Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 chương 19: Bị đánh

Bắt đầu từ lúc tìm thấy cuốn bí tịch kia, tôi liền lao đầu vào tập luyện.

Mỗi lần lúc tôi ăn cơm, Nott đều dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi, mỗi một lần tôi đều ăn đến bụng như cái trống, sau đó 4 tiếng, bụng liền tiêu hết, người xem nhìn thấy mà giật cả mình.

Nott rất muốn khuyên giải người kia, nhưng mỗi lần đối mặt với ánh mắt tôi, dường như cậu ta chỉ có cảm giác người trước mặt tràn đầy sát khí. Căn bản không yêu gì ngoài ăn, không ăn cũng không được.

Cuối cùng Nott cũng lười quản, dù sao cô ta cũng chính là tự chà đạp thân thể mình.

Tôi lâm vào trạng thái điên cuồng tu luyện, hết thảy những thứ khác đều mặc kệ, hiện tại tôi đã không phải là một đứa háu ăn nữa rồi, mà thân thể tôi lại tiến vào một quá trình khác.

Hiện tại trong cơ thể tôi lưu chuyển một cỗ hơi thở mỏng manh, cỗ hơi thở này mang theo cảm giác ấm áp, len lỏi ở trong thân thể của tôi, vô cùng cường đại, tôi cũng cảm thấy trên người mình mang theo lực lượng mạnh mẽ.

Liền cảm giác đầu óc cũng sáng tỏ mà xưa nay chưa từng có, thần chí thanh tỉnh, cảm thấy toàn bộ thế giới trước kia chưa từng có tươi đẹp như vậy.

Cảm giác này thật thần kỳ, tôi sờ sờ lên cánh tay của mình, tuy rằng vẫn như trước nhưng lại tràn đầy sức mạnh, may mắn không phải là cơ bắp cuồn cuộn.

Dạo gần đây, thành tích học tập của tôi cũng được cải thiện nhiều. Dù cho giáo sư Snape vẫn không có biểu cảm gì nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn sản phẩm của tôi, cũng nhếch môi lên một chút.

Môn Biến hình của tôi cũng không quá tệ như tôi nghĩ, cho dù vẫn không bằng một góc của Hermione nhưng cũng coi như tàm tạm, giáo sư McGonagall vẫn tích cực động viên tôi, còn muốn đề nghị giáo sư Dumbledore mở lớp dạy thêm cho tôi nữa chứ. Tôi suy nghĩ một lúc, vẫn là nên từ chối đi, hiện tại tôi muốn tập trung vào tu luyện hơn.

Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là môn Bùa chú, môn này tôi lại vinh dự được giáo sư Flitwick khen là có năng khiếu, tốc độ phóng bùa chú rất nhanh, phản xạ có điều kiện được luyện tốt. Tôi nghĩ một phần là do tu luyện bí tịch mới có được, bởi gần đây cơ thể tôi nhanh nhạy hơn nhiều, không còn là ma ốm như trước nữa.

Và quan trọng nhất là tối hôm nay trong tiết Độc dược, giáo sư Snape đề nghị tôi lên phòng của thầy. Tôi cũng không rõ là có chuyện gì nhưng khi thấy vẻ mặt cười nhạo của Malfoy, tôi liền biết ngay sẽ không có chuyện tốt.

Tôi thở dài một hơi nhìn kim đồng hồ đã chỉ đến số 7h30, có lẽ bây giờ tôi cũng nên đi.

Phòng Độc dược vẫn như cũ, đơn giản, cũ kĩ, lạnh lẽo như hầm băng. Tôi bước vào phòng, trong lòng nôn nao khó tả. Ánh sáng trong phòng không quá sáng, trong không khí có mùi khó ngửi của nguyên liệu ma dược. Bốn phía của văn phòng có để giá, trên đó để rất nhiều các bình thủy tinh to, bên trong chứa đủ loại ma dược liệu kỳ dị. Làm cho tôi không kiềm được mà sởn gai ốc.

Giáo sư Snape ngồi trên ghế, trên tay cầm cuốn tài liệu, áo choàng cùng màu với làn tóc làm thầy có chút đáng sợ, vốn làn da đã xanh xao này còn ghê rợn hơn, cũng không có gì khó hiểu khi đám học sinh lại ví thầy như Vampire. Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy thầy cùng Julian có điều gì đó rất giống nhau.

Tôi cẩn thận ngầng đầu liếc ông ấy một cái, bắt gặp cặp mắt trống rỗng vô hồn, tôi âm thầm lau mồ hội cúi đầu xuống.

