Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng anh 19 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Hà Tông Vĩ nhận lệnh và bí mật đến Giang Nam.

Khi Hà Tông Vĩ khởi hành, hoàng đế đang dựa vào đầu giường, cuộn những ngón tay vào mái tóc xoăn ngày càng dài của Phạm Nhàn , xoắn nó quanh tay mình từng chút một cho đến tận gốc. Bàn tay rối rắm của hắn đặt lên dấu ấn thuộc về mình và xoa liên tục.

Phạm Nhàn dựa vào hắn, làn da còn hồng hồng vì dục vọng, hắn còn đang buồn ngủ ngáp dài, lông mi vốn đã ướt đẫm đã lấm tấm vài giọt nước mắt.

Hắn đẩy hoàng đế nói: "Bệ hạ..."

Sau đó hoàng đế đứng dậy và để y ngủ.

Sự việc ở Giang Nam được xử lý suôn sẻ, dư luận cá nhân khổng lồ như vậy nhanh chóng bị chính sách hỗ trợ của triều đình làm loãng đi. Hà Tông Vĩ đơn giản là một chuyên gia dư luận bẩm sinh.

Phạm Nhàn dường như không biết về tất cả những điều này, y dường như đã chấp nhận số phận của mình, đóng vai một cận thần, con trai và người yêu trong Cung điện, người bị buộc phải trung thành và hiếu thảo nhưng cũng phải xu nịnh.

Mãi đến mấy tháng sau, Phạm Kiến mới viết lại, lần này viết: Bà của Phạm Nhàn bị bệnh.

Phạm Nhàn không thể ngồi yên.

"Em và bà nội đã sống ở Đan Châu đã lâu, tuy vẫn thân thiết nhưng dường như không còn ai để nương tựa. Em đã được bà nội nuôi dưỡng hơn mười năm, bây giờ bà nội bệnh nặng, em phải đến thăm ngươi, xin bệ hạ cho em rời khỏi cung điện."

Hoàng đế hiểu hàm ý trong lời nói của y - sinh con mà không nuôi là lỗi của cha ruột, nên không thể ngăn cản Phạm Nhàn quay về báo hiếu với người bà đã nuôi nấng y .

Nhưng hoàng đế không sẵn lòng. Dù có nợ bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn cũng nên bù đắp khi Phạm Nhàn được chú ý, khi ngắm hóa chính hắn đã nói: Các trưởng lão không nợ Phạm Nhàn gì cả.

Sự im lặng của hoàng đế gần như khiến Phạm Nhàn cảm thấy hồi hộp. Y quỳ xuống đất, chậm rãi nắm chặt góc áo, sau đó buông tay ra với vẻ kiên quyết quỳ xuống trước mặt hoàng đế, úp mặt vào đầu gối. xoa nhẹ nhàng. "Cha."

Quyến rũ không phải là một phương pháp thông minh. Hơn nữa, Phạm Nhàn không giỏi việc này. Y trông giống một con thú cưng đang hành động quyến rũ chủ nhân của nó hơn. Nhưng giữa cha con, vua và thần, đây là xương sống kiên cường như tùng bách đang hướng về bệ hạ.

Bệ hạ đã chấp nhận lời nịnh nọt của y.

Bàn tay to lớn điều khiển thế giới vuốt ve mái tóc xoăn dài của y, cởi thắt lưng bộ quần áo buộc chặt của anh, chạm vào làn da mỏng manh hơn lụa của anh qua những khe hở trên quần áo.

Phạm Nhàn theo động tác của hắn đứng thẳng lên, trèo lên vai hắn, để hoàng đế bế y lên giường, thậm chí còn linh hoạt để lộ vết răng đỏ tươi sau gáy.

Y đưa tay cởi thắt lưng cho hoàng đế. Hoàng đế cười sâu một tiếng, dẫn đầu cởi quần áo y. Sau đó y tức giận túm lấy quần áo của hoàng đế, cuối cùng bị hoàng đế bắt lấy và đặt vào nơi huyết thống của hắn đang lớn lên.

Ông cho rằng thời xa xưa, con người tự nhiên hình thành tục thờ bộ phận sinh sản dưới sự hướng dẫn của bản năng sinh sản, điều đó khiến họ coi bộ phận sinh dục của con người là thiêng liêng - đó là cội nguồn ra đời của con người.

Nhưng giờ đây, khi mảnh đất mẹ đã bị gạt ra ngoài lề trước những biến đổi của thời đại, rễ cây đang bám chắc vào những cành quyền lực cao trong quá trình không ngừng vươn lên. Vì vậy, họ đã từ bỏ cơ thể của mẹ mình, và có lẽ cả con người trước đây của mình, nhưng muốn lấy lại những ký ức đã mất trong quá khứ từ những đứa con của mình, thờ người trên ngai vàng.

