Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Đêm giông bão

"Shino, hôm nay cháu vất vả rồi, lại đây nghỉ ngơi uống nước chút đi! Ngày nào cũng phiền cháu như vậy, thật là ngại quá!"

Shino đang loay hoay gánh nước, nghe được tiếng gọi, liền vui vẻ tiến lại gần.

"Đại thẩm à, chỉ là hỗ trợ gánh nước thôi, cháu một chút cũng không vất vả."

Shino đặt gánh nước xuống, dùng hai tay nhận lấy bát nước trong tay Fuyu đại thẩm, tươi cười giống như không có việc gì to tát mà đáp lời.

Ở trong làng này, Shino thường xuyên hỗ trợ không ít người, nhưng người quen mặt nhất vẫn là Fuyu đại thẩm.

Fuyu đại thẩm là một người phụ nữ trung niên hiền lành nhân hậu, chồng mất sớm, con trai duy nhất lại bận việc đồng áng, cho nên tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều dồn lên đôi vai gầy yếu của bà.

Shino mất mẹ từ nhỏ, nàng và chị gái đều là do một tay bà nội nuôi lớn, chính vì thế nàng đương nhiêu hiểu được sự khổ cực của Fuyu đại thẩm khi phải tự lực chèo chống mọi thứ trong nhà.

Shino không nhịn được mà muốn giúp đỡ Fuyu đại thẩm nhiều hơn một chút, ngày nào cũng tới giúp bà xách nước, cho nên hai người đã sớm trở nên thân thiết.

Trong mắt Fuyu đại thẩm, Shino tuy là người từ ngoài làng tới, nhưng lại là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại hay giúp đỡ mọi người khiến cho ai ai cũng đều yêu quý nàng.

Fuyu đại thẩm không khỏi nhớ tới đứa con trai duy nhất của mình, thằng bé cũng trạc tuổi với Shino.

Đứa nhỏ Shino này vừa tốt bụng, lễ phép lại vừa xinh xắn, nếu có thể trở thành con dâu của bà, vậy thì quả thật là rất tốt!

Ý niệm này một khi phát ra, liền trở nên cực kì mãnh liệt!

Shino hồn nhiên không biết mình đã lọt vào tầm ngắm của Fuyu đại thẩm, sau khi xách nước xong liền tiếp tục đi làm việc khác.

Đến khi Shino từ bên ngoài trở về nhà, liền phát hiện ra bầu trời hôm nay mây đen kéo tới rất nhiều, nhưng nàng cũng chỉ đơn giản cho rằng sắp có mưa lớn.

Đợi đến lúc nàng phát hiện thời tiết có chút bất bình thường, mới hơi hốt hoảng mà quay sang hỏi Kikyo.

"Kikyo tỷ tỷ, trận mưa này không phải là quá lớn sao? Không những vậy, gió cũng rít gào ghê gớm nữa!"

Kikyo nhìn nàng, mỉm cười mà nói.

"Đúng vậy, đêm nay sẽ có một trận bão lớn, cho nên ta và Kaede đã dành cả ngày để gia cố lại căn nhà. Muội yên tâm, năm nào cũng có vài trận bão thế này, mọi người trong làng cũng đã quen rồi."

Bão lớn sao?

Shino vốn lớn lên ở hiện đại, chỉ biết xem dự báo thời tiết, chứ nàng hoàn toàn không có khả năng tự nhận thức được thời tiết thay đổi.

Bỗng nhiên, một tiếng sấm vang lên khiến cả ba giật mình, mà Shino cũng bất ngờ nhớ đến một điều.

Onigumo, hắn ta vẫn còn ở trong hang động!

Nếu nàng sớm biết sẽ có bão tới, nàng chắc chắn sẽ tìm cách qua mặt dân làng mà đem hắn về đây.

Giông bão lớn thế này, một mình hắn ở trong cái hang động kia, hắn sẽ chết mất!

Bởi vì một tuần nay Onigumo đều do một tay Shino chăm sóc, nàng quả thực không hề làm phiền đến Kikyo và Kaede, cho nên Kikyo hiện giờ mới nhớ tới sự tồn tại của Onigumo.

Nàng nhìn thần sắc lo lắng của Shino, vừa định trấn an, nói rằng đợi mưa tạnh sẽ cùng nàng đi tới hang động, thì Shino đã khoác áo tơi, cầm theo một đống khăn lớn, dáng vẻ này mười phần là muốn lao ra ngoài.

"Shino, muội đừng hồ nháo! Bên ngoài mưa to gió lớn, cực kì nguy hiểm, chúng ta đợi mưa ngớt lại đi."

Kaede thấy vậy liền gật đầu phụ hoạ.

Shino cười khổ lắc đầu.

