Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2 Chương 35: Đụng độ ma nữ

Năm học mới rất nhanh lại bắt đầu, tôi tiến đến sân ga chín ba phần tư, vẫy tay chào chị Maria rồi bước lên xe lửa.

Vừa lên đã nhìn thấy Hermione đang kéo chiếc vali to đùng loay hoay tìm chỗ ngồi, tôi đột nhiên cảm thấy có chút đồng tình với cô ấy, cô ấy cũng giống tôi, bởi vì tính tình khác biệt với những người cùng nhà nên thường bị đám bạn cùng năm nói xấu. Gần như Hermione chỉ chơi với Harry và Ron thôi.

Tôi mỉm cười chào Hermione, rủ cô ấy ngồi cùng với mình.

Bởi vì lúc lên xe đã rất đông người, tìm chỗ quả thực khó khăn, chúng tôi phải mở hết cánh cửa toa này đến toa nọ mà chỗ nào cũng đông nghịt người, có vẻ như năm nay số học sinh mới tăng lên nhiều. 

Mãi mới tìm thấy một toa xe có một người đang ngồi nằm ở tận toa cuối, tôi liền kéo tay Hermione mở cửa đi vào.

Đi vào liền nhìn thấy Nott đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc màu bạc lấp lánh bung xõa xuống vầng trán, đôi mắt xanh lá hiện lên một tia lạnh lùng trong trẻo.

Hermione vì ít khi giao du với đám Slytherin nên khi nhìn thấy đồng phục của Nott đang ngồi trước mặt có chút muốn lôi kéo tôi đến toa khác. Tuy nhiên sau khi quan sát vài lần, đây là lần đầu tiên cô ấy bắt gặp một Slytherin khí chất đặc biệt đến thế, khuôn mặt cũng đẹp xuất sắc liền lập tức sinh ra hảo cảm.

"Xin chào, chúng tôi có thể ngồi đây không?" Hermione thấy cậu bạn kia đột nhiên quay đầu, ánh mắt trở nên sắc bén liền lập tức lúng túng không biết nói gì.

Nott nhíu mày nhìn màu áo đồng phục của Hermione, một Grinffindor mà lại dám vào toa này sao? Cậu ta với vẻ mặt không vui, không để ý tới tôi còn đang đứng sau Hermione bị cả người cô ấy che khuất, liền hung dữ trừng mắt nhìn Hermione mà không nói lời nào, hiển nhiên là không đồng ý.

"Này này, đừng có bắt nạt bạn tôi chứ" Tôi cau mày nghiêng sang một bên để không bị cơ thể Hermione che chắn nữa, trừng mắt nhìn cậu ta.

Nhìn thấy tôi đang tỏ thái độ bực bội, ánh mắt Nott có chút ngạc nhiên, có lẽ vì cậu ta không ngờ tôi lại đi với một Grinffindor, sau đó vẻ lạnh lùng trong mắt liền dịu lại, thở dài nói:"Ngồi xuống đi, nhưng đừng tạo ra nhiều tiếng động, hiện tại tôi đang rất khó chịu"

Hermione có chút bối rối ngồi xuống, cô ấy cúi đầu lấy sách ra đọc và không dám nói câu nào. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy, lấy ra một xếp giấy bắt đầu luyện bùa chú.

Mấy ngày nữa phải bắt quỷ rồi, không thể lười biếng bỏ bê luyện tập được.

Vẽ một cái, hỏng, đến cái thứ hai, hỏng nốt. Tôi bắt đầu có chút thiếu kiên nhẫn, kìm nén cảm giác muốn xé mấy cái bùa chú này làm hai.

Tại sao ma quỷ không dễ đối phó như người nhỉ? Trực tiếp đấm vỡ mặt là được.

Đang chăm chỉ luyện tập thì cảm thấy có ai đó nhìn mình, tôi ngẩng đầu, phát hiện Nott đang chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía tôi, khóe miệng còn hơi cong cong.

Người ta đang bận bịu, không phải việc của cậu, nhìn cái gì mà nhìn. Tôi lườm Nott một cái, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục vẽ bùa chú.

