Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32

Đã hai tuần kể từ sau khi cô chấp nhận lời mời của Draco, cô hài lòng với lựa chọn của mình. Thư viện nhà Malfoy quả thực đúng như Draco miêu tả, nếu có thể Camellia chỉ muốn lăn trườn cả mùa hè ở trong đó đọc sách, nhưng Draco cứ liên tục kéo cô ra khỏi thiên đường trần thế, lải nhải như thế nào mùa hè chỉ để nghỉ ngơi và chí ít cô cũng phải ra ngoài hít thở không khí trong lành. Camellia đành phải đầu hàng tay tóc vàng này, tuy nhiên vẫn rất miễn cưỡng.

Sau đó thì lại để Lucius bắt gặp mình trong quyển sách mình đang cầm ở tay bên kia, cậu hứa lên hứa xuống mình sẽ để cô lấy bao nhiêu sách tùy thích khi quay lại Hogwart, cậu sẵn sàng cho cô mượn. Thành ra đến cuối cùng, Camellia mới bước khỏi thư viện rất miễn cưỡng. Nói đến Lucius, cô ít khi thấy ông trong nhà. Điều kỳ lạ là cứ mỗi lần họ ở bên cạch nhau cô lại cảm thấy ánh nhìn chằm chằm của Malfoy, cứ như ông đang thăm dò từng động thái của cô. Thế nhưng, có vẻ ông không có ác ý, bởi ở đôi lần bắt gặp, Camellia chỉ có thể thấy được hiểu kỳ, tò mò phản chiếu trong ánh nhìn dò xét ấy.

Tất nhiên nó không có nghĩa là Malfoy không hề có ác ý gì, chỉ là Camellia không thể nhin ra điều ấy mà thôi. Cô đã quá quen với bộ mặt trẻ con kia, lâu đến nỗi nó như đã trở thành tấm chắn bảo vệ của cô. Draco nhận ra ngay, thái độ Camellia cứ thay đổi liên tục mỗi khi ba cô đến, Camellia chỉ lắc đầu làm dấu vài lần đầu rồi không nhắc gì sau đó.

Cậu hiểu khá rõ con người cô nên cho dù cậu có nài nỉ rằng cha cậu có thể giữ bí mật, cô vẫn không thay đổi. Cậu đành tự an ủi, chí ít mình cũng ngoại lệ.

‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒
‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒‒

Buổi sáng ngày ba mươi mốt tháng bảy, cô thức dậy như mọi ngày. Cô biết hôm nay là ngày sinh nhật của Elysia, nhưng nó không quan trọng. Dù gì thì bọn cô cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, không phải không có người đến dự, căn bản bọn không bao giờ kể cho ai thế nên cô cũng chẳng mong đợi gì nhiều năm nay, cho đến khi đứng hình trước cửa phòng ăn. Draco và cha cậu ta đang ngồi bên bàn ăn, nhưng điều làm cô ngạc nhiên phải nói đến Theo, Blaise và Marcus cũng ở đây.

" Chúc mừng sinh nhật Fiona. " Cậu ta nói ngay khi phát hiện ra cô, rồi những ánh mắt khác cũng hướng tới phía cánh cửa. Cô phải nói mình khá ngạc nhiên; cô không còn nhớ nỗi đã có ai từng chúc mừng sinh nhật của Elysia trước đây. Nhưng mà sao cậu ta lại biết được chứ!?

Ngồi xuống ghế, cô vẫn không thôi sửng sở, lên tiếng nói.

" Cảm ơn mọi người "

một trong số lần ít ỏi cô thực tâm cảm tạ người ta, " Không phải hai người đang ở nước ngoài sao? " cô nhìn sang Theo và Blaise, cố gắng đánh lạc hướng cảm xúc hân hoan của chính mình. Mặc dù cô đã quen thuộc với mọi người trong phòng thì lần nữa cậu không thuộc dạng thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Nhìn thấy ánh mắt trao đổi của bốn người, cô hiểu rõ họ đã biết cậu dự tính điều gì, nhưng chí ít cũng không có ai lên tiếng phản đối.

