Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 chương 22: Trận Quidditch đáng nhớ

- Rầm rầm rầm!!! (Tiếng đập cửa)

Tôi giật mình tỉnh giấc dụi dụi mắt, ai lại không cho người khác ngủ vậy chứ?

Khẽ vươn vai ngáp một tiếng thật dài, tôi xuống giường đi giày rồi chậm chạp mở cửa. Đập vào mắt tôi là khuôn mặt giận dữ của Christa

- Chào... - Tôi mỉm cười thân thiện.

- Xin chào à!? Bây giờ cậu mới dậy à!!?? - Christa lập tức hét vào mặt tôi một cách giận dữ.

Tôi vừa ngủ dậy, lại bị người ta hét vào mặt tạm thời chưa kịp phản ứng thì Christa đã nói tiếp.

- Hôm nay có trận Quidditch, cậu quên rồi sao?! Nãy giờ mình gọi cậu quá trời luôn vậy mà cậu không nghe thấy!!! Vài phút nữa là bắt đầu rồi!

- Hả!

Tôi chạy vào phòng cầm chiếc đồng hồ báo thức lên.

Đệch!

Không còn đủ thời gian để makeup nữa!

Tôi điên tiết cào cào tóc, phải làm sao bây giờ???

Christa là một người rất thông minh, vừa thấy biểu hiện của tôi, cô ấy đã đoán ngay được cần phải làm gì.

- Cậu cứ đánh răng rửa mặt trước đi, để mình lo cho - Nói xong cô ấy chạy đi mất.

Tôi ngớ người vệ sinh cá nhân một lượt, Christa quay trở lại rồi đưa cho tôi một chiếc mặt nạ hóa trang màu bạc, trông rất đẹp, ở phí đuôi mắt còn được đính đá rubi màu đỏ.

- Cậu đưa mình cái này làm gì? - Tôi khó hiểu

Christa tinh nghịch nháy mắt - Cậu không còn thời gian trang điểm, đeo cái này khẳng định không ai nhận ra.

- Chắc không?

- Tất nhiên! Bình thường cậu đội tóc giả, làm sao mọi người phát hiện được? Đến tận bây giờ mình mới biết tóc cậu màu đỏ, lại dài bồng bềnh đẹp như vậy đấy. - Rồi cô ấy thở dài - Cậu nhớ giữ cái mặt nạ vũ hội kia cẩn thận, mình mới mua, còn chưa sử dụng lần nào đâu.

Tôi gật gật đầu, cùng Christa chạy đến sân vận động. Lúc đến nơi đã hơn 11 giờ, cả sân vận động đông nghịt người. Chúng tôi đến đúng lúc trận đấu vừa bắt đầu.

- Phù! May quá, chúng ta đến kịp. - Christa thở phào một hơi nói.

Christa quan hệ rộng, khuôn mặt cũng thuộc dạng mềm mại đáng yêu, thế nên cho dù là hỗn huyết, vẫn có không ít nam sinh giữ chỗ cho cậu ta, lại còn là hàng ghế thứ nhất. Tôi là bạn của cậu ấy nên quyền lợi này cũng được hưởng ké.

Tôi nhìn Harry đẹp trai ngời ngời cưỡi trên cán chổi trong lòng liền sinh ra một cảm giác tự hào. Tôi triệu hồi Mochi ra hỏi:

- Mochi từng nuôi trẻ con chưa?

- Hả? Chưa từng.

- Vậy thì ngươi không xứng nói chuyện với ta đâu! - Tôi ôm ngực, ra vẻ đau lòng - Con trai của tôi đã trưởng thành rồi!

Mochi:...

Vướng phải một chủ nhân não tàn, phải làm sao?

