Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Thẩm Thanh Thu tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau. Y chỉ khẽ nhúc nhích liền cảm thấy xương cốt rã rời, khắp người vừa đau vừa mỏi, đặc biệt là nơi tư mật truyền đến cảm giác đau đớn bỏng rát khiến Thẩm Thanh Thu không nhịn được gắt gao nhíu mày. Chật vật ngồi dậy, chóp mũi ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt, nhìn lại mới thấy đây không phải bộ đồ  y mặc ngày hôm qua. Hẳn là sau khi ngất đi Lạc Băng Hà đã giúp y tẩy rửa sạch sẽ, còn thoa thuốc trị thương.

Thẩm Thanh Thu hừ lạnh, cũng không vì vậy mà cảm kích chút nào. Ngược lại nhớ lại chuyện hôm qua, liền hận không thể xé hắn thành tám mảnh, đào mồ mười tám đời tổ tiên nhà hắn lên mà hung hăng mắng chửi mấy lần.

Y đỡ eo bước xuống giường, đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Giường, ghế, bàn, kệ sách, mỗi một thứ đều vô cùng quen mắt.

Không, phải nói là quen thuộc đến từng chân tơ kẽ tóc.

Vì đây chính là trúc xá ở Thanh Tĩnh Phong.

Thẩm Thanh Thu vội vã bước tới mở cửa ra, đập vào mắt là một mảnh rừng trúc xanh rì.

Sắc mặt y lạnh như băng. Đây không phải là Thanh Tĩnh Phong ở Thương Khung Sơn phái, đây chỉ là trúc xá do Lạc Băng Hà dựng nên ở địa cung ma giới.

Hắn có ý gì? Thứ chính mình đã tận tay hủy hoại giờ lại muốn khôi phục.

Rừng trúc xanh ngát lào xào đung đưa trong gió. Cảnh tượng hệt như lúc y vẫn còn là phong chủ Thanh Tĩnh Phong danh xưng Tu Nhã Kiếm lẫy lừng thiên hạ.

Đã từng giãy dụa dưới bùn lầy, sống chui rúc như chuột, nỗ lực vươn lên đỉnh cao, hưởng thụ phong quang vô hạn, nào ngờ chuột vẫn là chuột, có dát vàng nạm bạc cũng không che đậy được bản tính thối nát. Mộng tưởng một hồi, cuối cùng vẫn quay về chốn cũ, bị người người thóa mạ đuổi đánh.

Thẩm Thanh Thu chậm rãi đi xuyên qua rừng trúc, nhìn thấy không xa có một ngôi đình nhỏ, trên bàn cẩm thạch đặt một bộ trà cụ, một bàn cờ, trên án kỷ nhỏ gần kề còn có một cây huyền cầm.

Đây đều là thói quen của Thẩm Thanh Thu ngày trước, pha trà, gảy đàn, một mình đánh cờ. Y không có bằng hữu, không có người thân, cũng không quá gần gũi với đám đệ tử. Phần lớn thời gian, y đều cô độc tận hưởng thế giới của một người. Chỉ không ngờ, Lạc Băng Hà lại chú ý tới mấy chuyện vặt vãnh này.

Lúc Thẩm Thanh Thu còn đang chìm trong hồi ức, một tiếng xé gió đột ngột vang lên, tuy y bị hủy kim đan mất hết linh lực, nhưng giác quan vẫn cực kỳ nhạy bén. Thẩm Thanh Thu vội nghiêng người né tránh, dãy trúc sau lưng đều bị quật nát thành hai đoạn. Một roi vừa rồi nếu rơi trên người y, chỉ sợ không chết cũng phải nát da nát thịt. Sử dụng trường tiên, lại ra tay hung ác như vậy, Thẩm Thanh Thu chỉ quen biết duy nhất một người.

Tiểu cung chủ của Huyễn Hoa Cung.

Trước kia khi y bị nhốt trong địa lao của Huyễn Hoa Cung chờ xét thẩm, nha đầu này từng chiếu cố y không ít. Nàng vì Lạc ca ca, chuyện gì cũng dám làm, là minh chứng điển hình cho đám nữ nhân ngực to não nhỏ.