Giáo sư đang chăm chú đọc tài liệu nên cũng không để ý nhiều đến tôi, chỉ mỉa mai nói:

- Tôi bảo trò lên đây không phải đề ngốc ở chỗ đó, đằng kia có nguyên liệu làm dược chữa mụn nhọt, tôi mong trò sẽ không phải người không có đầu óc như Neville Longbottom - Nói xong, giáo sư cúi đầu xuống đọc tài liệu tiếp.

Tôi ngẩn người một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần. Dược này đầu năm đã làm qua nên không có gì khó khăn đối với tôi cả, chỉ 15 phút sau tôi đã nhanh chóng hoàn thành.

- Em xong rồi thưa giáo sư - Tôi cung kính dâng dược lên như hạ nhận phục vụ cho vua chúa. Độc dược này tôi làm rất hoàn mỹ, không những không có mùi mà còn lóng lánh ánh vàng, trong vắt.

- Nhanh như vậy đã xong? - Giáo sư Snape nghi hoặc nhìn tôi một lát sau đó cầm độc dược trong tay kiểm tra một chút, tầm 2 3 phút sau thì nhếch mép.

- Dược này rất tốt, trò Gonzalez. Ngày mai tiếp tục, giờ này.

Tôi thở phào một hơi, nhanh chân chạy về kí túc xá.

*******************************************

Không thể phủ nhận rằng, Draco Malfoy là một thằng nhãi rất khó ưa.

Hắn kiêu ngạo, hắn ích kỷ, trẻ con, ngu ngốc, không bao giờ nghĩ đến hậu quả. Nhiều khi nhìn thấy cái bản mặt khinh khỉnh của hắn, tôi chỉ muốn đấm cho vỡ mặt.

Nhất là cái lúc hắn nhìn tôi với ánh mắt xem thường cùng khinh bỉ, luôn mồm nói rằng tôi không nể hắn. Tôi chỉ muốn đạp giữa hai chân hắn một cái.

Biết thế nào là nể...

Ờ thì hắn cũng đẹp trai đấy, nhưng nhiều khi tất cả những thứ tốt đẹp về hắn đều bị khuyết điểm che hết. Tôi ghét cay ghét đắng mỗi khi hắn cùng lũ bạn chó má dở trò bắt nạt tôi.

Vấn đề ở đây là bắt nạt công khai thì không sao, nhưng lũ Slytherin lại thích nhất là âm thầm bắt nạt người khác, hoặc có bắt nạt cũng không để cho ai biết. Còn bé mà đã thâm hiểm như vậy rồi, mai mốt lớn lên chỉ còn nước làm trai bao.

Đấy là tôi còn chưa kể hết đâu, như việc hôm nay chẳng hạn. Trong lúc tôi đang bị phạt dọn vệ sinh vì một lí do đơn giản là trễ học, bọn nó còn cố tình đẩy tôi ngã vào thùng nước bẩn, kết quả người tôi ướt nhèm phải về phòng thay áo khác sau đó lại chạy đi dọn tiếp làm tôi mệt đứt hơi. May mắn là không bị trừ điểm.

Một hồi lau dọn xong, tôi lau mồ hôi chuẩn bị ra về thì ngay lúc đó, thình lình một tiếng động vang lên và tôi thấy đầu mình tê điếng. Trước khi chìm vào hôn mê, tôi biết rằng mình đã bị tấn công từ phía sau.

********************************************************

- Đánh chết cái con kỹ nữ này, cũng không nhìn một chút xem chính mình là cái đức hạnh gì, lại dám đến gần Draco!

- Da mặt thật dày, lại còn coi mình như một đại tiểu thư, tiện nhân...

Đợi đến lúc tôi có ý thức, chợt nghe được bên tai ong ong, rất nhiều người đều đang mắng chửi, không ngừng đá thân thể của tôi, tôi cảm thấy những người này muốn đem xương cốt của mình hủy đi.

Đây là cái tình huống gì, không phải tôi đang dọn vệ sinh sao? Như thế nào lại bị nhiều người đánh như vậy?

Tôi mở to mắt, một vòng chung quanh đều là những đôi chân trắng thon dài, thỉnh thoảng lại duỗi chân ra đạp một cước lên người tôi, tôi thậm chí còn có thể thấy màu áo choàng xanh, là người nhà Slytherin.

Trên sàn một cỗ mùi tanh, còn có mùi hôi chỉ có trong toilet mới có, tôi thoáng cái liền hiểu cảnh ngộ của mình, chính mình là bị người vây đánh trong nhà cầu.

