Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22


" Là họ hàng xa xa của tôi! ( Sau này bạn sẽ biết tại sao cô lại là họ hàng xa xa của Black thôi) Họ là Tử thần thực tử? " Fiona hào hứng hỏi

" Không phải là Walburga hay Druella, chúng là người hỗ trợ, nhưng Cygnus mới là Tử thần thực tử. À còn có Abraxas Malfoy, người mà vừa có con, và Elgus Rosier, Leopold Lestrange, Perseus Prince và những người khác. Liệu chúng còn sống ? " Tom hỏi

Fiona ngẩng đầu" Tôi không biết gì về Prince ( Nhưng 'những người khác' thì chưa chắc nha), nhưng Abraxas Malfoy đã mất, và những người lớn khác của nhà Black, nhà Rosier và nhà Lactranma. Hầu như con cái của họ đều còn sống và trở thành Tử thần thực tử, liệu anh có biết hết họ? "

" Chỉ biết khi chúng còn là trẻ con, ta chỉ sống cho tới năm 1956. Nói cho ta nghe về chúng, chúng có trung thành với Chúa tể hắc ám không? " Tom hỏi

" Đương nhiên là có. Chà, để xe. Abraxas Malfoy và Lucius Malfoy người mà đã trở thành Tử thần thực tử thân cận trong cuộc chiến thứ nhất. Elgus Rosier có con là Evan và Romulus Rosier. Tôi nghĩ Evan Rosier là cánh tay phải của Voldemort, nhưng ông ấy bị giết bởi Thần sáng. Em trai của ông ta còn sống nhưng ông ấy không phải là Tử thần thực tử trong chiến trang, chỉ là người hỗ trợ. Leopold Lestrange có con tên Rodolphus và Rabastan Lestrange, đều là Tử thần thực tử nhưng đã bị bắt giữ và giam trong ngực Azkaban. Cygnus Black có Bellatrix, Narcissa và Andromeda. Bellatrix trở thành Tử thần thực tử thân cận và cô ta rất được Chúa tể hắc ám yêu thích, cô ấy cười ngài Rodolphus Lestrange nhưng hiện tại cô ấy vẫn đang trong ngục Azkaban. Narcissa cười ngài Lucius Malfoy và là người hỗ trợ. Và Andromeda cưới một muggle và hỗ trỡ bên phù thủy trắng, " Fiona nói,

Tom tặc lưỡi khinh thường, " Tôi không biết nhiều về gia tộc Prince và tôi không biết ai thuộc nhà Prince bằng tuổi tôi. Và Walburga có Sirius, và Regulus. Regulus trở thành Tử thần thực tử khi còn rất trẻ nhưng cũng bị chết trẻ "

" Và Sirius là một Tử thần thực tử? " Tom hỏi Fiona ngưng lại, " Hmm, không phải. Nhưng giờ thì ông ấy đang là người hỗ trợ " cô cố nói theo cách thuyết phục nhất Tom quăng cho cô cái nhìn nghi ngờ, " Ngươi nói có vẻ không chắc lắm "

" Đúng thật mà! Chỉ là ông từng bên phe phù thủy trắng trước khi ông phát hiện ra việc thao túng của họ và giờ thì về sang phe hắc ám "Fiona đáp "Một Black bên phe phù thủy trắng!

"Tại sao hắn ta lại làm vậy? " Tom kinh hoàng hỏi Fiona bồn chồn, " Thật ra thì ông được phân vào nhà Gryffindor, " khi mà Tom tặc lưỡi, " và ông có bạn bè mà ủng hộ phe bên kia và ông cũng ủng hộ họ. Nhưng khi ông bị giam vào ngực Azkaban và trong lúc bị giam giữ thì ông nhận ra sai lầm của mình. Khi ông thoát ra thì ông tìm tôi và giờ thì ủng hộ phe hắc ám " Fiona đáp Tom quan sát cô cẩn thận,

" Tại sao hắn lại bị giam vào ngục Azkaban, và ý ngươi là sao khi ngươi nói là đi tìm ngươi. Ngươi sống ở đâu ? "

" Ông là bạn của nhà Potter và mọi người tin rằng ông phản bội họ và giết một trong những người bạn của họ và một vài muggle " Fiona nói