" Thì bọn tôi đúng là từ nhà đến nhưng chỉ ở đây vài ngày thôi. Mười lăm tôi sẽ về nhà còn Blaise bảo ở đây cho đến hai mươi lăm nhỉ? " Blaise gật đầu, tự mình lấy một phần bánh cùng một ly nước cam. " Ông ngoại tôi sinh nhật vào 23 nên nhà tôi tạm tời ở đây rồi mới về Ý. " cô gật đầu cúi xuống dùng bữa sáng, thật hạnh phúc khi có những người bạn ở bên mình vào ngày sinh nhật.

Và cô đã thay đổi suy nghĩ tiếp nhận họ vào cuộc đời mình, kỳ lạ như thế, cô không thấy phiền hà khi ở bên họ như vẫn tưởng.

" Mấy người đã dự tính gì rồi? " cô hỏi, nhìn những người bạn, lờ đi cái nhìn cẩn trọng của Malfoy. " Thì trước tiên chúng ta ăn sáng xong đã. Rồi đi lượn quanh đâu đó, kiếm chỗ ngồi chơi đến trưa, để bọn tôi tặng quà cho ông.

Theo và Blaise sẽ phải về nhà sau đó, hai ông ấy không ở lâu được. Vậy chỉ còn ông với tôi cùng Marcus sẽ nghỉ chiều trong căn phong yêu thích của ông

" Draco kể lại dự định của mình xong tặng kèm thêm một nụ cười tinh nghịch, làm mọi người bật cười, họ biết điều kiện ngưng chiến của Draco để đưa được Camellia ra khỏi thư viện; Draco đã thề nếu cô chịu đi, cậu có thể ăn ngủ tùy ý trong đó luôn.

" Được rồi, ta sẽ để các con tự nhiên. Hẹn gặp lại vào bữa trưa. " Ông Malfoy nói, nghiêng nhẹ đầu rồi đi khỏi.

Ngay sau khi Malfoy rời khỏi phòng ăn, Camellia liền để vẻ tùy ý vô tâm hiện ra, cất chiếc mặt nạ vào trong, người trong hội đã nhìn quen, nhưng chưa một lần họ lên tiếng.

" Vậy ta đi giờ luôn nhỉ? " Draco hỏi, đôi mắt nhìn cô. Camellia mỉm cười rồi gật đầu, đi theo Draco xuyên qua trang viên. Họ dừng chân ngồi trên bãi cỏ hưởng thụ làn gió mát.

" Năm sau ông không đi học nữa. " Camellia lên tiếng, phá vỡ sự yên bình xung quanh, nhìn vào Marcus.

" Tòa án sẽ mất đi một thành viên. " Blaise nói, nhìn sang cô, cô nhìn thấy nỗi hoang mang trong mắt cậu. Không phải cậu nghi ngờ cô, nhưng một khi Marcus tốt nghiệp Tòa án sẽ phải thu nạp thêm mấy người năm ba, ai biết được mấy tên ngốc đó sẽ làm được điều gì.

" Tòa sẽ không thiếu người " Marcus nhảy dựng lên l, " Cho dù tôi có tốt nghiệp thì tôi vẫn là thành viên của hội. "

" Tôi biết Marcus, " Giọng cô trăm trăm binh tĩnh, cô nở một nụ cười nhỏ trên môi an ủi linh hồn nhỏ bé mỏng manh của Marcus. Tòa án Slytherin không chỉ đơn thuần là một hội nhóm trong trường, nó nói lên nhiều thứ. Ngay cả khi đã ra trường, tòa án vẫn đem lại một sức ảnh hưởng không nhỏ, bằng cách này hay cách khác. Mọi thành viên sẽ làm mọi thứ đề vị vua có được cơ hội tốt nhất đạt được mục đích của mình. Rời đi hay phản bội Hội, sẽ phải gánh nhận trừng phạt và trong vài trường hợp, thì ' tử " Đừng hiểu nhằm ý của Blaise. Ống muốn nói là sau khi ông rời khỏi Hogwart, Hội chỉ có ba thành viên ở dưới, ống sợ có tên ngốc nào lợi dụng dịp này để phá hoại ấy mà, phải không Blaise? "

Blaise gật đầu, thở phào. Ngay từ đầu các thành viên được nhận vào rất dễ dàng và dần dần họ đã trở thành bạn hữu, và không ai trong họ không nhận ra tính cách nóng vội ấy của Marcus, nhưng không phải khi nào cũng có thể thừa nhận cái tính xấu là khi nổi khùng lên lại sử dụng Lời nguyền - Hạnh phúc để tổng hết bực bội ra khỏi cây đũa của mình.

