Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Rồi ngay sau đó, họ đã ngồi trong căn phòng nhỏ đầy bụi bẩn và ẩm móc với các sơ của trại mồ côi.

" Ông muốn cho Elysia đến trường năng khiếu sao? Có phải tôi nghe lầm không ? Bà Brown hỏi.

Ông miễn cười hiền từ như một ông bố già với một chút lắp lánh của vì sao tinh tú ánh lên trong mắt khi ông trả lời " Đúng như vậy, chúng tôi rất hi vọng có thể để Elysia nhập học theo di nguyền của cha mẹ con bé khi còn sống. Mrs Brown nếu bà khong phiền liệu bà có thể cho tôi biết cháu bé ở đây được bao lâu rồi ?"

"Hình như.cũng được mười năm rồi thì phải. Lúc đó có một viên sĩ quan cảnh sát đã đưa nó đến đây, nếu tôi không lầm thì là vào ngày 7 của tháng 11 năm 81. Nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn và đáng yêu, chúng tôi chưa từng nghe nó khóc bao giờ. Chính chúng tôi cũng khong hiểu nổi ai lại bỏ rơi một đứa trẻ như vậy chứ ? Nhưng sau đó....... "

Bà Brown đã ngung nói, những kỷ niệm vẫn mãi cứ ám ảnh bà và cụ Dumbledore khi đó lại có những linh cảm không lành. Dự cảm này cũng đã đến Voi ông trong cuộc nói chuyện dưới 50 năm về trước. Ngay cả giáo sư Severus Snape, cũng bắt đầu để tâm đến câu chuyện.

" Đã có chuyện gì sảy ra với đứa trẻ sao ?" Cụ trầm giọng hỏi

"Tôi cũng không nói đó là một điều 'tồi tệ' tôi chỉ nghĩ là 'lạ' nhưng đó không phải là điều tôi muốn nói... Đứa trẻ ấy, có đôi lúc đôi mắt của nó hệt như ánh mặt trời sáng rực nhưng có lúc lại làm cho người ta rùng rợn như bị nhìn xuyên thấu, đó là điều chúng tôi e ngại

Ông 'ậm ừ' và nha một ngụm trà trong cốc của mình " Và cô bé Elysia có điều gì khác lạ nữa hay Không ?"

Bấy giờ, bà Brown lại bắt đầu tỏ ra dằn vặt làm cảm giác khó chịu của cụ ngày càng tăng lên.

" À...... Thì...... Elysia là một học sinh xuất sắc. Vị trí cao nhất toàn trường, tất nhiên, Elysia đều có được dễ dàng, con bé còn nhảy lớp trước vài năm. Hầu hết mọi người trong trường đều không tưởng nổi, Elysia thật sự là một cô bé thiên tài."

Albus bỗng nhẹ nhõm hơn, có lẽ bà Brown đã tỏ ra nghiêm trọng hóa, để lời phóng đại lời của bà thuyết phục mọi người trong phòng. Vậy là không còn bất cứ lý do nào cho cảm giác xấu vừa nãy của ông, và Albus gần như đã tự thuyết phục được chính mình thì tiếng nói của Severus Snape lại vang lên.

"Thế còn bạn bè thì sao? "

Nói đến đây, giọng của bà Brown lại cang ngày trở nên khó khăn, nhưng bà vẫn cố miễn cười và nói" Ah.....Elysia cô bé chưa bao giờ tiếp xúc với những người cùng lứa hay bắt kì người nào khác. Ông cũng biết đó.....trẻ con..... Chúng rất hay trêu đùa lẫn nhau. "

Giáo sư Snape đột nhiên quát lên với tiếng gầm gừ, sự tức giận gầm dội trong cổ họng, thứ ông ta ghét nhất là những kẻ cậy mạnh bắt nạt những kẻ yếu hơn mình, và con nhóc kia, nó đúng thật được James sinh ra, không khác nhau được chút nào.

" Con nhóc đó là một kẻ bắt nạt phải không?"