Nàng tự mình chăm sóc cho Onigumo, cho nên nàng biết rõ hơn ai hết, hắn chỉ vừa mới tốt lên đôi chút, gặp trận bão lớn thế này, lại còn phải ở trong hang động tràn ngập khí lạnh kia, cơ thể của hắn nhất định không chịu nổi!

"Kikyo, tỷ tin tưởng muội, muội rất nhanh sẽ mang hắn trở lại!"

Nói xong, cũng không để Kikyo kịp ngăn cản, nàng liền lập tức lao ra bên ngoài.

Mà đúng như Shino dự đoán, thân thể hư nhược của Onigumo lúc này đang cực kì đau nhức.

Trong hang vừa tối tăm vừa ẩm ướt, bởi vì Onigumo không nhìn thấy được, cho nên các giác quan khác lại càng được phát huy đến mức tối đa.

Tiếng mưa rơi bên ngoài nặng nề như tiếng thác đổ, thi thoảng lại vang lên một tiếng sấm chớp lớn giống như muốn xé ngang bầu trời.

Từng đợt gió mang theo hạt mưa thổi quét vào trong hang động, không ngừng luồn lách như cứa vào từng tấc da thịt trên cơ thể hắn, lạnh đến mức thấu xương.

Onigumo bờ môi tím tái, thân mình run lên bần bật, cả người thoạt nhìn cực kì suy yếu.

Đối với người đang dưỡng bệnh mà nói, điều kiện trong hang lúc này quả thực quá mức tồi tệ!

Onigumo không biết bản thân có thể chống đỡ được thêm bao lâu, cứ tiếp tục như vậy, có khả năng hắn liền không qua khỏi đêm nay.

Cứ cho là gắng gượng được, thì coi như bao nhiêu công sức chăm sóc dưỡng bệnh mấy ngày nay của Shino dành cho hắn cũng đều đổ hết xuống sông.

Có lẽ cái hoàn cảnh thảm khốc hiện tại mà hắn đang phải chịu đựng, chính là thứ gọi là ác giả ác báo đi?

Hắn vốn dĩ chẳng phải là người tốt lành gì, bởi vì là sơn tặc, cho nên số mạng người trên tay hắn đương nhiên không ít.

Thế mới nói, nữ nhân ngu ngốc kia lại đi cứu loại người như hắn, cho nên một phần công đức nàng cũng đừng mong tích được.

Onigumo nghĩ như vậy xong, liền khô khốc bật cười.

Ha ha, lúc này hắn thế nhưng vẫn còn dư thừa sức lực để lo nghĩ cho nàng ta!

Không biết có phải bởi vì nghĩ đến nàng ta nhiều quá hay không, hắn vậy mà lại gặp ảo giác.

Hắn giống như nghe được giọng của Shino đang gọi tên hắn, hơn nữa thanh âm của nàng cũng càng lúc càng thêm rõ ràng.

"Onigumo, ngươi còn sống không đấy? Má nó cái thứ thời tiết quỷ quái này!"

Shino nhanh chân chạy vào trong hang, cả người ướt đẫm nước mưa, không khỏi bực bội mà mắng một câu.

Nàng nhìn Onigumo nằm cách đó không xa, cả người co quắp rúm ró không ngừng run lên vì mưa lạnh, trong lòng liền sốt ruột đến không chịu được.

Nàng vội vàng cởi áo tơi, đặt vải che sang một bên, tiến tới bên cạnh đỡ hắn ngồi dậy, kiểm tra một lượt.

Vẫn còn thở! Vậy là tốt rồi.

Nhưng mà, cả người hắn ta lạnh đến lợi hại, giống như một cỗ thi thể không chút hơi ấm, khiến cho Shino lo đến sốt vó.

Onigumo cảm nhận được bản thân bị người ta nâng lên, sau đó hắn liền rơi vào một vòng tay vô cùng ấm ấp.

"Shino? Sao ngươi lại tới đây?"

Hắn yếu ớt mở miệng hỏi nàng.

Ngoài trời mưa to thế nào, hắn tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể dựa vào đôi tai mà biết được.

Hơn nữa, cái không khí rét buốt tràn vào từ ngoài hang cũng khiến hắn nhận thức được sâu sắc sự khủng khiếp của cơn giông bão ngay lúc này.

Shino, nữ nhân này thế nhưng lại dám trong thời tiết mưa to gió lớn này mà đi tới đây!

Nàng ta bị ngu sao?

"Ta tới đưa ngươi về nhà."

Sáu chữ đơn giản, nhưng lại có sức công phá to lớn vô cùng.

