Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 chương 11: Giả tạo

Trước mắt tôi là Theodore Nott, nếu bạn muốn biết rõ về cậu ta thì người này sẽ được miêu tả bằng ba từ "thông minh" , "cô đơn" và "bí ẩn". Kiếp trước khi đọc tiểu thuyết Harry Potter, tôi cũng không có để ý nhân vật này lắm vì suy cho cùng thì đất diễn của cậu ta khá ít. Tôi chỉ biết là cậu ta thông minh hơn so với Draco Malfoy. 

Là một người vô cùng đẹp trai, tất nhiên Nott có rất nhiều cô gái theo đuổi nhưng cậu ta căn bản không thể mở lòng với ai được, nói chính xác hơn là chưa có một cô gái nào đủ tốt để khiến cậu ta mở lòng. Vì là một trong những người thấy được Vong mã, tôi đoán cậu ta đã phải chứng kiến sự ra đi của người mẹ mà cậu yêu quý. theo suy nghĩ của tôi thì Nott rất sợ sự chia ly với những người mà cậu ta yêu thương nên cậu ta không thể nghiêm túc với một ai được, chính vì vậy khi mẹ cậu ta mất cậu lại trở nên vô cùng ổn với sự yên tĩnh.

Tôi biết cậu ta đẹp mã nhưng tôi không nghĩ lại đẹp đến nhường này, đấy còn chưa kể Nott chưa dậy thì, nếu dậy thì rồi thì không biết phải yêu nghiệt đến mức nào đây.

Nott vẫn nhìn tôi nở nụ cười, tôi mỉm cười chào lại.

Nhưng đáng tiếc bố của cậu ta lại là môt Tử Thần Thực Tử. Tôi không muốn phải dây dưa với cậu ta. Nên giữ khoảng cách là tốt nhất.

- Dạ, thưa giáo sư, em là Theodore Nott - Nott bước đến gần chúng tôi rồi cúi chào một cách lịch thiệp. 

Giáo sư McGonagall hơi mỉm cười nắm tay Nott rồi quay sang tôi nói - Chúng ta xuất phát được rồi chứ?

Tôi thoáng hơi do dự nhưng cũng gật gật đầu. 

Trước khi giáo sư làm phép độn thổ, tôi nói thầm vào tai cậu ta - Bạn đã chuẩn bị tinh thần chưa?

- Cho việc gì - Nott khó hiểu nhìn tôi

- Cho việc này - Tôi chán nản

Chúng tôi ngay lập tức biến sang một nơi khác, tôi nhanh chóng chạy đến một góc bên phải nôn, đầu ong ong không nghĩ được gì, cái cảm giác này giống với say xe của Muggle.

Nott cũng không đỡ hơn tôi là bao, mặt cậu ta tái xanh, lập tức chạy đến góc trái nôn khan, bộ dạng vô cùng tiều tụy. Tôi rất muốn đến chỗ nam thần vuốt lưng hộ cậu ấy nhưng xem ra tôi còn thảm hơn người ta nhiều.

Có vẻ giáo sư không biết phải giúp đứa nào nên vẻ mặt vô cùng bối rối, hơn 1 phút sau tôi mới lấy lại tinh thần, đầu óc choáng váng một hồi, liền mở mồm nói ra một câu mà chưa kịp suy nghĩ

- Nãy cậu vừa nôn ra cái gì thế ???

Rồi tôi giật mình một cái, AAAAAAAAA tôi vừa mới nói cái gì vậy? sao lại hỏi người ta vừa nôn ra gì???

Trong một lúc nhất thời, vẻ mặt Nott dại ra, như thể không biết phải trả lời như thế nào - Hình như......là....một ít đồ ăn sáng!!!

Nói xong chúng tôi liền trợn mắt nhìn nhau, 5 giây sau thì cả hai cùng bật cười.

Giáo sư McGonagall cũng cười theo, ai nha, hai đứa nhỏ này cũng thật quá dễ thương đi~

Lúc này tôi mới để ý quang cảnh xung quanh, nơi này là Hẻm Xéo, một khu phố đông đúc nhộn nhịp mang theo vẻ cổ kính từ thời xa xưa, nhưng kì lạ là nó khá tăm tối và không có vẻ gì là đẹp đẽ hay sang trọng cả. Ở đây có đầy đủ mọi thứ cần thiết từ những chiếc vạc chất bên ngoài cửa hàng cho đến những thứ phục vụ cho việc học tập ở Hogwarts như đũa phép hay chổi bay. Tôi không phải kiểu người thích tìm hiểu mọi thứ hay đi đến những vùng đất mới nên căn bản cũng chẳng cảm thấy thích thú gì.