- Còn bây giờ, thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị... Bóng được chuyền về cho Angelina... Ồ, không, đội Slytherin đã giành được Quaffle. Vâng, đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi... Flint đang bay như một con ó... Anh sắp s... s... Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành lại được banh Quaffle... Đằng kia, truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại... Ối... Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót... Banh lại về tay Slytherin... Adrian Pucey đang tăng tốc bay đến cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh... Trái Bludger này do Fred hay là George phát ra đây? Thiệt khó mà nói chính xác được... Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trãi và... vút... Phải nói đúng là cô đang bay... Tránh được một trái Bludger đang lao tới... Cột gôn trước mặt rồi... Cố lên nào, Angelina... Thủ quân Bletchley lao xuống... Hụt rồi... GRYFFINDORS GHI BÀN!

Học trò nhà Gryffindor bùng lên hoan hô làm sôi cả bầu khí lạnh, trong khi phe Slytherin la ó, rên rỉ.

Thành thật mà nói, tôi không quan tâm tới thắng thua vì tôi biết chắc nhà Grinffindor sẽ thắng. Còn Christa thì khỏi đi, cậu ấy chỉ bận ngắm nhan sắc của các cầu thủ thôi.

Câu đầu tiên cô nàng trao đổi với tôi là: - Oliver Wood đẹp trai nhỉ?

Tôi gật đầu.

Thế rồi cô ấy hỏi tiếp: - Harry Potter đẹp trai nhỉ?

Tôi gật đầu lia lịa.

Tít trên đó Harry đang lượn quanh, theo dõi sít sao trận đấu và nheo mắt tìm kiếm tung tích trái banh Snitch.

- Đội Slytherin đang có banh, Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Budger, qua được hai anh em Weasley, vượt nốt Truy thủ Bell, anh đang tăng tốc về hướng... Khoan đã... để coi có phải banh Snitch không ...

Tiếng rì rầm nổi lên rồi lan khắp đám đông, tôi mở to mắt cố tìm kiếm trái Snitch

Harry đột nhiên phóng người xuống như một cơn gió. Tầm thủ của Slytherin là Terence Higgs cũng vậy. Cả hai kè cổ nhau lao vào tranh trái Snitch. 

ẦM!

Rồi một tiếng gầm căm phẫn nổi lên từ phía cổ động viên nhà Gryffindor, Marcus Flint đã cố ý ngáng chổi của Harry, khiến cây chổi bật khỏi đường bay, hất văng Harry, và nếu Harry không cố lỳ bám được cán chổi thì có thể đã toi mạng như chơi.

Cổ động viên Gryffindor gào vang:

- Phạt.

Bà Hooch tức giận phê bình Flint và cho Gryffindor được hưởng một trái phạt đền. 

Tôi đỡ trán, má ơi, thằng cha Marcus Flint này vừa xấu người vừa xấu nết. Chơi bẩn như thế không sợ bị ghẻ à.

Christa lắc lắc đầu - Một pha xử lí đi vào lòng đất, nhan sắc của anh ta quá diễm lệ làm mình bị mù tạm thời.

Tôi tỏ ra thông cảm vỗ vai cô ấy.

- Thế là... sau vụ gian luận rõ ràng và tệ hại ... - Bình luận viên Lee Jordan do dự.

Giáo sư McGonagall hầm hè:

- Jordan!

- À, ý tôi nói là... sau vụ phạm lỗi công khai và tệ hại ...

- Jordan, ta cảnh cáo em đấy! – giáo sư McGonagall gằn giọng.

- Dạ, dạ... Flint suýt giết chết Tầm thủ của đội Gryffindor, nếu là ai khác thì chắc chết rồi, tôi bảo đảm, và thế là... phạt đền cho đội Gryffindor... Spinnet thực hiện... Anh làm một cách gọn gàng. Trận đấu tiếp tục, Gryffindor vẫn đang giữ bóng ...

Tôi cảm thấy hơi là lạ.

Đáng ra đến lúc này là cây chổi của Harry phải có vấn đề rồi chứ.

Tôi mượn ống nhòm của Christa rồi nhìn về phía giám khảo, không có gì cả.

Tôi tiếp tục quan sát những người khác, nhìn thấy một người đàn ông đang tựa cột quan sát người khác, miệng lẩm bẩm chú ngữ.

