Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Đau!

Lạc Băng Hà gắt gao nhíu mày, cố hết sức mở đôi mắt nặng như đeo chì ra, cảm giác đau đớn tựa như mưa rền gió thét mãnh liệt ập tới khiến hắn run rẩy cả người. Quay đầu nhìn sang, lại bất ngờ trông thấy khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu.

Đây là trúc xá.

Bọn họ trở về rồi sao?

Nếu không phải ngực trái truyền tới từng trận đau đớn, Lạc Băng Hà sẽ thực sự cho rằng mình đang nằm mơ.

Thẩm Thanh Thu ngủ thiếp đi bên cạnh hắn, tay vẫn nắm chặt tay hắn không buông.

"Sư tôn..." Lạc Băng Hà nhẹ giọng kêu, nhích tới hôn lên trán y.

"Ưm..."

Thẩm Thanh Thu rên khẽ một tiếng, hình như sắp tỉnh dậy. Lạc Băng Hà giật thót, hệt như đứa trẻ vừa làm chuyện xấu xa sợ bị phát hiện, liền vội vàng nhắm mắt lại giả vờ còn đang hôn mê.

Thẩm Thanh Thu dụi mắt giúp mình tỉnh táo hơn, sau đó lấy tay đặt lên trán Lạc Băng Hà, thở phào một hơi. Đêm qua hắn vừa sốt cao lại không ngừng run rẩy, làm y phải ôm hắn sưởi ấm cả đêm.

Ngày đó, Mạc Bắc Quân xuất hiện, đem theo cả Lạc Băng Hà bị thương nặng lẫn Thẩm Thanh Thu thất hồn lạc phách cùng quay về Bắc Cương. Thiên Lang Quân cũng không ngăn cản, còn trả lại Tâm Ma Kiếm. Từ đầu tới cuối mục đích của hắn chỉ là lấy máu, đoạt Tâm Ma Kiếm chẳng qua là tiện tay chơi đùa mà thôi.

Đến nay đã năm ngày, tiểu súc sinh vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không phải có Mạc Bắc Quân đứng ra chủ trì đại cuộc, che giấu tin tức, chỉ sợ chuyện Lạc Băng Hà bị thương sẽ khiến cả nhân ma hai giới bùng nổ.

Thẩm Thanh Thu vừa định xuống giường, thì phát hiện tay bị siết chặt không buông.

"Lạc Băng Hà, tỉnh rồi?" Y nghi ngờ hỏi.

Lạc Băng Hà toát mồ hôi lạnh, vừa nãy thấy y định đi liền vô thức giữ lại, giờ mà còn tiếp tục giả vờ nhất định sẽ lớn chuyện. Vì vậy khẽ nhíu nhíu mày, tỏ ra như mới vừa tỉnh.

"Sư tôn...a...đau quá..."

Thuận tiện giả đáng thương, cầu an ủi. Quả nhiên thấy Thẩm Thanh Thu lo lắng đến luống cuống tay chân.

"Đau lắm sao, ta, ta đi gọi ma y..."

"Đừng..." Lạc Băng Hà giữ chặt tay áo y, nức nở nói "Sư tôn đừng đi, đừng bỏ lại ta."

Hắn kéo Thẩm Thanh Thu ngã xuống, để y ngồi nghiêng trên đùi mình, ôm lấy eo y rồi gác đầu lên bả vai thon gầy.

"Không cần ma y. Ta ôm sư tôn một lát sẽ khoẻ lại ngay thôi."

Thẩm Thanh Thu sợ động vào vết thương của hắn, không dám cục cựa, để hắn hết ôm lại cọ, mặc cho đối phương ăn sạch đậu hủ của mình mà còn phải lo lắng nhắc nhở.

"Ngươi cẩn thận đừng cử động mạnh, đừng để rách vết thương."