Tiệm quán, đồ đạc chất đống ra ngoài, người người mua sắm tấp nập, có vẻ nơi này lúc nào cũng đông nghịt người như thế. Lúc đi ngang qua một cửa tiệm tôi còn loang thoáng nghe thấy một giọng phụ nữ quát

- Thịt rồng gì mà cũng hơn 20 Sickle một kí, có để người ta mua không đây, giảm giá đi!!

Thì ra là phù thủy cũng biết mặc cả.

Ngoài ra còn có những tiếng kêu kì lạ phát ra ở cửa tiệm âm u bán thú cưng, những cửa tiệm bán áo choàng, bán kính viễn vọng, bán những hàng cuộn giấy da, rồi những chai độc dược, những quả cầu phép và những trang bị bằng thiếc bằng bạc mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhiều tiệm còn bán những thứ kinh khủng như mắt, dãi hay nhớt của động vật làm tôi sởn da gà. Và điều đáng sợ nhất là họ còn bán những cuốn sách thần chú, sách lịch sử và mấy cuốn sách dài hơn cả đường vào tim crush mà tôi sẽ thề là sẽ không bao giờ đọc.

Nhưng những đứa trẻ tầm tuổi bọn tôi, đặc biệt là các cậu bé lại tỏ ra sự say mê đặc biệt đối với những cán chổi thần bày trong tiệm chổi. Chúng ríu rít bàn luận về những cán chổi rồi nhìn thèm thuồng đến mức có đứa còn chảy nước miếng, nào là cây này bay nhanh nhất, cây kia trông xịn xò nhất, rồi những tiếng kêu than thở rằng bọn nó còn lâu mới sở hữu được cây chổi xịn như cây Nimbus 2000.

Nếu như nhập học ở Hogwarts thì tôi nghĩ rằng tôi sẽ có hứng thú với môn Bay, ngay từ khi còn bé tôi cũng như hàng triệu đứa trẻ khác đã ước có thể bay lên trên không trung bằng một cây chổi phép thuật. Tưởng tượng mà xem, bạn có thể nhìn thấy toàn thành phố như một mô hình thu nhỏ đặc sắc, có thể đón những làn gió mát mẻ hòa với hương thơm của muôn loài hoa trên không trung, đã có lần tôi thử ngồi lên một cây chổi và ước rằng nó có thể bay nhưng đáng tiếc là tôi đã ngã đập mặt xuống đất, thảm tới mức phải đi tới bệnh viện khâu gần 5 mũi. Và tất nhiên đó không phải trải nghiệm đáng để tự hào cho lắm.

- Được rồi, đầu tiên chúng ta sẽ đến cửa tiệm quần áo của phu nhân Malkin để mua đồng phục trước đã - Giáo sư McGonagall nhẹ giọng nói.

Sau đó giáo sư liền dẫn chúng tôi đi vào cửa tiệm, chào đón chúng tôi là một nữ phù thùy vừa mập vừa lùn, miệng cười toe toét với giọng nói vô cùng ngọt ngào, trông bà vô cùng nổi bật với bộ đồ sặc sỡ, mái tóc vàng xoăn tít làm tôi tưởng tượng đến những bà nội trợ ở Muggle.

- Chào chị Minerva, trông chị vẫn khỏe đẹp như ngày nào! Bây giờ chị giao mấy đứa nhỏ dễ thương này cho tôi được rồi - Bà ấy hướng tới giáo sư một cái nháy mắt rồi quay sang chúng tôi, giọng ngọt xớt - Đồng phục Hogwarts hả mấy cưng? Ở đây có nhiều lắm, các con tha hồ mà chọn nhé!

Rồi bà ấy dẫn chúng tôi vào sâu bên trong, Nott nhanh chóng chạy đến một cái bục để một nữ phù thủy xinh đẹp đo cái áo choàng đen cho nó. Phu nhân Malkin bảo tôi đứng lên một cái bục bên cạnh, trùm một cái áo dài ơi là dài qua đầu tôi, bắt đầu thực hiện đo các số liệu để xém bớt.

Tôi quay sang nhìn nữ phù thủy tóc vàng xinh đẹp đang đo áo choàng cho Nott rồi lại quay ra nhìn phu nhân Malkin vừa lùn vừa béo mập lại trang điểm rõ đậm đang đo cho tôi. Thằng nhãi Nott này cũng khôn lỏi thật!!!

Tôi đang định mở miệng mắng cậu ta thì phu nhân Malkin đã nói trước 

- Xong rồi đấy, cưng à - Phu nhân Malkin cuộn thước lại

Tôi đợi một lúc để lấy đồng phục, sau khi lấy xong, giáo sư McGonagall dẫn chúng tôi ra khỏi của tiệm. Trong khi tôi loay hoay vật lộn với đám áo chùng để cho vào balo thì Nott đột nhiên hỏi

- Cái đó là gì vậy? - Cậu ta chỉ vào cái balo 

- À cái này hả? - Tôi giơ cái balo đang cầm trên tay lên - Cái này là một đồ dùng của Muggle, coi nó hơi trẻ con tí xíu thế thôi nhưng vô cùng tiện lợi đó nhé!

