Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 101: Cái chết

Đó là một giọng nói dễ nghe, du dương như tiếng đàn, hòa âm cùng tiếng chuông tạo thành một loại âm hưởng mềm mại.

Tất cả mọi người nhận ra tiếng nói kia không hề xa lạ với bất cứ ai đang có mặt tại nơi này, bởi vì họ đã nghe qua một lần cách đây không lâu.

Có điều tiếng nói ấy như ảo như thật vang vọng trong gió, chẳng ai biết được nó phát ra từ đâu. Chỉ có một mình Guren cảm nhận rõ ràng nơi có tiếng nói, cô chậm chạp ngoảnh lại.

Mọi người nhìn theo Guren, liền kinh ngạc mở to mắt.

Cách phía sau Guren một khoảng, Hiou đứng yên giương cặp mắt xanh thẳm nhìn cô. Bên cạnh nó có một bóng người được bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt, là người đàn ông cùng nụ cười dịu dàng.

Vừa trông thấy người nọ, Guren liền ngẩn người, mắt cô ngay tức khắc đỏ lên, cất tiếng gọi bằng giọng điệu nghi vấn: "Hide... yoshi?"

Mọi người hít sâu một hơi, bọn họ không nhìn nhầm, không phải ảo giác, đó là Ichihara Hideyoshi.

Nhưng mà, tại sao người nọ có thể xuất hiện ở đây?

Hideyoshi khẽ nghiêng đầu mỉm cười với Guren: "Lúc này em nên gọi anh là gì?"

Đôi môi Guren run rẩy, nước mắt chực trào ra. Cô nhìn Hideyoshi đang đứng trước mặt mình rất rõ ràng, đem hết tất cả thương nhớ suốt sáu năm, nghẹn ngào gọi hắn một lần nữa: "Anh ơi..."

Chỉ là một tiếng gọi đơn giản, lại khiến mọi người đau lòng khó tả.

Guren buông thả katana, tay trái ôm bụng loạng choạng bước tới chỗ Hideyoshi, tuy nhiên cô chỉ mới đi được mấy bước liền khuỵu xuống.

Trong chớp mắt, Hideyoshi xuất hiện trước mặt Guren, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

"Hide... Anh ơi..." Guren ở trong lòng Hideyoshi nức nở gọi hắn, "Anh ơi... Em nhớ anh..."

Đã bao lâu rồi cô không khóc? Cô cũng không nhớ nữa.

"Anh cũng nhớ em, Guren. Em gái của anh." Hideyoshi dùng bàn tay gần như trong suốt vỗ về Guren, hắn nhìn dáng vẻ của Guren, khóe miệng vẫn cười nhưng ánh mắt tràn ngập vẻ đau lòng.

Guren vươn tay sờ mặt Hideyoshi, đôi mắt đẫm lệ tràn ngập hoài nghi: "Hideyoshi... Tại sao ngài lại ở đây? Bộ dạng này của ngài là sao vậy?"

Hideyoshi lau nước mắt cho Guren, khẽ nói: "Anh không yên tâm về em, cho nên đưa một phần linh hồn trú ngụ trong Hiou."

Hai hàng nước mắt lăn xuống đôi gò má tái nhợt của Guren, cô nắm lấy cổ áo gần như trong suốt của Hideyoshi, nghẹn ngào cầu xin: "Hideyoshi, tôi muốn về nhà."

Khao khát bao năm qua của cô chỉ có một. Cô muốn được trở về nhà.

Hideyoshi ấn Guren vào trong ngực, khẽ nói: "Đừng khóc, anh đưa em về nhà, nhé? Anh của em đưa em về. Giống như thật nhiều năm về trước ấy, anh sẽ đưa em về nhà."

Guren sụt sùi "ừm" một tiếng nho nhỏ, cô nhắm mắt tựa vào ngực Hideyoshi. Cơn đau đã khiến cho toàn bộ cơ thể cô như tê liệt.

Hideyoshi ngẩng đầu quan sát một vòng, trước tiên là hắn mỉm cười với Akihiko và Wataru: "Akihiko, Wataru."

Cũng giống như Guren, khoảnh khắc Akihiko và Wataru nhìn thấy Hideyoshi thì đã không kiềm được nước mắt.

Akihiko ngập ngừng lên tiếng: "Huynh trưởng, em..."

