Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Vài tháng sau
------------------------------
----------------------------------------------

Sáng ngày mai họ đã phải gói dọn hành lý rời khỏi Hogwarts, và giờ cô vẫn còn chưa quyết định nên về đâu. Hogwarts còn giống nhà của bọn cô hơn cái trại mồ côi đó. Dù vậy thì cũng không thể thay đổi được sự thật bọn cô phải rời đi. Không muốn nán lại những suy nghĩ phiền muộn trong đầu Camellia để tâm trí mình chu du đến ngày cuối năm học. Cô đã có những quãng thời gian vui vẻ xuyên suốt năm học tại Hogwart.

Thật ra, mọi chuyện không phải như cô đã tưởng tượng, nhưng cô không thể nói mình không hề hài lòng với kết quả, đặc biệt với tòa án. Cô vẫn chưa kết luận gì nhiều nhưng quả thật nếu có Tòa án thì mọi chuyện sẽ trôi chảy hơn nhiều. Cô sẽ có thông tin thường nhật về Slytherin và ngay cả Hogwart cũng không ngoại lệ. Số tin tức đó giúp cô nhận diện người nào có ích và người nào có thể gây bất lợi trong tương lai. Cô khá thích cách mạng lưới tình báo này hoạt động mà trong khi đó còn có thể điều chế các lỗ hổng mang đầy tiềm năng, dù thế cô vẫn phải coi lại kế hoạch cho mùa hè sắp tới.

Tòa án cũng làm đơn giản hóa việc điều khiển các Slytherin làm theo mệnh lệnh, dễ thấy một khi Tòa án được thành lập sẽ chỉ có những kẻ ngờ khạo muốn tử tử mới đối chọi lại với họ. Dù thế, cô không phải kẻ ngốc, lượn lờ xung quanh kiểm soát tất thảy mọi thứ, cô sẽ để chúng tự do tùy ý, làm những gì mình thích, và cô sẽ chỉ đặt ra ba điều luật tuyệt đối, cô sẽ khiến chúng phải hiểu chính chúng sẽ không thích hậu họa phải gánh nếu không tuân theo luật, hay quy tắc đơn giản.

Điều khoản thứ nhất, nghiêm cấm phát tán đức tin của riêng mình về dòng thuần trong phòng sinh hoạt chung. Chỉ trong phạm vi an toàn của ngôi nhà Slytherin mới có thể phun bất cứ điều gì chúng muốn, chỉ cần chịu trách nhiệm khi nó lan đến tai cô là được rồi, nhưng khi ở bên ngoài phạm vi nhà chính, mọi hành xử phải luôn đúng mực, và thánh Merlin sẽ giúp chúng nếu chúng dám nghĩ đến từ máu bùn bên ngoài phòng sinh hoạt chung. Chỉ có bốn thành viện trong Hội bọn họ mới hiểu được chuyện gì đang sảy ra và Marcus vẫn nhơn nhởn điệu cười nguy hiểm của mình khi anh nhớ đến những điều Camellia đang sắp đặt, Camellia đã thấy điều này rất thú vị, lần đầu tiên cô kể cho họ một phần kế hoạch mà mình đã dự kiến khiến Marcus muốn cười lên điên dại.

Điều thứ hai chính là: không được bắt nạt, và nếu đã làm thì đừng để bị bắt khiến Slytherin phải xấu mặt. Camellia chẳng thèm quan tâm cái quái gì lũ học trò, dù vậy cô có kế hoạch, và kế hoạch này sẽ không thực hiện được nếu mọi người đều nghĩ Slytherin quỷ quyệt. Camellia đã thẳng thừng nói nếu họ muốn ra oai một chút với năm nhất để có cảm giác to lớn và hùng mạnh hơn thì cứ giữ tấm lụa đào hào nhoáng của mình và chuẩn bị luôn tinh thần để không bị bắt, họ là Slytherin sau tất cả, họ nên nhuần nhuyễn cái tài năng xảo quyệt trời sinh của mình.

