Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Lý do cứu người

Ngày hôm sau, Shino giữ đúng lời hứa, mới sáng sớm đã tới hang động xem Onigumo.

Thấy hắn ta vẫn là vẻ mặt sống dở chết dở không còn gì luyến tiếc, biểu tình âm âm u u, trong lòng nàng liền quyết tâm vực dậy tinh thần cho hắn.

"Onigumo, hôm nay ta mang cháo nấu loãng tới cho ngươi ăn nè! Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu ăn hết cháo, sau đó uống thuốc, ta sẽ kể chuyện cổ tích cho ngươi, chịu không?"

Onigumo nghe xong lời nàng nói, vẫn không có phản ứng gì như thường lệ.

Shino khuấy cháo, đợi cho nguội bớt, liền bắt đầu đút cho hắn.

Nhưng mà lần này, hắn lại không chịu phối hợp như ngày hôm qua.

Tuy không nhổ ra, nhưng hắn cũng chẳng chịu nuốt vào, thế nên bao nhiêu cháo đều bị chảy hết ra bên ngoài.

Shino vội vàng lấy khăn lau đi.

Sao mới có một đêm mà tinh thần của hắn lại càng xuống dốc hơn thế này?

"Onigumo hôm nay không làm cậu bé ngoan nữa sao?"

Shino nói xong liền thấy hắn trợn trừng mắt, đành vội vàng sửa miệng.

"Không phải, là ta nhầm, lão đại Onigumo, ngươi ăn chút gì đó đi mà! Ngươi không thích chuyện cổ tích đúng không? Vậy để ta kể cho ngươi nghe chuyện của ta nhé?"

Đáp lại nàng vẫn là sự im lặng, chẳng qua, lần này không thấy hắn ta trợn trừng mắt lên nữa rồi.

Shino hắng giọng, sau đó bắt đầu vắt óc nghĩ xem bản thân có cái gì hay ho để kể.

"Ừm, ta cũng chưa có bạn trai bao giờ, cho nên chuyện tình cảm cũng không có gì đáng kể hết.... Phải rồi, nhìn ta như vậy, nhưng thực chất ta cũng mạnh lắm đó! Ha ha, nói không ngoa thì ta chính là trùm đầu gấu của Kokusai đấy nhé! Tất nhiên cũng không ghê gớm bằng sơn tặc, nhưng đại khái ta cũng rất oách đó!"

Onigumo nghe Shino luyên thuyên một hồi liền cảm thấy đau đầu.

Hơn nữa, có thiếu nữ nào lại tự đi so sánh bản thân với sơn tặc cơ chứ?

Shino cũng không biết hắn đang nghĩ gì, liền tiếp tục kể.

"Năm ngoái, ta còn bị hai mươi nữ sinh chặn đường đánh úp nữa! Chà, cũng may không có vấn đề gì lớn, chỉ bị.... gãy tay với đình chỉ học một tuần thôi.... Ngươi thấy đó, nhiều khi ông trời cũng tạo ra cho chúng ta thử thách khó nhằn lắm, nhưng mà mọi người ai rồi cũng vượt qua hết đó thôi, bằng cách này hay cách khác. Tuy rằng ngươi từng là sơn tặc, nhưng coi như ngươi đã gánh đủ hậu quả rồi, từ nay về sau rửa tay gác kiếm, sống thật tốt không được sao? Ta cứu được ngươi từ trong biển lửa cũng không dễ dàng gì, ngươi đừng có phụ lòng ta nha!"

Onigumo nghe xong những lời này cũng chỉ trầm mặc, trong đầu hiện lên đủ thứ suy nghĩ phức tạp, nhưng mà đa phần trong số đó, đều là về người con gái đang ở bên cạnh hắn lúc này.

"Thôi, kể chuyện vậy là đủ rồi, ngươi mau ăn cháo đi."

Shino lại lần nữa thử đút cháo cho hắn, lần này, hắn do dự trong chốc lát, sau đó liền hơi há miệng.