“Là ngươi?!” Tiểu cung chủ thấy y né được một roi của mình, giận tới mặt mày đỏ gay, đợi khi thấy rõ diện mạo của người kia, từ đỏ trực tiếp biến thành tím “Thẩm Thanh Thu? Hồ ly tinh mà Lạc ca ca vừa mang về, hóa ra lại là ngươi?”

Thẩm Thanh Thu đen mặt, phải khuất nhục nằm dưới thân Lạc Băng Hà đã là chuyện khiến y vô cùng căm phẫn, con ranh này còn dám tới đây đổ dầu vào lửa. Với tính cách có thù tất báo của y, nếu hiện tại tu vi vẫn còn, cho dù không bẻ tay bẻ chân của ả, thì cũng phải trói lại quất roi khiến cha mẹ ả cũng nhận không ra con mình.

Nghĩ rất thống khoái, sự thực lại phũ phàng. Y trong mắt bọn chúng chẳng khác nào phế nhân, chỉ có thể chịu đánh chịu mắng mà không thể phản kháng. Tất cả đều do tên súc sinh Lạc Băng Hà.

Tiểu cung chủ thấy y im lặng, mắng càng lợi hại.

“Nói thế nào cũng từng là nhất đại tông sư một phái, phong chủ Thanh Tĩnh Phong Tu Nhã Kiếm Thẩm Thanh Thu, vậy mà lại vì mạng sống chủ động bò lên giường đồ đệ mình. Thẩm Thanh Thu, ngươi không biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào sao? Thương Khung Sơn các ngươi chỉ dạy cách làm sao để dụ dỗ nam nhân à?”

Y mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như đao kiếm, bình thản nói.

“Vậy cũng phải cám ơn tiểu cung chủ, tuy công phu mồm miệng rất lợi hại, nhưng bản lĩnh trên giường lại nát bét. Không thỏa mãn được nam nhân của mình thì đã đành, còn để hắn động dục khắp nơi, gấp đến độ phải tìm ta giải quyết.”

Từng chữ nhẹ nhàng mà lại nhất châm kiến huyết. Tiểu cung chủ vốn kiêu căng thành tính, lại dựa vào sự sủng ái của Lạc Băng Hà mà ngang ngược khắp nơi, xưa nay chưa từng để ai vào mắt, nào chịu được những lời châm chọc đả kích như vậy.

Nàng siết chặt trường tiên trong tay, hai mắt đằng đằng sát khí, dồn hết linh lực ngoan độc xuất ra một roi, quyết tâm muốn lấy mạng của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu không kịp né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn roi kia chuẩn bị đánh xuống người mình.

Keng một tiếng, trường tiên bị mạnh mẽ đánh bật trở về. Thẩm Thanh Thu kinh ngạc nhìn người đứng chắn trước mặt mình, ánh mắt phức tạp không nói nên lời.

Y không ngờ, người cứu mình lại là Ninh Anh Anh, là nữ đồ đệ mà y yêu thương nhất, cũng là một trong những nữ nhân của Lạc Băng Hà.

Y không biết hiện tại mình phải dùng thái độ gì để đối diện với Ninh Anh Anh. Không phải là sư đồ, không phải là kẻ địch, cũng không thể xem nhau như người xa lạ.

"Không cho phép ngươi làm hại sư tôn của ta!" Nàng quát lên.

"Ninh Anh Anh!" Tiểu cung chủ gằn giọng, khuôn mặt xinh đẹp vì phẫn nộ mà trở nên vặn vẹo khó coi "Được lắm! Quả nhiên thầy nào trò nấy, ti tiện như nhau."

Nói xong, lại ác độc vung roi tấn công. Ninh Anh Anh dùng kiếm chống đỡ công kích, hai bên đánh nhau kịch liệt, rừng trúc tươi tốt chẳng mấy chốc đã bị hủy hơn phân nửa.

