Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Quay về

"Onigumo, ta đang hỏi ngươi đấy, sao ngươi không trả lời? Rốt cuộc là ngày mai ngươi thích ăn thịt lợn hay thịt gà hơn hả?"

Shino vừa dọn dẹp xung quanh hang động vừa không kiên nhẫn mà hỏi.

"...Hừ."

Onigumo sau khi lạnh nhạt hừ một tiếng, liền quay mặt vào tường không thèm nhìn nàng.

Shino thật sự không hiểu nổi, ai lại chọc cho vị tổ tông này giận dỗi rồi?

Hắn đã bơ nàng suốt mấy ngày nay, hỏi gì cũng không chịu đáp, chỉ qua loa có lệ cho xong chuyện.

Nếu không nhầm, chắc là từ hôm đó, ngày nàng từ chối hắn.

À, thì ra là vậy!

Shino trong chốc lát rốt cuộc cũng đã hiểu, vấn đề là từ đâu mà ra.

Nàng cắn môi, do dự thật lâu, cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, thẳng thắn nói ra nghi vấn trong lòng.

"Onigumo, chẳng lẽ... ngươi thích ta hả?"

Nàng muốn biết hắn là thật sự thích nàng, hay chỉ là đã quen với việc có nàng chăm sóc, cho nên mới dựa dẫm vào nàng như vậy.

Onigumo vốn định tiếp tục làm lơ Shino, nhưng nghe thấy nàng hỏi như vậy, liền lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn nàng, giọng điệu vừa giận dữ vừa ủy khuất.

"Rõ ràng là ngươi thích ta trước!"

"..."

Onigumo thấy Shino yên lặng chăm chú nhìn mình, vẻ mặt phức tạp, trong lòng liền hoảng hốt.

"Ngươi... ngươi thay lòng rồi? Ngươi nói dối! Đồ lừa đảo!"

Shino rốt cục không nhịn nổi nữa.

"Cái tên điên này, nói tiếng người đi!"

Không khí trong hang nhất thời lại rơi vào im lặng, thế cục giằng co, không ai nhường ai.

Cuối cùng, vẫn là Shino mở miệng trước.

"Chúng ta... không thể đâu."

Một câu này với Onigumo mà nói, sức sát thương còn lớn hơn gấp bội ngọn lửa đã thiêu cháy cơ thể hắn.

"Vì thân phận của ta? Vì ta là tên phế vật? Hay là vì nếu gả cho ta sẽ khiến ngươi khổ cực nhục nhã đến không thể đối diện với người khác?"

Giọng hắn cao dần qua từng lời chất vấn, phẫn nộ trong ánh mắt hắn như muốn đốt rụi tất cả.

Hắn có thể vì nàng mà cái gì cũng không màng, không cần báo thù, thậm chí không cần mạng!

Hắn chỉ cần nàng.

Chỉ cần nàng nguyện ý, tương lai nhất định hắn sẽ không để nàng chịu thiệt, hắn chắn chắn sẽ có cách để trở thành người có tư cách đứng bên cạnh nàng.

Mà hết thảy những điều này, hắn đều không thể nói ra, bởi vì, hắn không dám.

Tình cảm quá mức mãnh liệt như sóng trào, nếu không cẩn thận, có thể sẽ khiến tất cả mọi thứ hắn có được từ trước đến nay đều sụp đổ.

Hắn sợ nàng từ chối hắn, lại càng sợ hãi mất đi nàng.

Việc cầu hôn nàng giống như một canh bạc, nếu thua, hắn liền mất trắng.

Cho nên, hắn tuyệt đối không thể thua!

Trái tim Shino lúc này giống như bị ai đó cứa mạnh vào, lần đầu nàng biết rung động, đáng tiếc lại hiểu rõ sẽ không có kết quả.

Dù biết hắn không nhìn được, nhưng nàng vẫn không có dũng khí nhì thẳng vào mắt hắn, chỉ có thể quay đầu đi, nhẹ giọng đáp lại.

"Đều không phải... chỉ là... ta... ah..."