Lạc Băng Hà được nước lấn tới, hôn hôn hít hít mùi trúc thanh nhã trên người Thẩm Thanh Thu, ngửi cho đã ghiền rồi mới sực nhớ ra.

"Phải rồi, hoa Mạn Đà La..."

"Không cần lo. Độc của ta đã được giải rồi. Gã cũng trả lại Tâm Ma Kiếm cho ngươi."

Lạc Băng Hà hừ lạnh, trầm giọng nói:

"Lần sau gặp lại, nhất định phải băm nhỏ chúng ra ném cho chó ăn."

"Đó là cha ngươi..."

"Ta không có cha, chỉ có sư tôn."

Thẩm Thanh Thu im lặng, cảm thấy chuyện này nói tiếp cũng không đi được về đâu. Lạc Băng Hà đột nhiên xoay mặt y lại, buộc y nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Sư tôn, ngày hôm đó nói với người, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng. Ta biết lúc trước ta làm sai rất nhiều chuyện, ta không mong cầu người có thể tha thứ cho ta, ta chỉ hy vọng, người cho ta một cơ hội, để ta từ từ bù đắp những tổn thương đã gây ra cho người. Có được không, sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu thở dài, đối với sự cố chấp của hắn cảm thấy vô cùng bất lực. Y biết bây giờ có nói không, hắn vẫn sẽ một mực làm theo ý mình. Cho nên y lựa chọn trốn tránh.

"Ma y căn dặn khi ngươi tỉnh lại phải uống thuốc ngay. Thuốc được sắc liên tục đợi ngươi tỉnh, giờ ta đi lấy."

Lạc Băng Hà nhìn hai tay trống rỗng, trong lòng không khỏi mất mát, nhưng cũng không giữ y lại. Hắn hiểu rõ tính tình của Thẩm Thanh Thu, ép quá mức chỉ khiến quan hệ giữa bọn họ càng thêm xa cách.

Ít nhất Thẩm Thanh Thu không kháng cự sự đụng chạm thân mật của hắn, không phải sao?

Bọn họ còn rất nhiều thời gian.

"Uống thuốc đi!" Thẩm Thanh Thu bưng một bát thuốc đen xì đưa đến trước mặt hắn. Lạc Băng Hà nhíu mày, hắn không sợ uống thuốc nhưng cũng không muốn uống chút nào. Năng lực khôi phục của hắn mạnh mẽ, từ nhỏ tới giờ số lần uống thuốc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn quen chịu khổ chịu đau, lại không chịu được vị thuốc đắng.

"Không uống có được không? Đắng lắm."

Thẩm Thanh Thu trừng mắt, tức giận mắng:

"Ngươi mấy tuổi rồi hả, còn sợ đắng. Tự mình uống hay muốn ta bóp miệng đổ vào?"

"Ta thích được sư tôn mớm hơn."

"Ngươi nói cái gì?"

"Không có không có, ta uống, uống ngay."
Lạc Băng Hà sợ y giận, vội bưng thuốc một hơi uống cạn. Mặt hắn nhăn nhó, phải bịt miệng lại đề phòng không chịu nổi nôn ra hết.

Thẩm Thanh Thu thấy hắn khó chịu, sắc mặt cũng hoà hoãn bớt, quay đầu đi ấp úng nói:

"Lần sau sẽ chuẩn bị kẹo cho ngươi, không sợ đắng nữa."

Lạc Băng Hà thoáng sững sờ, rồi lập tức cười không khép miệng nổi. Sư tôn của hắn, miệng cứng lòng mềm, đáng yêu làm sao.

Hắn bất ngờ chồm tới, hôn lên môi y. Thẩm Thanh Thu định đẩy hắn ra, lại chợt nhớ tới hắn đang bị thương, do dự mấy vòng vẫn không xuống tay được. Ngược lại Lạc Băng Hà được đà lấn lướt, xoay người đè y nằm lên giường, cạy mở khớp hàm đưa đầu lưỡi luồn vào làm càn trong miệng y. Hắn quen đường quen nẻo, biết làm cách nào khiến y dễ dàng trầm luân nhất. Lưỡi vờn lưỡi, môi chạm môi, triền miên say mê, miệng Thẩm Thanh Thu bị hắn làm cho toàn mùi thuốc đắng.

