Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Đơn giản là không thể!

Trong lòng Shino bây giờ, bởi vì một câu nói đột ngột ban nãy của Onigumo mà rối như tơ vò.

Tên Onigumo kia vậy mà lại cầu hôn nàng!

Cho dù lời này của hắn là đùa hay thật, thì nhiêu đó cũng đã quá đủ để khiến nàng đứng ngồi không yên rồi.

Shino không muốn, nhưng giờ phút này nàng lại không có cách nào phủ nhận, nàng đúng là có tình cảm với Onigumo.

Đây chính là thứ tình cảm mà bấy lâu nay nàng vẫn thường xem nhẹ, cũng là sự thật mà nàng luôn cố gắng tìm cách chối bỏ.

Nàng biết điều này thật kì lạ, cũng thật khó tin, bởi vì hắn ta vốn là một tên sơn tặc máu lạnh độc ác, hoàn toàn không phải kiểu người ôn nhu thiện lương gì.

Mà hiện tại, dung mạo của hắn nếu nói là xấu xí đáng sợ đến ma chê quỷ hờn thì cũng không quá chút nào. Hơn nữa, hắn tạm thời còn là một kẻ tàn phế, phải dựa dẫm vào sự chăm sóc tận tình của nàng mới có thể miễn cưỡng sống sót.

Một người như vậy, quả thật là nhìn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bới không ra được một điểm tốt đẹp nào.

Vậy mà nàng lại có thể thích hắn, nàng đúng là bị điên rồi!

Không biết từ khi nào mà nụ cười và ánh mắt của nàng đã bắt đầu hướng về phía hắn rồi nhỉ?

Từ lúc hắn nguyện ý cởi bỏ phòng bị mà cam chịu để cho nàng thấy một mặt yếu ớt thê thảm nhất của bản thân sao? Hay là vì khuôn mặt lạnh lẽo như băng của hắn luôn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt ấm áp mỗi khi nhắc đến tên nàng?

Hoặc cũng có thể là, trái tim của nàng đã trót rung động ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ phong lưu tuấn dật, cao ngạo đĩnh đạc của hắn ở chốn tửu lầu kia mất rồi.

Bởi vì để ý, cho nên mới liều mạng cứu hắn khỏi đám cháy nguy hiểm trập trùng ấy.

Bởi vì quan tâm, cho nên mới nằng nặc muốn chăm sóc cho hắn không màng vất vả.

Và bởi vì trong lòng có hắn, cho nên hiện tại mới càng cảm thấy khó xử như thế này.

Sau khi nghe hắn hỏi cưới nàng, Shino không những không hề cảm thấy phản cảm, chán ghét hay ghê tởm, mà ngược lại còn ngượng ngùng bối rối đến đỏ bừng mặt mũi.

"Ta... ta chợt nhớ ra Kikyo tỷ tỷ đã dặn ta hôm nay phải về sớm, cho nên ta về trước đây. Ngày mai... ngày mai ta lại tới xem ngươi."

Shino luống cuống đứng dậy, cầm theo giỏ tre nhanh chóng tẩu thoát, nàng hiện tại không muốn phải đối mặt với hắn lâu thêm một chút nào nữa.

Về phần Onigumo, sau khi nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách của nàng, hắn cũng hiểu được bản thân có lẽ đã quá nóng vội.

Hắn cho rằng Shino hẳn là đang thẹn thùng, cho nên cũng không muốn bức ép nàng quá mức. Tốt xấu gì đây cũng là chuyện chung thân đại sự, chắc nàng ấy không muốn tuỳ tiện đưa ra quyết định như vậy, cứ để nàng thong thả bình tĩnh lại, vài ngày nữa lại nói tiếp cũng không muộn.

Dù sao, hắn cũng rất có tự tin rằng sức ảnh hưởng của hắn đối với nàng, lớn hơn nhiều so với cái đám đàn ông ngu ngốc trong thôn.

Trên đường trở về, Shino lần nữa đi ngang qua gốc cây cổ thụ.