Shino đột nhiên ôm đầu mà khuỵu xuống, đầu của nàng rất đau, bên tai dường như cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Shino, em đâu rồi?"

Câu hỏi lặp lại hai ba lần rồi dừng hẳn, cảm giác đau đầu cũng dần biến mất.

"Chị hai?"

"Ngươi làm sao vậy?"

Onigumo thấy Shino sắc mặt không ổn, vội vàng hỏi.

Nàng thất thần nhìn hắn, hồi lâu mới định thần lại, hơi lắc đầu.

"Ta không sao. Ngươi... nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến."

Nói rồi, nàng liền nhanh chóng đi ra khỏi hang, lúc này mới dám thở dài một hơi.

Cảm giác vừa rồi, giống như nàng đã cách Inou rất gần.

Chỉ là thay vì vui sướng, trong lòng nàng lại nhiều hơn một tia hoảng sợ.

Nếu nàng thật sự trở về hiện đại... liệu nàng có khả năng quay trở lại đây nữa hay không?

Nàng đến đây bằng cách nào nàng còn không biết, sao có thể nói đến những thứ khác?

Lòng nàng rối loạn, áp lực đè nặng khiến nàng không thở nổi.

Chỉ là, trong phút chốc, hình ảnh Onigumo cao cao tại thượng, mỉm cười đầy ranh mãnh khi còn ở tửu lầu lại hiện ra trước mắt nàng. Tiếp theo là hình ảnh khi hắn bị kéo từ trên cao ngã xuống vũng bùn, thân tàn ma dại. Cứ thế, các hình ảnh về Onigumo cứ lần lượt ùa về, cho đến hiện tại, khi ánh sáng đã dần xuất hiện trở lại trong đôi mắt vốn dĩ ảm đạm của hắn.

Ánh sáng đó, là nàng đã thắp lên cho hắn, vậy thì nàng càng không thể tàn nhẫn để nó bị dập tắt đi.

Shino quay đầu nhìn về phía cửa hang lần nữa, trong lòng thầm hạ quyết tâm.

Được rồi, nàng là trùm đầu gấu của Kokusai cơ mà, tại sao bây giờ lại hèn nhát như thế này được chứ!

Nghĩ như vậy, nàng liền chạy một mạch vào rừng, mà đến khi nàng quay trở về làng cũng đã khá trễ.

"Muội lại đi đâu vậy hả, muộn như vậy rồi!"

Kikyo vẫn như mọi khi, giúp nàng tháo giỏ tre, lại thuận miệng giáo huấn một câu.

Đến khi nhìn vào giỏ tre, bên trong đầy ắp hoa hồng tươi khiến Kikyo có chút kinh ngạc.

Còn chưa kịp hỏi, Shino đã nhanh hơn nàng một bước, nắm lấy tay nàng, ánh mắt tràn ngập quyết tâm.

"Kikyo tỷ tỷ, dạy em cách tết vòng hoa đi."

Kikyo đương nhiên không có lí do gì từ chối yêu cầu này, cho nên đã cùng Shino thức đến rất khuya để làm xong vòng hoa.

Shino sau khi cẩn thận đặt vòng hoa bên cạnh gối, mới an tâm đi ngủ.

Nàng quyết định, ngày mai nàng sẽ tỏ tình với Onigumo.

Nếu bỏ mặc những cảm xúc này, Shino biết nàng nhất định sẽ hối hận cả đời.

Cho nên, không lo được lo mất, không sợ hãi tương lai, chỉ có tình cảm của nàng dành cho hắn mới là thứ nàng quan tâm lúc này.

******

"Shino... Shino à... rốt cuộc em đang ở đâu?"

"Chị Inou? Chị Inou! Em ở đây... chị hai!"

Kikyou còn đang mơ màng, nghe thấy tiếng khóc nức nở của Shino, liền ngay lập tức ngồi bật dậy, vội vàng lao tới bên cạnh nàng.

"Shino, có chuyện gì thế này? Shino, muội mau tỉnh táo lại đi!"