Bà Brown giật thốt" Ồ, thật ra thì là ngược lại, Elysia nhỏ bé rất đáng thương. Chắc hai người cũng đã biết, ở chỗ chúng tôi chỉ là một trại trẻ mồ côi nghèo nàn. Bọn trẻ sẽ làm bất cứ điều gì để được nhận nuôi. Và rồi Elysia xuất hiện với khuôn mặt xinh xắn đáng yêu tựa như một thiên thần, mọi người đều nói cô bé như thế, và đặc biệt xung quanh con bé luôn có một cái gì đó rất đặc biệt, tôi nghĩ đó chắc là lí do mà những cô cậu bé khác bực bội. Cô bé luôn là tâm điểm của những rắc rối, có nhiều lần chúng tôi phát hiện cô bé bị đánh, cũng có nhiều lần chúng tôi phát hiện cô bé bị nhốt trong một nhà kho cả ngày trời.."

" Và không ai có thể làm bất cứ điều gì sao? " cụ nhăn mày hỏi.

" Liệu chúng tôi có thể làm gì, bọn trẻ rất ranh ma, chúng luôn khiến chúng tôi đau đầu vì không tìm được bằng chứng nào để buộc tội bọn chúng ,còn Elysia thì vẫn luôn đơn độc. Chúng tôi ước gì có thể đến giúp cô bé" Các sơ đã bênh vực nhau trước ánh mắt của giáo sư, từ sâu trong đáy mắt của bà ta chứa đầy sự hoảng loạn và giáo sư có thể cảm nhận rõ được sự sợ hãi tràn đầy trên gương mặt phúc hậu kia " Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi..." Bà thì thầm như đang nói về những hồn ma cô độc sâu bên trong những bức tường trí ốc " nhưng mà làm sao chúng lại thay đổi được chứ....."

" Cái gì thay đổi hả bà Brown?" Cụ Albus hỏi nhẹ nhàng.Những cảm xúc của ông giờ đây bị bủa vây bởi những nghi hoặc, những lo sợ cứ nhức nhối trong lòng ông ấy lâu rồi lại xuất hiện, trong suốt cuộc nói chuyện, ông cố gắng những điểm giống nhau của cô bé này chỉ là sự trùng hợp dịu dàng dưới bàn của đấng sáng tạo mà thôi, cho đến lần thứ ba thì......

Snape có lẽ vẫn còn quá trẻ ở thời đại đó, nhung ông có thể biết dược người cố vấn ở trước mặt mình đang nghĩ gì, Albus đã từng kể cho ông nghe các câu chuyện về học sinh xuất sắc nhất Hogwarts trong nửa thế kỷ gần đây, và nếu ông có thể thấy được những điểm tương đồng dựa trên những gì cụ nói, thì ông chắc chắn rằng Albus đã nhận ra điều này một cách rõ ràng nhất rồi.

" Các ông vẫn sẽ đưa con bé đi, phải không? " Bà sơ lại lên tiếng hỏi chẳng khác gì tiếng thì thầm lúc nãy.

"Elysia đã được đăng kí đi học từ khi mới sinh ra, không một điều gì có thể ngăn cản chúng tôi đưa con bé đi được. Chúng tôi chỉ muốn biết thêm về cô bé một chút" Cụ cố gắng trấn an các sơ.

Bà Brown gật đầu rồi nói tất cả mọi thứ mà bà biết hoặc cho dù chỉ là nghi ngờ đi nữa." Khi nó lên 7, mọi thứ bắt đầu thay đổi, chúng tôi không thể nói bất cứ điều gì hơn vì chẳng có lý do nào để dò xét con bé. Nó vẫn luôn là một cô bé ngoan ngoãn, một thần đồng luôn gây sự chú ý cho các giáo viên của mình. Nhưng trong suốt thời gian đó, bọn trẻ bắt đầu sợ hãi nó. Mọi cjuuen bắt đầu từ May. Thật không thể tưởng tượng nổi, nhung thực sự tay của con người không thể bị bẻ gãy một cách dễ dàng, phải không? May khi nó đã 15 tuổi còn Elysia nhỏ bé thì chưa đến nữa May. Nhưng khi tôi hỏi nó có làm không con bé lại nói" Không phải con làm, thật sự không phải con mà là Amanda làm!!! " nói tới khúc sau giọng bà bắt đầu nhỏ dần.