Luật thứ ba được ban ra khá dễ để tuân theo bật dậy trong đầu Camellia, chọn ra một học sinh trong mỗi khối đại diện và chỉ có người đó mới có thể lên tiếng trong Tòa án trừ phi thành viên trong Hội cho phép được lên tiếng. Điều luật đó điều được mọi người chấp thuận sau vài ngày. Những thành viên trong hội có thể bị rượt đuổi cả ngày trời chỉ vì một vài học sinh muốn được kết thân với người trong Hội và nhiều khi có cơ hội được gia nhập. Đó là một sự tra tấn và Camellia phải nhiều lần bị đánh tỉnh trước khi tổng thêm nhiều kẻ vô viện cho khuất mắt. Mặc dù luật lệ đã được ban bố trước đó, Camellia vẫn không cầm lòng được đành đưa tiễn một học sinh năm bảy vào bệnh xá với hai cánh tay đều bị bẻ gãy thành ba khúc hướng tứ phía sau khi anh ta bỏ lơ một điều luật, mọi người đều có gương noi theo từ đấy. Dù thế cô phải thừa nhận rằng chuyện này có chút liên quan đến nụ cười man rợn in trên những khuôn mặt của thành viên trong Hội khi họ trơ mắt nhìn cậu bé thấm đẫm máu nằm vật vã trên sàn mà không hề đụng đậy một ngón tay trong khi nó hét khàn.

Những con rắn bé nhỏ kia thật tàn nhẫn Camellia lơ đãng nghĩ với một nụ cười nhẹ tầng. Xuyên suốt tất cả cô hoàn toàn hài lòng với kết quả trước mắt. Còn một điều nữa khiến cậu thấy hài lòng đến vậy là vì Draco và Blaise. Từ sau cuộc gặp mặt tại thư viện cả hai bọn họ đều thay đổi chút ít, cả hai đều ham học hơn. Họ thực sự khác sâu những lời cô nói vào tim, đặc biệt lúc nói đến vị trí của chính mình. Khi họ tìm hiểu chuyện Tòa án cả hai đều tự trau dồi bản thân mình cố gắng chứng tỏ khả năng để gia nhập Hội, rằng họ hoàn toàn xứng đáng với vị thế Camellia đã trao cho. Mọi sự nỗ lực của họ trong việc học đã được kiểm chứng, Theo và ngay cả Draco và Blaise đều nằm trong tốp năm các kỳ thi, vị trí dẫn đầu thuộc về Camellia trong mọi môn học. Những người còn lại xếp thứ hai, ba và tư liền kề với nhau. Đôi khi cô gái nhà quê - Hermiones sẽ giành được vị thứ ba hay bốn nhưng thường thì vị trí dẫn đầu luôn thuộc về bọn họ. Nói đến kiểm tra mới nhớ, vào ngày thi cuối cùng cô tỉnh dậy và nhận thấy trên tủ đầu giường có đặt một lời nhắn. Cô vẫn nhớ như in nội dung của nó.

' Gửi Fiona yêu quý. Tôi không thể tìm được bất kỳ ngôn ngữ nào có thể diễn tả niềm vui sướng với những điều lý thú đã đến với tôi năm nay, tất cả đều nhờ có em. Đành phải nhờ món quà này gửi hộ tấm lòng của tôi thôi. Trong đó có mười quyển sách, chúng là tập hai của số sách trước mà em đang có. Nếu em đã đọc và có thể hiểu được số sách kỳ trước thì tôi chắc chắn chúng sẽ không thể làm khó dễ gì em đâu chứ nhỉ, vậy thì em hãy yểm bùa mười quyển sách đó thành một đơn giản thôi. Cứ coi như đây là một bài kiểm tra kĩ năng của em đi. Tôi không thể thôi ngừng nghĩ, mong đợi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em vào vài năm kế tiếp. Bằng trọn cả trái tim.
T.M.R. '

Cũng vào ngày hôm đó vào bữa tối họ đã được thông báo rằng giáo sư Quirrell đã mất tích. Điều này khiến Camellia thấy ngạc nhiên, một lần nữa, Quirell và T.M.R quả có mối quan hệ với nhau, có lẽ vì do họ chính là một người, nhưng cô lại không có bằng chứng.

Vậy nên, mặc dù cô thấy khá hiếu kỳ chuyện đã sảy ra với Quirrell và T.M.R là người như thứ nào, cô cố gắng không nghĩ nhiều thêm về nó. Dù sao đi nữa thì cô cũng không tìm được chút manh mối nào và cậu cũng không nghĩ mình sẽ tìm ra được gì. Có lẽ cô sẽ nhìn lại nó vào năm sau, hay là năm sau nữa, đây có thể là một thú vui giải trí nhẹ nhàng hay điều gì tương tự.