"Cậu là Granger nổi tiếng thông minh của nhà Grinffindor đúng không?" Nott hơi ngả người xuống đệm ghế, khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ thờ ơ, bộ dáng cực kì lười biếng.

"A, đúng thế, tuy nhiên tôi không dám nói bản thân mình thông minh hay nổi tiếng gì đâu" Mặt của Hermione mấy chốc mà đỏ lên.

"Tôi biết thành tích của cậu luôn đứng đầu lớp, khiêm tốn quá mức cũng giống như hạ thấp những người kém hơn cậu, như vậy chỉ chuốc lấy ác cảm không cần thiết" Nott có chút hiếu kì hỏi "Không phải trước giờ Chúa Cứu Thế và Weasley luôn đi với cậu sao, họ đâu rồi?"

Hermione nhớ tới hai người bạn thân của mình liền chán nản thấy rõ:"Tôi cũng không biết nữa, chắc họ ngồi đâu đó rồi"

"Ồ" Nott đảo mắt, lập tức chuyển chủ đề "Cậu là Muggle đúng không?"

Nghe tới đây, tôi vô thức nắm chặt tay lại, lòng cầu mong Nott đừng nói gì làm tổn thương Hermione.

Tôi biết dù Nott không thể hiện rõ như Malfoy, nhưng dù sao cậu ta cũng thuộc dòng dõi thuần huyết cao quý, tư tưởng bài trừ Muggle đã được giáo dục từ nhỏ, cho nên việc thoải mái đối đãi với một Muggle như Hermione là tuyệt đối không thể.

Cũng giống như tôi, Hermione có chút mất tự nhiên, cô ấy vén lọn tóc ra sau tai, gật đầu.

Tôi để ý kĩ, quả nhiên thấy trong ánh mắt Nott lóe lên một tia khinh thường nhưng lập tức biến mất, cậu ta đánh mắt nhìn sang tôi, nhếch mép cười mang theo hàm ý chế giễu.

Tôi tức giận lườm cậu ta.

"Vậy không phải cậu rất tuyệt vời sao?" Nott bày ra một khuôn mặt tán thưởng "Cậu xuất thân từ Muggle, không được tiếp xúc với phép thuật từ nhỏ, vậy mà lại biểu hiện trên lớp xuất sắc như vậy. Không một ai có thể phủ nhận tài năng của cậu"

"Thật sao?" Ánh mắt của Hermione sáng bừng lên như ngọn đuối trong đêm, cô ấy ôm chặt quyển sách trong lòng ngực, có chút hấp tấp nói:"Cậu thực sự cảm thấy như vậy!?"

"Đúng thế" Nott nở một nụ cười, ánh mắt cong cong, hào quang bắn ra tứ phía "Tôi cảm thấy cậu là một nữ phù thủy tài năng, cho nên mới nói, cậu nên tự tin hơn vào chính mình"

Hermione cũng cười rạng rỡ, vẻ mặt nặng nề ban đầu hoàn toàn bị trút bỏ. Cô ấy nhìn Nott bằng ánh mắt thật dịu dàng, hai má đỏ lên, thần thái có chút si mê.

Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.

Ánh mắt này, nụ cười này, còn có vẻ mặt này.....

Hermione ơi là Hermione, tớ phải dạy cậu từ đâu đây!?? Tôi vò đầu bứt tai gào thét trong lòng.

Một lúc sau, Hermione nói với tôi là cô ấy có việc, sau đó liền rời khỏi toa xe hướng đến nhà vệ sinh thẳng tiến. Lúc này gánh nặng trong lòng tôi hoàn toàn bị trút bỏ, tôi liếc nhìn Nott một cái, không nhịn được nói:

"Cậu lúc nào cũng đáng ghét như vậy à?"

"Này cô bé" Nott cười giả lả nhìn tôi, tay khoác lên thành ghế "Tôi không nhớ là tôi đã làm gì khiến cậu khó chịu"

"Đừng nói nhảm, tôi thừa biết cậu ghét Hermione" Tôi không kiêng nể gì nói thẳng.