Bỗng nhiên một bàn tay duỗi ra trước mặt tôi, bắt lấy cổ áo của tôi đem người tôi lôi dậy, thân thể tôi không khống chế nổi mà đứng lên, mở to mắt, nhìn người phía trước.

Người đối diện bắt lấy cổ áo tôi là một đứa con gái, trên người mặc đồng phục nhà Slytherin, ánh mắt nhìn tôi mang theo khinh thường cùng chán ghét, ngón tay chọc trên mặt tôi, móng tay thật dài cơ hồ muốn đâm vào bên trong da thịt của tôi.

Người này...hình như gọi là Pansy Pakinson thì phải.

Thân thể tôi đau nhức, khiến cho tôi đau xót rên rỉ.

Nhìn ánh mắt đối phương lộ ra khoái ý, trong lòng tôi phát lạnh, đây là cừu hận lớn cỡ nào, có thể làm cho một cô gái nhỏ lộ ra thần sắc như vậy.

Pakinson thấy khuôn mặt tôi dại ra, trực tiếp nắm lấy tóc của tôi, túm tóc đem đầu tôi đâm vào tường, nện tới vách tường vang lên tiếng bang bang.

Tôi vốn đã phát ngốc rồi, hiện tại bị đối phương đem đầu đâm vào tường, đầu óc càng thêm mơ hồ, thậm chí cảm thấy linh hồn của mình muốn thoát khỏi cỗ thân thể này rồi, nội tâm của tôi có chút kinh hoảng, đây là thứ gọi là bạo lực học đường công khai sao?

- Chúng mày nhìn xem, cái bản mặt ghê tởm này mà nó cũng có thể dùng để câu dẫn người khác - Pakinson độc ác nói to - Nào, cho tao nhìn kĩ cái khuôn mặt ghê tởm của mày nào, mascara chảy hết rồi kìa.

Nói xong, cô ta cười to làm những người khác cũng cười theo phụ họa.

Trong giây lát, đáy lòng tôi sinh ra hận ý cùng khuất nhục khó có thể kiềm chế, khiến người tôi run rẩy lên, hận hiện tại không thể tiến lên đem những người kia băm thây vạn đoạn, để cho bọn chúng nếm thử khuất nhục cùng đau đớn như vậy.

- Hả?! Sao lại im lặng như vậy, tao nhớ mày thích đi với bọn chó nhà Griffindor nịnh bợ Potter lắm cơ mà! Từ bao giờ lại im hơi lặng tiếng như vậy rồi.

Tôi cúi đầu, nhìn chăm chăm xuống mặt đất, sớm đã biết không nên giao du nhiều cũng Harry.

- Cứu với!!! Ai đó làm ơn hãy cứu tôi!!! - Tôi vùng vẫy hét lớn, dùng tất cả sức lực để hét.

Thấy tôi rối loạn như vậy, Pakinson cùng đồng bọn của cô ta cười càng to.

- Yên tâm, sẽ không có ai nghe thấy mày đâu. Mày cố ý hét to như vậy để cầu cứu Potter của mày à? Để tao đập vỡ mộng tưởng của mày nhá, Potter thích người khác 3 năm rồi, hiện tại vẫn thích. Trước khi vào đây tao đã phóng một bùa chú để âm thanh không lọt ra ngoài rồi, hơn nữa nơi này rất ít người đi đến. Cho dù có nghe thấy thì cũng đã có Latina và Veronica chắn cửa. 

Nghe vậy, tôi liền nhanh chóng yên tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

- Tốt lắm, đây là điều tao muốn nghe, dù có đánh chết bọn mày cũng không ai để ý - Tôi cười lạnh một cái, cầm cổ tay con nhỏ Pakinson đang nắm tóc mình hất mạnh sang một bên.

Đứa con gái kia lộ ra thần sắc giật mình, lại dựt lấy tóc tôi, phẫn nộ nói: 

- Lại còn dám đánh trả, để xem tao đánh chết mày!!!

Nhiều người như vậy đánh một mình tôi thật nghĩa khí nhỉ, trong lòng tôi cũng bùng nổ hỏa khí, để xem trong khoảng thời gian này tu luyện có hiệu quả thế nào.

Tôi giơ chân lên, hung hăng đạp một cước lên chân Pakinson, cô ta lập tức đau đớn kêu lên một tiếng, buông lỏng tóc tôi ra, ngồi xổm xuống ôm lấy chân của mình.

