Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng anh 21 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Làn da của Phạm Nhàn trở nên trắng trẻo tương phản với màu đỏ của giường. Một bàn tay cọ xát đầy vết đỏ từ mắt cá chân của y lên và cặp đùi trắng nõn của y run lên vì cọ xát.

Cơ thể anh đã nếm được vị tủy, chỉ cần chạm nhẹ như vậy, nước đã thấm ướt ga trải giường, để lại một vệt nước lấp lánh giữa mông y.

Vòng eo và các huyệt đạo của y mềm mại trở lại hình dáng bình thường,y được hoàng đế nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, ngoan ngoãn quấn lấy hắn.

Tấm màn đỏ và làn da ửng đỏ dần tương phản với nhau, giống như một biển lửa mơ hồ đang bùng cháy trong căn phòng tối.

Vân sơn ô vụ, sóng mềm tràn ngập yêu thương. Trong căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ, không ai để ý đến giọt nước mắt của người trên giường, lộ ra chút không cam lòng và ủy khuất, chỉ có thể nhìn thấy sự thỏa mãn của hoàng đế sau khi nuốt chửng người đó.

Người tan nát cố gắng bình tĩnh lại: "ta muốn đi gặp mẹ tôi."

"Được." Hoàng đế tháo dây xích ra, dẫn y đến căn phòng treo bức chân dung của Diệp Khinh Mi.

Sợi xích kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh rõ ràng, Phạm Nhàn càng lúc càng cảm thấy mình giống thú cưng được chủ nhân dẫn ra ngoài đi dạo.

Y dừng lại và nói: "Bệ hạ, tôi không thể chạy trốn. Ngài không cần phải làm điều này."

Hoàng đế nhướng mi lên, liếc nhìn y. So với mấy ngày qua, hắn càng ngày càng gầy, gầy đến mức có thể bị gió thổi bay. Thế là hoàng đế chấp nhận lời nói của y tháo dây an toàn ở mắt cá chân cho y.

Người phụ nữ trong bức chân dung vẫn còn trẻ và xinh đẹp, tươi sáng đến mức dường như có thể xua tan mọi u ám trên thế giới, sự u ám trong lòng Phạm Nhàn dường như bị nụ cười của cô thổi bay. Y nghĩ nếu là Diệp Khinh My thì cô sẽ không chán nản như thế này.

Chẳng phải y sống lại cuộc đời của mình chỉ để an nhàn sao?

Hoàng đế lúc này đang ở phía sau Phạm Nhàn, nhìn khuôn mặt hai mẹ con trước mặt, không biết trong lòng đang nghĩ gì, đột nhiên nói: "Thật ra em rất giống mẹ."

"Thật sao?" Phạm Nhàn không quay đầu lại bình tĩnh trả lời: "Đáng tiếc không thể gặp trực tiếp cô ấy."

Y cúi đầu: "Em muốn ngủ."

Hoàng đế nhìn thấy khóe mắt y hiện lên vết đỏ còn chưa phai mờ, mặc cho y làm nũng.

Cửa sổ nhỏ, tường cao, không biết mặt trời, mặt trăng.

mỗi ngày Hoàng đế không tới, tiểu lâu nhàn hạ buồn tẻ chỉ có đọc sách. Hoàng đế cho rằng thư pháp của y không tao nhã, liền yêu cầu y viết thêm bài, y vẫy tay viết vô số chữ khốn nạn trên giấy. Cuối cùng, ngay cả cây bút và mực cũng được hoàng đế dùng làm trò chơi cho y.

Lông sói hơi cứng, lấm lem một ít nước và mực không thể tả, trên thắt lưng rũ xuống có một số bài thơ tục tĩu, khiêu dâm. Mỗi lần viết một câu, hắn đều phải đọc to.

Phạm Nhàn bị hành hạ một cách khủng khiếp bởi sự ngứa ngáy do đầu bút gây ra. Cánh tay chống lên ghế của của run rẩy dữ dội và cầu xin: "Đừng nữa... ha... đừng viết nữa, Em sẽ sẽ luyện tập chăm chỉ..."

Hoàng đế trở nên thích thú, mở hộp chu sa và bắt đầu vẽ lên lưng y.

Thu hải đường ướt vì mưa.

Hoàng đế cất bút, tiến vào trong y, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa những hình ảnh trên lưng, cuối cùng tàn phá hoa hải đường sau trận mưa thành một vũng bùn đỏ rải rác.

Hoàng đế lại rời đi.