Bị nói trúng tim đen, Nott thu liễm lại nụ cười, vẻ mỉa mai hiện rõ lên khuôn mặt.

"Sao? Cậu tức giận vì tôi đối xử không ra gì với cô bạn của cậu? Nói cho cậu biết, tôi đã đối tốt với cô ta hết mức rồi đấy" Thế rồi cậu ta bật cười "Chỉ là một Muggle mà bắt tôi phải cưng cô ta như công chúa chắc? Cô ta nghĩ cô ta là ai. Chỉ nói một hai câu mà đã cảm động rớt nước mắt, thảm hại thật đấy"

"Im miệng ngay Nott" Tôi trầm giọng nói "Đừng để tôi ghét cậu như Malfoy"

"Sợ quá đi ha! Còn có cậu cũng nên tẩy trang đi, tôi nhìn mà thấy thương thay cho khuôn mặt cậu"

"Kệ tôi!"

Cuộc trò chuyện lập tức kết thúc ngay sau khi Hermione quay lại, Nott vẫn dùng vẻ mặt giả tạo ấy để tiếp những lời đầy nhiệt tình của Hermione, Hermione say mê nói đủ mọi thứ từ những quyển sách mà cô ấy yêu thích tới các môn học ở Hogwarts.

Nott không hổ danh là quý tộc, không nhìn ra bất kì một điểm bất mãn hay thiếu kiên nhẫn nào, từ cách nói chuyện cùng biểu hiện đều rất hoàn mĩ. 

Tôi không để ý hai người họ nữa, đến khi tới nơi cũng trực tiếp xuống xe kéo tay Hermione ngồi lên xe ngựa đưa vào trường Hogwarts, một chút cũng không để ý tới Nott.

Ở đằng sau, tôi nghe thấy rõ Nott "Xùy!" một tiếng.

Năm học mới, tất nhiên những học sinh năm nhất sẽ phải tiến lên để chiếc nón phân loại phán đoán xem phù hợp với nhà nào để phân chúng tới các nhà. Cụ Dumbledore vẫn tủm tỉm cười trong suốt quá trình phân loại nhà, bộ râu của cụ vẫn đặc sắc như vậy. Chỗ ngồi của giáo sự Snape trống không, chỗ của giáo sư dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám đang được Gilderoy Lockhart ngồi lên, ông ta không ngừng bắn ra nụ cười quyến rũ đối với các nữ sinh nhà Hufflepuff, làm cả sảnh đường ồn ào trong tiếng hét của họ.

"Ôi trời, trông cứ như mấy đứa con gái nhà Hufflepuff được lão Lockhard nhìn một cái thôi cũng tình nguyện mang thai ý" Christa làm vẻ mặt kì thị nói.

Tôi không quá để tâm tới việc này, thực ra thì ở nhà Slytherin cũng có mấy người hướng giáo sư Lockhard làm vẻ mặt si mê, đây cũng là chuyện tốt bởi vì họ chả để tâm tới thức ăn trên mặt bàn, thành ra gần như tôi có thể càn quét cái bàn ăn này.

Tôi uống một ngụm nước, nhìn Christa với vẻ mặt buồn cười:"Mình cứ tưởng Lockhard có mị lực với tất cả nữ sinh chứ, còn nghĩ là cậu sẽ chết mê chết mệt ông ta đấy"

"Eo ơi, đừng có nói chuyện kiểu đấy có được không" Christa làm động tác nôn với vẻ mặt cực kì chán ghét "Đùa chứ, mình ghét loại người như ông ta, con mẹ nó cũng không rõ bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi còn hướng nữ sinh làm ra mấy chuyện buồn nôn như vậy"

Tôi bắt lấy cánh tay của Christa, có chút cảm động:"Không hổ danh là bạn của mình, sức đề kháng "côn trùng" cao như vậy"

Christa sảng khoái bật cười vỗ vỗ vai tôi:"Chúng ta đều kì thị loại "côn trùng" bóng bẩy này"

"Hôm nay, có một tin vui tôi muốn thông báo tới các trò" Sau khi kết thúc lễ phân nhà, cụ Dumbledore đứng lên trịnh trọng nói. "Tôi hân hạnh giới thiệu với các trò, giáo sư môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Gilderoy Lockhart!"

