Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Bán nội tạng

Nhóm Tsunayoshi âm thầm đưa Riccardo tới Vongola, nhưng với tình hình hiện tại của gã thì chưa thể tra hỏi ngay được. Đệ Thập tạm thời sắp xếp gã ở phòng giam, cử Harmon và Cecilia tới khám cho Riccardo. Bởi vì Guren đã ở lại căn cứ kia đảm nhiệm nghiên cứu những nội tạng ở phòng trưng bày, Marco lại nằm trong diện tình nghi, gọi Bác sĩ khác thì khác gì tự khai với mọi người rằng Vongola đang bắt giam Giáo sư nổi tiếng, lỡ như tin tức Riccardo sưu tầm nội tạng truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ xảy ra rất nhiều rắc rối. Cuối cùng chỉ có Harmon và Cecilia thôi.

Lúc này hai thực tập sinh mang tâm thế nơm nớp lo sợ theo anh trai mafia đi gặp Đệ Thập.

Khi Harmon và Cecilia đứng trước khu nhà giam, nhìn cổng sắt cùng không khí ảm đạm bao trùm, đôi chân hai người lập tức bủn rủn. Cả hai bám víu nhau, trao đổi ánh mắt.

Harmon liếc cô nàng: Nói thật đi Cecilia, cậu phạm tội gì rồi?

Cecilia lắc đầu nguây nguẩy: Không có! Mấy bữa nay tớ nghe lời chị Guren ngoan ngoãn học bài rồi viết báo cáo, lúc chị ấy đi vắng tớ còn vào nhà kính thay chị ấy chăm cây thuốc, không có làm gì hết!!!

Môi Harmon run rẩy: Có nên xin năm phút gọi về cho cha không...?

Harmon cùng Cecilia vào trong, thấy Đệ Thập từ đằng xa vẫy gọi, hai người tiến tới.

Harmon hỏi: "Đệ Thập, ngài gọi chúng tôi có việc gì ạ?"

Tsunayoshi chỉ vào phòng giam, nói: "Trong kia có một người đang bị thương, làm phiền hai người giúp tôi chăm sóc ông ta."

Nghe vậy, Cecilia từ sau lưng Harmon ló đầu ra: "Chị Guren vẫn chưa về ạ?"

"Ừ, Guren bận chút việc."

Hai bạn trẻ nhìn vào phòng, thấy người đang nằm trong đó là Riccardo, cả hai há hốc.

"Đây... đây chẳng phải là Giáo sư Riccardo sao? Tại sao ông ấy lại ở đây?!" Harmon hỏi Tsunayoshi.

"Có chút việc ấy mà, dù sao thì tôi tin tưởng giao ông ấy cho hai người, mong cả hai làm tốt công việc của mình. Với cả đừng nói với bất cứ ai về chuyện này, được chứ?"

Harmon và Cecilia đứng thẳng người: "Vâng!"

Hai thực tập sinh tiến hành kiểm tra sức khỏe cho Riccardo, trong quá trình khám, ngoài trao đổi về tình trạng của gã thì hai người không nói gì khác.

Ghi chép xong, Cecilia cầm một giờ giấy đi ra, vừa nhìn vừa nói: "Đệ Thập, Giáo sư gãy hai cái xương sườn, xương ức bị tác động mạnh dẫn tới việc tổn thương phổi, gây khó thở, cổng thêm tuổi tác đã cao nên sức khỏe yếu ớt, có điều không tới mức nguy hiểm, điều dưỡng một tuần là ổn định."

"Có thể nhanh hơn không, tôi muốn cùng ông ta nói chuyện."

Cecilia nâng cằm suy nghĩ rồi đáp: "Ngày mốt chắc là được ạ!"

Tsunayoshi gật đầu: "Được."

"Đệ Thập, bây giờ chúng tôi sẽ đi lấy thuốc và dụng cụ hỗ trợ sức khỏe cho Giáo sư, lát sau quay lại." Harmon nói.