Nhẹ nhàng dựa lưng vào thân cây, tâm trạng đang không ngừng xao động của nàng rốt cuộc cũng từ từ bình ổn lại như cũ.

Phải rồi, nàng còn có nơi nàng phải quay về, mà hắn đến một lúc nào đó có lẽ cũng sẽ rời khỏi đây thôi.

Vốn là không thể đi cùng nhau đến cuối cùng, vậy nên cứ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi. Cứ xem như đó là lời nói bông đùa nhất thời là được rồi...

******

Những ngày sau đó, Shino vẫn như thường lệ tới chăm sóc cho Onigumo, cũng không quên đều đặn dẫn hắn đi vào rừng phơi nắng.

"Onigumo, hôm nay ta đổi sang địa điểm khác rồi đó, ngươi thấy thế nào?"

Chỗ này rộng rãi, lại có nhiều loại hoa cỏ đẹp mắt hơn chỗ lần trước rất nhiều.

Onigumo hơi há miệng, ngập ngừng không biết nên nhận xét cái gì. Hiện tại hắn còn đang giả mù mà!

Shino thấy hắn không lập tức đáp lời, cũng không gấp gáp, chỉ mỉm cười mà nhẹ giọng nói tiếp.

"Không nhìn thấy cũng không sao hết, vẫn còn đôi tai có thể nghe được mà! Ngươi ngồi yên đó, để ta biểu diễn thổi kèn lá cho ngươi nghe."

Sáng sớm hôm nay, trước khi tới gặp Onigumo, Shino đã được Kaede dạy sơ sơ cách thổi kèn lá.

Nghe qua cũng không có gì khó khăn, cho nên nàng cực kì nóng lòng muốn thử thổi một khúc nhạc ngắn cho Onigumo.

Xem nào, gấp chiếc lá lại, đặt lên môi thế này, sau đó thổi ở đây...

Shino thì thầm nhẩm lại lời của Kaede một lượt, sau đó an tâm đưa kèn lá lên miệng.

Kết quả...

"Phì."

Nhạc thì không nghe thấy, chỉ có tiếng phun nước bọt vô cùng kém hoa mỹ của nàng vang lên trong không gian rừng cây tĩnh lặng này mà thôi.

"Hơ... ặc! Khụ... khụ!"

Shino trong lúc nhất thời quá mức hoảng loạn, bởi vì muốn ngừng phun nước bọt, cho nên nàng liền hút một cái.

Ai ngờ lực hút quá mạnh, cho nên kèn lá liền theo đó mà chui tọt vào trong miệng nàng, khiến nàng ngay lập tức há miệng nhổ ra, không ngừng ho khan!

Hiện trường thảm khốc đến cực điểm!

Onigumo sau khi chứng kiến hết thảy, hai tay bấu mạnh vào đùi, khuôn mặt ẩn giấu dưới lớp da sần sùi cháy xém dần dần đỏ lên, nỗ lực nén cười.

Đây quả thực là tra tấn mà!

Nếu không phải tuyệt đối không thể để lộ ra việc thị lực của hắn đã hồi phục, hắn nhất định sẽ cười chết nàng!

Hồi lâu, sau khi đã kiểm soát tốt trạng thái cảm xúc, Onigumo mới hắng giọng, vờ như không biết mà hỏi.

"Shino, ngươi sao vậy?"

Shino lúc này vẻ mặt không còn gì luyến tiếc nhìn chiếc lá ướt nhẹp nằm dưới đất, dứt khoát nhắm mắt đáp lời.

"Không sao, chỉ là... ta nhận ra có một số việc, nếu đã không nắm chắc, tốt nhất đừng nên thử làm thì hơn."

Nàng làm sao có thể lường trước được vụ thổi kèn lá lại có thể thất bại thành cái dạng này cơ chứ?

"Ồ, không sao. Vậy ngươi hát một bài cho ta nghe đi."

"Hát... hát á?"

Từ trước đến nay, ca khúc mà Shino hát nhiều và thuộc lòng nhất, vẫn chỉ có Quốc Ca mà thôi!

Giờ bắt nàng hát, nàng biết hát thế nào?