" Và hắn không có làm? " Tom nghi ngờ hỏi Fiona hoang mang. Cô có nên nói sự thật hay không, dù gì thì cũng không có mấy ai biết rằng Sirius Black là vô tội. Nhưng nếu Tom thật sự biết Voldemort anh ta sẽ biết rằng Sirius là vô tội, dù gì thì cái mề đay này cũng không thể nói cho ai nghe, " Ông không có. Ông ấy đã bị buộc tội sai và Dumbledore không hề đấu tranh để có một phiên tòa xét xử. Đó là một phần lí do vì sao giờ ông ủng hộ phe hắc ám " Tom gật đầu và càu nhàu,

" Dumbledore luôn lợi dụng mọi người để có cái ông ta muốn và sẽ vứt họ đi nếu họ có quá nhiều rắc rối "

Fiona sắc bén nhìn anh ta, " Ông ta đã làm gì anh? " Tom nạt, " Không có gì." "Giờ nói cho ta nghe ngươi đã ở đâu trước khi cha ngươi ra khỏi ngục Azkaban "

" Thật ra đúng hơn là ông ấy không có ra khỏi. Ông ấy được phản án tử hình. Ông đã trốn ra "Fiona cười gượng nói Tom nhưởng mày, " Khá ấn tượng đấy

" Dù gì thì, cha mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ và. Cho nên tôi được đưa vào trại trẻ mồ côi ở muggle " Fiona bình tĩnh nói Tom ngạc nhiên nhìn và nhẹ nhàng nói, " Ngươi sống ở trại trẻ mồ côi của muggle ? " Fiona ngạc nhiên nhìn chăm chăm hắn ta. Cô đoán rằng sẽ có một sự bùng nổ đầy phẫn nộ và khinh bỉ đến từ Tom, chứ không phải câu nói nhẹ nhàng này.

" Đúng vậy " cô trả lời Tom trong một lúc nhìn khá buồn nhưng ngay tức thì khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn, " Và người vẫn cố bảo vệ tụi muggle đó? Có chuyện gì đã xảy ra, có phải ngươi đã được mấy tên muggle già đó chiều chuộng? Có phải chúng đã khiến người tin rằng chúng thật sự quan tâm đến ngươi? " Hắn nhạo báng nói Fiona giận dữ cắt ngang lời hắn nói,

" Tôi không được chiều chuộng! Tôi đã bị đánh đập, xa lánh, nguyền rủa đủ thứ và họ.... " Fiona trở nên hoang mang và rùng mình Tom nhìn cô mạnh liệt và lại nhẹ nhàng nói,

" Chúng đã làm gì ngươi? " Fiona nhìn hắn. Tom có thể dễ dàng khiến Fiona nói về bí mật của mình khi hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng lo lắng này. Nhưng cô sẽ không rơi vào cái bẫy này. Tom có vẻ như làm thế khi thuận lợi cho hắn, khi mà hắn muốn biết thêm. Điều đó là cho cô tức giận rằng Tom có thể dễ dàng giả bộ như quan tâm, cho dù hắn không có như vậy. Fiona biết rằng cô có khuyết điểm khi người khác giả bộ quan tâm cô, vì cô cần điều đó, cô muốn cảm thấy được yêu thương và trân trọng và nó sẽ trở thành thảm họa nếu cô thật sự tin nó.

Cô đáp lại trong giận dữ, " Không có gì ! Không có gì xảy ra! Tôi ghét họ, và tôi mừng rằng tôi đã trốn thoát! " Tom im lặng nhìn cô, " Và người vẫn nghĩ rằng chúng không đáng chết, kể cả sau khi chúng đỗi xử với người như thế, ngươi sẽ bảo vệ chúng? Bộ ngươi không tính trả thù à? " Fiona do dự,

" Tôi ... tôi không biết nữa. Tôi đã từng nghĩ về điều đó. Ôi trời, đôi lúc tôi ước rằng tôi có thể làm gì họ để trả thù, để phản kháng và cho họ thấy rằng tôi không phải là đứa quái dị. Rằng tôi mạnh mẽ theo cách mà họ sẽ không bao giờ được như vậy và có thể làm cho họ cảm thấy nhỏ bé và tầm thường như tôi đã từng. Nhưng không phải tất cả muggle đều vậy, chắc vẫn phải có một vài muggle chấp nhận chúng ta, sẽ đối xử với chúng ta công bằng. Và những người đó không đáng bị giết "

Tom chế giễu, " Không có những người như thế. Ngay khoảng khắc chúng biết về sức mạnh của chúng ta chúng sẽ phân biệt đối xử và sẽ đánh bại những thứ bất bình thường đối với chúng "