Thẩm Thanh Thu đứng ngoài phạm vi ảnh hưởng âm thầm lo lắng cho Ninh Anh Anh. Đồ đệ của y y hiểu rõ hơn ai hết. Nàng tuy tư chất không tệ nhưng lại quen thói lười biếng, học thì ít mà chơi thì nhiều. Xưa nay Thẩm Thanh Thu luôn yêu thương nàng nên không nỡ quản giáo quá nghiêm, giờ mới thấy hối hận. Chỉ e nàng không phải là đối thủ của tiểu cung chủ.

Mắt thấy Ninh Anh Anh dần rơi xuống thế hạ phong, Thẩm Thanh Thu sốt ruột muốn lao vào đỡ đòn cho nàng thì một đạo ma khí đã phóng tới tách hai người bọn họ ra.

"A Lạc!"

"Lạc ca ca!"

Cả hai đồng thời kêu lên. Thẩm Thanh Thu thì lại chẳng thèm quan tâm tới hắn, y vội vã đến bên Ninh Anh Anh, cầm tay của nàng xem xét.

"Anh Anh, có sao không?"

"Ta không sao. Sư tôn, tay của người..."

Ninh Anh Anh hoảng hốt kêu lên, trên mu bàn tay của Thẩm Thanh Thu xuất hiện một vết thương vừa sâu vừa dài, máu chảy đầm đìa. Y cũng ngạc nhiên, không biết mình bị thương từ lúc nào, có lẽ vì quá lo lắng nên không cảm thấy đau.

"Lạc ca ca, là bọn hắn..." Tiểu cung chủ ứa nước mắt, vừa định lên tiếng cáo trạng trước thì Lạc Băng Hà đã đi ngang qua nàng mà chẳng thèm liếc lấy một lần.

Hắn nhìn Ninh Anh Anh đang nắm tay Thẩm Thanh Thu, càng nhìn càng chướng mắt, liền thô lỗ kéo y ra.

Thẩm Thanh Thu bị kéo suýt nữa đã ngã lăn ra đất, sau khi đứng vững liền tức giận mắng.

"Tiểu súc sinh, ngươi phát điên cái gì đấy?!"

"Ai cho phép ngươi chạm vào nàng?!"

Vừa định nói tiếp. Ngoại trừ ta, ngươi không được chạm vào ai khác. Nhưng lại chợt thấy câu này có điểm là lạ, liền cắn răng nuốt xuống không chịu nói ra.

Thẩm Thanh Thu và Ninh Anh Anh đồng loạt ngẩn người. Hắn ghen sao? Ghen vì y chạm vào nữ nhân của hắn?

Thẩm Thanh Thu cực kỳ uất ức. Y với Ninh Anh Anh tuyệt đối chỉ đơn thuần là tình sư đồ. Tội danh ngày trước, nói y lưu luyến thanh lâu, y chỉ uống rượu nghe đàn, không hề chạm vào bất cứ ai, nói y hoang dâm háo sắc, y đối với Ninh Anh Anh yêu thương có thừa, càng không thể có bất kỳ suy nghĩ đồi phong bại tục nào để làm tổn thương nàng. Lần đầu tiên của Thẩm Thanh Thu đã bị tên tiểu súc sinh này cướp đoạt, vậy mà giờ hắn lại còn nghi ngờ y có tư tưởng dơ bẩn với nữ nhân của mình.

Tạp chủng, súc sinh, đáng chém ngàn đao.

"Lạc ca ca!" Tiểu cung chủ thấy bọn họ đều ngó lơ mình, liền bất mãn chạy tới ôm lấy cánh tay Lạc Băng Hà truy hỏi "Huynh với tên tiểu nhân này rốt cuộc có quan hệ gì?"

"Quan hệ gì?" Lạc Băng Hà cảm thấy câu hỏi này rất hay "Hắn là sư tôn của ta."

"Sao huynh vẫn nhận loại người ti bỉ đê tiện này làm sư tôn được chứ. Hắn xứng sao?"

"Ta còn chưa nói hết." Lạc Băng Hà vươn tay ôm Thẩm Thanh Thu vào lòng, không màng ánh mắt trợn trừng kinh hãi của mọi người mà dõng dạc tuyên bố "Hắn là sư tôn của ta, cũng là người của ta."