"Không muốn? Vậy thì ngươi ngâm thơ đi."

Shino hơi nhăn mặt, nàng vốn dĩ là đầu gấu, thơ thẩn cái nỗi gì?

"... Vẫn là để ta tới hát cho ngươi nghe một bài đi."

Shino yên lặng suy nghĩ một lát, hồi lâu, nàng mới sực nhớ tới.

Nàng đã tới thời chiến quốc này được hơn hai tháng. Thời điểm này, ở nhà có lẽ đã là Giáng Sinh, cũng sắp bước sang năm mới rồi nhỉ?

Quyết định rồi, vậy thì hát bài Chúc mừng Giáng Sinh và năm mới đi!

"We wish you a Merry Christmas
We wish you a Merry Christmas
We wish you a Merry Christmas
And a Happy New Year"

"... Hết rồi hả?"

Onigumo vẻ mặt một lời khó nói hết, gượng gạo phun ra một câu như vậy.

Bài hát gì kì cục vậy? Sao hắn từng chưa nghe thấy bao giờ?

Hơn nữa, nàng hát bằng thứ tiếng quái quỷ gì thế?

"Chưa hết, nhưng ta chỉ thuộc có một đoạn đó thôi."

Shino cười hì hì, thành thật mà đáp lời.

"Bài hát đó... có ý nghĩa gì thế?"

Shino nghe vậy, trong lòng cẩn thận cân nhắc.

Ở đây chắc hẳn là không tồn tại khái niệm Giáng Sinh đâu nhỉ?

Thế thì, nên giải thích thế nào đây?

"Ờ, nội dung của hài hát này đại khái chính là... chúc phúc! Phải rồi, chính là chúc người thân yêu của chúng ta có thể hạnh phúc bình an đó!"

"Ra thế."

Onigumo nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Shino, trong lòng lặng lẽ tự bổ sung một câu.

Hạnh phúc của ta chính là ngươi, trực tiếp đem ngươi tặng cho ta không phải là được rồi sao, cần gì vòng vèo sâu xa như vậy.

Nhìn thấy bộ dạng nàng vui vẻ cười nói, hắn cho rằng, chắc hẳn nàng cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi.

Chính vì thế, hắn hơi ngừng một chút, sau đó thản nhiên mở miệng.

"Vậy chuyện lần trước ta nói, ngươi nghĩ thế nào?"

"Chuyện gì cơ?"

"Ngươi có muốn gả cho ta hay không?"

Onigumo vừa dứt lời, động tác của Shino liền ngay lập tức trở nên cứng đờ. Nếu để ý kĩ còn có thể thấy được, đầu ngón tay của nàng hơi hơi run rẩy.

Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó vờ tỏ ra tự nhiên như không mà đáp lại.

"Hừ, ngươi mơ cũng quá đẹp rồi đó! Màn cầu hôn sơ sài như thế mà ta lại dễ dàng đồng ý gả cho ngươi, chẳng phải là mất mặt lắm sao? Lại nói, ta vẫn còn nhỏ, ngươi cũng đừng có vội nghĩ chuyện xa vời không đâu, cứ tập trung dưỡng thương đi."

Onigumo yên lặng không nói, chỉ cố sức đưa tay lên.

Nàng còn tưởng hắn muốn làm gì, cho nên liền ghé sát người vào.

Sau đó, nàng liền thấy hắn ta rõ ràng là một kẻ mù, thế nhưng liền nhắm chuẩn xác thẳng ngay trước ngực nàng mà chụp tới, sờ sờ nắn nắn hai cái, sau đó mới chậm rãi thu tay lại, giọng nói có phần run rẩy.

"Ngươi.... không nhỏ chút nào...."

Shino hoàn toàn đứng hình, vẻ mặt ngơ ngác mà nghe hắn nói như vậy, hồi lâu sau mới chợt tỉnh táo lại.

Nàng vừa tức tối vừa xấu hổ không chịu được, khuôn mặt nhanh chóng đỏ như cà chua chín, vội vàng lấy hai tay che ngực lại.

A! Cái tên dâm tặc trời đánh thánh đâm này!