Fiona thì thầm, " Vậy đó là những gì đã xảy ra với anh? Đó là lí do vì sao anh ghét họ và muốn giết họ? "

Tom căng thẳng và ánh mắt trở nên lạnh băng, " Có thể, không có ít lợi gì khi nhớ về quá khứ " Fiona quay sang tức giận với hắn ta, " Nhưng tôi đã nói với anh! Tôi đã nói với anh về tuổi thơ của tôi và anh không muốn chia sẻ của anh cho tôi. Nếu anh muốn tôi thành thật thì ãnh cũng nên như thế. Tôi sẽ không là người nói ra hết mọi thứ! "

Tom cười đểu với cô, " À ngươi không có nói cho ta, đúng không? Ngươi không nói về phần đau khổ nhất. Khi ngươi nói ra sự thật, những sự thật không thể rút gọn được, ta sẽ kể cho người nghe về tuổi thơ của ta. Ta sẽ kể vì sao ta lại ghét chúng từ nhỏ và tại sao ta nói rằng phương án duy nhất là giết chúng cho đến khi chúng phục tùng phù thủy chúng ta "

Fiona thở dài. Tom nói đúng, cô không có công bằng. Với việc muốn Tom nói ra mà không có gì đáp lại. " Được thôi, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ nói cho anh nghe. Tôi cũng không thích nói về quá khứ của mình "

Tom gật đầu thấu hiểu và đổi chủ đề, " Vậy ngươi nói cho ta về Igor Karkaroff? Hắn là hiệu trưởng của trường Dumstrang? "

Fiona cười, cảm tạ rằng đã bỏ chủ đề kia sang một bên, " À ông ta từng là một Tử thần thực tử .... Hmm " Cô không chắc như vậy có tiện nghi cho Tom khi biết về sự phản bội không tự nguyện của Karkaroff, dù gì thì Tom cũng khá thân cận với Voldemort và cậu nghĩ rằng anh ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho Karkaroff " Đúng vậy?

"Tiếp tục đi chứ " Tom nở nụ cười khuyến khích nói Fiona hơi bực. Tom lại tiếp tục như thế, trở nên tốt bụng và tử tế. Người thanh niên ấy là người rất giỏi mê hoặc người khác.

" Được thôi, tôi sẽ nói cho anh nghe sự thật. Dù gì thì chúng ta đang cố gắng thành thật với nhau mà, đúng không? " Tom gật đầu và Fiona tiếp tục,
" Karkaroff vào năm trước bị thần sáng bắt giữ trước khi Voldemort biến mất và ông ta đã phản bội rất nhiều Tử thần thực tử mà hiện đang bị giam trong ngục Azkaban để tránh việc bị giam vào đó "

" Cái gì ?! " Tom giận dữ rống lên, " Cái tên khốn phản bội này, ta sẽ khiến hắn hối hận vì đã được sinh ra! " Fiona khá sốc. Có phải do cô tưởng tượng hay là do sức mạnh của cái mề đay phát ra khi anh ta giận dữ? Đây là cái mề đay gì vậy? Rất hiếm thấy. Một cái mề đay mà kết nối với sức mạnh và cảm xúc của ảnh chân dung bên trong? Sao có thể như vậy nếu bức chân dung không có cảm xúc? Mọi thứ thật khó hiểu

" Bình tĩnh nào, có lời giải thích cho mọi chuyện, " Fiona xoa dịu nói, " Tôi không tin rằng ông ta tự nguyện làm vậy. Anh phải biết rằng khi ông ta được thả và trở thành hiệu trưởng trường Durmstrang ông đã giúp rất nhiều Tử thần thực tử trốn thoát bằng cách cung cấp cho họ và gia đình họ sự bảo vệ bên trong Durmstrang. Liệu đó có phải là hành động của một người đã phản bội họ? " Tom đã bình tĩnh lại nhưng cũng có vẻ sẽ không dễ dàng tha thứ, Fiona tiếp tục nói,
" Những người mà được ông ấy giúp đã hỗ trợ ông và nói ông đã bị tra tấn và đánh đập trước phiên tòa. Bạn tôi Calypso, con gái của Romulus Rosier, nói rằng cậu ấy nghe cha mình nói với một số phù thủy rằng họ từ từ cho ông ấy ăn đồ ăn được tẩm chân dược. Rosier tin tưởng ông ấy và tôi cũng quyết định như vậy. Ông ấy là một hiệu trưởng tốt nhất mà tôi từng được biết và đã giúp nhiều người "