Kikyo vừa nói, vừa nắm chặt lấy bàn tay đang vươn ra của Shino, sau đó không ngừng lắc lắc thân thể cô.

Kaede đang ngủ gần đó cũng bị tiếng động ồn ào làm cho tỉnh giấc. Cô nhóc vẻ mặt hoang mang hoảng sợ nhìn một màn này, sau đó cũng nhanh chóng tiến lại gần, lấy khăn lau đi khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi cùng nước mắt của Shino.

"Kikyou tỷ tỷ, Shino... tỷ ấy làm sao vậy?"

"Ta cũng không rõ, nãy giờ có lay mạnh thế nào thì muội ấy cũng không chịu tỉnh, chỉ liên tục gọi tên ai đó."

Kikyou vừa đáp lại câu hỏi của Kaede, vừa đưa tay lên trên trán của Shino thăm dò, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Quả nhiên là phát sốt, không những thế còn có dấu hiệu mê sảng.

Dạo này Shino thường xuyên như vậy, tựa như là gặp ác mộng, nhưng tình trạng hôm nay lại đặc biệt nghiêm trọng hơn bình thường.

"Chị Inou... chị Inou..."

Kikyou cúi đầu, lắng tai nghe thật kĩ một hồi, rốt cuộc cũng nhận ra cái tên này.

Shino đã từng nhắc tới vài lần trước mặt nàng, muội ấy có một vị tỷ tỷ tên là Inou, cũng là vu nữ giống như nàng.

Mắt thấy Shino càng lúc càng đổ mồ hôi dữ dội hơn, mà sắc mặt của nàng ấy cũng dần dần trở nên đỏ bừng đến dọa người, Kikyou cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định cõng Shino lên vai, mang theo nàng chạy ra bên ngoài.

"Kikyou tỷ tỷ, hiện tại đang là buổi đêm mà, tỷ muốn đem tỷ ấy đi đâu chứ?"

Kaede lo lắng, nhanh chân chạy theo sau hai người.

"Tới gốc cây cổ thụ trong làng."

Kaede gật đầu, vươn tay đỡ lấy một phần thân thể của Shino, cùng với Kikyo mang nàng ra bên ngoài.

Hiện tại đang là đêm khuya, bầu trời đen ảm đạm không một vì sao, chỉ có tiếng côn trùng râm ran khắp các ngọn cây bụi cỏ, cùng với tiếng bước chân vội vã của hai thiếu nữ.

Kikyo mím chặt môi, ánh mắt mang theo lo lắng mà nhìn về phía trước.

Nàng biết Shino không phải người của thế giới này, câu chuyện tưởng như hoang đường mà muội ấy kể cho nàng nghe vào ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, nàng chưa từng nghi ngờ.

Nếu như nàng nghĩ đúng, mấy biểu hiện không thích hợp gần đây của Shino, khả năng cao là do vị tỷ tỷ tên Inou kia của muội ấy ra tay. Nếu người kia là một vu nữ có năng lực cao minh, vậy thì khi muội muội của mình không rõ tung tích lâu như vậy, ắt hẳn đến giờ phút này cũng không thể nào kiên nhẫn được nữa rồi. Hơn nữa, điều này cũng có thể dễ dàng lí giải nguồn linh lực đang vây bám lấy Shino mà nàng cảm nhận được.

Khi cả ba vừa đến nơi, Kikyo và Kaede liền nhẹ nhàng đặt Shino ngồi xuống, nửa thân trên tựa vào thân cây cổ thụ.

Không biết có phải do tiếp xúc gần hơn với nguồn gốc phát ra linh lực hay không, thế nhưng cơ thể Shino càng lúc càng phản ứng dữ dội hơn.

Ánh sáng bỗng chốc phát ra từ bên trong thân cây, sau đó nhanh chóng tụ lại quanh người của Shino, kết thành một vòng sáng mờ ảo.

Kikyo hơi nhíu mày trước luồng ánh sáng đột ngột, sau đó mới có thể nhìn được rõ ràng chuỗi hạt linh quang quấn quanh thân thể của Shino. Nàng giống như nhận ra điều gì đó, liền vô thức cau mày lại thật chặt.