Nghẹn khuất cả nửa buổi, cuối cùng, Shino cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà cao giọng mắng.

"Ngươi! Nếu không phải hiện tại ngươi đã thân tàn ma dại, ta nhất định sẽ đập cho ngươi một trận thừa sống thiếu chết! Nhện quỷ cái rắm, ngươi rõ ràng chính là một tên sắc quỷ!"

Onigumo nghe nàng hung hăng mà mắng hắn cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ trầm mặc một lúc, sau đó mới há miệng, tiếp tục khô khốc hỏi nàng.

"Vậy.... ngươi đồng ý gả cho ta sao?"

Shino hơi cắn môi, trong lòng hoang mang sửng sốt.

Làm sao mà hắn lại vẫn cứ tiếp tục cái chủ đề này nữa?

Nàng vừa định nói không đồng ý, trong lòng lại có chút do dự.

Trực tiếp nói như vậy, hình như sẽ đụng chạm tới lòng tự ái của nam nhân.

Nhưng mà, nếu nàng không tỏ rõ thái độ, về sau hắn khỏe lại có phải sẽ một mực tới ăn vạ nàng hay không đây?

Tuy rằng thực tâm nàng không ngại hắn tàn phế, cũng không ngại hắn từng là sơn tặc.

Shino từng nghĩ, nàng chỉ cần một người bạn trai chung thuỷ, đối tốt với nàng, những cái khác nàng đều có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Nhưng mà, riêng Onigumo thì không được!

Điều quan trọng nhất chính là, nàng và hắn là người của hai thế giới khác nhau, cho nên rốt cuộc, dù mọi chuyện có thế nào đi chăng nữa thì cũng đã được định sẵn là sẽ không thể ở bên nhau.

Sẽ có một ngày nàng quay về lại được thế giới của mình.

Nếu ngày đó tới, như vậy... chẳng phải Onigumo sẽ là người chịu tổn thương sâu sắc nhất sao?

Nàng không muốn dây dưa làm khổ cả hai người, cũng không muốn nhẫn tâm gieo xuống một hạt giống ảo mộng vĩnh viễn không thể nảy mầm trong lòng hắn, cho nên cuối cùng vẫn kiên quyết dứt khoát mà từ chối.

"Không đồng ý, ta nhất định phải gả cho một người siêu cấp đẹp trai, còn phải cực kì mạnh mẽ nữa! Tốt nhất là mạnh hơn ta mới được."

Nói xong, Shino liền âm thầm mà xin lỗi Onigumo ở trong lòng.

A, cứ xem như nàng đây là đang vì suy nghĩ cho hắn mà làm việc tốt đi?

Rốt cuộc tương lai về sau nàng còn có thể ở bên cạnh hắn được bao lâu cũng đã rất khó nói, cho nên đây chính là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.

Đợi đến khi nàng đi rồi, hẳn là hắn ta cũng sẽ sớm quên mất nàng là ai mà thôi. Mà nàng, có lẽ cũng sẽ giống như vậy chăng?

Shino nhìn hắn an tĩnh nhắm mắt, không tiếp tục nói chuyện, liền an tâm thở phào nhẹ nhõm, cũng lặng lẽ tiếp tục nhặt củi.

Nàng lúc này không thể nào ngờ được, chính bởi vì lời nói ngày hôm nay của nàng, mà nam nhân bên cạnh này về sau sẽ trở thành bán yêu Naraku, gây nên rất nhiều đau khổ cho Kikyo tỷ tỷ cùng với Inuyasha và Kagome trong tương lai.

_______________

Ha ha, bất ngờ không, Shino đối với Onigumo đúng là phải lòng từ cái nhìn đầu tiên đó, chỉ là ẻm không chịu thừa nhận thôi nhá =)) hồi trước ai kêu ổng tự luyến giờ mau mau bồi tội điii =)))

Nói zậy thui, chứ cũng không hẳn là vừa gặp đã iu đâu, rung động là có, nhưng cộng thêm mưa dầm thấm lâu mới có thể thành ra như bây giờ đó :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top