"Giao cho hai người đấy." Tsunayoshi dặn dò, "Nhớ giữ bí mật."

Harmon và Cecilia giơ tay kéo một đường ngang miệng rồi ra dấu ok với cậu.
.

Đệ Thập trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế kế bàn làm việc xoa thái dương.

"Thế nào?" Reborn ngẩng đầu hỏi.

"Ngày mốt mới có thể thẩm vấn Riccardo, trước mắt là chờ báo cáo từ phía Guren đã." Tsunayoshi chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đan lại, tựa cằm lên, "Ài, làm mafia đúng là rất phiền, có lúc quá nhàn rỗi, có lúc lại quá bận rộn, lại còn gặp mấy kẻ không ra gì."

"Cậu than vãn cũng vô dụng, bây giờ cậu đòi từ chức thì chẳng có ai cho phép đâu."

Đệ Thập nằm ườn trên bàn thở dài: "Đó, thấy chưa, đến cả quyền tự do tôi cũng không có, thật đau lòng quá đi."

Reborn nghe cậu nói vậy thì nhếch mép, ngón tay chọt chọt trán cậu: "Đau lòng cái gì? Rõ ràng hầu hết các công việc của cậu đều là tôi và mấy người kia làm thay, thi thoảng mới cần cậu kí duyệt giấy tờ thôi. Cậu ngoài sơ hở là đòi từ chức hoặc chạy lung tung ra thì có làm gì mệt nhọc đâu."

Đệ Thập nhìn Reborn đang ngồi ở vị trí làm việc của mình, trước mặt là giấy tờ chồng chất, cậu nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy Reborn nói đúng, người rảnh nhất Vongola có lẽ là cậu.

"Đột nhiên tôi thấy rất cảm động, anh và mọi người đối xử với tôi rất tốt."

Reborn đặt bút xuống, vươn tay búng trán cậu một cái: "Tại cậu ngốc! Hibari bảo cậu là loài vật ngốc nghếch nhất cậu ta gặp qua đâu có sai."

Tsunayoshi ôm trán lườm hắn, bày tỏ sự bất mãn, tưởng làm kẻ mạnh rồi muốn chê ai thì chê à?!

Cánh cửa lạch cạch một tiếng, mở ra, Hibari Kyouya vào trước, sau lưng là Yamamoto Takeshi và Gokudera Hayato, người cuối cùng tiến vào là Rokudo Mukuro.

"Gokudera-kun, Yamamoto, bài tập của Lambo thế nào rồi?" Tsunayoshi hỏi.

"Thưa Đệ Thập, đã theo kịp tiến độ hiện tại, bài tập cũng làm xong, bây giờ đi ngủ bù rồi." Gokudera đáp.

"Có vẻ đêm qua nhóc ấy không ngủ, ban nãy gặp thấy hai quần thâm dưới mắt, trông mệt mỏi lắm cơ." Yamamoto nói.

Đệ Thập gãi đầu: "Hình như tớ nghiêm khắc với Lambo quá chăng..."

"Kufufu, cậu làm rất đúng, nếu nhóc ấy không trốn học thì bây giờ không phải khổ sở như vậy, do nó tự chuốc lấy thôi." Mukuro nói.

"Đúng vậy, trẻ con phải được dạy dỗ đàng hoàng, không thể dung túng." Reborn nói.

Tsunayoshi gật gù, tính cách của Lambo luôn tùy ý như vậy, không nghiêm trị cậu nhóc thì không được.

"Phải rồi, Mukuro và Hibari-san thẩm vấn những người kia thế nào rồi?" Tsunayoshi đứng dậy nhường ghế cho Gokudera hỗ trợ Reborn xem giấy tờ, còn mình thì ngồi sofa, Yamamoto rảnh rỗi cũng tiến tới giúp hai người kia.

Ngoài Riccardo, họ cũng bắt những người có mặt trong căn cứ về để điều tra. Đệ Thập đã giao việc này cho hai Hộ vệ Mây và Sương mù.

