Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Ra tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chặng 3 diễn ra ở một cột trụ cao chọc trời, bán kính rất to chứa được hơn 100 người. Yêu cầu thí sinh phải xuống được dưới đất, nghe thì có vẻ dễ nhưng khi mọi người nhìn thấy có một thí sinh bị con quái vật xơi tái khi nhảy từ trên cao xuống thì bọn họ mới suy nghĩ lại và tìm cách xuống dưới đất. Trên mặt trụ là những lối đi ngầm phân bố khắp nơi, hợp thành một đội để xuống dưới. Và Kurumi sẽ đi cùng với...Hisoka?? Thật quá xui xẻo.

"Lại gặp nhau rồi, tiểu quả thực xinh đẹp"

Hisoka ngả ngớn bước tới gần Kurumi còn cô thì lùi lại để giữ khoảng cách, nhưng trong không gian chật hẹp của một căn phòng nhỏ thì chẳng mấy chốc Hisoka đã ép cô đến bức tường.

"Anh có thể bỏ cụm từ 'tiểu quả thực' ấy ra khỏi lời nói không Hisoka- san"

Cô thật quá xui xẻo mới gặp phải tên này.

"Nếu ta nói không thì sao?"

Ngón tay trắng thon dài ấy nâng cằm của Kurumi, ánh mắt của Hisoka chứa sự khiêu khích nhìn chằm chằm cô.

'Thật muốn cho hắn một đấm vào mặt'.

Cô không muốn nói chuyện với cái tên này nữa nên đi đến một góc ngồi và cách xa cái tên Hisoka ra.

"Vậy Kurumi bé nhỏ có thể cho ta biết tại sao cô lại làm cho cậu nhóc tóc trắng ấy kinh sợ như vậy nhỉ"

Hisoka hiếu kì hỏi. Cô đen mặt khi lại có một tên gọi nữa.

---30 phút trước---

Khi phi thuyền đáp xuống thì Kurumi và Killua đã chạm mặt nhau. Killua nhìn cô với một ánh mắt không thể tin được, chính tay cậu đã hạ sát cô ấy cơ mà.

"S..Sao chị vẫn còn sống?"

Killua không thể tin vào mắt mình, chị ta vẫn sống sờ sờ ra đó. Đâu có bộ dáng cái xác lạnh lẽo của đêm qua.

"Chị đã nói với nhóc là hãy tạo một việc gì đó thú vị cho chị mà nhỉ, hôm qua em làm rất tốt"

Kurumi che miệng cười khẽ, cô tiến lại gần Killua nói khẽ vào tai cậu.

"Một cậu bé như nhóc có thể làm chị bị thương thì thật đang khen đấy, với kĩ thuật như vậy thì nhóc là một sát thủ nhỏ tuổi à?"

Cả người Killua cứng lại, người này có thể nhìn qua hành động của cậu mà đã biết nghề của cậu. Linh hồn cậu mách bảo rằng cậu phải tránh xa người này.

"Không cần căng thẳng, chị sẽ không làm hại nhóc đâu. Chị chỉ hiếu kì thôi, a cuộc thi đã bắt đầu rồi. Tạm biệt"

Kurumi bước đi.

---Hiện tại---

Phập, phập, phập!

Hàng trăm mũi tên phóng ra từ hai bức tường ghim thẳng xuống đất, mà Kurumi và Hisoka khá may khi chưa bị xiên thành nhím .

" Ara ara, tôi có cảm giác đi chung với anh là một điều cực kì xui xẻo"

Nhìn đống mũi tên dưới đất, Kurumi cảm thấy may mắn khi không bước qua trước. Lúc Hisoka đạp vào một ô gạch khiến nó lún xuống thì thật may là cô đã kéo hắn lại. Nhưng có lẽ kéo hơi mạnh tay nên Hisoka ngã đè lên người Kurumi, bây giờ tư thế của bọn họ rất gây hiểu lầm người nhìn.

"Tiểu Kurumi đây là muốn ta sao, ta thật vui mừng a~"

Hisoka kề sát vào mặt của Kurumi, buông ra những lời trêu cợt.

"Nếu phải thì sao, không phải thì sao?"

Kurumi cười nhẹ nhìn thẳng vào mắt của Hisoka.

"Ha hả, vậy là tiểu Kurumi muốn ta thật nhỉ"

Hisoka liếm môi.

"Anh đáp ứng tôi được sao?"

Kurumi dùng khuôn mặt diễm lệ quyến rũ ấy mê hoặc tâm trí của Hisoka, cánh tay thì vòng lên lưng hắn vuốt ve như định ấn hắn xuống người mình.

"Đùa thôi"

Hisoka bất ngờ bị đá văng vào tường, may cho hắn là không có cơ quan nếu không thì hắn sẽ ăn đủ a. Thủ phạm của cú đá ấy chính là người mà lúc nãy mê hoặc hắn-Kurumi thiếu nữ.

"Anh dễ bị dục vọng đánh lừa nhỉ, nhưng ban nãy đùa khá vui đấy"

Phủi bụi trên người mình Kurumi bắt đầu đi tiếp. Muốn đối phó một tên biến thái như Hisoka thì cũng phải biến thái đến mức độ cao cấp.