Giáo sư Lockhart đứng lên, nở một nụ cười sáng bóng, tôi không khỏi nghĩ liệu ruồi bâu vào răng có thể soi gương luôn được không, ông ta giơ tay chào một cách khoa trương thái quá. 

Tiếng vỗ tay và tiếng la hét vang lên, nhóm nữ sinh càng trở nên náo nhiệt, không ít nam sinh bĩu môi, đầy vẻ thù địch mà lườm Lockhard.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Malfoy với vẻ mặt háo hức không kiềm được nhếch mép "Hừm! Mấy người có biết không? Harry Potter và tên nghèo mạt đến thảm hại Ron Weasley đến trường bằng một chiếc ô tô bay và còn bị Muggle trong thấy, bọn nó sẽ bị đuổi khỏi trường"

Khi Gryffindor nghe thấy điều này, mọi người lập tức náo loạn, tức giận buộc tội Malfoy nói dối và một mực ủng hộ Harry Potter, như thể đó là một việc rất đáng tự hào.

Huynh trưởng nhà Grinffindor, Percy Weasley đứng lên như muốn cảnh cáo thái độ vô lễ của Malfoy. Trong khi đó huynh trưởng William cũng chú ý tới náo nhiệt bên này, nhàn nhạt liếc nhìn hành động tiếp theo của Percy Weasley. Như thể nếu anh ta có hành vi thái quá sẽ tung ngay một bùa chú Avada Kedavra vậy.

Không khí lúc này nồng nặc mùi thuốc súng, tôi mệt mỏi nhai nốt miếng bánh mì trong tay và chuồn về phòng ngủ trước.

********************************************

Vừa bước vào phòng, cửa sổ liền bị gió thổi đập qua lại phát ra âm thanh rung động mạnh, sau đó, tôi còn cảm giác được một luồng hơi thở lạnh như băng đến gần, làm cho tóc gáy dựng hết cả lên. Hai vai tôi nặng trĩu, ngay cả việc hít thở cũng khó khăn, tôi có thể cảm nhận được trong phòng này ngoài tôi ra còn có sự xuất hiện của một vật thể khác.

Vật thể gì tôi cũng không muốn biết đâu, tôi "ừng ực" nuốt nước bọt, máu toàn thân như đông cứng lại, tôi cảm giác được thứ này đang đứng sau mình, thậm chí còn cảm thấy có chất lỏng tí tách rơi xuống bên vai.

Ôi mẹ ơi! Con gặp quỷ rồi!!!

Tôi không dám quay đầu ra đằng sau, lỡ như nhìn thấy thứ gì không nên thấy. Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười, còn tự hát một mình cho đỡ sợ, di chuyển để thu dọn đồ đạc, cố gắng không nhìn ra phía sau.

Tuy nhiên cứ đi đâu thì thứ đằng sau lại đi theo, tôi không hát nổi nữa, bỗng dưng có xúc động muốn chạy.

"Sao không hát nữa?" Một giọng nói ồm ồm phát ra từ phía sau.

Tôi sợ tới mức trợn trắng mắt, mồ hôi lạnh sau lưng làm ướt quần áo, cảm giác từng luồng hơi thở lạnh lẽo tản ra trên lỗ chân lông.

"Hát tiếp đi, hát tiếp đi" Cái giọng nói đó ngày một sát lại gần, giống như nó ngay bên tai tôi vậy, sau đó vật thể ấy bật ra tiếng cười khàn đặc kinh dị.

Tôi thực sự quá muốn khóc.

Từ từ lôi trong hành lí ra một lá bùa vàng, tôi cầm lá bùa trên tay giơ lên, đằng sau truyền tới một tiếng hét chói tai. Một lúc sau căn phòng yên tĩnh trở lại, có vẻ như thứ đó đã rời đi.