Cái này hẳn là... thuật triệu hồi?

Tại sao người kia có thể lựa chọn sử dụng một thuật thức nguy hiểm như vậy chứ?

Cưỡng ép một linh hồn quay trở về thế giới của mình, cách này tuy rằng hữu dụng, nhưng nếu bản thân linh hồn đó không muốn quay về... vậy ắt sẽ phải hứng chịu phản phệ!

Nhìn vào tình huống hiện tại của Shino, rất có thể là trong thâm tâm muội ấy còn đang lưu luyến điều gì đó ở đây cho nên mới không muốn quay lại. Nhưng mà... là cái gì mới được?

Lúc này, trong đầu Kikyo đột nhiên hiện lên hình ảnh ốm yếu bệnh tật của một người nào đó, hai mắt nàng bỗng chốc liền xuất hiện một tia sáng.

Có lẽ chính là bởi vì hắn ta!

Tên Onigumo kia!

Chỉ là, nếu cứ tiếp tục như thế này, tính mạng của Shino sẽ gặp nguy hiểm mất! Nàng phải làm thế nào mới được đây?

Trải qua quãng thời gian chung sống cùng nhau, trong thâm tâm của Kikyo từ lâu đã coi Shino như là muội muội ruột thịt của mình.

Sự lo lắng, quan tâm, tình thương mà nàng dành cho Shino, tất cả đều là thật tâm.

Chính vì vậy, thời khắc này, chứng kiến hình ảnh vật vã thống khổ của Shino, Kikyo trong lòng cũng không nhịn được mà đau đớn.

Bỗng dưng, trong đầu nàng loé lên một suy nghĩ có phần liều lĩnh.

Nếu như... nếu như Shino không còn nhớ gì hết thì sao?

Nếu đoạn kí ức về quãng thời sinh sống ở thời không này bị xóa đi, vậy thì những kí ức liên quan đến nam nhân kia cũng sẽ không còn.

Nếu là như vậy, Shino sẽ có thể tiếp tục vui vẻ mà sống tốt ở thế giới của muội ấy chứ?

Kikyo liếc mắt nhìn về phía Shino đang bất tỉnh nhân sự, ánh mắt ẩn chứa dịu dàng cùng với một chút quyến luyến không dễ nhận ra.

Đương nhiên...  hẳn sẽ là như vậy rồi!

Shino vốn dĩ không phải là người nơi này, sự xuất hiện của muội ấy ở đây chỉ là một sai sót hi hữu, cho nên, có lẽ đây chính là cơ hội để nàng sửa chữa lại tất cả.

Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho Shino, chỉ cần muội ấy về sau có thể vô lo vô ưu mà sống tiếp, vậy thì cho dù có quên đi nàng, quên đi Kaede cùng những người dân làng phía Đông này, cũng không sao cả.

Bởi vì tình hình của Shino hiện tại rất nguy cấp, cho nên chỉ sau vài phút do dự chần chừ ngắn ngủi, trong lòng Kikyo âm thầm hạ quyết định, nàng sẽ phong ấn ký ức của Shino!

Kikyo vuốt ve khuôn mặt của Shino một lần cuối, sau đó mỉm cười trấn an Kaede đang khóc nức nở đối diện.

"Đừng lo, Kaede. Shino muội ấy... rất nhanh sẽ không sao nữa rồi..."

******

Điều đầu tiên Shino nhìn thấy sau khi mở mắt chính là chiếc trần nhà trong phòng cô. Liếc mắt một chút, là đồng hồ treo tường, cùng với vài tấm poster thần tượng được dán thẳng hàng.

Tất cả đều thực quen thuộc, nhưng cũng thật... xa lạ.

Suy nghĩ kì quái này khiến Shino có chút buồn cười. Đây là căn phòng mà cô đã ở suốt mười mấy năm qua, làm sao có thể xa lạ được chứ?