Mặc dù nhóm họ cũng tụ họp từ những người giỏi nhất năm học và sức mạnh họ luôn được rèn giũa, nhưng kể cả lúc ấy Marcus vẫn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, khi chuẩn bị đụng tay đụng chân thì chỉ có Camellia mới có thể lôi cổ anh ta về nhà.

Nhưng ở một phía Camellia cũng nghi ngờ về phần thắng của mình, cho dù cô mạnh hơn về sức nhưng rồi thì cô cũng chỉ mới học năm thứ nhất, nói tốt đẹp hơn thì chuẩn bị sang năm hai. Phải thế cô mới hiểu được cải nhẹ nhõm của Blaise.

" Ừmm, tớ chưa nghĩ đến việc đó. " Theo nhận xét, lờ luôn không khí bén lửa họ vừa mới dập tắt.

Trong bọn họ, chỉ có Theo là người nhẹ gánh nhất, khó có gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình cậu ta. Tuy nhiên đằng sau khuôn mặt tươi cười không phòng bị kia chứa dựng một tâm hồn khát máu, tàn độc và bộ não tinh tường luôn sẵn sàng bộc phát, " Không cần nghi ngờ gì nữa, chúng ta toàn những kẻ tinh anh nhất trong năm, nhưng điều này không thể thay đổi được, một khi Marcus rời khỏi thi hội sẽ bị hạ bậc và vài tên ngu ngốc sẽ bắt đầu rục rịch. Có ai có cách gì không?"

Camellia đã nghĩ đến vải việc họ phải chuẩn bị. Nhưng cô không lên tiếng, thông qua dịp này tiện thể kiểm tra bọn họ.

Với lại, mấy ý tưởng của cô. nên để phòng chừng Chúa tể Bóng tối tương lai thì hơn, mặc dù thế thì nó cũng vừa đủ giải quyết cả hai van de.

" Ta có thể đào tạo người mới, cho đấu tay đôi hay gì đó. " Draco góp ý, đôi mắt cậu lấp lánh ánh sao cho họ thấy ý tưởng này kích thích cậu đến chừng nào.

" Ý này khá tốt, ghi vào, nhưng không đủ thời gian đào tạo lực lượng mới chỉ trong một năm, Camellia đáp lời, thực tế thì cô rất hài lòng, nếu gặp tình huống bất ngờ chí ít họ còn có thể đề phòng. Marcus, tôi biết anh đã vào năm cuối nhưng anh có thể dành chút thời gian đào tạo người mới được không? Dù sao cách duy nhất để tăng cường sức mạnh chính là đấu với người mạnh hơn mình. "

Cứ như mỗi lần Camellia đặt ra một vấn đề gì đó, yêu cầu người khác một cách thân thiện thì Marcus lại bừng sáng lên như cây nô - en vào lễ giáng sinh, khiến người khác bật cười.

Mọi việc giữa cô và Marcus có thể bắt đầu khá tệ, nhưng trong đầu họ không hề có bất kỳ mối nghi ngờ nào, Marcus đã trở thành người của Camellia.

" Tất nhiên được rồi! " anh ta khẳng định, cười khoác miệng, " Vậy ta chỉ cần lên danh sách ra khi nhập học thôi. "

" Nhưng nó không giúp được gì chúng ta bây giờ, " Theo nhắc nhở, trước khi Camellia và Marcus lạc đến vùng huấn luyện nào đó ở tương lai đang được xây dựng trong đầu họ.

" Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để mở rộng Hội. ” Blaise nói trong khi nhìn sang Camellia, và Camellia mỉm cười. Blaise luôn quan tâm mọi việc của Hội, cậu ta luôn im lặng chìm nghỉm trong một góc. Blaise thừa nhận đó đã là một thói quen từ nhỏ; những người đàn ông mẹ cậu cưới không phải ai cũng tốt, và nhiều trong số họ thích cậu tránh sang một bên hơn.