Tôi chạy vào trong phòng tắm ngồi vào trong bồn, rửa sạch mấy thứ nhớt nhớt dinh dính trên vai, sau đó bò lên trên giường mình. Tôi nằm ở trên giường, vuốt lồng ngực của mình, má ơi sợ gần chết.

Lần đầu tiên mong muốn có bạn cùng phòng thế này.

Tôi co người trong chăn, cảm thấy toàn thân lạnh toát, như thể lục phủ ngũ tạng đều bị hàn khí xâm nhập.

Huhu papa ơi con muốn về.

"Mochi, mau cút ra đây!" Tôi nghiến răng quát.

"Làm sao vậy?" Thanh âm Mochi giống như đang rất vui mừng.

"Thứ kia...là "nó" đấy hả?" 

"Đúng rồi" Mochi gật đầu "Là "nó" đấy"

"Mẹ nó" Tôi chửi thề một câu, quắc mắt nhìn Mochi "Tao chịu rồi, tao không bắt được nữ quỷ này cho mày đâu"

"Có gì mà không bắt được" Mochi nghi hoặc hỏi "Ngươi chỉ cần dùng bùa chú với một chút đạo cụ thôi mà"

Tôi trừng mắt "Dễ như thế sao mày không tự đi mà làm!"

Nghe Mochi nói hết sức nhẹ nhàng, như thể đây là nhiệm vụ dễ dàng gì đó, đúng là loại sinh vật chó má.

Tôi thở dài một hơi "Tao sợ"

"Sợ cái gì" Mochi ngạc nhiên.

Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng nói "Tao sợ ma"

"Tại sao phải sợ, chẳng qua là linh hồn thôi mà" Mochi có chút không hiểu nói "Lần trước trực tiếp đối mặt trong Rừng Cấm cũng có thấy ngươi sợ đâu"

"Khác chứ, lúc đó trời tối căn bản nhìn không rõ, hơn nữa nó cũng chưa đụng vô người tao. Còn lần này nó chạm vào tao, chạm rồi đấy!" Tôi nhớ tới lúc nãy không khỏi phát run "Mày căn bản không hiểu, con người sợ ma quỷ đã thành bản tính"

Mochi im lặng một chút, mãi lúc sau mới phun một câu "Cố lên đi"

Mịa!

Đậu má nó chứ, cái thứ vô dụng này lúc nguy cấp không làm được trò trống gì cũng thôi đi, còn suốt ngày kéo người ta vào chỗ chết, cái loại cảm giác bất lực này.

Tôi cảm thấy cuộc đời mình xui xẻo nhất chính là gặp được cái tên Mochi chỉ biết hốc mà không biết làm này, quả thực chính là điều đen đủi nhất bản thân từng trải qua.

Một hồi lâu tôi cảm thấy cơ thể ấm hơn một chút, mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Đang ngủ, bỗng thấy bụng dưới có gì đó không ổn, cảm giác này rất khó chịu, tôi mở mắt cau mày.

À, là do buồn đi tiểu.

Càng nghĩ càng tức, bây giờ mà đi giải quyết nỗi buồn liệu có gặp ma không đây. Tôi thở dài một tiếng, bước xuống giường đi vào nhà tắm.

Nhà vệ sinh có bồn cầu cách không xa bồn tắm, dùng màn ngăn cách che lại, đối diện bồn cầu là bồn rửa mặt, trên bồn rửa mặt còn có một chiếc gương lớn. Tôi soi gương một lát, phát hiện khuôn mặt mình tái nhợt đến kì quái, rời đi ánh mắt cúi xuống mở vòi rửa tay.

Ban đầu nước chảy ra vẫn bình thường, nhưng càng về sau lại càng đỏ, một cỗ mùi hôi thối lập tức bay lên, tôi cúi đầu nhìn, vòi nước chảy ra đều là máu màu đỏ sậm, mùi máu loãng này hôi đến mức làm người ta buồn nôn, tôi nhìn nước chảy từ vòi một lúc, cảm thấy khó nói nên lời.