Hibari thả xấp hồ sơ dày cộp lên bàn, nói: "Trong này là thông tin của hai mươi lăm người kia, có năm bác sĩ làm việc dưới trướng Riccardo, giúp gã phẫu thuật lấy nội tạng của các nạn nhân."

Mukuro tiếp lời Hibari: "Hai mươi người còn lại đều là những kẻ được gã ta thuê để xây căn cứ và đào đường hầm, còn giúp gã lừa bắt và chuyển nạn nhân về căn cứ. Họ nói Riccardo ít khi rời căn cứ, cho nên những việc kia hầu hết là bọn họ làm. Có điều đến một khoảng thời gian nhất định gã ta sẽ rời khỏi vài hôm, mỗi lần đi đều đem vài bình thủy tinh chứa nội tạng theo."

"Để làm gì? Riccardo chẳng lẽ ngoài sở thích kì cục kia còn thích đi khoe khoang bộ sưu tập sao? Có quỷ mới xem."

"Gã không phải kẻ ngu, đem mấy thứ đó đi rêu rao khắp nơi khác gì tự ném đá vào chân?" Mukuro nói.

"Cũng không hẳn, biết đâu cũng có vài kẻ như gã, thích những thứ kì lạ thì sao?" Yamamoto cùng Reborn và Gokudera vừa làm việc bên này vừa lắng nghe ba người đối thoại bên kia, nghe tới đây hắn liền chen vào một câu.

"Nghe khả thi đó, không chừng là mấy kẻ điên khùng nào đó muốn chiêm ngưỡng tác phẩm của nhau." Gokudera nói.

"Tớ cũng cảm thấy vậy, có điều tưởng tượng thì hơi kinh dị." Tsunayoshi xoa cằm, hỏi Mukuro, "Những người kia có biết mục đích gã lấy đi bình thủy tinh đề làm gì không?"

"Không biết." Mukuro trả lời.

"Vậy chỉ đành đợi hỏi Riccardo thôi, chẳng biết gã chịu nói không..."

Hibari đáp: "Gã không nói thì ép gã nói, chúng ta không thiếu phương thức bức cung."

"Kufufu, đồng ý."

Tsunayoshi liếc hai Hộ vệ, nói về hành hạ người khác thì hai người rất hợp ý nhau.

Ngược lại Reborn dường như đang suy tư gì đó, chợt hắn nói với mọi người: "Tôi nghĩ tới một điều."

Năm cặp mắt quay sang nhìn Reborn.

Nét mặt Reborn nghiêm túc: "Có lẽ, mục đích của Riccardo chính là bán nội tạng."
.

Guren dùng những tấm vải tối màu quấn quanh các bình thủy tinh chứa nội tạng, tránh nhìn những thứ bên trong quá lâu. Căn phòng này ngoài những bình chứa thủy tinh nọ còn có bốn ngăn tủ đặt sát tường, Guren tùy tiện mở một ngăn kéo, lấy ra một bìa giấy màu nâu nhạt, cô lật nó lại, nhìn dòng mực đen góc dưới bên trái.

D.R - 16.

Lại mở thêm hai ngăn khác, Guren cầm hai bìa giấy đựng hồ sơ, nhìn dòng chữ đen ở cả hai bìa. Bên trái là D.R - 04, bên phải là D.R - 23.

Guren không hiểu những cái này có ý nghĩa gì, cô mở bìa giấy D.R - 23, kéo một tờ giấy trong đó ra xem. Nhìn qua chữ viết thì tấm giấy này được viết bằng tay, đầu tiên là có một tấm hình nhỏ ở góc trên bên trái tờ giấy, người trong hình là một cô gái trẻ, ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng, trông như người mất hồn, kế bên là một số thông tin cá nhân như tên, tuổi và giới tính. Guren chợt có dự cảm không lành, cô nhìn xuống cuối tờ giấy, ở đó viết hai dòng chữ nhỏ.