Tom gật đầu, có vẻ chưa được thuyết phục lắm và nói, " Để xem " Fiona trả lời, " Ông không đáng để bị trừng phạt và tôi hi vọng răng khi mà Voldemort trở lại ông ta sẽ cho thầy ấy một cơ hội và sẽ không giết thầy ấy trước khi nghe giải thích. Karkaroff chắc hẳn khá lo lắng về sự an toàn của mình và thầy ấy đã chịu đựng đủ " cô sắc bén nói Tom nhướng mày, " Ngươi quá đa cảm. Một người lãnh đạo không thể hành xử như thế với tay sai của mình. Ngươi phải lãnh đạo với nắm đấm thép không thì chúng sẽ không tôn trọng và nghe lời người "

" Có lẽ là vậy, nhưng một người lãnh đạo sẽ được kính yêu và những người tự nguyện đi theo nếu anh ta cho thấy những phán xét đúng và chỉ trừng phạt những ai thật sự cần bị trừng phạt. Một người lãnh đạo tốt khong nên lãnh đạo trên sự sợ hãi " Fiona thuyết phục đáp trả Tom cười khinh bỉ, " Người lãnh đạo không cần được kính yêu " hắn gạt bay những từ đó. " Những người đó cần tuân theo mệnh lệnh mà không cần thắc mắc. Trong chiến tranh ngươi không thể để tay sai nghi ngờ ngươi, sẽ làm người đánh mất thời khắc quan trọng, và kế hoạch sẽ tan tành "

" Tôi đồng ý với điều đó, nhưng những tay sai mù quáng tràn ngập sự sợ hãi cũng không tốt cho lắm. Nên có sự cân bằng. Họ nên vâng lời một cách hàm súc nhất nhưng họ cũng nên được cảm thấy bảo vệ, cảm nhận rằng người lãnh đạo của họ quan tâm họ và sẽ không hi sinh họ một cách vô lí và rằng trừng phạt của họ là có lí " Fiona trả lời Tom bực bội nói, " Ngươi còn quá trẻ để hiểu những thứ đó "

" Tôi không có. Tôi đã đọc kĩ càng về chiến tranh, chiến lược và làm sao để động viên chiến sĩ của mình. Hãy suy nghĩ về người thủ lĩnh mà anh muốn đi theo. Kiểu người nào có thể để cho anh cống hiến sự trung thành tận tụy của mình? Tôi rất ghét khi biết rằng người mà tôi luôn đi theo và rất ngưỡng mộ chỉ lợi dụng tôi mà không nghĩ đến lợi ích dành cho tôi. Rằng hắn ta tàn nhẫn mà không có lí do và tra tấn mà không cần suy nghĩ. Một người thủ lĩnh nên đắn đo về hành động của mình và hậu quả cho đội quân của hắn phải chịu khi hành động. Hắn phải biết động viên chiến sĩ của mình. Những chiến sĩ thật sự tin tưởng vào niềm tin và vị thủ lĩnh của mình có thể đào núi lấp bể. Một đội quân được động viên có được vị thủ lĩnh đáng ngưỡng mộ, là bất bại " Fiona nói, " Tôi không có nói là hắn ta nên trở nên quá nhiệt tình, hắn vẫn phải nghiêm khắc và ra lệnh nhưng hắn vẫn phải có những phán xét đúng đắn và làm cho những tín đồ đó cảm thấy họ đã đặt cược đúng chỗ " Tom có vẻ như suy nghĩ, " Có lẽ ngươi có chính kiến, nhưng dựa vào từng loại chiến tranh. Sự nghiêm khắc vẫn được dùng trong thời khắc nguy hiểm "

Fiona vẫy tay, " Không có lí do gì để lạm dụng tín đồ của mình, cho dù anh có nói gì " Tom không trả lời Fiona quyết định sẽ hỏi về thứ đã có trong đầu cậu từ lâu. Cô nghiêng đầu sang bên và nói, " Anh chưa bao giờ nói cho tôi nghe về nghề nghiệp của anh. Anh làm việc gì sau khi tốt nghiệp? "

" Ta làm việc gì á? " Anh ta cười đều nói. " Ta trở nên quyền lực " Fiona khó chịu, " Nhưng tôi không có đọc gì về anh. Liệu anh có nổi tiếng? " Nụ cười đều của Tom càng đậm hơn, " Không có trong phạm vi tìm hiểu của ngươi. "