Nghĩ mãi về lời nhắn của T.M.R, cô cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng bắt kịp cô.

------------------------------
----------------------------------------------
Cô chán ghét nhìn cánh cửa trước mặt mình; cô đã quay lại. Hít thật sâu, cô bước vào trong tòa nhà rồi tiến thẳng đến phòng làm việc của bà góa phụ cho biết cậu đã về tới nơi và sẽ ở đây trong suốt mùa hè cho tới đầu tháng chín. Cô gõ cửa rồi chờ bà Brown cho phép. Khuôn mặt già nua bệt đi khi bà nhận thấy người đến, điều này khiến Camellia thấy rất buồn cười.

" Con chào cô Brown. " Cô nói, thái độ lễ phép đúng mực hơi trưởng thành như thường khi Dù vậy vẫn không thuyên giảm được nỗi sợ hãi trên mặt bà. Điều này không khiến Camellia ngạc nhiên, bà Brown luôn cứ khư khư nghi ngờ về việc cô đã làm với những đứa trẻ trong viện, vậy nhưng nỗi sợ hãi kia còn vượt xa hơn nhiều sự nghi ngờ.

" Camellia, ta cứ tưởng ngày mai con mới về đến nơi. " Bà Brown nói, cố gắng che dấu nỗi lo sợ của mình đẳng sau nụ cười run rẩy. " Đúng là thế ạ, lỗi con thưa cô, con đã điền nhầm ngày vào trong lá thư gửi cho cô bữa
trước. " Là thật, tất cả đều do cô, nhưng nó không phải một sai lầm ngoài ý muốn. Camellia chẳng ước mình cái quái gì cũng được để họ đi đón bọn cô tại nhà ga. Cô hài lòng giữ liên lạc một cách tối thiểu với lũ muggle ở trại mồ côi hơn.

" Phòng con vẫn còn nguyên chứ ạ? " cô hỏi, cần rời cái phòng này càng sớm càng tốt. " Còn, tất nhiên nó vẫn như cũ. " Bà khẳng định, như thể một sự xúc phạm nếu như bị hiểu lầm. Sao cô có thể quên mất bà ấy luôn nghiêm túc như thế trong công việc, chỉ dựa vào việc bà chưa bao giờ giơ tay giúp đỡ bọn cô lúc còn nhỏ, đủ để thấy tất cả rồi. Có lẽ bà ta chỉ chú trọng đến mặt hình thức và danh tiếng trong nghề chứ không thực sự nhúng tay vô làm bất cứ điều gì.

Ôi mà thực ra, nó cũng chẳng quan trọng , chỉ cần họ để cậu yên, cô sẽ không nhàn rỗi đi kiếm chuyện với họ. " À vâng ạ. Thế con sẽ ở lại cho đến đầu tháng chín, và có khi con sẽ đi ra ngoài với bạn học luôn. Chỉ thế thôi ạ, không làm phiền cô nữa, con đi trước ạ "

Cô đi ra khỏi văn phòng trước khi bà quá phụ kịp trả lời. Cô có rất nhiều kế hoạch cần được lên sắp xếp, và hi vọng rằng nó sẽ được thực hiện như mong muốn. Cô phải khống chế lại nụ cười đang nở rộ trên khuôn mặt mình khi nghĩ đến các kế hoạch sắp tới, nó sẽ thú vị đây.

Hai tuần nhanh chóng trôi qua kể từ khi cậu dừng chân ở trại mồ côi, cô lại lặp lại những thói quen trước kia, trước khi đến Hogwart. Chiều hôm đó, cô đi ra chợ và lấp đầy cái tủ lạnh trống trỗng, cô vẫn luôn thấy kỳ lạ tại sao chẳng hề thấy bóng dáng cái tủ lạnh nào trong Thế giới Phù thủy. Thay vào đó mọi thứ đều được đặt vào tủ gỗ đã được yểm bùa chú để làm đồ ăn luôn tươi mới, mát lạnh và còn có thể hóa chúng thành đá. Có những thứ đồ ma thuật trong mùa hè nóng nực này đúng là một phước lành.