Mọi chuyện trôi qua rất nhanh, sau đó một tháng sau chúng tôi tới thăm một trang trại, để bọn trẻ có thể vui chơi với các con vật, nhưng đã có một con rắn nhỏ chui vào trong xe, Elysia có vẻ thích thú với nó và cô bé đã giữ con vật bé nhỏ ấy bên mình. Chúng tôi không thấy bất cứ điều gì kì lạ, nó nhỏ xíu, và hầu hết thời gian Elysia đều mang nó bên mình, chẳng chịu để ai đụng đến nó. Nhưng mọi chuyện lại sảy ra với Finn một đứa trẻ mồ côi khác và là bạn cùng phòng với May, vào cái đêm trước Giáng Sinh năm nọ,  chúng tôi được thằng bé đã ăn trộm con vật đó, giết nó, để nó vào trong hộp quà rồi để trên giường Elysia. Sau đó bạn trẻ bắt đầu gọi Elysia là quái vật mà ngay tới con rắn cũng không muốn ở cạnh cô, Elysia bé nhỏ thậm chí không rơi một giọt nước mắt.

Một tuần kế tiếp, Finn bị đưa vào viện trong tình trạng hôn mê. Không ai biết điều gì đã xảy ra, cậu bé đã ngủ từ ngày này sang ngày khác nó không chịu thức dậy. Cậu bé cuối cùng cũng tĩnh dậy sau gần hai tuần, và khi đó cậu bé như được sinh ra lại lần nữa ngay cả các bác sĩ cũng chẳng hiểu điều gì đã xảy ra. Nhưng tôi lại nhớ cái nụ cười của Elysia lúc đó.

Cũng cùng năm đó, chúng tôi tìm thấy hai cậu bé bị nhốt dưới tầng hầm, tôi không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng chúng bắt đầu sợ hãi chính cái bóng của chúng, những đứa trẻ không thể nào nhìn thấy cái bóng đó lần nào nữa. Và bọn trẻ đã làm bất cứ điều gì để không ở cùng một nơi với Elysia, chuyện đó kéo dài trong suốt gần bảy tháng, tôi nghĩ vậy, sau đó một trong Otis đã tự sát. Cậu bé tự treo cổ mình ở trong phòng, hầu hết mọi người đều không tin chúng tôi khi họ nhìn thấy cô bé, tất cả những gì họ thấy là một khuôn mặt thiên thần "

Khi bà Brown đã nói xong, họ có thể nhận thấy rõ ràng, bà đang sợ hãi. Tuy nhiên, trộn lẫn với nó là nhiều thứ cảm xúc, gần như là sự kinh hãi tột cùng và điều này làm cho hai người đàn ông cảm thấy rùng mình. Cả hai người điều chứng kiến điều tương tự, nhưng mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều là đằng khác, đó là gương mặt biểu thị cho các Tử Thần Thực Tử.

Snape không thể kìm chế cơn rùng mình đã gặm tận tuỷ sống khi mà ông nhớ lại chuyện cũ. Trong khi đó, Albus vẫn luôn cố gắng miễn cười và hỏi xem liệu họ có thể nói chuyện với Elysia được không. Đã từng và đang làm gián điệp nhiều năm, điều đó đã ép Snape che giấu cảm xúc của mình, nhưng cái ý tưởng gặp Elysia khiến ông không hài lòng chút nào. Từ trước đến nay nếu có điều khiến ông e ngại, ông sẽ rời khỏi và không đặc chân đến đó một lần nào nữa, nhưng không thể làm vậy được, sâu thẳm ông biết mình không có sự lựa chọn khác, và có một điều gi đó về cô Potter này lôi kéo suy nghĩ của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top