Onigumo thế nhưng chủ động há miệng ăn cháo!

Shino thấy hắn bằng lòng phối hợp liền mừng rỡ tiếp tục đút cho hắn, bát cháo rất nhanh liền thấy đáy.

Xong xuôi, nàng lại tiếp tục đút thuốc cho hắn, mà hắn cũng rất phối hợp, uống cạn bát thuốc.

"A, cháo và thuốc đều hết sạch rồi nha! Biết ngay mà, Onigumo, ngươi là giỏi nhất!"

Shino hiện tại có một loại cảm giác vô cùng có thành tựu, giống như là, đứa con biếng ăn lâu ngày của nàng cuối cùng cũng chịu bằng lòng ăn hết đồ ăn nàng làm mà không bỏ thừa tí nào.

Suy nghĩ quái đản như vậy, nếu Onigumo biết được, chỉ sợ hắn liền sẽ tiến lên bóp chết nàng!

Shino vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, giơ một ngón tay cái lên với hắn. Sau đó, nàng mới chợt nhớ tới hắn ta cũng không nhìn thấy được, cho nên mới hơi ngượng ngùng mà thu tay lại.

Chẳng qua, chỉ cần nghe giọng điệu của nàng, hắn cũng biết được, nàng là đang vô cùng cao hứng.

Nhưng mà.... vì cái gì chứ?

Onigumo thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của nàng.

Rốt cuộc, hắn lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với nàng kể từ sau khi nàng cứu hắn ra khỏi đám cháy.

Có lẽ dây thanh quản của hắn cũng có chút bị ảnh hưởng, cho nên giọng nói của hắn quả thực trầm đục, khàn đến doạ người.

Hắn chậm rãi, khó nhọc nói từng từ.

"Tại sao... lại cứu ta..."

Shino nghe hắn hỏi vậy thì hơi giật mình.

Hắn ta rốt cục cũng chịu nói chuyện rồi?

Chỉ là, vừa mới mở miệng câu đầu tiên, có nhất thiết phải chọn trúng chủ đề khó nhằn như vậy không?

Chẳng lẽ còn muốn nàng thành thành thật thật mà nói cho hắn, nàng cứu hắn là vì ba cái bánh bao sao?

Tất nhiên, con người nàng có ơn tất báo, chẳng qua cái ơn này nghe cũng quá mất mặt rồi!

"Ừm, có lẽ là do muốn sống lâu, cho nên mới cố gắng tích đức nhiều một chút chăng? Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp mà, đúng không?"

Shino suy nghĩ một hồi, sau đó nửa đùa nửa thật, nghiêng đầu mà nói như vậy.

Onigumo nghe xong câu trả lời của nàng, liền thấp giọng cười khẩy, tự giễu mà đáp lại.

"Cứu ta.... ngươi một chút công đức cũng.... không tích nổi đâu."

Cứu một ác nhân như hắn, có thể tích được loại công đức gì chứ?

Cái cớ này của nàng, thật sự là trăm ngàn sơ hở!

Nhìn hắn lại bắt đầu tự sa ngã, Shino vội vàng chuyển chủ đề.

"Phải rồi, hiện tại ngươi đã uống thuốc xong, để ta thay thuốc cho ngươi."

Shino vừa nói vừa tiến lên đỡ hắn dậy, để hắn tựa vào vách tường phía sau, tiếp đó, nàng bắt đầu cởi từng lớp vải quấn ở phần thân trên của hắn.

Đến phần thân dưới, động tác của Shino liền khựng lại.

Nàng không dám tuỳ tiện xuống tay nha! Dù sao, phần dưới này cũng có một vài bộ phận tương đối xấu hổ.

Nhìn đi, không thấy mặt hắn đã bắt đầu xám ngoét sao?

Cho nên, hiện tại nàng nên cởi hay không cởi đây?

Shino còn đang do dự, nàng liền nghe thấy giọng nói của Onigumo lần nữa vang lên, ý tứ hăm doạ không thể nào rõ ràng hơn.