- Con khốn này, con khốn này.... -  Những người này thực tức giận không kiềm lại được, ở trong mắt các cô, tiện nhân này nên ngoan ngoãn để cho các cô đánh, lần này cư nhiên dám phản kháng.

Tôi không nói hai lời, đi đến trước mặt người mắng mình hung hăng nhất, dùng cả hai bàn tay Bốp Bốp, cái này là xuất ra toàn bộ sức lực trong cơ thể, tức khắc trên mặt con nhỏ kia dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ sưng phù lên.

Con nhóc kia trực tiếp cong người, cả người đều ngây ngẩn, người chung quanh không thể tin được mà nhìn tôi.

Tôi thừa dịp thời điểm những người này đều bị dọa đến ngu người, động tác cực kỳ nhanh hết đạp lại đánh hướng về phía bọn họ, tức thì trong nhà vệ sinh vang lên âm thanh kinh hô tức giận cùng mắng chửi.

- Mẹ con khốn này!!

- Đau quá a...

Đám con gái này đã phản ứng lại, như ong vỡ tổ xông tới tôi hết đánh lại kéo, nhiều người như vậy một mình tôi đương nhiên đánh không lại, hơn nữa trong nhà vệ sinh lại rất nhỏ hẹp không đủ chỗ để né đòn, mặt tôi cũng bị cào ra bông hoa nhưng may mắn lớp trang điểm quá dày, chỉ xứt xát chút xíu không đáng kể. Ngược lại tình huống những người kia cũng không dễ dàng, trên mặt bọn chúng toàn những vết bầm tím do tôi tạo ra, tôi không đánh võ con gái như cào hay dựt tóc mà đấm thẳng vào mặt bọn chúng, cho biết thế nào là đánh nhau thật sự.

- Gonzalez... - Thanh âm Pakinson cơ hồ là từ trong kẽ răng phát ra, có vẻ âm trầm đáng sợ vô cùng, đôi mắt đỏ thẫm, một bộ biểu tình muốn nuốt sống tôi, vươn tay gắt gao túm chặt tay tôi, lực rất lớn, hận không thể đem tay tôi bóp gãy.

Biểu tình tôi đều không có biến một chút, chịu đựng đau nhức trên tay, tay kia tích đủ toàn lực, cho cô ta một cái bạt tai, trực tiếp đem đầu Pakinson đều đánh lệch đi.

Tôi nhàn nhạt nói: 

- Buông tay.

Pansy Pakinson cơ hồ là bị cái tát tai này của tôi đánh cho hồ đồ, tức thì trong lòng dâng lên một cỗ phẫn nộ nhục nhã cực độ, cô ta từ nhỏ đến lớn chưa có bị người đánh qua, hơn nữa còn là loại phương thức vả mặt này.

Lỗ mũi Pakinson thở hổn hển, xoay đầu lại âm ngoan mà nhìn tôi, đôi mắt đỏ bừng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ muốn hủy thiên diệt địa, nhắm người mà cắn.

Đối diện với ánh mắt của cô ta, sắc mặt tôi đều không có biến sắc tí nào, chị đây ngay cả Julian còn dám đánh, loại ánh mắt này còn có thể hù được chị đây sao.

- Buông tay - Tôi nhàn nhạt nói.

Pakinson dùng sức túm lấy tay tôi, cơ hồ muốn đem tay tôi bóp nát.

- Buông tay.

- Bốp! - Tôi tát cô ta một cái

- Buông tay.

- Bốp - Lại một cái tát nữa

- Tao nói, bỏ tay ra

- Bốp...Bốp - Tát không ngừng

Một tay bị Pakinson bắt được, tôi chỉ có thể hướng một bên mặt cô ta tát đi tát lại, chỉ trong chốc lát, nửa bên mặt cô ta liền sưng lên, xanh tím đan xen, cùng bên xinh đẹp đáng yêu còn lại tạo thành đối lập tươi sáng rõ nét.

- Con khốn chết tiệt, mày dám đánh tao!!! Tao sẽ không để yên cho mày - Cô ta gào lên 

Pansy Pakinson bị chọc giận đến điên rồi, thấy tôi lại muốn giơ tay lên đánh, cái tay vẫn luôn ôm lấy chân cũng không che chở cho chân của mình nữa, bắt lấy bàn tay giơ lên của tôi, nắm thật chặt hai cánh tay tôi, quát to: 

- Tao bảo mày dừng lại cơ mà tiện nhân này, cha tao sẽ không tha cho mày!!!

Tôi cười nhạo một tiếng, không có tay còn có chân, tôi liền cực kỳ nhanh giơ chân đạp vào bụng cô ta một cước. 