Sau khi được sống trong một thế giới đầy ắp phép lạ, thì quả như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, giết cô đi còn nhanh hơn chứ đừng ngăn cách thứ quyền lợi tuyệt vời ấy. Chí ít hãy để cô được thí nghiệp Độc dược, chữ Rune và môn Số học huyền bí nọ và cả chồng sách thân yêu của cô nữa chứ; nếu không cậu nghĩ mình sẽ phát điên lên mất, giả đò như vậy khiến cô thấy mình không khác gì một Muggle. Nói đến sách vở; bây giờ thì cô đã có thể đọc những quyển sách được gửi từ quý ngài huyền bí T.M.R hồi giáng sinh rồi. Tại vì cậu có thể sẽ chết nếu đọc nó thế nên cô vẫn chưa hề mở ra từ hồi ở Hogwart đến giờ. Cô thừa biết đấy là những quyển sách cấm và cô thì không muốn đánh cược ai đó sẽ tìm thấy nó, kể cả khi chúng vẫn nằm ở trong rương. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cô vẫn để chúng vào ba - lô hay nơi nào đó, nhưng ngay cả khi tính cô vốn cẩn thận thì cô cũng không muốn mang ra đùa giỡn với mạng sống của mình.

Bây giờ lại khác, không gì có thể ngăn cản được cậu khỏi cuốn sách. Cô biết mình không thể sử dụng phép thuật, nhưng lại không gì có thể cản được cô nhặt một cành khô lên và múa máy như mình đang cầm một cây đũa phép thực sự và ngay khi trở lại Hogwart cậu có thể luyện tập với cây đũa. Dù là vậy thì đó cũng không phải tất cả mọi dự định của cô. Trở thành Cô - bé - vẫn - còn sống và được chọn vào Slytherin khiến mọi chuyện đang dần trở nên phức tạp hơn. Một mặt, cô không thực sự lo lắng, cô luôn thích được thử thách, dù vậy cái ý niệm về Chúa tể Bóng tối tương lại luôn làm cô phải lo nghĩ. Không điều gì cô làm có thể giúp hơn nữa trường Hogwart có thể thôi dè chừng trong sự ngờ vực. Những gì cậu đang định làm rất nguy hiểm, cô hiểu điều này, và hậu quả đi liền với nó cũng đáng sợ không kém nhưng nếu mọi chuyện đều đi theo đúng như dự định, dù chỉ là một phần thì lợi thế đạt được còn vượt xa những hiểm nguy. Tất nhiên cô không đảm bảo gì hết trong tương lai kế hoạch sẽ thành công, nhưng mà con người đã sống trên đời đôi khi cần phải đánh liều một lần.

Một vài ngày sau đó cô đã đưa ra quyết định cuối cùng cho tương lai trong thực tại, cô đã tìm được cơ hội bình minh ông trời mọc để đẩy kế hoạch của mình thành thực tiễn. Trong lúc đợi các sơ đi điểm mặt một lượt các phòng thì chợt có tiếng vật gì đập lên cửa sổ. Hiếu kỳ cô nhìn sang, một con cú đang đứng bên bệ cửa sổ, nếu không nhìn thấy cuộn thư được gắn bên chân nó thì cô đã nhầm tưởng nó với những con cú bình thường. Lắc đầu, cô đừng dậy và đi đến bên bệ cửa sổ. Camellia vẫn thấy cách của phù thủy gửi thư khá lạ lùng,nhưng chí ít nó hiệu quả. Con cú nhảy vào trong ngay khi cánh cửa vừa mở và đậu lên trên giường cô, giãy lá thư kẹp bên chân ra. Nhận lấy lá thư, cô quay sang con cú; con chim này nhìn quen thật. " Tao đoán mày sẽ ở đây đợi cho đến khi có thư trả lời? " Camellia hỏi, giữ đôi mắt trên người con cú. Cho đến khi nó kêu một cái rồi nhảy sang chỗ khác thoải mái hơn, Camellia lắc đầu; một con chim thì thành tinh đến mức nào.

Bóc lá thư ra, cô chậm rãi đọc.