Dù sao cũng đã đụng độ nhau hai lần, tôi không hét lên, cũng không điên cuồng bỏ chạy mà bình tĩnh đóng vòi lại. 

Không có gì phải sợ, thứ này chính là muốn tôi sợ.

Tuy nghĩ như vậy nhưng mẹ kiếp, toàn thân da gà đều nổi cả lên.

Phía sau truyền đến tiếng hít thở nặng nề, giống như có người ở đằng sau, đến đây tôi liền biết "nó" đã đến rồi. Tôi đứng bất động không nhúc nhích, cúi đầu xuống cố không nhìn vào gương, "nó" đứng đằng sau, chỉ cần nhìn vào gương là sẽ thấy "nó". 

Căn phòng cứ như rơi xuống hầm băng, lạnh đến đáng sợ, tôi đứng thẳng không quay đầu, mãi cho tới khi bàn tay gầy guộc của "nó" chạm vào vai tôi, tôi mới lập tức cúi người xuống tránh qua một bên.

Lúc này đây tôi mới nhìn kĩ được khuôn mặt của nữ quỷ, tay nó duỗi ra hướng về phía tôi, bàn tay khô như que củi, móng tay màu đen dài sắc bén. Khuôn mặt đầy vết cắt lem luốc bẩn thỉu, ánh mắt ngập tràn oán hận, con ngươi đỏ sựng như máu. Nữ quỷ nhìn chằm chằm tôi, máu đỏ trên người cứ tí tách rơi xuống nền nhà.

Tôi đang định mở miệng, ma nữ đột nhiên biến mất. Tôi giật mình cảnh giác nhìn xung quanh một vòng.

Trong nhà vệ sinh không có ai, không khí tĩnh lặng, một cảm giác ghê sợ tràn ngập cơ thể tôi.

Đột nhiên, trong màn che có tiếng động, nữ quỷ khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, miệng cô ta mở rộng gào thét, vọt ra từ trong bồn tắm, nhào vào người tôi.

Tôi lấy hai tay đỡ lấy rồi xoay người bỏ chạy, tức khắc cảm giác một cỗ hơi thở cực âm lãnh xâm nhập cơ thể mình, đông lạnh đến mức cơ thể gần như đóng băng.

Ra được khỏi nhà vệ sinh, tôi thở hồng hộc, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng. Phải tới một lúc lâu sau cơ thể mới bình thường trở lại.

Không ngủ nữa, nhỡ lúc đang ngủ sau "nó" tiêu diệt mình luôn thì sao. Tôi ngồi lên giường khoanh chân lập tức tu luyện bí tịch, tu luyện một chút, cả người liền ấm lên rồi.

Rõ ràng hôm đó trong Rừng Cấm cả tôi và Malfoy đều gặp mặt "nó", đáng ra Malfoy cũng phải bị nó tấn công chứ. Tôi suy nghĩ một hồi, có lẽ cứ để đến mai xem sắc mặt hắn ta thế nào là biết ngay.

**************************************************

P/s: Dạo này tui chăm ra chap hơn rồi đó, các bạn cho tui xin vote và comment nhé. Thật ra chap nào tui cũng mong các bạn ủng hộ tui bằng cách comment nhiệt tình nhưng có vẻ như các bạn hay quên mất thì phải, tui bùn lắm đó :<

Vote một cái rất nhẹ nhàng và cũng chẳng mất gì đâu, bản thân tui cũng viết truyện với mục đích phi lợi nhuận và để cho vui thôi, vote của các bạn chỉ khiến bộ truyện của tui có thêm tương tác và tui nhìn thấy nhiều vote với comment là tui cảm thấy vui rồi, từ đó tạo cho tui động lực viết ra nhiều chap thú vị hơn. 

Comment nhiều nhiều chút để tui biết tui sai chỗ nào còn sửa, tại tui không có khiếu viết văn ý cho nên có lẽ nhiều bạn sẽ không ưa được văn phong của tui, với cả các bạn nếu có ý kiến gì có thể bình luận để tui biết các bạn đang dõi theo truyện của tui nhaaa~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top