Gương mặt này... là Lucas!

Trên người hắn mặc trang phục cắt may tinh xảo, trên ngực gài một chiếc đồng hồ quả quýt, dây xích bạc lộ ra bên ngoài. Trông có vẻ cao quý, kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt làm mê hoặc lòng người.

Ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu vang, hơi đong đưa, ánh mắt sắc bén trông như đang tìm kiếm con mồi.

Có lẽ cảm nhận được ai đó nhìn mình, hắn ngừng niệm chú, quay đầu nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi lập tức bỏ ống nhòm xuống, giả vờ tán gẫu với Christa.

Mẹ kiếp! Chỉ mới nhìn một cái mà đã phát hiện, trực giác của hắn rất nhạy bén.

Tôi nhíu mày, kìm nén sự run rẩy.

Con người này...không dễ chọc...

Ánh mắt Lucas rà quét khu vực nhà Slytherin, hơi nhíu mày, khuôn mặt hiện lên chút nghi hoặc.

Hắn cảm thấy có ai đó nhìn trộm hắn, hơn nữa khẳng định không có ý tốt.

Đứa trẻ kia nhanh như vậy đã chuyển mắt?

Lucas cong môi, thú vị.

Ngay khi tôi còn đang đánh giá về nhan sắc của cầu thủ thì Harry đột nhiên phóng về phía trái của sân Quidditch. Trong một khắc, dường như cậu ấy đã bắt được thứ gì đó.

Bên phía khán đài đều vang lên tiếng xì xào, không biết đã bắt trúng chưa. Ngay cả tôi cũng rất tò mò.

Bỗng nhiên Harry nhìn phía tôi, nắm chặt cái chổi, nhẹ nhàng bay tới.

Tôi nhất thời có loại giác không tốt.

Nimbus 2000 có tốc độ bay rất nhanh, Lee Jordan hào hứng: - A, Tầm thủ Grinffindor lại bay nhanh.

Trong nháy mắt, Harry như một cơn lốc bay vọt tới trước mặt tôi, động tác vô cùng phóng khoáng, đẹp mắt dừng trước mặt tôi, khuôn mặt đỏ hồng hào hiện tại rất căng thẳng.

- Harry, cậu... 

Harry bay rất nhanh, vì vậy gió thổi bay tóc tôi. Tim tôi đập thình thịch, không khỏi che ngực, trợn mắt. Rồi cậu ta lấy từ trong tay ra một quả cầu vàng nho nhỏ vung lên đôi cánh trong suốt.

Mọi người xung quanh lập tức sôi sùng sục.

- Golden Snitch! - Lee Jordan gào lên kích động: - Harry Potter bắt được Golden Snitch rồi!!!

Thế rồi Harry dúi trái Golden Snitch vào tay tôi, cúi sát vào tai tôi cười khẽ.

- Hãy giữ lấy nó - Nói xong cậu ấy nhìn tôi cười rộ lên một cái rồi phóng chổi bay đi mất.

Có thể Harry không để ý nhưng nụ cười của cậu ấy lúc đó vô cùng rực rỡ.

Tỏa sáng như thần mặt trời Apollo vậy...

Ví dụ điển hình là cả đám nữ sinh nhà Slytherin đều ôm mặt mê mẩn, nữ sinh nhà Hufflepuff la hét ầm lên, á đẹp quá, quá đẹpppp! Ngay cả một số nam sinh khác còn rung động, thầm thương trộm nhớ.

Đặc biệt là cô bạn Christa vừa gào ầm lên vừa lắc vai tôi dữ dội.

Thế giới này loạn rồi...

Tôi thở dài một hơi nhìn trái Golden Snitch đang dãy dụa trên tay. Vứt nó đi bây giờ có ổn không nhỉ?

****************************************************

Hiện tại tôi đang đi dạo cùng Harry.