"Nếu ngươi dám.... động vào phần thân dưới của ta.... ta nhất định.... nhất định sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!"

Shino đối với uy hiếp của Onigumo một chút cũng không sợ hãi, nàng chỉ sợ nếu nàng thật sự động thủ, hắn ta sẽ vì quá xấu hổ mà tự bạo mất!

"Nhưng mà không thể không thay thuốc được! Nếu không thay, vết thương sẽ mưng mủ, lại còn bốc mùi nha? Ngươi muốn như vậy sao?"

"Ta.... mặc kệ..."

Shino nhìn Onigumo cứng đầu cứng cổ, vô cớ gây rối, chỉ cảm thấy đầu đau muốn chết.

Nàng nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, sau đó dùng giọng điệu lấy lòng mà thương lượng với hắn.

"Nếu không, ta liền.... nhắm mắt lại mà làm? Như vậy ta cái gì cũng không nhìn thấy được, mà ngươi cũng không lo lắng bị ta chiếm tiện nghi?"

Onigumo nghe xong đề xuất của nàng, chỉ cảm thấy nữ nhân này quả thực ngu ngốc không ai bằng!

Hắn nghiến răng, gằn giọng mà nói.

"Ta chỉ là.... một người mù, ngươi có nhắm mắt hay không.... ta làm sao mà biết được?"

Shino nghe vậy vội vàng thề thốt.

"Ngươi tin tưởng ta! Nhân phẩm của ta tuyệt đối tốt cực kì! Cho nên, để ta giúp ngươi, có được hay không nha?"

Lại là nó!

Lại là cái giọng điệu ngọt ngào đáng thương làm nũng này!

Onigumo thực sự ghét nhất nàng dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với hắn, bởi vì mỗi khi nàng nói như vậy, hắn liền cảm thấy bản thân không có cách nào để từ chối!

Sơn tặc khét tiếng Onigumo hắn, hiện tại thế nhưng đã tha hoá đến trình độ này rồi sao?

Shino thấy hắn không phản ứng, liền sờ nhẹ lên mặt hắn, tiếp tục dò hỏi.

"Không được sao?"

Onigumo như bị điện giật, hơi nghiêng đầu tránh đi, sau một hồi đắn đo, hắn rốt cuộc không nhịn được mà thoả hiệp.

".... Nhớ phải nhắm mắt!"

Shino gật đầu lia lịa.

"Tất nhiên, một chút cũng không lừa ngươi."

Shino nói xong, liền thực sự nhắm mắt lại, sau đó bắt đầu mò mẫm mà làm.

Gì chứ? Nàng đã hứa với hắn như vậy, cho nên nàng cũng không định nuốt lời đâu!

Shino hiện tại, chỉ coi hắn là một con gấu bông mà thôi, cho nên nàng giúp hắn thay thuốc hoàn toàn không có một chút gánh nặng tâm lí nào.

Lại nói, trước đây, Shino cũng từng làm tình nguyện viên chăm sóc những người già bị liệt toàn thân, vì vậy đối với nàng, những chuyện như lau người thay thuốc này cũng không hề khó khăn.

Tuy nhiên, bởi vì Shino thực sự nhắm mắt mà làm, cho nên thi thoảng không thể trách khỏi một vài tình huống xấu hổ, giống như thế này.

Shino bỗng nhiên sờ trúng biểu tượng nam tính của Onigumo, nàng còn chưa kịp nhận ra, hắn ta đã ngay lập tức phẫn nộ mà gầm nhẹ.

"Bỏ tay ra.... Ngươi.... Khốn kiếp! Ngươi thật đúng là nữ nhân sao? Sao có thể...."

Sao có thể không biết xấu hổ như vậy?

"Ta không cố ý mà! Không phải chính ngươi yêu cầu ta nhắm mắt sao? Nếu không thì ta đã làm xong từ lâu rồi!"

Shino hơi bĩu môi mà lầm bầm.

Onigumo nghe xong trong lòng bực bội không thôi.