- Trông nó có vẻ nặng, để tôi cầm hộ cho - Không để tôi kịp trả lời, cậu ấy đã tự động vác cái balo lên vai, không biết có phải trời nóng quá hay không mà mồ hôi của cậu ấy hơi rịn ra ở hai bên thái dương, tóc bết vào má, trông cực kì quyến rũ. Khoan đã!!! Không phải bây giờ đang là mùa đông sao??

Phập, một mũi tên tình yêu bắn xuyên qua tim tôi, tôi có cảm giác như trái tim tôi đã rung động mãnh liệt với cậu ta rồi. Người gì mà vừa đẹp trai vừa tốt tính thế chứ. Bây giờ có lẽ mắt tôi còn hóa thành hình trái tim rồi cơ. Mặc kệ cha của cậu ta là Tử Thần Thực Tử đi, tôi không thèm để ý nữa.

- Được rồi, hai trò nghe đây, để tránh mất nhiều thời gian thì trò Nott sẽ đưa Vivian đến cửa tiệm Ollivanders để mua đũa phép, còn ta sẽ mua tất cả những vật dụng cần thiết còn lại cho hai trò. - Giáo sư dúi vào tay tôi 7 Galleon, nói tiếp - nhớ cẩn thận không để bị lạc, có biết không? Giờ thì mau đi đi! - Nói xong, giáo sư đi mất hút.

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa những lời nói của giáo sư thì ngay lập tức cái balo mà tôi vô cùng yêu thích đã bay đến đập thẳng vào mặt tôi " bộp" một tiếng không chút thương tình.

Tôi ngớ người, chuyện quái gì đang xảy ra vậy???

Khó khăn nhấc chiếc balo nặng nhọc từ dưới đất lên, lòng tôi đau như cắt, huhuhu khó khăn lắm mới sáng chế ra được cái balo này đó, tôi lấy tay phủi phủi một ít bụi bẩn dính trên balo rồi quay sang trừng mắt nhìn Nott, chỉ thẳng tay vào mặt cậu ta.

- Này!!! Cậu không thích cầm balo hộ tôi thì cũng phải nói một tiếng chứ, vứt đồ đạc của người ta như vậy đâu có được!!!

Không thể tin nổi một đứa trẻ lại có thể đáng ghét tới vậy! Đúng là tôi tự mình đa tình!!!

Nott trông chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả, cậu ta lấy chiếc khăn trắng trong túi ra rồi lau sạch tay như vừa chạm vào một thứ gì đó bẩn lắm vậy. Hoàn toàn không thèm để ý tới vẻ mặt giận dữ của tôi, đã thế còn quay sang chỉ trích.

- Lũ Muggle các người đều vô duyên đến mức vậy à? Cậu không thấy tôi đang mệt đến chết hay sao? Vô duyên vô cớ lao đến, bất lịch sự, vô phép tắc. Hoàn toàn không có một chút quy củ nào hết!!

Ok Tôi thực sự điên tiết rồi đấy!!! Thằng nhãi này thật khó ưa

Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể hành xử một cách trẻ con như vậy. Tôi không phải là một người thiếu suy nghĩ.

- Được! Coi như chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu chỉ cần dẫn tôi đến cửa tiệm Ollivanders gì gì đó, rồi tôi sẽ tự mình vận động, không cần phiền phức tới cậu, càng không cần cậu phải bận tâm!!! - Tôi nói liền một mạch, nhìn thẳng vào mắt cậu ta

Nott cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lặng nhìn tôi một lát rồi đi luôn, tôi mặt dày bám theo, dù gì thì tôi cũng phải mua một cây đũa thần hẳn hoi, học ở trường phù thủ mà không có đũa thần thì chỉ có nước cạp đất mà ăn thôi. Đây sẽ là lần đầu tiên và cuối cùng tôi bán liêm sỉ của mình cho người khác ( Thật ra vụ bán liêm sỉ vẫn còn nhiều :)))

Khu phố này cũng quá đông người đi, xém chút nữa tôi lạc Nott mấy lần, tất cả đều tại cậu ta không thèm để ý tôi mà cứ đi luôn một mạch. Không thể cứ như vậy nữa. Đây sẽ là lần thứ hai tôi bán liêm sỉ của mình cho cậu ta. 