Đáng lẽ ra cậu ấy phải ở lại ăn mừng cùng đồng đội nhưng ngay khi thấy tôi cậu ấy liền vui vẻ nói với Oliver Wood rằng có việc bận rồi chạy tới.

Các tuyền thủ nhà Grinffindor nhìn chúng tôi nở nụ cười thâm ý làm tôi sởn da gà.

Trước khi đi tôi còn thấy chị Angelina tỏ ra thương hại vỗ vỗ vai Oliver Wood nói:

- Oliver à, xét về trình độ tán gái, cậu phải học hỏi Harry nhiều đấy.

Tôi nghe vậy liền cạn lời, mấy người họ trông chờ gì vào hai đứa trẻ 12 tuổi chứ. 

Trận đấu hôm nay quả thực làm tôi mở mang đầu óc, Slytherin chơi rất, ờ, rất bạo lực và kém sang. Có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại về việc tham gia vào đội tuyển Quidditch năm sau, nếu xui xẻo phải đối đầu với Harry, một nhân vật quần chúng và nam chính ai thắng ai thua đã rõ.

- Này Harry, vì sao cậu lại đưa trái Snitch cho tớ? - Tôi hỏi.

Harry tiếp tục nói rất bình thản - Không phải cậu thích được giao trái Snitch tận tay sao, tớ làm cho cậu xem.

Tôi:...

Mochi chết tiệt bỗng dưng lên tiếng: - Nhóc con, tim ngươi đập nhanh sắp đi cấp cứu được rồi đó, có cần dùng thuốc trợ tim cấp tốc không?

Tôi đỏ bừng mặt, nghiến răng quát: - Cút!

- Nhóc con - Mochi mỉa mai nói - Ngươi xấu hổ kìa.

- Nói thừa! - Tôi quát khẽ - Nhân vật chính của các ngươi có phải đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi không hả? Trình độ trêu ghẹo người khác đúng là số một! Aaa, nếu như tôi không biết là cậu ta sợ tôi bỏ mặc cậu ta nên mới cố gắng thể hiện thật tốt, tìm kiếm cảm giác an toàn thì tôi đã sớm tưởng là cậu ta thích tôi rồi!

Tôi che mặt, thẹn thùng nói: - Ôi, xấu hổ quá, làm sao bây giờ!

Mochi khinh thường: - Đúng là loại con gái không còn chút liêm sỉ

Tôi tranh cãi với Mochi một lúc, trái tim lộn nhào cuối cùng cũng ổn định hơn nhiều, cố tỏ vẻ bình tĩnh bảo: - Mình chỉ nói vậy cho vui thôi, cậu làm như thế là sẽ liên lụy đến cả hai đấy.

Sau đó tôi đỡ trán làm ra vẻ đau khổ - Kiểu gì ngày mai sẽ có tin đồn cho mà xem...

- Thế thì càng tốt chứ sao - Harry cười cười - Như vậy cậu đi với mình sẽ không ai có ý kiến gì nữa.

- Có điều - Tôi quay sang khen ngợi - Thú thực, dáng vẻ cậu lúc chơi Quidditch đúng là ngầu chết đi được!

Harry nắm tay tôi cười, giọng vui vẻ: - Ừ

- Mình mừng là cậu vẫn vậy - Harry mỉm cười.

Tôi nghiêng đầu, chỉ tay lên mặt: - Tớ? Ý cậu là sao?

Tay Harry nắm chặt hơn một chút, biểu cảm khó nói nên lời - Từ lúc cậu được phân vào nhà Slytherin, tớ luôn cảm thấy cậu tránh mặt tớ.

Tôi cảm thấy có chút nghẹn họng, không biết nói gì tiếp theo.

Harry thở dài - Lúc mới đến Hogwart, à không, là lúc ở toa xe lửa, chúng ta nói chuyện rất hợp nhau, thậm chí tớ còn coi cậu là tri kỷ. Chỉ là không nghĩ rằng việc khác nhà sẽ khiến cậu khó xử như vậy.