Nhìn thấy biểu cảm tò mò của Fiona anh ta tiếp tục. " Ta đã bất mãn với những gì được trong trường. Ta học rất giỏi môn nghệ thuật hắc ám và đã tự học chúng một thời gian. Khi tốt nghiệp ta dành nhiều năm đi du ngoạn và học thêm về pháp thuật. Ta đến Rumania, Ai Cập, Albania, Nga .... những đất nước có cội nguồn phù thủy cổ xưa nhưng vẫn luyện tập pháp thuật hắc ám. Ta học hết về chúng và ta phấn đấu để trở nên quyền lực. Và ta đã thành công . "

Fiona đang mường tượng ra những nơi mà anh ta đã đến, nhưng kiến thức mà anh ta đã lĩnh ngộ. " Thật là tuyệt vời. Tôi rất muốn được như thế. Được du ngoạn và tự học những thứ đã biến mất, với cả những kiến thức bị cấm đoán. Hẳn là anh rất mạnh " Tom nhếch mép gật đầu " Vậy anh đi theo Voldemort từ bao giờ? Anh có biết ông ta trước đó? "

" Ta không biết gì về hắn, chỉ biết hắn là một người họ hàng xa và không biết gì thêm. Nhưng khi trở về sau chuyến du ngoạn ta đã nghe về hắn và đi theo tín ngưỡng của hắn " Tom vắn tắt nói

Fiona hào hứng hỏi, " À, vậy thì, còn gì khác? Có chuyện gì đã xảy ra ? "

" Nhớ tới bức chân dung của ta được làm vào những năm 50. Ta chỉ có kí ức tới thời điểm đó thôi. Voldemort đã có tín đồ nhưng hắn không làm gì cho tới tận sau này. Ta tin rằng hắn dùng những năm đó để học về nghệ thuật hắc ám. Hắn tầm tuổi của ta. Ta nhớ rằng kế hoạch của hắn là từ từ chậm rãi xây dựng lực lượng rồi sẽ thống trị toàn bộ thế giới pháp thuật và giải phóng cho các gia tộc hắc ám. Nhưng ta không biết thêm gì nữa. Ngươi biết rõ hơn ta chuyện gì đã xảy ra sau này. " Tom kiên nhẫn nói

Fiona thất vọng nói, " À, tôi quên mất. Thật ra thì tôi cũng không biết gì nhiều. Chỉ biết ông ta xuất hiện vào khoảng năm 1970 và tạo nên nhóm Tử thần thực tử. Trước đó thì không ai biết gì về họ. Mọi người bắt đầu biến mất và thế giới pháp thuật bắt đầu sợ hãi và tin vào lời đồn về Chúa tể hắc ám mới. Vào giữa những năm 70 ông ta liên minh với Người khổng lồ và chiến tranh thật sự diễn ra. Ông ta có một đội quân hùng mạnh nhưng vẫn bị áp đảo về số lượng so với phù thủy trắng Dumbledore thành lập hội Phượng hoàng để chống lại ông ta. Chúng viết rằng Dumbledore là phù thủy duy nhất Voldemort thật sự e dè " Tom giận dữ cắt ngang, " Hắn ta không bao giờ e dè Dumbledore! Ông ta chỉ là một ông lão quá yếu ớt để hiểu thế nào thật sự là quyền lực! "

Fiona nhướng mày, " Được thôi, có lẽ vậy. Nhưng họ có đấu tay đôi một vài lần và họ không thể phân thắng bại. " Tom hừ mũi, nhưng Fiona tiếp tục, "Dù gì thì cuộc chiến trở nên tàn khốc và nhiều người bị giết. Voldemort đang trong thời kì đỉnh cao khi ông ta quyết định tấn công nhà Potter vào ngày 31 tháng 10 năm 1981. Họ là thành viên của Hội phượng hoàng và đã trở thành mục tiêu của ông ta vài lần. Như tôi đã nói với anh từ trước , đã có chuyện gì đó xảy ra và Harry,Elysia Potter sống sót và cơ thể của Voldemort trở thành cát bụi sau khi bị lời nguyền chết chóc của mình phản ngược lại .... Và chuyện đó khá kì lạ, lời nguyền thường vẫn còn lại thân thể. Chắc hẳn là Voldemort đã thực hiện một nghi thức gì đó hoặc đại loại vậy .... " Fiona trầm ngâm nói Tom có thể thấy những suy nghĩ trong đầu của con nhóc này và quyết định xao nhãng nó. Thật sự là con nhóc này quá thông minh.

