Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng anh 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm thanh này giống như một khẩu hiệu, hàng ngàn mũi tên trút xuống, Hầu công công kinh ngạc hét lên, đang định vội vàng đóng cửa lại thì một bóng đen đã lao vào qua kẽ hở trên cánh cửa còn chưa kịp đóng lại. .

Phạm Nhàn bước tới và đá người đó đi. Người đàn ông giải phóng sức lực trong không trung và vội vàng lùi lại vài bước trước khi kịp đứng vững, nhưng Phạm Nhàn đã đuổi theo anh ta.

Ở đầu bên kia, hàng chục bóng đen nhanh chóng rơi xuống như sao băng, Phạm Nhàn bay đi, khi y sắp gặp lại họ, một làn sóng mũi tên khác lại rơi xuống.

Sắc mặt của hoàng đế đột nhiên thay đổi - đó là cung tên tổng hợp mới được hắn chế tạo.

Với một làn sóng tay áo của hắn, mưa mũi tên trở lại nhanh hơn và dữ dội hơn, và một số âm thanh khóc lóc vang lên từ xa. Khi chân khí rung chuyển, tất cả sát thủ đều ngã xuống đất. Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn, thấy sát thủ trước mặt đang từ từ chảy máu từ mắt, miệng, mũi và tai - các cơ và tĩnh mạch của hắn đã bị cắt đứt.

Phạm Nhàn từ lâu đã biết công phu của hoàng đế mạnh , nhưng không ngờ công phu của hắn lại cao cấp như vậy. Chỉ bằng một chiêu, toàn bộ sát thủ đều bị giết. Anh còn chưa kịp phản ứng thì lại có thêm vài mũi tên sắc bén đâm thẳng vào Phạm Nhàn.

Tim Phạm Nhàn đập thình thịch, quay người tránh né, nhưng tai anh bị cụm mũi tên cào xước và một túm tóc nhỏ bị lau đi.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, dùng lòng bàn tay đẩy về phía trước, cây cối đung đưa không có gió, sóng lá dâng lên, vài vật nặng rơi xuống đất.

Cỗ xe lại ầm ầm hướng về cung thành.

Phạm Nhàn ngồi ở trên đệm mềm, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng sắc bén của hoàng đế, chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Hoàng đế giơ tay nắm lấy cổ họng Phạm Nhàn, buộc hắn phải nhìn hắn: "Phạm Nhàn, ta vẫn đánh giá thấp ngươi."

Mặt yđỏ bừng vì ngạt thở và anh cố gắng rít lên.

Tai y vẫn đang chảy máu do bị bóp, khuôn mặt đỏ bừng dần chuyển sang màu tím, bản năng sinh học khiến anh há miệng thè ra một chiếc lưỡi trơn tru, nước mắt và nước bọt cùng nhau chảy xuống.

Trong lòng ytức giận thiêu đốt, hoàng đế gần như muốn giết y nhưng vào phút cuối lại thu tay lại. Hắn muốn thuần hóa Phạm Nhàn và kiểm soát Phạm Nhàn , vậy tại sao hắn lại phải rộng lượng như vậy? Thà nhốt y thật chặt để y không thể trốn thoát được nữa.

Khi xe ngựa đến cổng cung điện, Lý Thừa Nho và Hồng Tứ Tường đã canh giữ cổng, ngay cả Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Bình cũng đứng sang một bên.

Hầu công công mở rèm xe, Lý Thừa Như nhanh chóng bước tới, thấp giọng nói: "Phụ thân, Thái tử đã thay đổi hiện tại đã bị bắt. Ngài..."

Hoàng đế giơ tay ngăn cản, quay người nhìn về phía Phạm Nhàn, "Xử lý theo pháp luật. Phạm Nhàn, ngươi đi giám sát

Lại một án tù nữa.

Lần cuối cùng y chứng kiến Lai Minh Thành bị dùng gậy giết ngay trước mắt là một bản án tù.

Ở đâu có án tù thì rõ ràng đó là hình phạt của y.

Nhưng thái tử không dựa vào danh tiếng mà thành công, trong lòng không có mặc cảm, nhưng vẫn có hận ý.

Thái tử đã ngã xuống đất, áo choàng màu vàng nhạt và mặt đất ướt đẫm máu đặc.

Phạm Nhàn quỳ xuống, nghe hắn lời cuối cùng nói: "Đáng tiếc cuối cùng ta không giết chết ngươi."

Hắn đang nói về vài mũi tên cuối cùng.

Phạm Nhàn tránh đi mái tóc dính máu lộn xộn của hắn, ghé sát vào tai hắn, "Ta có lòng nói cho ngươi biết hành trình của bệ hạ, vì sao ngươi còn muốn giết ta?"

Lý Thừa Càn ọc ra máu, cười nói: "Ta không thể sống sót cho đến khi cha ta chết. Vậy ít nhất ta phải mang ngươi, cùng ta đi xuống âm phủ làm vợ chồng ma."

Phạm Nhàn nhăn mặt nói: "Nếu ở địa ngục, là anh em thì sẽ bị lột da và chật chội."

Y : "Lý Thừa Càn, ngươi có biết bệ hạ là đại tông sư cuối cùng trên thế giới không?"

Đôi mắt của Lý Thừa Càn đột nhiên mở to, miệng há hốc và thở hổn hển, dòng máu chảy tràn lên mặt Phạm Nhàn khi anh thở.