"A Lạc..." Ninh Anh Anh khẽ kêu, rồi lại không biết nên nói gì mới đúng.

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà, nếu ánh mắt có thể giết người, hắn đã sớm bị y lăng trì xẻo thịt. Nói ra thế này chẳng khác nào trực tiếp tát thẳng vào mặt của Thẩm Thanh Thu, nhục nhã ê chề. Là nam nhân lại bị nam nhân cưỡng bách, là sư tôn lại bị đồ đệ của mình bức ép, còn cùng với một đồ đệ khác tranh giành phu quân. Ngay cả bản thân y cũng thấy mình hạ tiện dơ bẩn đến mức nào, huống chi là người khác.

"Huynh...huynh...Lạc ca ca huynh điên rồi sao? Sao có thể cùng loại người này..." Tiểu cung chủ vừa ức vừa giận, khóc đến nước mắt như mưa.

"Cút!"

Lạc Băng Hà chẳng thèm đoái hoài, quăng lại một chữ rồi ôm Thẩm Thanh Thu trở về trúc xá. Y giãy dụa kịch liệt muốn đẩy Lạc Băng Hà ra, lại không cách nào thoát khỏi đôi tay cứng như thép của hắn.

"Sư tôn, đừng phá nữa. Giữ chút sức lực làm chuyện thú vị khác đi!"

Thẩm Thanh Thu rùng mình, chuyện thú vị mà hắn nói, dùng sợi tóc cũng biết được là có ý gì.

Lần đầu tiên ngập tràn đau đớn đã để lại ám ảnh trong lòng Thẩm Thanh Thu, y run rẩy cả người, càng thêm ra sức phản kháng, chỉ muốn trốn thật xa khỏi tên ác ma này.

"Buông ta ra! Súc sinh, buông ta ra!!!"

Lạc Băng Hà thật sự buông ra, Thẩm Thanh Thu bị hắn ném mạnh lên giường, thắt lưng suýt nữa đã gãy làm đôi. Còn chưa kịp hoàn hồn, bóng người to lớn kia đã phủ lên người y, giữ chặt gáy y thô bạo hôn môi.

Hắn hôn không chút thương tiếc, liếm láp, cắn xé, nghiền nát đôi môi của Thẩm Thanh Thu, răng lưỡi điên cuồng dây dưa, tham lam cướp đoạt từng tia không khí ít ỏi trong phổi y. Thẩm Thanh Thu bị hôn đến không thở nổi, nghẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng, đẩy không ra, trong cơn hoảng loạn liền cắn mạnh vào lưỡi hắn mới thành công khiến cho Lạc Băng Hà dừng lại.

Thẩm Thanh Thu vội vã hít thở, xoa dịu đi cơn đau bỏng rát nơi lồng ngực. Chợt nghe roạt một tiếng, y phục trên người đã bị Lạc Băng Hà xé nát, chỉ mới chớp mắt, y đã không còn mảnh vải che thân. Lạc Băng Hà ngựa quen đường cũ, nhanh chóng chen vào giữa hai chân y.

"Không...không được...dừng lại...ta không muốn..." Thẩm Thanh Thu hoảng sợ hét lên.

"Sư tôn, đã thoả thuận rồi mà. Ta giúp người cứu Nhạc Thanh Nguyên, người làm ấm giường cho ta. Quên rồi sao?"

"Ta không quên. Nhưng...không phải bây giờ. Vết thương của ta chưa lành...Lạc Băng Hà...ta đau..."

Hai mắt ngập lệ ướt át, nhưng vẫn quật cường không chịu rơi ra. Rõ ràng sợ muốn chết, vậy mà trong xương vẫn níu giữ một tia cứng cỏi không chịu thấp giọng cầu xin.

Trái tim Lạc Băng Hà tựa như bị ai nhéo một cái, cảm thấy hơi đau. Bản thân hắn cũng không ngờ mình thật sự sẽ mềm lòng với Thẩm Thanh Thu.