Pakinson bay ra đằng sau đập lưng vào tường một cái rõ mạnh, ôm bụng nôn nốc nôn tháo ra sàn, đau đến nỗi con mắt cũng muốn lồi ra ngoài, gân xanh trên trán đều hiện lên, mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Cô ta nằm bất động ôm bụng, không cựa quậy.

Tôi giật giật cổ tay mình, đau muốn chết, tôi dựa vào vách tường thở hồng hộc, tạm thời hình thành thế giằng co.

Đoán chừng là bị sức lực hung ác của tôi dọa sợ, đám nhóc này sau khi cùng tôi giằng co, có đứa bị tát liên hồi, có đứa bị tôi đấm cho không trượt phát nào, trực tiếp ngất luôn tại chỗ, máu mũi chảy ra đầy sàn.

Tôi trừng to mắt đối mặt những người này, người tiếp xúc với ánh mắt của tôi, đều không tự chủ được dời mắt đi, không dám cùng tôi đối đầu nữa.

Tôi khinh miệt xì một tiếng, cảm giác trên mặt nóng rát, bị người cào đến trầy da. Nhìn Pakinson đang đau đớn ôm bụng nằm soài ra sàn, tôi dùng khí thế của một đại tiểu thư thuộc giới ngầm, khoanh tay uốn lọn tóc của mình, nhạo báng nhìn cô ta, hất mặt kiêu ngạo nói:

- Lúc nãy mày dựt tóc tao ghê lắm mà, hay để tao bẻ gãy tay mày nhá? 

Sau đó, tôi lập tức tỏ vẻ sợ hãi - A, nhưng bị phát hiện thì phải làm sao? - Tôi nhìn Pakinson cười một cái - Chắc mày sẽ không nói đâu nhỉ?

Pakinson run sợ nhìn tôi, đám đồng bọn của cô ta cũng không dám xông vào, chỉ đứng đó ngây người nhìn. Cô ta run rẩy, lùi ra đằng sau, thậm chí còn không nói được câu nào đầy đủ.

- L..làm ơn...tha cho tôi, đ...đừng

Tôi dùng chân đè lên mu bàn tay của cô ta, cười haha một tiếng, vì tôi đã tu luyện được một thời gian nên sức lực vô cùng lớn, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng răng rắc. Cuối cùng tôi giơ đũa phép lên, nhìn Pakinson từ trên cao xuống, gằn giọng.

- Mày chỉ cần hé miệng với bất kì ai dù chỉ một chút thôi, cả gia tộc cũng sẽ không cứu được mày, nếu tao thích tao có thể phế cánh tay của mày ngay bây giờ, thần tiên cũng không cứu nổi. Gia tộc tao thuộc thế giới ngầm, quý tộc của Muggle so với phù thủy còn làm những điều ghê tởm hơn. Chắc mày cũng biết thành tích của tao trong môn Bùa chú rồi đấy, thế nên đây là tao cảnh cáo mày, bảo lũ bạn chó má của mày tránh xa tao ra, nhất là thằng khốn Malfoy đó. Nếu không, tao sẽ cho mày biết thế nào là muốn sống không được chết cũng không xong.

Pansy Pakinson sắc mặt trắng bệch, kêu lên đau đớn.

Tôi rút đũa phép lại, liếc mắt một cái, khập khiễng ra khỏi nhà vệ sinh, người trong nhà vệ sinh chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi đi ra, nhất thời không dám theo sau.

Hiện tại khắp người tôi đều đau nhức, những con chó cái chết tiệt kia ra tay cũng quá độc ác rồi, nếu hôm nay không đánh thẳng chúng nó chấm dứt tình trạng này, mai sau kiểu gì chúng cũng được nước làm tới, coi việc bắt nạt tôi là thú vui. Đám con gái đánh nhau đều là bứt tóc cào mặt la khóc om sòm, có bản lĩnh thì thử đấm thẳng vào mặt tôi xem nào.

**************************************************

P/s: Chương này hơi xàm, mong mọi người thứ lỗi. Thường thì trong Harry Potter sẽ đánh nhau bằng đũa phép nhưng bọn này mới là học sinh năm nhất nên tạm thời đánh nhau bằng tay. Tui cảm thấy Vivi đấm như vậy thì chất hơn.

Với lại kết thúc năm học rồi tui có thể thường xuyên ra chap hơn nha~

Mong mọi người ủng hộ, tích cực vote, comment là tui sẽ ra chap nhanh nhất có thể.

Iu mọi người nhiều~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top