<Được rồi để chị cho>một giọng nói trong đầu vang lên, Jusia không khỏi vui mừng cũng có chút buồn vì hôm nay là ngày đầu tiên được ra 'chơi 'ở đây mà lại phải vô sớm rồi.

"Giáo sư... Có thể nhắc lại câu hỏi được không?"

"Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?" giáo sư nói với chất giọng có phần không kiên nhẫn.

" Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống " cô bình tĩnh trả lời

"Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be - zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

"Be-zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử dê, có thể giải hầu hết các chất độc."

"Cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào ? "

" Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử. " Snape nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, khắt khe. " Ngồi xuống Merlens! Nhà Slytherin cộng thêm 20 điểm vì câu trả lời đúng của trò Merlens"

Rồi quay sang nhà Grinffindor" nhà Grinffindor mất năm điểm vì sự hỗn xược của mi đó Potter"

"Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi " Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trổi lên. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Cô thì làm chung với Lowen, Lowen và Stephen hai cô cậu bé đã trở về sau khi làm xong 'công việc '.  Stephen thì làm chung với The.

Còn Snape đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chế, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì  lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải để giày ai lá khoét thành một lỗ. Cô thì tự tạo ra một bùa chú bảo vệ cấp cao. Việc này thì không ai để ý tới cả vì bọn cô ngồi ở chỗ khuất. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân.

Thầy Snape quát " Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì? " Ông vun cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape quát Seamus " Đem nó xuống trạm xá . "

Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville. " Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm năm điểm cho nhà Gryffindor. "

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh.

Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kinh phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước là sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cắm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỉ sử với Uric ghớm ghiếc.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sự bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hôm nay đã là bữa tối thứ sáu và tuần học đầu tiên đã kết thúc. Fiona đang nằm ngã lưng trên giường mình và chỉ vừa mở cái mề đay và đặt trên ngực mình, sau khi thực hiện một thần chú vô thanh trên màn che của mình. Cô đã không trò chuyện với Tom kể từ hôm thứ hai và cảm thấy một chút tội lỗi vì việc ấy

" Chào Tom ", cô nói

" Chà, chà. Nhìn xem ai đã quyết định ban cho tôi ân sủng được gặp mặt đây " Tom lạnh nhạt nói Fiona nói, " Tôi xin lỗi. Tuần này là một tuần cực kì bận rộn và tôi đã phải học thâu đêm. Tôi hứa sẽ không để quá lâu "

Tom tiếp tục im lặng nhìn cô với biểu cảm cứng rắn Fiona thở dài, " À thì, tôi chỉ muốn kể cho anh nghe về  một số chuyện nhưng chúng ta có thể trò chuyện vào lúc khác vậy, khi mà anh chịu nói chuyện " cậu nói và vươn tay định đóng cái mề đay cái mề đay

" Đợi đã! " Tom lườm cô nói. " Được rồi, kể cho ta nghe đi! "

Fiona giấu nụ cười, " À thì, anh có biết Karkaroff không"

" Ai là Karkaroff ? "

" À, ông là hiệu trưởng, trường Durmstrang, anh không biết ông ấy? Hmm, có thể ông ấy nhỏ tuổi hơn ông ... "Fiona đáp

" Tại sao ta lại phải biết hắn? Ngươi định nói hắn là Tử thần thực tử? " Tom nói Fiona gật đầu, " Đúng thật. Anh sinh vào thời gian nào? " Fiona tò mò hỏi. Cô vẫn chưa dừng suy nghĩ về điều này và đó là một câu hỏi thú vị vì nó sẽ cho câu về thông tin tuổi của Voldemort và Tom có lẽ biết người đó là ai hiện nay

" Sinh năm 1927 " Tom kiêu ngạo hất cằm nói Fiona nghẹn lời, " Anh là người cổ đại " Tom cằn nhằn cô, " Đối với phù thủy thì không là gì "

Fiona kinh ngạc nói, " Hết năm 1991 anh đã 64 tuổi rồi! "

" Ta biết rồi, " Tom kiên nhẫn nói " Vậy có nghĩ là anh 17 tuổi vào năm 1944, vậy anh đã trải qua cuộc chiến đầu của ngài Grindelwald. Anh có từng gặp ông ấy chưa? " Fiona hứng thú hỏi

" Có lẽ đã từng " Tom cười đều nói " Vậy ông ấy như thế nào? Ông ấy đã nói gì? Liệu ông ấy có quyền năng như mọi người thường nói? Là bất bại trong mọi trận đấu tay đôi? " Fiona nhấn khởi nói. Tom là một " hố " thông tin! Vì đã sống trong một thời kì thú vị!

