Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Sự im lặng kéo theo bao trùm không gian bỗng rạn nứt, từ khóe mắt cô thấy Greengrass và Parkinson đang nhìn về hướng họ. Có vẻ như hai người họ đã không đứng ở đó nỗi được nữa. Một mất mát cô không hề nuối tiếc. Từ những gì cô đã nhìn và nghe thấu tâm tư kia, có vẻ như nguyện vọng lớn nhất cả đời họ là tìm được một đức lang quân có giấy chứng nhận dòng máu thuần khiết từ nhiều thế hệ, còn phải vô tình cực kỳ giàu có, để làm đám cưới và dành hết quãng đời còn lại trở thành phu nhân dòng thuần danh giá, ngồi đốt tiền hộ cho chồng họ.

Camellia thấy bi kịch. Chưa kể đến sự thật rằng họ chỉ mới có mười một tuổi bằng cái cách khốn nạn nào họ lại có thể mãn nguyện với cuộc đời đó? Sao có thể mong muốn một cuộc sống như vậy trong khi họ có thể tốt hơn nhiều?

Cô không thể hiểu nỗi. Bọn cô luôn khao khát muốn có nhiều hơn, nhiều hơn tri thức, nhiều hơn quyền năng, nhiều hơn tất cả mọi thứ. Riêng cô không nghĩ đến bao giờ mình mới có thể hiểu được làm sao con người có thể hài lòng với sự hèn kém kia.

" Tôi xin lỗi. "

Lời thì thầm xin lỗi khiến cô nhìn lên Malfoy, nó quá nhỏ xíu nữa đã bị cô bỏ qua. Vàng tơ đã có chút ửng đỏ trên hai má cậu ta và đôi mắt cậu đã cố gắng nhiều lần khỏi ý muốn lẫn tránh ánh nhìn của cô. Cô có thể thấy Malfoy ghét việc mình đang làm, dù vậy cô cũng thấy được sự thành thật, nhưng trên tất cả cô thấy được nỗi sợ hãi ẩn dấu đằng sau đôi mắt bạc.

" Đó đã là một thói quen rồi. Tôi ... " , Malfoy bắt đầu nói sau khi ngừng lại và hít một hơi thật sâu,

" Tôi là người nhà Malfoy và là người thuần chủng, tôi được dạy rằng một Malfoy luôn có được điều mình muốn. "

Điều này cũng không khiến Fiona ngạc nhiên cho được, cô có thể tự suy ra được đây đã là truyền thống của một gia đình. Cô không nghĩ như vậy dù gì đi nữa thì cậu cũng thuộc típ người luôn đạt được thứ mình muốn, cô chỉ nghĩ người thừa kế nhà Malfoy này đã nhầm lẫn rồi.

" Không ai nói cậu không có quyền đạt được điều mình muốn cả " Camellia chữa bằng giọng chậm rãi trầm ấm, nếu cô có thể đánh trúng nốt nhạc có khi còn rèn được một Malfoy có ích và trung thành, với những từ ngữ chính xác thì tình hình sẽ được cứu vớt, " Cậu chỉ phải tự thân vận động. Tôi biết cậu là một người rất mạnh mẽ và thông minh, tôi có thể đoán được cậu không hề thích ở dưới đáy sự hèn kém. Dù vậy, xem xét về năng lực của cậu, tôi có thể châm chước cho cậu một lần; hãy chứng tỏ cậu xứng đáng hơn thế. Nhưng không phải bằng cách đẩy kẻ khác xuống. Đẩy kẻ khác xuống không khiến cậu giỏi hơn, nó chỉ khiến cậu trở thành một thẳng nhãi thấp kém hèn hạ và chứng tỏ rằng tôi đang phí hoài thời gian của mình. "

Xém nữa Camellia đã bật cười khi cô thấy Malfoy mang ánh nhìn kiên định gật đầu. Bây giờ chỉ mới là lúc cuộc khảo sát bắt đầu, và nếu cậu ta may mắn có khi còn có thể bỏ cái bộ dạng hư đốn của mình. Cô thực sự nhếch môi cười khi Malfoy lấy quyển sách Độc dược từ trong cặp và bắt tay vào làm bài luận mà họ phải nộp vào ngày mai.