Lạc Băng Hà dời ra, luyến tiếc mút nhẹ đôi môi Thẩm Thanh Thu lần nữa, thoả mãn cười nói.

"Không cần kẹo, miệng của sư tôn, còn ngọt hơn đường."

Chát!

Thẩm Thanh Thu cho hắn một bạt tai thay lời muốn nói.

~~~

Lạc Băng Hà ăn tát nhiều lần, không những không thấy thẹn mà da mặt càng dày thêm. Mỗi lần uống thuốc đều viện đủ trăm ngàn lý do để hôn Thẩm Thanh Thu đến choáng váng đầu óc.

Người khác bưng thuốc đến, hắn liền đập vỡ bát, trùm kín chăn làm mình làm mẩy. Thẩm Thanh Thu vốn dĩ mặc kệ, nhưng chưa được một hôm ma y đã chạy đến ôm lấy chân y mà khóc lóc thảm thiết. Nói Lạc Băng Hà không chịu uống thuốc, lại thêm thương tâm quá độ nên sốt cao không hạ, cầu xin Thẩm Thanh Thu đích thân ra mặt giải quyết.

Thẩm Thanh Thu đi tới, thấy Lạc Băng Hà sống dở chết dở nằm trên giường, người nóng như lửa đốt, liền sợ đến thất kinh, vì vậy sau này không dám né tránh việc bưng thuốc cho hắn nữa.

"Sư tôn, lại đây nào." Lạc Băng Hà uống thuốc xong, liền vươn hai tay đòi được nếm ngon ngọt.

Thẩm Thanh Thu lòng đầy bất mãn, thật sự muốn dùng một chưởng tát chết hắn cho xong. Nhưng nghĩ là một chuyện, thân thể vẫn tự động tới gần, bị hắn ôm vào trong ngực mãnh liệt hôn môi.

"Sư tôn, ta muốn."

Lạc Băng Hà hôn xong, gục đầu lên vai y khàn khàn nói. Cự vật bên dưới cũng ngẩng cao đầu, đâm chọc vào đùi trong của Thẩm Thanh Thu, y khẽ run, hai vành tai lặng lẽ đỏ ửng.

Tiểu súc sinh này, bị thương cũng không an phận.

"Sư tôn, cầu xin người, ta muốn tới phát điên rồi."

"Ngươi đang bị thương."

"Vết thương đã khoẻ hơn nhiều, nhưng bên dưới lại không khoẻ chút nào cả. Còn nhịn nữa ta sợ sẽ chết mất."

Thẩm Thanh Thu nghe hắn nói vậy, biết thế nào hôm nay cũng tránh không khỏi, dứt khoát nhắm mắt đáp: "Tùy ngươi!"

Lạc Băng Hà được y cho phép, dùng tốc độ nhanh nhất cởi y phục của Thẩm Thanh Thu, đai lưng, áo ngoài, trung y, toàn bộ đều bị lột sạch, thân thể loã lồ xinh đẹp hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn, làn da trắng nõn vì xấu hổ mà thoáng ửng hồng, diễm lệ vô song.

Lý trí của Lạc Băng Hà bị hình ảnh trước mắt chém đứt, hắn gần như phát cuồng mà hôn Thẩm Thanh Thu, từ môi chuyển dần xuống trước ngực, bụng, cánh tay, thậm chí là chân, lưu lại tầng tầng ấn ký trên da thịt y. Hắn say mê cắn mút, lưu luyến không muốn buông, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng gầm nhẹ như của dã thú.

Hắn muốn người này, muốn tới phát điên. Muốn cơ thể y, càng muốn trái tim y, để Thẩm Thanh Thu đời đời kiếp kiếp đều thuộc về hắn, là người của hắn.