Onigumo hiện tại có cảm giác giống như hắn ta được người khác mạnh mẽ vớt ra từ trong hầm băng, sau đó rất nhanh cả người liền được bao bọc trong một dòng nước ấm, thoải mái dễ chịu tới mức sống mũi của hắn bắt đầu có chút cay cay.

"....Quả nhiên là người ngốc cũng có phúc của người ngốc, ngu ngốc như vậy mà vẫn có thể trưởng thành đến tận bây giờ, thật đúng là khó tin."

Shino không nghe rõ Onigumo lẩm bẩm cái gì, nàng động tác mau lẹ bế Onigumo lên, sau đó đem áo khoác cùng khăn vải trùm lên, bọc hắn lại kín mít, cẩn thận ôm vào trong ngực, không để lộ hắn ra ngoài một chút nào.

"Aiz, nhân lúc bão còn chưa nổi lên, chúng ta mau chóng quay về thôi, nếu không đợi một lát nữa mưa lại càng thêm nặng hạt, chúng ta khẳng định không quay về nổi! Onigumo, ta sẽ cố gắng đi nhanh, ngươi chịu khó xóc nảy một chút nhé!"

Shino cũng không tiếp tục cùng Onigumo nói lời vô nghĩa, nàng vừa dứt lời, liền nhấc chân chạy như điên ra khỏi hang.

Bên ngoài mưa như trút nước, mưa gió liên tục quất vào mặt, vào lưng nàng, nhưng Shino giống như không biết đau, kiên cường ôm Onigumo chạy một mạch trở về.

Lúc này, Shino mới không thể không cảm thán, sức lực lớn đến bất thường của nàng đúng là món quà trời ban!

Về đến nơi, Kikyo liền hỗ trợ đưa Onigumo vào trong nhà, tỷ ấy còn đun sẵn nước nóng, đổ vào chậu để Shino có thể lập tức lau người, xua tan khí lạnh.

Shino đối với sự chu đáo của Kikyo cực kì cảm động, mà Kikyo nhìn thấy Shino cả người ướt đẫm như chuột lột, nhưng Onigumo được nàng che chắn lại chỉ hơi dính nước ở vạt áo, ánh mắt không khỏi sâu thêm vài phần.

Cũng không thể trách Kikyo nghĩ nhiều, bởi vì thực sự hiếm ai có thể vì một người xa lạ mà làm tới mức này.

Ngay cả Onigumo cũng một mực tin tưởng là Shino có tình cảm với hắn.

Còn về phía Shino thì sao?

Nàng thật sự thích Onigumo sao?

Nói là thích thì không phải, nhưng nếu nói không thích, hình như cũng không đúng lắm.

Tình cảm của nàng đối với Onigumo tương đối phức tạp, phần nhiều là vì thương hại, một phần là vì muốn báo ân, một phần có lẽ là do nàng thực sự có thiện cảm với hắn ta, còn một phần khác.... nàng cũng không rõ.

Chỉ là, mỗi khi nhìn thấy nam nhân Onigumo này, mỗi một tế bào trong cơ thể nàng đều kêu gào mách bảo: không thể để cho hắn chết!

Shino sau khi lau người cho cả hai, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ khô ráo, liền đưa Onigumo về phòng mình.

Bởi vì Onigumo có dấu hiệu phát sốt, nàng cũng không dám ngủ, cả đêm đều giặt khăn lau người giúp hắn hạ sốt.

Onigumo trong lòng tê rần, hắn không biết cảm giác của hắn lúc này là gì, cho nên cũng không hề mở miệng.

Bên ngoài mưa gió không ngừng thét gào, nhưng bên trong phòng lại khiến cho hắn có cảm giác bình yên cùng ấm áp đến không thể tưởng tượng nổi.

Dường như, chỉ cần có nữ nhân này bên cạnh, hắn liền sẽ cảm thấy an tâm.

Onigumo bất giác phát hiện, hắn thế nhưng lại không hề bài xích cái cảm giác dựa dẫm vào người khác này, ngược lại còn cực kì hưởng thụ.

Một đêm giông bão cứ như vậy mà trôi qua, Shino đến rạng sáng mới hơi thiếp đi.

Đợi đến khi nàng tỉnh dậy, phát hiện mặt trời đã lên cao, mà Onigumo cũng đang nhắm mắt nằm ngủ bên cạnh.

Đúng lúc này, Kaede vén rèm bước vào, thấy nàng tỉnh lại liền tiến tới sờ trán nàng, sau đó vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

"Dầm mưa rất lâu, sau đó lại mất công lăn lộn cả đêm, vậy mà lại không phát sốt! Shino, tỷ thật sự là người phàm sao?"

Shino nghe vậy bật cười, cốc nhẹ vào trán Kaede.

"Không phải, ta chính là thần tiên tỷ tỷ đây!"