Ngày phẫu thuật: 12/08/XXXX.

Ngày giao dịch: 25/08/XXXX.

"..."

Bỗng nhiên Guren nhớ đến điều gì đó, lại gần cái bình ở trung tâm, vén miếng vải lên một chút, dưới bình thủy tinh có gắn một tấm thẻ ghi 'D.R - 20'. Guren quay lại ngăn tủ lấy hết tất cả bìa giấy ra đặt lên bàn, tìm kiếm bìa giấy có kí hiệu D.R - 20 kia. Tìm được rồi, cô mở bìa ra, vừa kéo tờ giấy lên liền thấy một gương mặt xinh đẹp vô cùng, chỉ là biểu cảm rất thờ ơ.

Guren mở hộp thuốc cá nhân, lấy cuốn sổ tay và cây bút, đem những kí hiệu trên bìa giấy toàn bộ ghi vào sổ.

Ngoài cửa, Basil khoanh tay dựa người vào cạnh cửa, nhìn Guren đi tới đi lui rồi cúi đầu hí hoáy viết gì đó. Hắn cũng muốn giúp cô nhưng lại không biết phải làm gì. Ban nãy Guren bảo hắn đứng ở ngoài, đợi cô đi một vòng ôm theo mớ vải vào trong một lúc rồi mới mở cửa cho hắn vào, dặn hắn cứ chờ ở đây, có gì cần thì sẽ gọi hắn. Nhưng Guren đi qua đi lại một hồi có vẻ đã quên mất sự hiện diện của Basil, cho nên Basil đành đứng yên mà nhìn cô.

Basil hỏi: "Guren-dono, cần tôi giúp không?"

Dường như Guren không nghe hắn hỏi nên không trả lời, vẫn cặm cụi viết. Cái đầu quay qua trái rồi quay qua phải, tay phải viết tay trái gạt bìa giấy sang chỗ khác, động tác rất nhanh gọn.

Basil bước tới, gõ bàn. Guren ngẩng đầu.

"Cần giúp đỡ không?"

Guren chớp mắt, đưa bút cho hắn, nói: "Ghi những kí hiệu này vào đây."

Basil làm theo.

Đợi hắn viết xong hết, Guren chỉ sổ tay, bảo: "Bây giờ tôi đọc kí hiệu nào anh hãy giúp tôi đánh dấu nó."

Basil gật đầu, Guren lại đi một vòng, vén tấm vải lên đọc từng kí hiệu trên tấm thẻ. Hai người một người nói một người đánh dấu, trong vòng năm phút đã hoàn thành. Guren tiến lại gần Basil, nhận lấy cuốn sổ, hắn đã đánh dấu hết mười tám kí hiệu, tương đương với mười tám bộ nội tạng trong bình thủy tinh. Tất cả kí hiệu đều bắt đầu là 'D.R' nhưng con số phía sau lại khác nhau, trong sổ tay của Guren ghi từ 01 tới 36, kí hiệu được đánh dấu có vài số không theo thứ tự.

Tay phải Guren cầm tờ giấy D.R - 20, tay trái cầm tờ của D.R - 23, giơ cả hai lên trước mặt Basil, hỏi: "Thấy sao?"

Basil hơi khom người xem hết một lượt, cũng nhận ra vấn đề, chỉ tờ giấy bên trái: "Cái này có ngày giao dịch, cái kia thì không có."

Guren hỏi tiếp: "Anh hiểu hai chữ 'giao dịch' này có nghĩa là gì không?"

Nghe Guren hỏi vậy, Basil đơ người một lúc, hắn trầm mặc suy nghĩ rồi nhìn Guren, như muốn chắc chắn hai người họ có chung ý nghĩ.

Guren nói: "Đó là đáp án duy nhất mà tôi nghĩ tới."

Ngay tức khắc, sắc mặt Basil đanh lại: "Phải báo cho Sawada-dono ngay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top