Bên cánh tay phải của Malfoy, Zabini đã bắt đầu viết lên tờ giấy da, ghi lại một điều mình đã tìm kiếm được. Rõ ràng họ đã ghi nhận những điều cô nói từ trái tim mình, giờ đây cô chỉ cần ngồi lại và nhìn xem nó sẽ đi bao xa.Hai cô gái kia thì lại lấy vài lý do nhàm chán thấy Camellia không hề để tâm liền bỏ đi.Cố gắng hất toang những suy nghĩ rung rợn kia ra khỏi đầu cô quay trở lại đọc cuốn sách, cô cảm thấy hài lòng nhìn họ đi khỏi. Sự thật là cô đã hãi hùng chịu đựng sự có mặt thừa thãi của hai người kia nhưng chí ít họ cũng có chút thông minh, và cô lấy làm biết ơn với điều đó.

Vào bữa sáng ngày hôm sau Severus nhận được tin dữ, cả nhà rắn gặp biến động. Quỷ sứ, tất cả mọi người trong lâu đài này chỉ cần tinh mắt đã thấy được điều bất thường. Merlens và Nott không còn ngồi một mình nơi cuối dãy bàn cách biệt toàn thể Slytherin. Merlens đang ngồi tại dãy bàn trung tâm, quay lưng vào bức tường, đưa ánh mắt bao quát cả Đại sảnh, với Nott ngồi cạnh bên cánh tay phải và Jugson bên tay trái. Nếu có một điều ước Severus muốn mình bỏ lơ nó đi. Nhưng ông trời không để hắn ta được như ý muốn, Draco và Zabini đang ngồi cùng bàn đối diện Merlens, mà cũng không hẳn đã đối diện Merlens; Draco ngồi ghế trước mặt Nott và Zabini thì ngồi trước mặt Jugson, để dư một ghế trống đối diện với chỗ Merlens đang ngồi.

Nếu chỉ có thể thì Severus cũng không để tâm làm gì nhưng Draco lại là con nuôi của hắn ta. Hắn sẽ cảnh báo cậu bé tránh xa Merlens. Nhìn ngoài có thể hắn không khác gì một kẻ máu lạnh vô tình nhưng Draco là con nuôi của hắn và hắn thực sự quan tâm đến thẳng bé, sẽ an toàn cho nó khi tránh xa con bé Merlens.

Nhưng đó không phải tất cả, lại thêm một lần Severus buộc phải kìm nén nỗi hoảng khiếp của mình nhận ra điều đã thực sự thay đổi, hắn không thể bắt chuyện được với Draco, không thể khuyên nhủ thằng bé tránh xa khỏi Merlens. Trung thực mà nói thì hắn hoàn toàn có đủ khă năng nhưng vô ích, Draco tuy không biểu hiện nhiều nhưng cậu ta là một Slytherin và Severus biết sẽ không gì có thể tách cậu ra khỏi Merlens được. Chỉ có cách duy nhất hữu dụng ở đây là để Merlens tự mình loại nó ra nhưng nếu điều này thành hiện thực thì Draco sẽ nhanh chóng bị đánh xuống thành quân hạ đẳng trong Slytherin. 'Con ranh này nó còn phiền phức hơn thằng nhóc Potter nữa chứ ' trong đầu Snape bắt đầu phàn nàn khi nghĩ tới Harry Potter.

Severus liếc sang bên trái và hắn thấy những ánh mắt của các giáo sư đều đang tập trung về phía bàn Slytherin, hắn thấy sự thấu hiểu trong mắt thầy Hiệu trưởng và còn mối lo sợ tiềm tàng kia nữa. Không phải hắn đổ lỗi cho cụ, hắn chắc chắn thầy Hiệu trưởng đã biết được điều gì đó, và hắn cũng thấy được đôi mắt Sinistra trợn tròn, ngay cả Quirrell cũng đang bất ngờ không kém nhìn về phía bàn Slytherin, nếu hắn không nhận ra tình hình đang trở nên nghiêm trọng thì có thể hắn đã khịt mũi; ngay cả Quirrell cũng để ý.