Trong một số trường hợp, đó là cách duy nhất tránh khỏi tình huống bạo lực khi gặp cha dượng mình. Tuy nhiên, Blaise không bao giờ để minh gục ngã và Camellia có phần tôn trọng cậu cũng vì điều đó.

" Marcus quen biết rộng rãi với học sinh lớp trên hơn chúng ta, " Theo bổ sung, " Anh có nghĩ đến ai không? "

" Còn tùy. Cậu muốn người ở năm nào? " Marcus hỏi Camellia, mọi chuyện được bàn bạc cứ như một tòa án dân chủ nhưng đến cuối cùng thì quyền quyết định văn nằm trong tay Camellia.

" Năm năm, tốt nhất là thế. Họ vẫn còn hai năm khi chúng ta đều đã lên năm ba, vậy hãy chọn những người sẽ lên năm năm năm sau. Vừa đủ thời gian rèn rũa bọn ngu xuấn biết được vị trí nấm mò của minh khi chống đối Hội. Với lại cũng không cần quan tâm đến năm nhất sắp tới, chúng ta sẽ có đủ thời gian khiến chúng về phía ta nếu có chuyện gì sảy ra "

" Nếu thế thì tôi đề cử Pucey và Montague. Montague mạnh hơn phần nào nhưng Pucey sẽ tôn trọng cô. Không phải tôi nói Montague không có, cậu ta chỉ gặp chút khó khăn với việc chấp nhận ý chí của cậu về chủng máu. Không thấy cậu ta hênh hoang về dòng thuần, chỉ khá ghét thường dẫn mà thôi "

" Nhưng họ có thể hòa thuận với nhóm được không ? " Draco nghỉ ngờ, nhìn xung quanh. Bọn họ chỉ mới gặp nhau được một năm nhưng khi ở chung khá tốt, nếu có rắc rối thì chỉ có thể ở bọn vô sau.

" Tôi nghĩ là có. Cả hai bọn họ đều có tiềm năng. "

" Được rồi, sau khi trở lại Hogwart hãy để mắt đến họ, chúng ta ra quyết định vào lễ Yule "

" Ah, xíu nữa thì quên " Theo giật này thốt lên, nhìn Camellia

" Cậu đã chuẩn bị gì về chuyện Tân Chúa tể Hắc ám rồi? "Camellia mỉm cười và đôi mắt cậu ngập sáng, nếu mọi người không phải thường xuyên thấy cảnh này thì họ đã có tí rợn người, họ chắc chắn một nụ cười bình thường không thể nào nhìn hung dữ hơn thế này.

" Nó sẽ rất tuyệt, giờ tôi chỉ cần biết khi nào chúng ta sẽ đến Diagon Alley trước khi nhập học, được chứ? " cô hỏi, liếc mắt nhìn Draco. Ngay sau khi cậu gật đầu, cô tiếp tục,

" Mặc dù kế hoạch có chút thay đổi. Nói nghe xem, mấy người nghĩ gì nếu ta không chỉ ngừng tỏa án ở Slytherin mà lan rộng cả Hogwart? " Phản ứng của mọi người đúng như cô mong đợi rồi vài giây kế tiếp nụ cười nham hiểm của cô gia nhập họ.

Đêm đó, cô đã chèo lên giường chuẩn bị đi ngủ, coi đang nghĩ xem coi mình có nên đọc qua mấy cuốn sách được nhận chiều hôm đó, không có ngạc nhiên gì khi thấy mọi người đều tặng cô sách, Blaise nói đó là để thỏa mản tính Ravanclaw trong người thì đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.