Tôi giơ tay ra tính nắm lấy tay Nott, khi ngón tay của tôi chạm vào da của cậu ta, như có dòng điện xẹt qua vậy, tôi có cảm giác rất kì lạ, trái tim cũng đập mạnh liên hồi. 

Nott giật mình hất văng tay tôi ra, gắt lên - Đừng có tùy tiện chạm vào người khác như vậy!! Tôi ghét nhất bị người khác chạm vào, đặc biệt là cậu!!!

Thấy cậu ta phản ứng dữ dội như vậy, tôi cũng hét lên - Cậu cũng vừa phải thôi chứ!!! Tôi chân ngắn cậu chân dài, tôi đi chậm cậu đi nhanh, cho dù cậu ghét tôi thì cũng phải chờ tôi rồi cùng đi chứ, là con trai sao tính cách của cậu lại nhỏ mọn và thích so đo tính toán như vậy!!!

Lần đầu tiên bị người khác hét vào mặt, Nott hơi ngớ người ra một chút nhưng rồi cũng nhận ra được tình hình, cậu ta lấy một sợi dây đỏ rồi buộc chặt vào cổ tay của tôi và cậu ta. Vẻ mặt trông cực kì không tình nguyện.

Mẹ trẻ à, có cần phải khinh người quá đáng như thế không!?

Tôi bĩu môi chờ Nott thắt dây xong thì bỗng nhiên cậu ta giựt sợi dây về phía trước làm tôi theo quán tính ngã đập mặt xuống đất. 

Tôi kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng đứng dậy. Quần áo của tôi bây giờ đã bẩn hết rồi, may mắn là tôi mặc nguyên một cây đen. Thằng khốn giả tạo mang tên Nott này!! Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta đã chết hàng trăm nghìn lần rồi.

Thế là suốt cả quãng đường đi Nott đã dắt tôi như dắt một con thú, tôi cũng biết nếu làm gì trái ý nó thì tên khốn đó sẽ lại làm khổ tôi nữa nên tôi cũng lười phản kháng. Cuối cùng thì sau bao nhiêu khó khăn khổ sở, tôi đã đặt chân được đến tiệm Ollivanders. Tôi chặt đứt sợi dây khốn khiếp buộc chặt vào tay chúng tôi rồi chạy thẳng vào trong tiệm.

Khi tôi bước vào thì có nghe thấy tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở trong tiệm. Cửa hàng của cụ Ollivander vừa nhỏ vừa cũ kĩ, tấm kính trước cửa hàng dường như đã rất lâu không được lau chùi, ánh mặt trời căn bản không thể chiếu vào, toát lên một mùi âm u lạnh lẽo. Chỗ này rất chật chột, nhưng lại chẳng có gì cả, như một cái thư viện cũ nát bị bỏ hoang vậy.

- Xin chào, con gái của Julian - Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng làm tôi giật thót tim.

Theo bản năng, tôi nhào lên ôm Nott, hai chân quàng qua eo cậu ta, cả người dán sát vào người cậu không một kẽ hở như một kẻ chết đuối vớ phải cọc. 

Hú hồn chim én.

Chợt, tôi nhận ra hành động vô cùng không đứng đắn của mình. Liếc trộm Nott, tôi thấy cậu ta mặt đen thui, ánh mắt như thể muốn giết tôi ngay tức khắc vậy nhưng lại không có ý định thả ra mà chỉ ôm lại tôi, dồn sức giữ hai tay để tôi không bị rơi xuống. 

Hành động này của Nott làm tôi vô cùng kinh hãi. Tôi nhìn cậu ta lườm nguýt một lúc rồi lại quay ra nhìn sang cụ Ollivander đang cười mỉm.

À, thì ra là muốn giữ hình tượng "con nhà người ta".

Dường như sự kiên nhẫn của Nott đã đến cực hạn, cậu ta cười với cụ Ollivander một cách lịch sự rồi phả hơi vào tai tôi.

- CÚT - XUỐNG - NGAY - Cậu ta gằn từng tiếng một rồi nở một nụ cười chết chóc vô cùng đáng sợ.

- Ha ha ha, theo bản năng ấy mà, ngại quá - Tôi cười cười gãi gãi đầu, trong lòng không ngừng niệm phật, nhanh chân nhảy xuống khỏi người Nott.

Đã thế cụ Ollivander còn kèm thêm một câu - Ôi, tuổi trẻ!

- Chào cụ ạ - Dù hơi bực mình nhưng tôi vẫn chào lại cụ.

***********************************************************************

P/s: Không biết nên cho Vivi vào nhà nào đây ta~

Mọi người thử comment ý kiến để tui xem xét nên cho con gái ruột vào nhà nào cho tốt nhé!

Cầu vote (人・ω・)

Cầu vote(人・ω・)

Cầu vote(人・ω・)

Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho tui. Thân ái ~




























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top