Nhưng thật sự, làm sao hắn có thể? Các Slytherin đã ngầm nhận định. Học sinh năm nhất quây quần ở cuối dãy bàn gần với bàn giáo sư, tiếp theo là học sinh năm hai, rồi đến năm ba và năm bốn. Nối tiếp dãy năm tư một khoảng bàn ghế bị bỏ trống, và kế sau chỗ trống ấy vừa đến nhóm Merlens rồi lại một khoảng trống nữa ngăn cách với các học sinh khác. Ngay sau khoảng ghế trống năm năm ngồi dàn hàng, nối tiếp năm sáu rồi năm bảy ngồi cuối của dãy. Một thay đổi triệt để dễ dàng nhận thấy, dù vậy hắn vẫn nghi ngờ lũ học trò đang toan tính gì.

Một tình huống mà chỉ có những cựu Slutherin mới biết chuyện gì đang sảy ra nhưng ngay cả thế thì hắn cũng không nhớ rõ nỗi, chí ít vào giờ phút này. Hắn chỉ mang máng nhớ ra vì ấn tượng cha Lucius đã kể vẫn còn in dấu trong đầu.

Nhà Slytherin thành lập một tòa án. Hệ thống phân cấp Slytherin luôn thay đổi. Mặc dù đôi khi vẫn có học trò giữ được cái ngai vàng này trong hai hay ba năm, nhưng nó không đáng nói vì sẽ luôn có kẻ ngoi lên thế thay. Một khi bạn đã ở trong ngôi nhà như Slytherin đấy là một điều khó tránh khỏi, nơi đây luôn thấm đẫm máu từ trận chiến của những kẻ cầm quyền, luôn ham muốn quyền lực, thiện chiến, một ngôi trường được dựng nên từ chiến trường. Nhưng cái mà Severus đang chứng kiến là một thể chế đã được thiết lập, điều chỉ xảy ra khi một học trò đã từng lập ra một trật tự giai tầng thuần phục cái đối chọi nó, bắt chúng tôn vinh nó lên làm Vua. Hiển nhiên việc ấy không có nghĩa rằng chẳng kẻ nào không muốn thử tạo ra một thể chế khác, hay tất cả đều chấp thuận vị Vua mới; mà đó là bởi chúng đều là Slytherins. Bản năng tự bảo vệ của Slytherins là thứ mà ai trong số chúng cũng trân trọng, ( và ) việc chống đối lại một thể chế đã xác lập chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Nhưng thường thì một số trong đó sẽ không thấy dễ chịu gì, nhất với những học sinh cuối cấp dù là họ sẽ nhanh chóng thoát ly khỏi trường nhanh chóng một hay hai năm nữa, còn số học sinh năm đầu thì sẽ bị đào khoét cho đến khi nhẹ thì học được cách kính trọng, nặng thì tôn thờ tuyệt đối Hội. Và mọi chuyện còn tùy thuộc vào vị King Slytherin này là ai, liệu hắn ta có đủ khả năng ngồi bảy năm ròng rã thuần phục số học sinh, nhưng theo như những gì Severus đang được chứng kiến, có vẻ cả học sinh cuối cấp cũng nhập cuộc.

Severus chắc chắn thẳng nhãi Jugson là kẻ đầu tiên tác động nên cuộc tái tạo Tòa án, phải có kẻ trong hội đứng ra thuyết phục tất cả học sinh trong nhà gia nhập vào Hội phán xét. Jugson là một Slytherin, Severus càng nghĩ càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, một điều kiện thành lập Tòa án đã được khởi động.

Jugson là một trong số top của hệ thống, trước khi anh kịp hiểu ra mục đích, anh sẽ biết mình nên làm gì và anh sẽ nắm chắc lấy cơ hội hành động.

Sau tất cả, với cái vị trí mà họ có, nếu hội được thành lập, thì cho dù họ đã thoát ly khỏi Hogwarts, cái vị trí trong tòa án Slytherin sẽ vẫn là một lợi thế. Dù gì đi nữa, mọi thành viên trong Hội phán xét Slytherin trước đây mà hắn biết đều đã đầu cơ thành Thần Thực Tử.