Shino cố gắng thử mở miệng, lại phát hiện giọng mình có hơi khàn.

"...I..Inou... Chị hai? Bà nội?"

Không có ai trả lời cô, có lẽ là bởi họ không nghe thấy.

Cảm giác cổ họng khô khốc thật khó chịu, giống như đã rất lâu không uống nước vậy.

Shino chậm rãi ngồi dậy, bước xuống giường, sau đó từng bước đi tới phòng bếp, liền nhìn thấy bóng lưng Inou đang nấu thức ăn.

Khoảnh khắc Inou quay người lại, nhìn thấy Shino đứng trước mặt mình, cô liền đánh rơi đôi đũa trong tay, cứ thế chạy thẳng tới ôm chầm lấy Shino, giọng nói dường như còn có chút run rẩy.

"Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi... Cái con bé này, không thể ngừng làm cho người ta lo lắng một chút được sao..."

Shino nhìn chị mình như vậy, luống cuống không biết làm sao, chỉ có thể căng não mà cố nhớ lại.

"Chị sao vậy? Bộ em... bất tỉnh lâu lắm hả? Em chỉ nhớ là mình đang dọn nhà kho, sau đó... sau đó thì sao ấy nhỉ? Em ngủ quên hả?"

Inou im lặng một lúc, sau đó mới buông Shino ra, hai mắt đỏ ửng chực khóc nhưng vẫn vờ tỏ ra hung dữ mà nói.

"Em... thôi, chỉ cần biết là em đã ngủ mê 5 ngày rồi đó. Bà nội đã rất lo lắng, nếu đỡ rồi thì mau qua khu đền chính với bà chút đi."

Thực chất, Inou đã nói dối. Shino chỉ bất tỉnh 2 ngày, nhưng nếu tính cả thời gian cô biến mất, tổng cộng là 5 ngày.

"Tận 5 ngày á? Chị hai, có phải là... em bị cái gì nhập rồi không? Trong nhà kho có thứ gì không sạch sẽ đúng không?"

Shino nhìn sắc mặt của chị gái không đúng, liền tự mình bổ não một đống thứ, sợ hãi ôm mặt mà run lên.

"... Tóm lại sau này em cũng không cần tới nhà kho nữa."

Shino gật đầu lia lịa tỏ vẻ đã biết, sau đó uống phân nửa bình nước rồi mới vội vàng chạy về phía khu đền chính. Cô sợ mấy thứ ma quỷ như vậy, có cho tiền cô cũng không dám bén mảng tới đó nữa.

Mà Inou đứng nhìn bóng lưng Shino chạy xa dần, nặng nề thở hắt ra một hơi.

Thời điểm Shino biến mất trong nhà kho, Inou phát hiện phong ấn trên chiếc gương cổ cũng đã bị phá bỏ. Cô đã từng nghe tổ tiên của gia tộc truyền lại, chiếc gương này tựa như một thông đạo dẫn tới một thế giới khác, chỉ những người đặc biệt có kết nối mạnh mẽ với thế giới đó mới có thể đi tới đó.

Cô đã tìm đủ mọi cách, cuối cùng phải dùng đến thuật cấm, mới có thể cưỡng chế đem em gái mình trở lại.

Lúc Shino quay trở về, tình trạng của em ấy lại không ổn chút nào.

Inou và bà không rõ đã có chuyện gì xảy ra ở thế giới kia, nhưng Inou có thể nhìn ra được, người nào đó đã cố tình thi triển thuật pháp phong ấn kí ức lên Shino.

Inou cắn môi mà suy nghĩ, thuật pháp này không dễ phá bỏ, hơn nữa, cô không chắc phá bỏ nó có phải là lựa chọn khôn ngoan hay không, cho nên cô đã không làm gì.

Đứa em gái này, không biết đã xảy ra những chuyện gì khi biến mất nữa.

"Thôi, quay về là tốt rồi."

________

Chân thành xin lỗi mọi người vì đã sủi lâu như vậy :( Tui sẽ cố ra chương, nhưng cũng không dám đảm bảo về mặt thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top