Cho nên ý nàng là do hắn tự làm tự chịu sao?

Trận giằng co này kéo dài hồi lâu, đến khi đã thay thuốc xong xuôi, Shino liền mệt đến mức ngồi bệt xuống đất mà thở.

Tuy là mệt mỏi, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại nhiều thêm vài phần thông cảm.

Mới chỉ nhắm mắt có một chút mà nàng đã cảm thấy khó chịu như vậy, người mù tạm thời như hắn, không hiểu sẽ còn bức bối đến mức nào nữa đây?

Nếu là nàng, có lẽ đã sớm phát điên lên.

Nghĩ như vậy, cho nên Shino liền hoàn toàn thấu hiểu được cách hành xử đầy thô lỗ cùng bực dọc của hắn.

Shino quay đầu nhìn Onigumo đang nằm một bên, lại nhìn đống vải quấn xiêu xiêu vẹo vẹo trên người hắn, không khỏi cảm thấy cay mắt!

Được rồi, cũng còn may, hắn ta không nhìn thấy được.

Nàng vỗ ngực tự an ủi bản thân một chút.

Xong xuôi, Shino liền thu dọn đồ đạc quay trở về. Trước khi đi, nàng cũng không quên trấn an hắn, rồi lại hẹn hắn ngày mai nàng sẽ quay lại.

Onigumo nằm một mình trong hang mà thất thần, hắn càng nghĩ càng không hiểu rõ động cơ của nàng là gì.

Bất chợt, hắn nhớ tới một thuộc hạ của hắn đã từng nói đến việc hắn ta nhất kiến chung tình với một thôn nữ, cho nên đã liều mạng mình cứu thôn nữ đó khỏi đám yêu quái.

Tóm lại, chính bởi vì cái thứ gọi là tình yêu, tên thuộc hạ kia đã làm ra cả trăm thứ chuyện điên rồ không thể giải thích.

Cho nên, có phải nữ nhân tên Shino kia đối với hắn cũng là có tình cảm đặc biệt như vậy hay không?

Nàng không những liều mình cứu hắn, lại còn nhất quyết tự mình chăm sóc cho hắn, không muốn để người khác đụng vào hắn dù chỉ một chút.

Hôm nay, nàng còn lấy cớ mà kể chuyện của bản thân cho hắn nghe, còn không phải là muốn hắn hiểu biết về nàng nhiều hơn sao?

Hắn cũng đã hỏi nàng lí do nàng cứu hắn, nàng cũng đâu có trả lời được rõ ràng. Cái này, chắc hẳn là do nàng ngượng ngùng đi?

Tuy rằng hiện tại hắn đã trở nên thân tàn ma dại, nhưng trước khi gặp phải biến cố này, ngoại hình của hắn.... xác thực không tệ! Cho nên, việc vừa gặp đã yêu gì đó.... cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng đi?

Onigumo càng suy nghĩ càng cảm thấy rất có lý, cho nên cũng liền tin tưởng vào lý do này.

Nhưng mà, nếu thật sự là vậy thì nàng ta cũng quá mức ngây thơ rồi!

Có thể dễ dàng rơi vào lưới tình với một tên sơn tặc như vậy, đúng là kiểu thiếu nữ chưa trải sự đời!

Onigumo trong lòng cười khẩy một tiếng.

Hắn ta biết mắt của hắn ta có thể sớm khôi phục lại được, tay cũng vậy. Vấn đề còn lại chính là nửa thân dưới bị liệt này.

Dù thế nào, nếu nàng đã toàn tâm toàn ý mà chăm sóc hắn như vậy, hắn cũng sẽ không ngại ngần mà lợi dụng nàng, khiến nàng trở thành bàn đạp cho sự trả thù của hắn!

Onigumo thâm độc mà nghĩ như vậy.

Chẳng qua, không bao lâu sau đó, suy nghĩ này rất nhanh liền tiêu tán, biến mất không còn một mảnh.

Nhanh chóng đến mức chính hắn cũng không thể ngờ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top