Marcus nhìn ra xung quanh và không thể kìm nén được niềm tự hào đang trào dâng. Anh ta chưa từng dám mơ tưởng sẽ có một ngày mình sẽ được ngồi đây như một thành viên thành viên của Hội phán xét nhưng sự thật anh thực sự đã trở thành một phần của nó và tất cả đều nhờ cô bé đang ngồi kế bên.

Ngay khi Theo kể mọi chuyện đã sảy ra trong thư viện với Malfoy " Tòa án ' lập tức hiện liên trong đầu. Mà không hề nhận ra Camellia đã có được hai yếu tố trong số ba chúng nó để thiết lập hội.

Jugson chính anh ta đã là điều kiệu thứ nhất, là người trong top dẫn đầu hệ thống trước khi bị cô tổng vào viện, anh ta đã có hai lựa chọn, đấu tranh và đầu hàng. Anh đã chọn đầu hàng, với vẻ mặt hớn hở đi kèm, mà không mang một tia bóng thù hận. Ngay từ đầu anh chỉ muốn thử sức cô, chỉ muốn diện kiến máu - bùn -  trong - Slytherin để coi cô đính thực là cái dạng gì.

Nhưng sau khi dành thời gian dài quan sát, anh lại bắt đầu thấy nể phục , tất nhiên nỗi sợ hãi vẫn tồn đọng, nhưng cô không đến nỗi tàn nhẫn ... chỉ khi nào có kẻ tới gây chuyện mà thôi. Và cứ như thế anh trở thành viên gạch lát đầu tiên. Tuy nhiên điều đó lại quá đơn giản nên không làm họ để ý nhiều.

Malfoy chính là yếu tố thứ hai. Nhờ quyền lực chính trị và sự giàu có của nhà Malfoy, cậu ta dễ dàng trở thành người duy nhất có thể đứng trên cùng một mặt trận với cô, người duy nhất có khả năng đó, nếu cậu ta muốn, cố gắng dành vị trí đỉnh đầu hệ thống từ Camellia. Không phải đánh mặt đối mặt tất nhiên, chỉ riêng ma thuật thuần túy và trí thông minh của mình Camellỉa đã nằm xa ngoài tầm với. Tuy nhiên về mặt chính trị và sự khôn ngoan Malfoy vẫn giữ được chỗ đứng và nếu cộng thêm khả năng thu thập tay chân trong Slytherin thì chỉ khi đó, chỉ khi đó cậu ta mới có thể phân định lại hệ thống, chỉ là cậu ta có thể nắm được vị trí đó trong bao lâu.

Dù vậy trận chiến lại không sảy ra, quyết định theo hàng Camellia của cậu ta đã làm thay đổi mọi thứ. Camellia đã nắm trong lòng tay, dù chưa từng để tâm tới, yếu tố khó nắm bắt nhất để thiết lập lên Tòa án. Họ là Slytherin, họ muốn sức mạnh, và lòng tham của họ vô đáy.

Thế nên cũng bình thường khi thấy một kẻ có đủ tài lực treo lên đỉnh cao sẽ không bao giờ từ bỏ, mà sẽ không ngừng đấu tranh. Kể cả khi chỉ giữ được chiếc ghế kia trong vòng một năm, hay nhiều nhất chỉ được một tháng, điều đó không quan trọng; thứ mà họ để ý chính là quyền lực đi kèm theo nó. Các phe phái hình thành mỗi ngày, liên minh được tạo dựng, và cuộc chiến luôn bất tử.

Tất nhiên đấy không phải mỗi ngày một trận chiến hay điều gì tương tự, chắc chắn đôi khi sẽ có va chạm, nhưng nhiều nhất đều nằm trên bàn chính trị. Thế nên khi Malfoy không khai ngòi, Camellia đã dễ dàng đạt được yếu tố thứ hai, cô chỉ cần một phần nữa và cô sẽ nhận được mọi yêu cầu đáp trả.