" Đúng vậy, hắn rất mạnh. Giờ thì nói cho ta nghe về hai đứa nhãi nhà Potter xem. Giờ nó ở đâu? Nó học ở trường nào? Nó có mạnh hay không? Có phải nó là vị anh hùng bé nhỏ của Dumbledore? "

Fiona đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng để xem thử Voldemort có thể đã làm gì với cô. Fiona nhếch mép nói,
" Harry Potter thì học ở Hogwarts còn thực lực thì chưa biết. Còn đứa con gái thì.... Nghe nói chết ở xó xỉn nào ở thế giới Muggle rồi"

Tom nhướng mày và ra vẻ muốn cô nói tiếp " Không ai biết cô ta sống ở đâu ở với ai, nhưng chắc chắn rằng cô ta không sống chung với phù thủy " Fiona nói Tom cắt lời cậu với vẻ mặt cau có, " Đúng là Dumbledore, ta chắc rằng ông ta có liên quan đến việc này "

Fiona gật đầu đối với câu nói của Tom , " Đúng, anh nói đúng. Dumbledore là người tiếp nhận cả hai Potter và quyết định chỗ ở của hai đứa. Về đứa con trai thì được sát nhận là sống với một gia đình Muggle. Cậu ta hiện tại đang học tại Hogwarts và là năm nhất. Còn về phần đứa bé gái thì được sát định là sống ở trong một cô nhi viện mục nát nào đó ở thế giới Muggle ở London mà không biết về thân phận thật sự của mình. Cô ta không tham gia học tại Hogwarts "

" Liệu chúng có tin con nhóc đó đã chết? " Tom rầu rĩ hỏi " Một vài người có, nhưng tôi chắc rằng Dumbledore sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu, Fiona khẽ cười đáp. Thật là vui khi bịa ra những điều này

Tom khịt mũi, " Đương nhiên là không Dumbledore sẽ làm mọi cách để tìm lại vị anh hùng của mình. Ngươi cũng nói với ta bọn phù thủy trắng xem hai nhóc đó như là Đấng Cứu Thế và Dumbledore sẽ không bỏ lỡ cơ hội đó để có cả hai trong lòng bàn tay " Fiona gật đầu đồng ý, " Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Tội nghiệp cậu ta, thật sự đấy " Tom nhướng mày, " Đúng, có lẽ tên nhóc đó khá tội nghiệp. Sớm muộn gì thì nó cũng sẽ trở thành công cụ cho chúng thôi "

" Nhưng cô ta có thể trốn khỏi họ đúng chứ? " Fiona nhếch mép nói " Thật ra thì ta nghi ngờ điều đó. Khi chúng bắt được nó thì chúng sẽ tẩy não nó và con nhóc ấy giống như anh trai của nó và sẽ làm mọi điều chúng muốn. Nếu nó sống ở thế giới muggle nó sẽ cảm kích Dumbledore vì đã cho nó thấy thế giới pháp thuật và rồi nó sẽ trở thành thú cưng của lão ta. Nó sẽ không được học nghệ thuật hắc ám và nguyện vọng của các gia tộc hắc ám mà chỉ thấy những gì bọn phù thủy trắng cho phép cô ta thấy"Tom nói

" Đúng, có thể. Nhưng anh không đồng ý với việc có cô ta bên phe này? " Fiona hỏi. Nó là một vấn đề quan trọng. Tom có vẻ như nghĩ giống như Voldemort và liệu rằng ông ta có tình nguyện cho Elysia Potter một cơ hội để cống hiến một ngày nào đó, có thể, cô sẽ nói cho Voldemort biết sự thật mà không bị giết trước khi nói rằng cô ở bên phe họ Tom rầu rĩ nhìn cô, " Được, nếu cô ta bị thuyết phục. Sẽ là một tin giật gân cho bên bọn phù thủy trắng khi mà một trong hai Đấng Cứu Thế của chúng quay lưng lại " anh ta nói và kết thúc bằng nụ cười độc ác Fiona rầu rĩ nhìn anh. Cô không thích điều này một tí nào.