Tôi cười gượng: - Không phải đâu, tớ rất thích Harry mà...

- Tớ không nói chuyện đó, chỉ là, tớ mong cậu sẽ để ý đến tớ thôi, một chút thôi cũng được

- Việc này...

- Vivian, tớ thực sự rất nghiêm túc đấy! - Cậu ấy nắm lấy vai tôi, ép tôi phải đối mặt với cậu ấy.

- Tớ biết, chỉ là - Tôi do dự cúi đầu - Chúng ta nên giữ khoảng cách thì hơn.

Thấy cậu ấy ủ rũ gần như tuyệt vọng, tôi có chút không đành lòng đành nói thêm một câu - Được rồi tớ sẽ cố gắng quan tâm cậu hơn nữa.

Dường như chỉ chờ có vậy, Harry nhe răng cười thật tươi, ánh mắt sáng ngời, nắm chặt tay tôi hào hứng hôn chụt vào má tôi một cái.

Tôi hóa đá.

Người ta đạt được mục đích, lập tức ôm tôi một cái rồi phóng đi trước, để lại tôi ngơ ngác ôm má ở phía sau.

- Ối chà ối chà, cậu ta cũng đáo để thật - Christa đi ra từ phía gốc cây, khoanh tay nhìn tôi mỉm cười đầy thâm ý.

Tôi nhớ lại nụ hôn lúc nãy không khỏi tức giận - Bình thường Harry đâu có thế này...

- Mình nghĩ cậu ta đang cố kiềm chế đó chứ - Christa nhún vai - Kẻ mù cũng nhận ra là cậu ta thích cậu.

Tôi gãi gãi má rồi đột nhiên nhớ ra bản thân mình đang đeo mặt nạ. Tôi lập tức hoảng hốt.

Làm sao Harry nhận ra được? Rõ ràng hôm nay tôi không có trang điểm, lại không đội tóc giả còn đeo mặt nạ...

- Xin lỗi Christa, mình có việc cần đi trước! - Nói xong tôi chạy luôn một mạc.

Có phải Harry đã nhận ra ngay từ đầu?

Tôi cứ điên cuồng chạy, đi đến đâu có tiếng xì xào đến đấy, mọi người cứ chỉ trỏ vào tôi làm tôi rất khó chịu. 

Trong đầu tôi chỉ còn suy nghĩ phải trang điểm, phải trang điểm.

Quả nhiên đã bị người ta cho là xấu rồi bỗng dưng đẹp lên. Họ đang không thèm để ý tới mình bỗng dưng xúm lại đối xử tốt kiểu gì cũng thấy không quen.

Tôi cứ cúi đầu chạy thật lực, ai ngờ đâm sầm vào người Nott.

Sức lực tôi do tu luyện nên vô cùng lớn, Nott bị tôi đâm vào người lảo đảo suýt ngã, cậu ta phải ôm lấy cả người tôi rồi mới giữ thăng bằng được.

Dường như vừa phát hiện ra mình vừa làm gì, cậu ta bỗng đỏ mặt đẩy tôi khỏi lồng ngực mình quát lên: - Tôi đã nói bao nhiêu lần là ghét người khác đụng vào mình rồi! Sao cậu chạy nhảy kiểu gì mà không nhìn đường hả???

Tôi đang khó xử tự dưng bị cậu ta quát như vậy máu nóng liền nổi lên, tôi nhếch mép: - Cậu đang quan tâm tôi hả, hay là thích tôi rồi.

Chắn đường bà hả? Bà cho mày ghê tởm đến chết luôn.

Biểu cảm của Nott như vừa nhìn thấy quỷ khổng lồ vậy, cậu ta khó khăn mở miệng: - Nói chuyện có thể đừng ghê tởm như vậy không?

- Tôi cần về ký túc xá trang điểm - Tôi đẩy Nott sang một bên chuẩn bị đi.

Cậu ta không nói gì, nhoẻn miệng cười thật tươi, nhìn khuôn mặt của tôi rồi bỗng nhiên bảo: - Đừng trang điểm nữa.