Phạm Nhàn giơ tay áo lên lau đi: "Ta mới biết chuyện nên không trách anh."

Tóc y xuống ngực khi y di chuyển, cọ vào chóp mũi Lý Thừa Càn.

Lý Thừa Càn cố gắng mỉm cười, "Phạm Nhàn... ngươi, ừm... vẫn... thật... thơm..."

Phạm Nhàn cau mày, cuối cùng hỏi: "Quân đội của hoàng hậu phái ngươi đi đâu?"

"Ngươi... đoán xem?" Lý Thừa Càn gần như không nói nên lời.

Phạm Nhàn mím môi cười một tiếng, sau đó trầm giọng nói: "Tôi đoán bọn họ đã đi Giang Nam."

hô hấp của Lý Thừa Càn đột nhiên trở nên gấp gáp, hắn còn chưa kịp hít thở, một ngụm máu lớn phun ra, sau đó hắn không còn động đậy nữa.

Phạm Nhàn nhìn hắn trợn to hai mắt, chậm rãi đứng dậy: "Hãy chôn Thái tử điện hạ thật tốt."

Hầu công lại dẫn Phạm Nhàn đến điện Tình Thanh.

Hoàng đế lấy cây cung thu thập được từ hiện trường vụ ám sát và ném nó trước mặt Phạm Nhàn , "Ngươi đưa bản thiết kế cho thái tử à?"

Phạm Nhàn nghiêng người nhặt cây cung lên, chậm rãi kéo dây cung về phía hoàng đế.

Hầu công công sợ đến run rẩy nhắc nhở: "Tiểu Phạm đại nhân..."

Chụp——

Phạm Nhàn ném cây cung xuống đất: "Đúng, em đưa đó."

"Ai nói cho họ biết em đi chưa?" Hoàng đế lại hỏi.

Phạm Nhàn ngừng nói.

"An Chí cực kỳ thông minh và giỏi giở trò đồi bại trong lòng người, y thực sự có thể thu phục được người trong cung của ta..." Hoàng đế nói, bước đến gần hắn và nhẹ nhàng hỏi: "Làm sao ta có thể dung thứ cho những bất đồng quan điểm trong cung của mình? An Chí, ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì với những người này?"

Làm sao sự sống và cái chết có thể nằm trong tay một người? Phạm Nhàn mắng trong lòng.

Hắn ngẩng đầu nhìn hoàng đế, "Ta đã nói rồi, ta muốn tự mình đi."

Hoàng đế cũng có thể dùng tay này ngăn cản chính mình: "Vậy trẫm còn muốn khen ngợi tầm nhìn xa của ngươi sao?"

Phạm Nhàn lại ngừng nói.

Cảm giác kiệt sức lại dâng lên, hoàng đế nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của hắn, nói: "Phạm Nhàn, trước đây ta đã nuông chiều ngươi quá nhiều."

Phạm Nhàn cảm thấy buồn cười: Đây là loại buông thả gì vậy?

Nhưng hoàng đế cảm thấy rằng hắn đang dung túng, như vậy là đang dung túng y. Bây giờ hắn muốn rút lại sự ham mê của mình, Phạm Nhàn thậm chí sẽ không còn chỗ để thở.

Anh lại được đưa đến tòa nhà nhỏ bằng một chiếc xe ngựa không có ánh sáng.

Hoàng đế đích thân tróitrên người y một sợi xích sắt đen, khóa chặt năng lượng thực sự của y nhốt y trong một tòa nhà nhỏ.

Phạm Nhàn nắm chặt cổ tay của hoàng đế, hoảng sợ nói: "Ta là người sống! Ngươi không thể nhốt ta ở đây!"

"Phạm Nhàn, ta không giết em, ta đang tỏ lòng thương xót ngoài vòng pháp luật."

Hoàng đế để lại những lời này và rời đi.

"Tiểu lâu còn bị núi xanh ngăn cản, chặn Sở Thiên Nguyên. Đêm qua ta nằm mộng, người kia như ngọc, ta có thể thổi sáo ở đâu? Trước cửa, sáng tối, trăng thu tàn nhẫn, có niềm tin vào thủy triều mùa xuân. Hãy nhìn vào sự phờ phạc, hoa bay và suy nghĩ, và lông mày liễu.

Phạm Nhàn từng thề sẽ không làm thơ nữa. Nhưng sống một mình trong tòa nhà nhỏ, y không khỏi nhớ về con người quá khứ không biết lo lắng của mình. Kéo sợi dây sắt nặng nề quanh mắt cá chân, y bước đến bên cửa sổ và nhìn bầu trời bị bức tường cao che khuất, anh chợt nghĩ rằng chỉ có một nửa trong hơn ba mươi năm trong hai cuộc đời của mình mới có thể được gọi là tự do.

Tự do là gì?

Đó là dấu hiệu của việc không muốn thoát ra khỏi vòng vây hình vuông được xây dựng bằng bốn bức tường cao. Dù xuyên thủng bức tường hay chui ra từ những vết nứt ở các góc, họ chỉ đang chiến đấu liều lĩnh để thoát khỏi hai thành phố bị bao vây.

Y đưa tay ra ngoài cửa sổ, nhưng y là người duy nhất không thể thoát ra hay trốn thoát.

Tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần. Phạm Nhàn quay người lại nhìn hoàng đế.

Những làn sóng đỏ cuộn lên.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top