" Tôi không có nói là cho cô ta qua phe bên này chỉ để lợi dụng cô ta. Cô ta nên được tôn trọng và được phép tham chiến một cách công bằng, chứ không phải như một tín đồ! "Fiona giận dữ nói Tom nhìn cô rồi lạnh lùng nói, " Và nó sẽ làm gì để xứng đáng với việc đó? Nó là lí do cho cái chết của Chúa tể hắc ám và giam cầm chúng tôi trong một thập kỉ "

" Đó không phải là lỗi của cô ta! Cô ta chỉ là một trong hai đứa trẻ sống sót mà thôi. Voldemort không nên đi và tìm giết em bé như thế! " Fiona kích động nói

Tom chế nhạo, " Nó nên có một lí do thật tốt vào. Ngươi nên thể hiện sự tôn trọng " Fiona thấy sự bực mình, " Tôi không quan tâm lí do của cô ta là gì! Cô ta không cần phải trải qua điều đó! Voldemort đã giết cha mẹ cô ấy! Ông ta giết mẹ cô ấy! Và điều tối thiểu mà cô ta được nhận là có quyền tự do quyết định sẽ theo phe nào trong chiến tranh và được đối xử bình thường như những người khác! Chứ không phải bị mê hoặc. Không bị lợi dụng! "

Tom nạt, " Con nhóc ấy là một Potter. Nhà Potter luôn ủng hộ phe phù thủy trắng mà khinh thường nghệ thuật hắc ám và sẽ rất vui mừng nhìn chúng ta chết đi. Cha mẹ của nó nhận những gì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra với chúng mà thôi. Đây là chiến tranh đấy nhóc ạ, mọi người đều có thể bị giết. Nhà Potter là thành viên Hội phượng hoàng nếu xét theo những gì người nói, và biết họ sẽ phải gặp điều gì " Fiona ráng nuốt nước mắt, " Cha cô ta là Potter, nhưng mẹ cậu ta thì không! Bà ấy không làm gì sai cả! Bà ấy là một y tá! Và cũng không phải là lỗi của cô ấy khi là một Potter. Và anh đang kết tội cậu ta chỉ vì cậu ta mang họ Potter? Anh sẽ không cho cô ta một cơ hội?! "

Trước đây cô chưa bao giờ xúc động như thế khi nói về cái chết của mẹ cô . Cô đã khá buồn khi nghĩ về bà và muốn biết thêm về bà nhưng cô chưa bao giờ khóc thương cho cái chết của mẹ cô. Cô cảm thấy gắn kết với nó. Chỉ là tới hiện tại mà thôi. Trước đây chưa ai nói về cái chết của mẹ cậu một cách tàn nhẫn như thế. Tom không cảm thấy bối rối trước cái chết không đáng của mẹ cô, anh ta chỉ nói ngắn gọn rằng đây là chiến tranh và những việc như này sẽ xảy ra. Và Fiona biết điều đó là sự thật, cô biết rằng mẹ cô là thành viên của Hội phượng hoàng và cô biết về sự nguy hiểm của nó. Nhưng nó vẫn làm cô đau lòng, khi biết rằng cái chết của bà là không cần thiết, và Voldemort có thể tha cho bà nếu như ông ta muốn, vì cô là mục tiêu thật sự của ông ta

Tom quan sát cô một lúc và nghi ngờ hỏi, " Tại sao ngươi lại quan tâm đến việc này? Và tại sao ngươi lại quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với con nhóc kia? " Fiona đứng hình. Cô như một con ngốc. Chỉ vì cảm xúc nhất thời mà để lộ bản thân.

Cô phải lãng sang chuyện khác, " Tôi không quan tâm cậu ta! Nhưng tôi đồng cảm với cậu ta. Cha mẹ tôi cũng chết và tôi chưa bao giờ biết họ. Tôi hiểu những gì cậu ta đã trải qua. Và tôi chỉ đơn giản nghĩ đó là việc tốt nhất cho phe hắc ám! Tôi tin cô ta vẫn có giá trị, nếu cô ta có cơ hội. Nếu cô ta không bị đổ lỗi vì những thứ vượt tầm kiểm soát của cô ta và nếu bị lợi dụng và vứt bỏ. Một vài người nghĩ cô ta sẽ trở nên quyền lực, nó có lợi cho chúng ta nếu có cô ta cùng phe một cách tự nguyện. Voldemort nên cân nhắc việc đối xử với cậu ta thật công bằng, " cô kiên quyết nói

Tom nhướng mày, " Cân nhắc về việc đối xử công bằng với con nhóc ấy? " hắn ác độc cười, " Ngươi có điên không? "Fiona nạt lại hắn, " Tuổi tác không quan trọng. Nếu cô ta quyền năng mạnh mẽ, thì sao? Cô ta đã từng giết ông ta mà đúng chứ ? " Orion tàn nhẫn nhếch mép , " Chúa tể hắc ám vĩ đại sụp đổ vì hai đứa bé . Anh nghĩ cô ta không có giá trị ? "