Không biết đã bao lâu trôi qua kể từ khi hành cung của thái tử thay đổi, mưa gió bên ngoài đập vào bức tường nhà nhỏ, hoàn toàn bị nuốt chửng, không thể quấy rầy Phạm Nhàn một chút.

Cho đến khi một bóng đen xuất hiện trước cửa sổ phòng Phạm Nhàn.

Bóng tối im lặng, Phạm Nhàn vô tình ngẩng đầu lên, khiến y giật mình, sau đó đột nhiên nhảy ra khỏi giường, nhỏ giọng nói: "Chú! Chú về rồi à?!"

Ngũ Trúc qua cửa sổ đi vào nhà, nhìn chằm chằm Phạm Nhàn với đôi mắt được che bằng vải đen, "Ngươi là Phạm Nhàn à?"

Sự ngạc nhiên tan biến như một cơn gió, "Chú vẫn không nhớ ra con à?"

"Ta đến theo chỉ thị đến Khanh Quốc tiêu diệt Phạm Nhàn." Ngũ Chúc trả lời câu hỏi: "Ngươi là Phạm Nhàn."

Mũi khoan sắt đi theo cánh tay của chủ nhân và chĩa vào tim Phạm Nhàn .

Ánh mắt Phạm Nhàn di chuyển từ khuôn mặt Ngũ Trúc đến đầu mũi khoan sắt, sau đó chậm rãi cười nói: "Nếu biết trước, ta đã không đồng ý cho ngươi đi Thần miếu gì đó."

Nụ cười và giọng nói của y dần trở nên buồn bã: "Chú ơi, chú không nhớ cháu là ai, chú còn nhớ mình là ai không? Chú có biết chú tên là Ngũ Chúc không? Chú còn nhớ..."

Y đột nhiên im lặng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt: "Diệp Khinh Mi ?"

Khi nói, lông mày của Ngũ Chúc dần dần cau lại, những mảnh ký ức lộn xộn chạy khắp cơ thể, buộc hắn phải dùng lực để ổn định chiếc máy khoan sắt đang cầm giữa không trung.

"Thúc thúc, giết ta đi." Phạm Nhàn nhìn hắn, thảm thiết kêu lên: "Ngươi có thể làm được, liền giết ta đi!"

Y khóc, đập ngực vào mũi khoan sắt.

Tay của Ngũ Trúc run rẩy dữ dội, và hắn làm rơi chiếc máy khoan sắt xuống đất. Phạm Nhàn chưa kịp dừng động tác về phía trước, đã lao thẳng vào vòng tay của Ngũ Trúc.

Y ngước nhìn khuôn mặt khó hiểu của Ngũ Trúc và cười: "Ngũ Trúc , chú không thể giết con."

Hắn cúi đầu, nhìn y một lúc, cuối cùng thừa nhận: "Phạm Nhàn, ta không thể giết ngươi."

Phạm Nhàn cúi đầu, hai tay ôm lấy eo Ngũ Trúc, vùi đầu vào ngực hắn, lớn tiếng khóc: "Chú ơi, con nhớ chú quá."

Một cảm giác khó tả quét qua Ngũ Trúc, khiến hắn choáng ngợp, chỉ có thể đứng thẳng và để nước mắt của Phạm Nhàn thấm đẫm quần áo y.

Không biết qua bao lâu, Phạm Nhàn mới rốt cục bình tĩnh lại, lau nước mắt, cùng Ngũ Trúc ngồi xuống: "Thúc thúc, nếu không giết ta, chẳng lẽ không thể trở về Thần miếu sao?"

Ngũ Trúc nhìn y nói: "Nếu ta đi theo ngươi, ta có thể khôi phục ký ức ngày xưa."

"Vậy ta sẽ kể cho chú nghe từng chút một."

Y bắt đầu nói về việc được Ngũ Trúc cõng y trong giỏ tre, nói về những củ cải vô tận trong cửa hàng thua lỗ ở Đan Châu, về cuộc chiến không thể tránh khỏi trong rừng trúc, về bà nội, về Phí Giới và còn nói về Đằng Tử Kinh.

Đang muốn nói chuyện kinh thành, Ngũ Trúc bỗng nhiên nói: "Có người tới."

Phạm Nhàn bỗng nhiên đứng dậy: "Mau rời đi."

Y không có đưa ra lý do, Ngũ Trúc cũng không hỏi. Sau một khắc, trong phòng chỉ còn lại y

Y chậm rãi ngồi xuống, nhìn vầng trăng lạnh lẽo, gần như nghi ngờ rằng đây chỉ là một giấc mơ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top