Nghĩ xem ai còn đến vào giờ này, Camellia nói mời vào. Cánh cửa được mở ra một phần và cái đầu Draco chen vào bên trong

"Fiona, chúng ta nói chuyện một tỉ được không? " Nhìn thấy trên mặt Draco có chút lúng túng. Camellia gật đầu rồi chỉ vào bên giường, ra hiệu cho cậu ngồi; cô đang nghĩ coi Draco muốn nói gì. Mấy ngày trước cô đã nhận ra Draco có chuyện gì đó muốn nói, nhưng cô quyết định để vàng tơ chủ động đến với mình. Xem ra Draco đã lấy được can đảm lên tiếng, dù nó là gì đi nữa. Draco ngồi xuống một bên giường, không khi căng thẳng bao trùm cậu ta đã hạ bớt nhiệt

" Cậu có nhớ buổi sáng hôm đó ở Knockturn Alley? " Draco mở miệng. giữ tầm mắt khư khư vào lòng bàn tay đang chà sát lấy nhau

" Tờ không thấy hối hận, anh ta là một con người và cứ vậy thì anh ta chẳng khá gì đã chết cả và tớ không thấy tệ hại về việc đó. Tớ ... tớ còn muốn tạ ơn trời vì hắn đã chết. Tớ muốn thấy hắn khóc, khi nhìn hắn ta van xin; tớ lại cảm thấy vui sướng lạ lùng. Có phải tớ đã trở thành người xấu rồi không? "

Cuối cùng Draco cũng chịu ngước mặt lên, nhìn cậu ta như một đứa trẻ, điều này làm cô ngạc nhiên một lúc. Rồi Camellia mới nhận ra cậu ta chỉ mới có mười hai, cho dù cậu ta có hành động chứng chắn đến mức nào, như chính cậu và đôi khi rất dễ để ta quên mất, kể cả Marcus, họ cũng chỉ là những đứa trẻ. Tàn bạo và khát máu nhưng vẫn còn nhỏ, và một phần trong họ còn ngày thơ và ngờ nghệch hơn những gì họ thể hiện ra bên ngoài. Nhưng chẳng bao lâu nữa, ý nghĩ đó đến với cô, nhìn sang Draco.

Họ, sau tất cả, là thành viên của Hội. Đây cũng là lý do cô sẽ trả lời không gì hơn ngoài sự thật. "

" Đúng " cô trả lời, nhìn vào đôi mắt Draco, " Sẽ có nhiều người nói cậu ác độc. Họ sẽ lánh xa cậu, coi thường cậu, thậm chí sợ hãi cậu. Tuy nhiên, tại sao cậu lại phải quan tâm điều đó. Cậu chính là Draco Malfoy, cậu là thành viên của Tòa án của tôi và vĩnh viễn cậu sẽ như vậy, chúng tôi chỉ chấp nhận con người bây giờ của cậu, dù xấu xa, tàn bao hay tất cả"

Mọi điều cô nói đều là sự thật; chỉ cần Draco vẫn là người của họ, họ sẽ luôn thừa nhận cậu. Draco phải thấy được sự chân thành trong mắt cô, bởi vì suy nghĩ hoảng loạn đã bao trùm cậu ta ( Draco ), và rồi cậu nở nụ cười.

" Cảm ơn cậu, Fiona.Thôi tớ không làm phiền cậu nữa" Draco nói, đứng dậy khỏi giường rồi định bước ra khỏi phòng.

"Khoan đã,cho tôi hỏi cái này cái" Camellia lên tiếng.

"Trong thế giới phù thủy có toàn án gia đình sao? "

"Có  " Draco khẳng định, " Nó xử lý hết thảy mọi việc liên quan trong gia đình. Làm sao vậy? "Cậu ta thấp giọng hỏi.

"Không có gì đâu" cô trả lời công cốc, rồi chút cậu ta ngủ ngon" Chúc ngủ ngon, Draco"

" Chúc ngủ ngon. " Camellia đáp lời trước khi cánh cửa đóng lại. Căn phòng vốn ấm áp đột ngột lạnh lẽo, ánh sáng u mờ che kín mọi vật. Một tiếng cười nhỏ vang lên đằng sau ánh cửa, và nếu có ai nghe được, họ sẽ lên cơn rùng mình dọc xuống xương sống.

Lần sau, có lẽ mình nên để Draco khởi động một chút, Camellia nghĩ, nằm trườn trên chiếc giường thoải mái rồi tắt đèn

' Để coi cậu ta có thể chơi được mấy hồi.'












Ít bình chọn –> không có động lực viết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top