Kaede cũng cười, sau đó nói với nàng.

"Hiện tại đã là buổi trưa rồi, Kikyo tỷ tỷ đã ra ngoài, nếu mệt thì tỷ cứ ngủ thêm chút đi, muội đi nấu cơm."

Nói xong, Kaede liền đi ra ngoài, mà Shino thì vẫn còn ngây người ngồi đó.

Nàng vậy mà ngủ một mạch tới tận trưa!

Sau đó, như nhớ ra điều gì, Shino vội quay người lại, đưa tay lên trán Onigumo kiểm tra.

Thật may, hắn cũng đã hạ sốt rồi.

Còn đang thở phào, Shino liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên phía bên ngoài.

Giọng này, chắc hẳn là Fuyu đại thẩm tới.

Nàng nhanh chóng buộc lại tóc, chỉnh lại y phục rồi mới đi ra bên ngoài.

Quả nhiên đợi ở bên ngoài đúng là Fuyu đại thẩm. Sáng nay bà ấy không thấy Shino tới, cho nên mới lo lắng mà đến tìm.

Shino nghe xong chỉ cười vô tư mà nói bản thân ngủ quên.

Bởi vì đã ngủ bù một giấc, cho nên sắc mặt Shino lúc này đã khá hơn nhiều, tuy vậy, vẫn có thể nhìn ra nét mệt mỏi trên khuôn mặt nàng.

Fuyu đại thẩm nhìn dáng vẻ này của Shino, trong lòng thập phần thương tiếc, chỉ hận không thể lập tức đưa nàng về nhà chăm sóc.

Bà suy nghĩ một chút, sau đó đầy nhiệt tình mà nói với Shino.

"Một mình cháu làm nhiều việc như vậy, vất vả là chuyện đương nhiên. Với lại, dù sao cháu cũng đến tuổi cập kê rồi, hay là tìm một nhà nào tử tế mà gả vào, như vậy, cháu liền không cần mang mặc cảm đi ở nhờ nữa, mà cuộc sống cũng liền thoải mái hơn nhiều. Sao nào, con trai của ta cũng không tệ đâu nhé! Thằng bé cũng thích cháu lắm đấy!"

Nghe xong những lời này, Shino liền hoang mang lắc đầu.

"Fuyu đại thẩm đừng trêu cháu mà! Cháu hiện tại vẫn chưa nghĩ tới mấy chuyện đó!"

Fuyu đại thẩm thấy nàng khéo léo từ chối, lại nghĩ tới đạo lý dưa hái xanh không ngọt, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này.

Lại hàn huyên thêm mấy câu, Fuyu đại thẩm mới chịu rời đi, mà đợi đến khi Shino đi vào phòng, liền thấy Onigumo đã tỉnh dậy từ bao giờ.

Sắc mặt của hắn có chút không bình thường.

Shino cảm thấy, dường như, hắn đang rất không vui, giống như có người chọc giận hắn vậy.

"Ngươi cảm thấy đỡ hơn rồi sao?"

Onigumo nghe xong, cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà đột ngột hỏi lại.

"Nữ nhân thích nam nhân thế nào?"

Shino vừa nghe hắn hỏi vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi.

Hắn thế nhưng lại hứng thú chuyện sở thích của nữ nhân? Là sốt đến hỏng đầu rồi sao?

Tuy trong lòng cảm thấy kì quái, nhưng Shino cũng không nói ra, nàng suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc mà chỉ dạy cho hắn.

"Nữ nhân đều là động vật thị giác, không cần cái gì quá cao siêu, đẹp trai là được nha! Hơn nữa, tốt nhất là cái loại nam nhân bình thường thì lãnh đạm, lên giường lại nhiệt tình như lửa. Nếu sau này ngươi gặp được nữ nhân mình thích, đừng do dự mà tiến tới, đầu tiên dùng mỹ nam kế mê hoặc nàng, sau đó đem nàng cùng nhau lăn giường, đem gạo nấu thành cơm, hắc hắc, đến lúc đó còn sợ không bắt được người sao?"

Động tới vấn đề này, Shino liền giống như mấy bà thím nhiều chuyện, giọng điệu cực kì đáng khinh, cười hắc hắc mà nói ra những lời kinh hãi thế tục.

Onigumo nghe xong im lặng hồi lâu, sau đó hơi gật gật đầu.

"Cái này, ta học được rồi."

Đáng tiếc hiện tại Shino vẫn chưa hiểu rõ cái gọi là hoạ từ miệng mà ra, cho nên nàng đối với dáng vẻ đứa trẻ hiếu học của hắn cực kì tự hào.

Chỉ là, chuyện sau này sẽ chứng minh, hắn thật sự học được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top