Cô quay lưng đi qua con đường đầy mũi tên mà không để ý đến Hisoka đang biểu hiện kì lạ. Hắn ta sờ vào chỗ mà Kurumi đặt tay lên mà vuốt ve, ánh mắt phức tạp nhìn Kurumi. Thích thú, sự chiếm hữu, sát khí và có một chút nhu hòa?

Đến cuối con đường thì xuất hiện một võ đài, có bảy người đứng ở đó và tự xưng là tội nhân, chỉ cần đánh bại thí sinh thì có thể giảm năm tù, đánh bại chúng thì có thể qua ải. Nhưng nhìn con số năm tù giam của bọn họ thì có lẽ tới già mới mãn hạn, phải tiếc rằng bọn họ lại gặp Hisoka và Kurumi – Ma thuật sư biến thái và tiểu thư thích đùa có máu điên trong người. Kết quả là kẻ bị tách rời bộ phận, người thì thành tổ ong, bị ghim thành con nhím,... đủ để hiểu những kẻ biến thái này rồi. Cả hai đến dưới đáy tòa tháp đầu tiên, chiếc loa gắn trên tường vang lên:

- Đến thứ nhất: Số 44-- Hisoka Morrow

- Đến thứ hai: Số 406-- Tokisaki Kurumi

"Ân, tên của Kurumi bé nhỏ thật lạ nhỉ? Họ đứng trước tên?"

Hisoka áp sát lại gần Kurumi, xoa xoa cằm tò mò. Quả thực hắn không để ý đến việc này cho lắm, hắn chỉ quan tâm năng lực của Kurumi bé nhỏ thôi a.

"Lượn cho trời nó trong"

Kurumi ghét bỏ đi sang một chỗ khác cách xa tên biến thái tóc đỏ. Hisoka thấy bản thân bị ghét bỏ liền chui vào một góc vẽ vòng tròn.

- Đến thứ ba: Số 217—A Rangzel

Tiếng thông báo vang lên, hóa ra là người quen. A Rangzel nhìn thấy Kurumi ngồi một mình trong góc thì lập tức bay lại.

"Mấy hôm nay cô đi đâu thế, đến bây giờ mới gặp"

A Rangzel hỏi, Kurumi nhìn thấy trên người cô ta chỉ có một vết chém rất nông trên cánh tay, hoàn toàn không còn vết thương nào nữa.

"Chỉ là một chút việc riêng, xem ra cô cũng giỏi nhỉ. Vượt qua mà chỉ có một vết chém nông ở tay"

Kurumi cười mỉm, xem ra người này cũng không đơn giản ngây ngốc như bề ngoài.

"Bị tên đi cùng ám toán, trên dao của hắn có độc. Chỗ này mém bị rữa ra í, may là tôi loại bỏ được nó nhưng vẫn còn sót trên miệng vết thương, vài giờ nữa sẽ tự biến mất"

A Rangzel lắc lắc cánh tay, tên đi cùng cô đã bị xử lý trước khi ra khỏi đường hầm. Cô ấy nghĩ rằng đi một mình là khá an toàn.

"Có cần tôi giúp không, như vậy dễ bị sẹo đấy"

Kurumi chỉ cần một viên đạn thì mọi thứ sẽ như ban đầu nên hỏi cô ấy có cần giúp không.

"Hả, sẹo ư? Tôi không muốn đâu!"

Dù có mạnh như thế nào nhưng A Rangzel vẫn là một cô gái, là con gái thì rất sợ để lại sẹo trên người.

"Để tôi giúp cô vậy"

Kurumi rút súng ra dí vào lưng A Rangzel, khiến cô ấy căng thẳng.

"Ơ ơ, có gì từ từ nói đừng dí súng vào người tôi thế chứ, cô tính bắn chết tôi à?"

A Rangzel nghĩ rằng cô muốn bắn thì hơi sợ.

(Dalet)

Kurumi nói thầm trong miệng và bóp cò súng, tiếng động thì nhỏ nhưng trong khoảng không im lặng thì nó khá lớn thu hút sự chú ý của Hisoka về bên này.

"Ể, không thấy vết thương nữa"

A Rangzel ngạc nhiên nhìn cánh tay không có một vết gì cả, hoàn hảo như lúc đầu.

"Cô nghĩ rằng tôi sẽ bắn chết cô à, tôi không rảnh đến mức đó đâu"

Kurumi cất súng vào bóng, hành động của cô từ nãy đến giờ đều nằm trong mắt của Hisoka khiến hắn tăng thêm sự thích thú đối với cô, và cả năng lực của cô.

Một thời gian sau thì các thí sinh vượt qua bài thi cũng lần lượt tới, đã gần hết thời gian nhưng vẫn chưa thấy nhóm của Gon đâu hết khiến Kurumi cũng khá lo. Nghĩ rằng cậu đã bị loại nhưng Gon và đồng đội lại xuất hiện vào phút cuối khiến cô cũng an tâm hơn.

"Không biết tại sao cô lại bảo vệ đám nhóc đó nhưng nếu cần tôi giúp gì thì tôi luôn sẵn sàng"

A Rangzel thấy cô quan tâm và bảo vệ đám nhóc Gon thì nói.

"Năng lực của tôi dư sức bảo vệ đám nhóc con ấy, không phiền cô đâu"

Kurumi đứng dậy khi nghe thông báo, A Rangzel khi nghe cô nói vậy cũng không tỏ ra khó chịu, bước đi bên cạnh Kurumi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top