Tom lại cười đểu, " Vậy người đều có hứng thú với tất cả Chúa tể hắc ám? " Fiona hừ mũi, " Ừ thì, nếu đúng là vậy ? Tôi có thể không thích phương pháp của họ nhưng họ rất quyền lực và một vài ý tưởng của họ lại khá ổn đối với tôi "

Tom rầu rĩ nhìn cô, " Có gì sai với phương pháp của họ? " Fiona há hốc miệng nhìn anh ta, " Thôi nào, tiêu diệt hết muggle? Điều đó thật điên rồi ! "

Tom bực bội nói, " Đừng nói ngươi là một kẻ thích muggle nhé nhóc! "

Fiona cười, " Còn lâu, nhưng tôi không mù quáng tới nỗi bắt đầu cuộc chiến với họ! Bên cạnh đó thì, họ không đáng bị giết "

Tom cãi lại, " Chúng là thứ dơ bẩn nhất trên thế giới, đương nhiên chúng đáng chết. Phù thủy không nên lẫn trốn khỏi muggle chúng ta nên thống trị thế giới! "

" Tôi đồng ý rằng chúng ta không nên lẫn trốn và chúng ta nên thống trị thế giới, nhưng tôi không tin rằng nên giết muggle theo kiểu ấy. Họ có lẽ không có phép thuật nhưng họ có vũ khí! Anh sống qua cuộc chiến tranh của muggle, chắc chắn anh thấy rằng họ được trang bị để chống lại điều đó, và họ áp đảo chúng ta về số lượng. Họ sẽ dễ dàng giết hết chúng ta! "

" Hmm, có lẽ vậy, nhưng không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn bỏ cuộc. Chúng ta nên tạo ra một quân đội đủ mạnh để đánh bại chúng và nâng cao các câu thần chú nguyền rủa để giết hàng loạt, " Tom bình tĩnh đáp Fiona cảnh giác nhìn hắn, " Nhưng chúng ta không nên giết họ! Họ cũng là con người như chúng ta! "

Tom chế nhạo cô, " Chúng là giống loài vô dụng nên cuối đầu trước chúng ta. Chúng đe dọa nền văn hóa của chúng ta, hòa lẫn dòng máu của ta với dóng máu bùn của chúng và chúng vô dụng với ta. Tại sao chúng ta nên tha cho chúng? " Fiona rầu rĩ ngẩng đầu nhìn hắn, " Đừng nói với tôi là Voldemort đồng suy nghĩ với anh nha "

" Đương nhiên là có, đó là một trong những mục tiêu của hắn " Tom nói

" Tôi tưởng ông ta lí trí hơn tôi tưởng rằng ông ta chỉ tra tấn những muggle đã làm gì đối với phù thủy, chứ không phải tiêu khiển! Không lẽ ông ta giết Muggleborn cũng vì lí do ấy? " Fiona phẫn nộ hỏi Tom lạnh nhạt nói,  "Ngươi không cần quan tâm, hắn là những gì tốt nhất " Fiona ngồi lên và giữ cái mề đay gần sát khuôn mặt, 

"Nhưng ông ta không làm thế! Anh không thấy hay sao nhưng phù thủy đối đầu với ông ta bởi vì phương pháp tàn nhẫn của ổng và vì giết Muggleborn. Ông ta chỉ gieo tiếng xấu cho phù thủy hắc ám mà thôi! Những Muggleborn không đáng bị giết " Khi cô thấy Tom chuẩn bị phản đối những gì cô nói, " Ông đồng ý rằng họ làm mục rữa nền văn hóa của chúng ta và dòng máu của họ không nên hòa chung với dòng máu của các gia tộc hắc ám vì chúng ta sẽ mất dần sức mạnh trong một thời gian dài, và rằng họ là mối nguy hiểm cho việc an ninh của chúng ta, nhưng những phương pháp cũng sẽ được tìm ra! Họ được sinh ra với pháp thuật và được chọn để giữ chúng nên được phép luyện tập chúng. Họ có thể hòa chung với phù thủy trắng và giúp cho cộng đồng pháp thuật phát triển. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể điều khiển muggle nếu như có quá ít người như thế. Nếu chúng ta đồng ý cho các Muggleborn gia nhập, dân số chúng ta sẽ tăng lên và vào một thời điểm khi chúng ta đủ số lượng chúng ta sẽ làm được. Tôi nghĩ rằng Voldemort đang cố tìm ra một phương pháp phù hợp cho việc đó và chỉ giết nhưng ai cần bị giết! " Tom bình tĩnh quan sát cô,  "Hắn cũng định sẽ giải quyết vấn đề về Muggleborn khi hắn lên nắm quyền. Nhưng hắn sẽ không cho chúng quyền như các quý tộc thuần huyết. Và hắn chắc chắn sẽ không tha cho muggle " Fiona thở dài, " Nhưng nếu ông ta không cho họ quyền như nhau thì sẽ luôn có người đối đầu với ông ta, luôn có nguy cơ bị phản công từ phía phù thủy trắng. Điều tốt nhất đó chính là chấp nhận Muggleborn và tách biệt thế giới của chúng ta ra khỏi thế giới muggle cho đến khi chúng ta đủ mạnh để tự bảo vệ mình khỏi họ. Bên cạnh đó, anh không thể nào tin là mọi phù thủy có ít quyền hơn quý tộc thuần huyết được! Chính anh cũng là một máu trong còn gì! " Tom cau mày với cô, " Ta có thể là một máu lai nhưng trong một vài trường hợp thì sức mạnh quan trọng hơn. Nếu máu lại có đủ sức mạnh để có giá trị hắn sẽ có quyền y như quý tộc thuần huyết. Bên cạnh đó ta đến từ gia tộc Gaunt, dòng máu của ta rất mạnh và cổ đại, trong vài trường hợp ngoại lệ được phép hòa chung với nhưng người khác và tinh khiết hóa chúng và làm cho ma thuật mạnh hơn "