Tom đảo mắt và gắt lên, " Có thể là có một tai nạn gì đó. Chúa tể hắc ám không dễ gì mà bị đánh bại! " Cái nhếch mép của Fiona càng đậm, " Tôi đồng ý. Ông ta sẽ không như vậy. Nhưng ông ta cũng không cho phép xảy ra tai nạn đúng chứ? Ông ta không bất cẩn đến vậy. Không phải ông ta rất thông minh hay sao? Không phải ông ta là bất bại hay sao? Và anh không nghĩ rằng một phù thủy như thế có thể vụng về đến mức ấy sao? Không, không, tôi không như vậy. Và tôi nghi rằng anh cũng như vậy. Không phải anh đã không ngừng hỏi tôi về cô ta và sức mạnh của cô ấy hay sao ? Có vẻ như là anh nghĩ là cô ta có gì đó đặc biệt, nếu không có, thì tại sao lại quan tâm đến thế? "

Tom hừ mũi, " Có lẽ, nhưng điều không có nghĩa là tên nhóc đó được đối xử khác với những người còn lại. Nếu con nhóc đó cần nhắc tới việc gia nhập phe hắc ám, mà điều đó là vô lí đối với nó, tại sao hắn phải cho nó một vị trí quan trọng? "

Fiona bình tĩnh và lặng lẽ nói, " Vậy điều gì là cần thiết để cô ta được đối xử công bằng? Để cô ta không như một tín đồ nhỏ tuổi và là một người được lắng nghe và tôn trọng? "

Tom nhìn cô nghi ngờ l, " Tại sao ngươi lại quan tâm đến tương lai của con nhóc kia? "

Fiona thô báo khoác tay và bình thản trả lời, " Như tôi đã nói với anh từ trước, tôi nghĩ cô ta có ích. Bên cạnh đó thì tôi muốn có câu trả lời cho tất cả câu hỏi của tôi, vì tôi lên kế hoạch trở thành đồng minh của Chúa tể hắc ám và tôi không định quanh quẩn ngài ấy "

Tom hừ mũi với cô, " Mọi tín đồ của hắn phải thể hiện cho hắn sự tôn trọng tuyệt đối, " rồi hắn ác độc cười nói, " Và bên cạnh đó, người muốn thành tín đồ của hắn? Ngươi chỉ là một con nhóc! "

Fiona cười chế nhạo, " À không, tôi không định thành tín đồ của ông ấy, tôi muốn cùng đẳng cấp với ông ấy "

Tom cười phá lên, " Cùng đẳng cấp! Hắn không có ai là cùng đẳng cấp! ", rồi hắn hung dữ nói thêm, " lại càng không nói tới một con nhóc như ngươi! " Fiona không hề bối rối, chúng ta hãy chờ xem.

Cô lạnh nhạt nói, " Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi. Cần làm gì để trở thành cánh tay phải của ông ta? Nếu thật sự không có ai cùng đẳng cấp với ông ta "

Tom trở nên nghiêm túc. Thật sự là con nhóc này tham vọng đến như thế ? Chỉ mới độ tuổi này đã muốn trở thành cánh tay phải của Chúa tể hắc ám? Thật buồn cười. Nhưng hắn phải công nhận rằng con nhóc này khá mạnh, cực kì thông minh, và cực kì kiên quyết. Và nó đã học nghệ thuật hắc ám ở độ tuổi này. Nó có thể trở thành một nhân tố có lợi cho Chúa tể hắc ám. Hắn trả lời thành thật, " Trở nên mạnh mẽ. Sức mạnh là thứ quan trọng nhất. Kể cả khi độ tuổi của ngươi hay bị bỏ qua nhưng nếu người chứng tỏ mình đủ mạnh, có nhiều thủ đoạn và xảo quyệt. Nếu ngươi có thể sử dụng sức mạnh hắc ám nhất, nếu ngươi có thể khai thác sự hắc ám nhất từ dòng máu trong người người. Nếu ngươi đủ tàn nhẫn để có thể làm những gì cần thiết và đủ thông minh để học hỏi những pháp thuật đen tối nhất, ngươi sẽ có giá trị "

Fiona gật đầu và kiên quyết nói, " Được thôi. Tôi sẽ chuẩn bị. " Sau đó thì cô chúc Tom ngủ ngon và dành ra nguyên đêm để lên kế hoạch để cho mọi thứ đều sẵn sàng.



















Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top