Điều thứ ba rất đơn giản, cô cần tập hợp ba người trong mỗi khối của Slytherin cung phụng dưới trướng mình. Họ không cần phải đáp ứng mọi ý chí của cậu hay gì khác, họ chỉ cần cung phụng sức mạnh cô mang, tin tưởng quyền năng của cô, họ chỉ phải tôn trọng cô, không hơn. Nói đúng hơn việc này không hề dễ dàng chút nào, nhưng trong trường hợp này, Camellia lại có lợi thế rất lớn.

Một sự thật đơn giản, làm sao bạn có thể tôn trọng một người mình không hề quen biết và đôi khi cũng khá khó
khăn để điểm mặt hết tất cả học sinh trong Nhà, đặc biệt những người đã biết sẽ gia nhập Hội thì lại không được tính. Nhưng Fiona chính là Fiona Merlens, Cô - bé - dư -thừa, một người xuất thân không rõ nguồn gốc từ thế giới Muggle được chọn vào Slytherin, chỉ mới năm nhất đã phân định hệ thống của Slytherin sau một tháng học tại Hogwarts chỉ trong năm phút, giờ thì không ai không thể biết cô ta.

Marcus thấy thật khó khăn để chờ đợi cô sẽ kích hoạt bộ máy sau khi hoàn thành bước cuối cùng, nhưng đồng thời lại không muốn làm cô phật lòng. Marcus vẫn còn nguyên cơn rùng mình mỗi khi nhớ đến lần cuối mình làm cô nổi giận. Thế nên anh đành phải đợi đến bữa tối, nơi anh có thể phân giải cho Camellia điều cô có thể làm, lợi thế mà cô đang có.

Camellia đã lắng nghe những điều anh ta đang cố nói và đợi đến khi anh xong chuyện Camellia vẫn giữ im lặng phút chốc. Marcus kiên nhẫn chờ đợi; anh biết tốt nhất mình không nên làm phiền cô trong lúc cô đang suy nghĩ.

Cuối cùng, Camellia gật đầu và nói.

" Được rồi, nếu có khả năng tái tạo Tòa án thì hãy suy nghĩ thêm rồi để mai hẵng nói. Nếu nó không thể vận hành được thì cũng đừng nên lo lắng. Theo cách này hay cách khác cuối cùng chúng đều sẽ tuân theo luật lệ, cách này có vẻ ngắn ngọn và nhanh hơn nhiều. Nhưng tôi muốn anh hiểu rõ điều này, tôi không muốn có thêm kẻ nào nhập hội, chí ít trong lúc này. Anh và Theo là đầu tiên, và tôi vẫn còn muốn coi Malfoy và Zabini có thể làm gì. Tạm thời như thế này được rồi . " Nhận mệnh, Marcus lập tức nghe theo.

Ngay khi họ vừa bước vào phòng sinh hoạt, anh liền đếm đủ mặt học sinh. Từ năm nhất đến năm tư, chúng học trò không hiểu anh đang làm gì, dù vậy năm năm trở lên có thể nhận ra điều này dễ dàng.

Điều này không khiến Marcus ngạc nhiên, mỗi học sinh đều được tri thông về Tòa án khi bước vào năm năm, đây đã là truyền thống. Nhưng là, không ai có thể tin được một học sinh khối dưới lại có thể làm được điều đó. Một số người đã kinh hãi khi biết được điều này, họ không dám tin điều này lại sảy ra, trong khi số khác lại thể hiện lòng kính phục đang dâng lên như cánh diều gặp gió.

Vào cuối ngày Marcus không kìm được sự sung sướng trong nụ cười của chính mình được nữa. Họ đã dựng lên một Tòa án. Thế nên đó là điều chính đáng để thấy tự hào. Tự hào vì đã góp phần nào sức lực, tự hào vì đã trở thành một phần của nó, và trên tất thảy tự hào bởi vì Camellia đã nhìn sang anh, mỉm cười rồi nói.

" Làm tốt lắm, rất tốt. " Camellia giờ đã nằm dài trên chiếc giường của mình cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng lại không thể. Cô có quá nhiều thứ phải nghĩ, cứ trằn trọc xoay mình nhưng không tài nào ngủ được.......













Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top