" Tôi đồng ý với việc tinh khiết hóa dòng máu của các gia tộc hắc ám. Nếu như anh muốn thống trị thế giới anh phải công nhận và trao cho phù thủy trắng vài thứ để họ thoải mái với điều đó. Nếu anh từ chối quyền lợi của muggle, phù thủy trắng sẽ không để yên. Anh sẽ không bao giờ có hòa bình nếu như anh phân biệt đối xử và chúng ta cần là một xã hội ổn định nơi mà mọi người đều được chấp nhận và không có lí do để đứng lên đấu tranh. Vấn đề này cũng y như vậy đối với muggle. Anh sẽ không thể nào tiêu diệt hết muggle và các phù thủy trắng và trung lập sẽ chung ta đối đầu với anh để ngăn chặn điều đó. Chúng ta nên tách biệt cộng đồng của chúng ta khỏi muggle cho tới khi đúng thời điểm và họ sẽ phải chia sẻ thế giới với chúng ta " Fiona kiên quyết nói Tom khịt mũi, " Ngươi nói năng như một đứa trẻ. Người có lẽ có ý kiến riêng về vấn đề Muggleborn nhưng lũ muggle kia nên bị tiêu diệt. Phù thủy sẽ không bao giờ chung sống hòa bình với chúng được. Lũ muggle kia không chấp nhận nhưng người khác biệt đối với họ và chúng sẽ cố giết hết chúng ta khi chúng phát hiện chúng ta. Chúng là rủi ro quá lớn "

" Đó là lí do tại sao tôi tin rằng chúng ta nên cẩn trọng và chỉ khi chúng ta lớn mạnh đủ để bảo vệ bản thân. Nhưng họ nên được để yên trong thời gian đó. Anh không thể đi và giết muggle ngay được và khi thời điểm đến việc nắm quyền nên ít đổ máu nhất có thể. Họ nên dần dần chấp nhận sự tồn tại của chúng ta và khiến họ hiểu rằng chúng ta có ít cho nhau. Trước đây vào thời của Merlin chúng ta sống hòa bình với họ và được tôn trọng bởi họ. Chúng ta nên phấn đấu để có lại điều đó " Fiona nói Tom cười ác liệt, " Đúng và chúng suýt nữa đã khiến chúng ta tuyệt chủng. Muggle là loài không đáng tin. Chúng hay thay đổi, dễ phản bội, và ác liệt khi chúng thấy ai mạnh hơn chúng. Chúng sẽ cảm thấy đe dọa bởi chúng ta kể cả nếu như chúng ta dùng phương pháp ngoại giao này thì chúng cũng sẽ lợi dụng chúng ta hoặc sẽ không chần chừ giết chúng ta "

"Tôi nghĩ rằng anh đúng về điều đó, nhưng nó vẫn sẽ có cách nào đó. Vẫn sẽ có cách quay trở lại thời điểm đó, khi mà phù thủy và muggle sống an toàn cùng nhau "

Tom thô bạo vẫy tay, " Giấc mơ của người không thể thành hiện thực. Người nên lo cho an toàn của chúng ta hơn là cố gắng hội nhập với chúng, bên cạnh ấy thì máu và văn hóa của chúng không nên hòa chung với của chúng ta "

" Tôi biết điều đó và các gia tộc hắc ám sẽ không cho phép điều đó. Tôi chỉ muốn thể giới hòa bình chấp nhần từ hai phía nhưng vẫn giữ được sự thuần khiết của dòng máu hắc ám. Hãy để cho phù thủy trắng lai với họ và mất đi sức mạnh, "Fiona khúc khích nói Tom nhếch mép nói, " Đó chắc chắn là quyền của những tên khốn đó " Fiona thở dài. Cô phải suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này. Cô hiểu việc băn khoăn của Tom về muggle nhưng nó phải có cách nào đó. Cô không muốn giết muggle, cô thật sự chẳng thích họ nhưng họ không đáng để bị giết chết, và việc đó sẽ gây ra thêm rắc rối hơn là giải quyết chúng.

" Dù gì thì kể cho tôi nghe về những Tử thần thực tử mà anh biết đi, có lẽ vẫn còn vài người còn sống " cô thay đổi chủ đề nói " Đương nhiên là chúng còn sống, ta chưa già đến cái mức đó! "

Tom phẫn nộ nói, " Ví dụ là ta biết Walburga Black, Cygnus Black và Druella Rosier "











Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top