Kỳ thật, hắn vốn cũng không định làm ngay lúc này, đi đến trúc xá chỉ đơn thuần là muốn xem vết thương của y. Nào ngờ thấy đám nữ nhân kia gây sự, Thẩm Thanh Thu lại còn liều mạng muốn xông vào che chở cho Ninh Anh Anh, nắm tay nắm chân, mập mờ thân thiết. Lửa giận liền vô cớ bốc lên, không chỉ trước mặt người khác tuyên bố quan hệ giữa bọn họ, mà còn muốn hung hăng chiếm đoạt y, để y biết rõ mình thuộc về ai.

Dục vọng đã châm ngòi, hạ thân cương cứng sưng đau, muốn hắn từ bỏ ngay lúc này là tuyệt đối không thể, nhưng nhìn thấy hậu huyệt của Thẩm Thanh Thu vì bị hắn chà đạp mà xé rách thảm thương, Lạc Băng Hà cuối cùng đành phải nhượng bộ.

"Không đâm vào cũng được. Ngươi dùng miệng liếm."

"Cái gì?!" Thẩm Thanh Thu sửng sốt. Muốn y khẩu giao cho hắn? "Không được!"

Nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn rồi.

"Ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu. Hoặc là dùng miệng nhỏ phía trên, hoặc là dùng cái bên dưới, chính ngươi chọn."

Mặt Thẩm Thanh Thu đen như đáy nồi. Hai cánh môi hồng nhuận run rẩy, cơ hồ phải dùng hết tu dưỡng cả đời mới nhịn xuống được mấy lời ác độc mắng chửi, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ta liếm!"

Lạc Băng Hà hài lòng cởi quần ra, vừa thấy thứ đó của hắn, Thẩm Thanh Thu kém chút nữa đã trợn mắt ngất xỉu.

To như vậy, lại dài, chưa kể hiện tại hắn đang dục hoả đốt người, kích cỡ càng là chói mù mắt chó. Nói là hung khí cũng không khoa trương. Đêm qua bị nó dày vò lâu như vậy, Thẩm Thanh Thu cảm thấy bây giờ mình còn sống, đúng là phải cảm ơn tổ tiên Thương Khung Sơn phái đã phù hộ độ trì.

"Liếm đi!"

Lạc Băng Hà không kiên nhẫn thúc giục. Thẩm Thanh Thu lườm cháy mặt hắn, sau đó dồn hết dũng khí cúi đầu ngậm lấy vật kia.

Quá lớn! Chỉ mới ngậm được phần đầu, y đã thấy đau nhức cả miệng. Ngược lại Lạc Băng Hà vô cùng hưởng thụ, thoải mái thở dài một tiếng. Tư vị được sư tôn của mình dùng miệng bao bọc quả thật sung sướng không nói nên lời.

Thẩm Thanh Thu khó chịu ứa nước mắt, y cố hết sức cũng chỉ ngậm được một phần ba, không thể nuốt sâu hơn được nữa. Trong miệng ngập tràn mùi vị đặc trưng của Lạc Băng Hà, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh, chậm chạp liếm mút dương căn của hắn.

Lạc Băng Hà sướng tới đỏ mắt, nhưng tốc độ quá chậm, hắn bất mãn đè lên gáy của Thẩm Thanh Thu, buộc y nuốt vào phân nửa côn thịt của mình, cơ hồ đâm sâu tới tận cuống họng.

Thẩm Thanh Thu vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn đè cứng ngắc không thể động đậy. Lạc Băng Hà dứt khoát nắm quyền chủ động, đè ép gáy Thẩm Thanh Thu buộc hắn phun ra nuốt vào phân thân của mình. Thẩm Thanh Thu thở không ra hơi, phản kháng không được, chỉ có thể tận lực thuận theo hắn để giảm bớt thống khổ cho mình.

Lạc Băng Hà đâm rút không biết bao nhiêu lần, mới bằng lòng rời khỏi miệng Thẩm Thanh Thu, bắn đầy bạch dịch đặc sệt lên trước ngực y.

Thẩm Thanh Thu ho khan không ngừng, đợi bình ổn lại hô hấp, y mới tức giận tát một cái thật mạnh lên mặt Lạc Băng Hà.