Thẩm Thanh Thu bị khơi dậy dục vọng, vật nhỏ dưới thân cũng hơi cương cứng, Lạc Băng Hà mỉm cười, há miệng ngậm lấy nó.

"Đừng..."

Y kinh hoảng muốn rụt người lại, bị Lạc Băng Hà đè giữ hai chân không cho trốn tránh. Đồng dạng là nam nhân, hắn biết rõ làm cách nào để khiến nam nhân đạt được đỉnh điểm sung sướng. Trước đây mỗi lần hoan ái, hắn đều chỉ biết làm bản thân thoải mái, chưa bao giờ để ý đến cảm thụ của Thẩm Thanh Thu. Nhưng hiện tại và sau này, hắn muốn Thẩm Thanh Thu cũng nhận được cảm giác dục tiên dục tử, muốn cả hai cùng đạt được khoái lạc cao trào.

Lạc Băng Hà cẩn thận ngậm lấy vật nhỏ kia, bắt chước động tác giao hợp mà nhả ra nuốt vào, đầu lưỡi liếm láp từ gốc đến ngọn, mút nhẹ quy đầu, khiến hành thân của Thẩm Thanh Thu đều bị nước bọt của hắn tẩm ướt. Khoé mắt y ửng đỏ, bị hắn kích thích đến chảy nước mắt, vừa thẹn lại vừa sướng.

Khoang miệng ẩm ướt ấm nóng ra sức hầu hạ lấy lòng y, nơi đó chưa từng được ai đối đãi như vậy, cảm giác vô cùng lạ lẫm nhưng cũng sảng khoái đến thất hồn lạc phách. Thẩm Thanh Thu rên lớn một tiếng, đỉnh quy đầu mở ra, phóng xuất trong miệng Lạc Băng Hà.

Y thở hổn hển, liếc thấy bên môi Lạc Băng Hà chảy xuống một tia bạch dịch của mình, mặt liền đỏ bừng, ngồi dậy luống cuống nói.

"Mau phun ra đi, bẩn."

Lạc Băng Hà nuốt xuống, ngón tay quệt lấy bạch dịch bên cằm, liếm sạch, tà mị cười nói:

"Không bẩn, mùi vị của sư tôn, rất tuyệt."

Thẩm Thanh Thu bị hành động cùng lời nói của hắn làm cho thẹn tới mức muốn đào cái lỗ để chui xuống đất. Lạc Băng Hà mở rộng hai chân y, ngón tay dính đầy thuốc mỡ, chậm rãi đâm vào trong hậu huyệt, huyệt nhỏ chặt khít lập tức hút lấy ngón tay hắn, từ kháng cự ban đầu dần dần chuyển sang hưởng thụ khoái cảm bị dị vật xâm lấn, huyệt khẩu mềm mại mấp máy khép mở.

Lạc Băng Hà rút tay ra, thay bằng dương căn thô to của hắn, côn thịt mới đặt trước miệng huyệt, đã bị Thẩm Thanh Thu ngăn cản.

"Ngươi không nên cử động mạnh." Y xoay người đè hắn xuống, nhỏ giọng nói "Để ta."

Lạc Băng Hà vô cùng bất ngờ trước sự chủ động của Thẩm Thanh Thu, dĩ nhiên không ngu mà từ chối. Hắn ngoan ngoãn nằm trên giường, dương căn dựng thẳng, hệt như trụ trời.

Với kích cỡ này, nói là trụ trời cũng không sai.

Thẩm Thanh Thu mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn bị kích thước của nó doạ sợ. Y xấu hổ cưỡi lên người Lạc Băng Hà, cầm dương vật của hắn đặt ngay trước miệng huyệt, từ từ ngồi xuống, quy đầu tách mở tường thịt, từng chút một xâm chiếm huyệt nhỏ, có hơi đau, y thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Nhưng nếu không thể đáp lại tình cảm của hắn, thì ít nhất ở trên giường cũng nên cố gắng hết sức làm hắn thoải mái. Thẩm Thanh Thu cắn răng kiên trì, đặt mạnh mông ngồi xuống, hậu huyệt nuốt trọn dương căn của hắn, cắm sâu đến bụng. Tư thế này khiến hạ thân hai người kết hợp chặt chẽ không lọt một khe.