- Tôi cần về phòng... Hả? - Tôi ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn. Nott bật cười thành tiếng, nhìn vẻ ngốc nghếch của tôi, đưa tay vuốt tóc tôi rồi bảo: - Rõ ràng rất đẹp, sao lại trang điểm thành ra thế này chứ?

- Vivian!

Harry trông thấy Nott vuốt tóc người kia, nghe thấy cậu ta nói cười với Vivian, lửa giận trong lòng bỗng bốc lên.

Harry không nhịn nổi, đưa tay kéo người tôi quay sang. Cả tôi lẫn Nott đều bất ngờ, Harry lúng túng, nhất thời có hơi xấu hổ. Cậu ta chẳng biết tại sao bỗng dưng mình lại đi kéo cô ấy, cũng chẳng biết tại sao không thích Vivian và Nott nói chuyện với nhau, cậu ta chỉ muốn làm như vậy và liền làm ngay.

Tôi thấy Harry đỏ mặt, tưởng là cậu ta muốn nói chuyện riêng với Nott nên bèn vỗ vai đối phương, hào hứng nói: - Harry, không phải nôn nóng đâu, tôi đi về ký túc xá, cậu cứ thoải mái nói chuyện với Nott đi.

Đôi mắt của tôi dừng lại trên người cậu ta, thế là Harry mới cảm thấy bớt lo âu, cậu ta ngoảnh mặt đi, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của tôi, mặt lại đỏ lên, cúi đầu đáp một tiếng: - Ừ

Tôi nhìn Nott cứng đờ người liền bật cười thành tiếng. Chỉ sợ Ginny từ nữ chính ngôn tình chuyển thành nữ phụ đam mỹ mất.

****************************************************

P/s: Mọi người thấy Lucas thế nào? Riêng tui cảm thấy ông này quá trâu bò, chỉ sợ Vivi khó mà giết được. 

Vivi sau này sẽ rất mạnh nhá, tui còn định cho thêm chi tiết ma quỷ vào cho truyện thêm đa dạng và sống động.

Một chút xì poi nho nhỏ của Vivi và tiểu Dra~

Before:

Đũa phép ở trong tay Malfoy hơi lóe lên, trên mặt đều là biểu tình nóng lòng muốn thử, hiển nhiên muốn đánh chết tôi ở dưới lòng bàn tay.

Tôi cũng rút đũa phép ra giơ lên, cười nhạo một tiếng - Chẳng qua chỉ là học sinh năm nhất, thử xem tốc độ của mày nhanh, hay tốc độ bùa chú của tao nhanh.

Da mặt Malfoy run rẩy, nhìn đến cây đũa phép trong tay tôi, lại nhìn đến vẻ mặt hững hờ của tôi, không cam lòng mà giơ đũa phép xuống.

After:

Malfoy sợ tới mức cả người run rẩy, bò lên giường tôi, bọc lấy chăn tôi, hàm răng cậu ta va 'cạch cạch', kéo tôi nằm xuống, ôm chặt tôi, tứ chi đều quấn lấy tôi. 

Tôi: ...

Quỷ ảnh bên ngoài lượn tới lượn lui, âm trầm khủng bố như thể ở nghĩa địa, cả đêm tôi đều ngủ không ngon, Malfoy như con bạch tuộc quấn chặt lấy tôi, vặn thế nào cũng không ra. Thật vất vả chờ tới bình mình, Malfoy mới buông tôi ra, sắc mặt hơi đỏ lên, nói - Trên người cậu rất ấm, về sau tôi sẽ ngủ cùng cậu. 

Tôi: 凸(¬‿¬) 

- Giường rất nhỏ, không cần chen chúc với nhau. Còn có, đây là kí túc xá nữ - Tôi cự tuyệt. 

Malfoy hất cằm nói - Vivian, tôi ngủ với cậu là để mắt cậu. 

Tôi: .... 

Ai cần cậu để mắt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top