"Súc sinh..."

Lạc Băng Hà xoa xoa bên má nóng rát, cảm thấy vừa rồi mình hơi quá đáng, nên cũng không so đo một cái tát này. Huống hồ, nhìn thấy y nước mắt giàn dụa, hai má đỏ bừng, nước miếng chưa kịp nuốt theo khoé môi chảy dọc xuống cằm, trên bờ ngực trắng nõn còn dính đầy tinh hoa của hắn, dáng vẻ dâm mỹ khiến người ta sôi máu.

Côn thịt vừa bắn một lần hơi mềm xuống lại ngẩng cao đầu, so với trước còn khí thế hơn. Thẩm Thanh Thu lắp bắp kinh hãi, quên luôn cả lời định mắng, vội dùng chăn bao lấy mình, cấp tốc nhảy vọt xuống giường chạy trốn.

Đáng tiếc y có nhanh, cũng không nhanh bằng Lạc Băng Hà. Cổ chân bị tóm lấy, ném y trở lại giường.

"Tiểu súc sinh, đồ khốn kiếp, rõ ràng ngươi nói ta dùng miệng thì sẽ không làm nữa mà. Cút ra, không được chạm vào ta."

"Sư tôn, bình tĩnh đi. Ta sẽ không vào!"

Nói rồi, hắn lật người Thẩm Thanh Thu lại, để y đưa lưng về phía hắn, tư thế này khiến hậu huyệt hoàn toàn bại lộ, huyệt khẩu hồng mềm cực kỳ dụ hoặc. Lạc Băng Hà nuốt một ngụm nước bọt, côn thịt lưu luyến cọ xát bên ngoài huyệt nhỏ vài lần, sau đó rời xuống chen vào giữa hai chân Thẩm Thanh Thu.

"A!" Thẩm Thanh Thu bất ngờ kinh hô một tiếng, không nghĩ đến trên giường còn có thể làm thế này. Hai đùi non bị dương căn của hắn ma sát đến nóng bức, hai thân thể trần truồng dây dưa thân mật với nhau, nhìn qua giống như đang giao hoan thật sự.

"Khép chân lại một chút, sư tôn, kẹp chặt lấy ta."

Lạc Băng Hà vừa nói vừa giữ chặt eo Thẩm Thanh Thu kịch liệt đâm rút, phân thân của hắn còn như có như không chạm vào vật nhỏ của y. Một tay không an phận lần mò lên ngực nắm lấy hạt đậu nhỏ mà xoa nắn. Thẩm Thanh Thu chôn mặt vào gối, mái tóc đen như mực rũ xuống để lộ nốt ruồi son xinh đẹp trên chiếc gáy trắng nõn của y. Lạc Băng Hà kìm lòng không đặng cúi người liếm nhẹ nốt ruồi kia, hôn mút, gặm cắn.

Kích thích mãnh liệt khiến đầu óc Thẩm Thanh Thu choáng váng, hạ thân cũng bất giác ngẩng cao đầu. Tuy không chân chính đâm vào trong, nhưng khoái cảm mãnh liệt như thủy triều không ngừng ập tới cũng đủ bức y điên dại. Y không chịu nổi mà bắn ra. Cùng lúc đó, Lạc Băng Hà phía sau lưng y cũng đẩy nhanh động tác, gần như điên cuồng mà đâm rút, hai đùi của Thẩm Thanh Thu bị cọ đến tê dại, ngón chân căng cứng, hắn mới thoả mãn phát tiết lần nữa.

Thẩm Thanh Thu ngã gục xuống giường thở hổn hển. Trên chăn nệm dính đầy tinh dịch, của y, của hắn, dâm dục không chịu nổi.

Lạc Băng Hà ôm Thẩm Thanh Thu vào lòng, y quá mệt mỏi nên cũng không còn hơi sức đẩy hắn ra, để mặc hắn ôm rồi nặng nề thiếp đi.

P/s: Viết cũng gần xong rồi, chương mới ra nhanh hay chậm phải xem sự nhiệt tình của mọi người rồi. Hì hì!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top