Như thể hắn bắt đầu nhớ mọi người sau khi gần như trở thành một vị thần.

Phạm Nhàn vùi đầu vào vai hoàng đế, nhắm mắt lại, cẩn thận đưa tay phục vụ hoàng đế.

Hoàng đế hôn lên vai và cổ y, hai tay từ sau lưng đến ngực hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa, cắt đứt những suy nghĩ vô lý của y.

Y thở phào nhẹ nhõm, tay anh thả lỏng.

Hoàng đế nâng eo hắn lên, để y ngồi lên đùi, dẫn dắt đôi tay yếu ớt của y, mở ra thân thể y.

Hành vi đó tục tĩu đến mức sự xấu hổ biến thành màu đỏ và nhuộm đỏ cơ thể anh. Y cắn môi dưới, miễn cưỡng hợp tác với thói quen bóp nát tôn nghiêm của hoàng đế.

Hoàng đế nhìn bộ dáng kiên cường của y , đột nhiên nói không rõ ý tứ: "An Chí quả thực là hiếu thảo."

Sau đó không đợi Phạm Nhàn phản ứng, hắn dùng sức đâm vào. Phạm Nhàn, y thở hổn hển, nghe thấy giọng nói của hoàng đế vang vọng bên tai: "Nhưng ngươi không thể đi Đan Châu," hắn nói: "Ngày mai, ta sẽ cùng ngươi đến Thanh miếu cầu nguyện cho lão thái thái."

Vậy việc y dụ dỗ có ý gì? !

Sự phẫn nộ to lớn bao trùm đầu y, y nhe hàm răng sắc nhọn và cắn mạnh cho đến khi răng đau nhức và không còn vết xước nào nữa.

Y rút răng và khóc thầm, nhưng cơ thể vẫn đang tận hưởng.

Run rẩy vì yêu và ghét, y thì thầm: "em muốn tự mình đi."

Hoàng đế không nói gì, chỉ cắn nhẹ vào tai y rồi nói: "Ta đi cùng em."

Phạm Nhàn mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói nữa.

Đúng như dự đoán, hoàng đế đi cùng y chỉ có hai người họ có Hầu công công đi cùng.

Đây là yêu cầu cuối cùng của Phạm Nhàn , và hoàng đế cuối cùng cũng tỏ ra thương xót.

Thanh miếu vẫn như lúc mới vào kinh, linh thiêng, trang nghiêm và vắng vẻ.

Hầu công công đẩy cửa sơn son ra, tiếng gỗ cọt kẹt khiến tai, răng, xương đều đau nhức.

Phạm Nhàn xoa xoa hàm răng đau nhức, theo hoàng đế vào trong điện. Trong miếu vẫn còn có những vị thần y không biết. y chưa bao giờ tin vào ma quỷ, nhưng nhìn bức tượng thần không vui không buồn này, y không khỏi nghĩ: Nếu thần linh thực sự tồn tại, họ sẽ nhìn thế giới phi lý này như thế nào?

Có lẽ thần linh không quan tâm đến sự sống chết của y, trật tự trời đất vận hành tự nhiên, trật tự của con người nói chung không thuộc thẩm quyền của thần linh, cho nên hoàng đế thực hiện nhiệm vụ của thần linh. nắm giữ quyền lực, sống và giết chết tất cả mọi người.

Y chắp hai tay lại, quỳ xuống tấm nệm trước điện thờ và nhắm mắt lại.

Bà nội thực ra không có bệnh gì nghiêm trọng, bà chỉ ho một chút khi những sợi lông mèo bay quanh cổ họng bị mắc kẹt khi bà ra ngoài đi dạo.

Tuy nhiên, nếu ông trời còn chút lòng nhân ái thì cầu nguyện trên thế giới sẽ có nhiều đất hoang tự do hơn để y có thể bị lưu đày.

Khi mở mắt ra, y thấy áo choàng của hoàng đế đung đưa trước mắt. Anh ta ngẩng đầu lên và không thấy vị thần nào cả, chỉ có hoàng đế.

Phạm Nhàn đột nhiên cười lớn, vừa cười vừa rơi nước mắt: "Hoàng thượng, nếu ngài không muốn thần sùng bái người khác thì sao phải ra ngoài này làm gì?"

Hoàng đế nghiêng người, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt y : "Trẫm về."

Cánh cửa sơn son lại lần nữa kẽo kẹt mở ra, Hầu công công nghiêng nửa người ra ngoài, một mũi tên sắc bén đột nhiên bắn xuyên không trung, đâm thẳng vào tim hoàng đế.

Hoàng đế duỗi tay ra, mũi tên nổ tung trong đầu ngón tay.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top