" Thân gửi Avander,

Tôi biết chúng ta chưa có dự định gì trước lúc còn ở trường, nhưng tôi muốn hỏi cậu có muốn ghé sang nhà tôi vào mùa hè sắp tới không? Chúng ta có thể mời thêm người đến, nhưng ình như Blaise và Theo đều về cho đến tháng tám, nên chắc mình chỉ gặp được sau hè. Cứ gửi câu trả lời cho Ares, và nếu cậu bằng lòng thì chúng ta sẽ gặp mặt vào ngày mai lúc mười giờ tại Leaky Cauldron, được chứ? Mà nếu cậu không tiện hôm đó thì chúng ta có thể sắp xếp lại.

Hi vọng được gặp cậu sớm,

Draco Malfoy '

Một nụ cười nhỏ hiện lên trên mặt Camellia. Dành cả mùa hè nằm ngoài khuôn viên viện mồ côi? Cô chưa nghĩ đến điều này. Với lại không biết thư viện nhà Malfoy có thật tuyệt vời như Draco vẫn luôn tự hào. Liền tay, cô viết lá thư trả lời rồi gắn lên chân Ares, con chim liền bay đi rồi Camellia đóng cửa sổ lại. Cô ngồi bên giường rồi lại đọc sách. Bây giờ cô chỉ cần đợi sơ đến và xin phép bà ra ngoài ngày hôm sau.

Gần nữa tiếng sau, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. " Mời vào. " Cô nói, ngẩng đầu khỏi quyển sách. Như cô đoán, Bà Brown xuất hiện sau cánh cửa.

" Chào buổi tối, Cô Brown. "

" Chào buổi tối, Camellia. Một tiếng sau nhớ tắt đèn. " Bà nhắc cô, giống như mỗi đêm , ngúc ngắc hệt máy móc. Cô gật đầu, dù vậy trước khi bà đóng cánh cửa cậu gọi lại. Sự kinh ngạc hiện chiếm toàn bộ cảm xúc trên mặt bà, thường thì Camellia không bao giờ nói chuyện với bất kỳ ai trong viện. " Gì vậy? " bà hỏi, cô nhìn nỗi run sợ trước mặt, cô thấy lạ sao bà tự nhiên hãi hùng, trong khi bà ta chưa từng thấy gì.

" Con sẽ rời đi vào ngày mai. " cô trình bày. " Làm sao? " cú sốc đánh tan vẻ sợ hãi trên đôi mắt bà. " Con nói con sẽ rời đi vào sớm mai. "

" Tôi nghe thấy em nói gì, nhưng em có ý gì nói em rời đi vào sáng mai? Ta có trách nhiệm trông giữ em, em không thể cứ rời đi như vậy. " cô nuốt nghẹn một tiếng thở dài, cô hi vọng bà ta cứ vậy mà đi luôn đi, cứ nhìn nỗi sợ hãi kia. Tuy nhiên ý thức trách nhiệm đã nhảy rào vượt qua. Nếu trong tình huống khác có thể cô có chút tôn trọng với bà, nhưng bây giờ, nó chỉ khiến cô nóng nảy hơn.

" Cô Brown, như thế này đi. Con không thích ở đây và cô cũng không thích thấy mặt con. Cứ lấy đó làm đầu, và một phần thì có bạn học ở trường đã mời con đến nhà chời trong suốt hè, như thế không tuyệt hơn sao, cho mỗi người, hãy để con đi? " Dòng cảm xúc thoáng hỗn độn hiện lên trên mặt bà Brown, rõ ràng ý thức trách nhiệm đã cố gắng đè nặng mong muốn để cô rời đi.

Tuy nhiên, con người là một loài sinh vật rất có tâm tư cảm tính, chủ yếu sống theo mong muốn của họ và bà Brown không phải ngoại lệ. " Được rồi, họ sẽ đến đón con ở đây? " Bà hỏi, cố gắng không để sự nhẹ nhõm hiện lên trước mặt cô.

" Không ạ, con sẽ đến điểm hẹn. Con sẽ gặp cô năm sau cô Brown. " Bà sơ chỉ gật đầu và khép cánh cửa lại. Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cô, thế là tự do rồi. Giữ suy nghĩ đó trong đầu, cô dọn dẹp vào thứ để lại vào trong rương rồi chìm vào giấc ngủ; ý nghĩ đi khỏi trại mồ côi liên tục thoáng qua đầu cô.
















Ít bình chọn -> không có động lực viết 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top