Thẩm Thanh Thu bình ổn lại nhịp thở, hai tay chống lên bả vai Lạc Băng Hà, mượn lực cử động eo lên xuống, nuốt nuốt nhả nhả côn thịt của hắn. Lạc Băng Hà lúc đầu còn nằm yên hưởng thụ, nhưng tốc độ này thật sự không thoả mãn được hắn. Hắn nắm eo Thẩm Thanh Thu, từ dưới đâm lên, hung hăng xỏ xuyên qua hậu huyệt mềm mại.

Thẩm Thanh Thu kinh hô một tiếng, toàn thân mềm nhũn, bấu chặt hai vai Lạc Băng Hà miễn cưỡng giúp mình ngồi vững. Thịt huyệt bị mạnh mẽ xuyên phá, tự động tiết ra mật dịch bôi trơn, dẫn đường dẫn lối cho dị vật lấn chiếm càng thêm dễ dàng. Vách tường non mịn mút chặt dương căn, giống như muốn đẩy nó ra, lại giống như luyến tiếc muốn giữ chặt lấy nó. Eo Thẩm Thanh Thu mỏi nhừ, chịu không nổi nằm sấp lên người Lạc Băng Hà, hai cánh mông bị hắn giữ chặt, tiểu huyệt không ngừng bị hắn xỏ xuyên, khai phá triệt để.

Mật dịch chảy ra càng nhiều, côn thịt đâm rút càng thuận lợi. Tiếng thân thể giao hợp hoà lẫn với tiếng nước lép nhép tấu nên một khúc ca ngọt ngào dâm mỹ. Khoái cảm ngập trời tựa như thủy triều ập tới khiến đầu óc Thẩm Thanh Thu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ biết theo bản năng thừa nhận Lạc Băng Hà mãnh liệt chiếm hữu, há miệng rên rỉ thở dốc.

Không biết đã qua bao lâu, Lạc Băng Hà dường như cũng sắp đến đỉnh điểm, hạ thân đâm rút càng thêm tàn nhẫn, thịt huyệt bị hung ác tách ra, đem dương căn chôn vào nơi sâu nhất, chỉ cần Thẩm Thanh Thu đặt tay lên bụng, liền sẽ cảm nhận được hắn đi vào trong cơ thể mình sâu tới mức nào. Toàn bộ của y đều bị hắn chiếm đoạt, vô lực phản kháng cũng không thể né tránh.

Lạc Băng Hà gầm nhẹ, kéo mạnh hai cánh mông của Thẩm Thanh Thu, côn thịt đâm đến tận gốc, bắn hết tinh hoa của hắn vào trong hậu huyệt của y, một giọt cũng không để tràn ra ngoài.

Hai người ướt đẫm mồ hôi, trần trụi ôm nhau nằm trên giường. Lạc Băng Hà vuốt ve khuôn mặt Thẩm Thanh Thu, phát hiện y bị kích thích quá độ mà hôn mê bất tỉnh. Vốn dĩ một lần chưa đủ khiến hắn đã thèm, nhưng thấy y mệt mỏi như vậy, nên không đành lòng quấy rầy y nghỉ ngơi, đành khắc chế dục vọng trong người, dương vật cũng không rút ra, cứ thế ôm y cùng ngủ.

P/s: Ăn thịt nhiều quá mọi người có ớn không nhỉ? Vì phía sau còn mấy miếng nữa cơ.😌😌😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top