"Akihiko, Wataru, đừng để Ichihara Jiro ảnh hưởng đến hai em. Cả hai hãy cùng nhau duy trì gia tộc, bảo vệ sự thuần khiết ban đầu của nhà chúng ta." Hideyoshi nói, hắn cúi đầu nhìn Guren rồi lại ngẩng đầu, "Anh biết hai đứa tạm thời chưa thể chấp nhận những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, anh cũng hiểu phần nào cảm giác của hai em, nhưng vận mệnh của con người là thế, anh mong cả hai có thể suy nghĩ thấu đáo. Guren là em gái của chúng ta, đừng làm tổn thương con bé."

Thần sắc Akihiko và Wataru phức tạp, dù Guren cùng hai người họ có thể tính là cùng nhau lớn lên, nhưng bây giờ mới biết bọn họ thực tế có quan hệ huyết thống thì nhất thời có hơi khó chấp nhận.

Akihiko nói: "Huynh trưởng yên tâm, chúng em sẽ không khiến anh thất vọng."

Hideyoshi nghe vậy liền tươi cười: "Anh tin hai đứa."

Tiếp đến Hideyoshi đảo mắt nhìn Fon và Toto, nhân tiện quan sát nhóm Basil.

"Chào, bạn của tôi." Hideyoshi cười vui vẻ, "Thật vui vì cả hai luôn khỏe mạnh. Cảm ơn vì đã luôn quan tâm và chăm sóc Guren thay tôi, Fon, Toto-san."

Gặp lại người bạn thân thiết, Fon cảm thấy vui mừng, cũng mỉm cười đáp: "Giữa chúng ta còn cần khách khí thế sao, Hideyoshi?"

"Hừ, cậu ở trong Hiou bấy lâu nay mà không chịu ló mặt, còn bắt ta nuôi con nhỏ đó mấy năm. Hideyoshi, cậu đúng là thâm hiểm." Toto khinh bỉ.

"Không thể trách tôi, tôi chỉ còn một phần linh hồn thôi, để dành cho thời khắc quan trọng ấy mà." Hideyoshi nói, sau đó hắn gật một cái với nhóm Basil.

Basil, Tsunayoshi và Chrome cúi chào một cái.

Cặp mắt Hideyoshi khẽ lướt qua Basil, sau đó dời về Guren, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ổn rồi Guren. Không sao nữa."

Guren không ngẩng lên mà chỉ khẽ gật một cái.

"Đúng là bé ngoan." Hideyoshi tươi cười, thân thể dần mờ đi, "Anh không thể ở lại lâu hơn nữa."

Trước khi ánh sáng hoàn toàn tan biến, hắn nhìn những người còn lại: "Lần này... phải thật sự nói lời từ biệt rồi."

"Huynh trưởng..." Akihiko và Wataru nghẹn ngào đồng thanh.

"Đừng khóc, anh vẫn luôn ở bên các em." Hideyoshi vươn làm một động tác, hai hạt tuyết bay đến chỗ hai anh em, nhẹ nhàng chạm vào trán.

Akihiko và Wataru để ngón tay lên trán, mím môi không dám khóc.

Fon nói với Hideyoshi: "Hideyoshi, năm mới, chúng ta lại cùng uống rượu nhé."

Hideyoshi gật đầu: "Nhất định."

Từng đốm sáng li ti nhạt dần rồi biến mất, Guren chỉ nghe Hideyoshi nói một câu không rõ ràng.

"Riêng em, chúng ta..."

Bóng hình mờ ảo của người đàn ông tan biến, chỉ còn lại một mình Guren cúi mặt quỳ ở giữa chánh đàn.

Khi đốm sáng cuối cùng vừa tắt ngấm, trên trời hạ xuống trận tuyết.

Sui giơ tay đón hạt tuyết như viên kẹo bông lành lạnh, khẽ thì thào: "Tuyết rơi rồi."

Là tuyết đầu mùa.

Guren nhìn mặt đất đang dần phủ tuyết trắng tinh, những ký ức giống như thước phim chạy xoạch qua đầu.

Trong kí ức của Guren, điều đầu tiên mà cô biết khi đến với thế giới này, chính là hận.

Cô hận sự đau đớn từ mảnh vỡ chai rượu, hận những mũi dao cứa da cứa thịt cùng những tiếng cười cợt của một lũ cầm thú đội lốt người, hận cái xiềng xích bám vào cổ tay và chân, hận cái lồng giam tước đi quyền làm người, càng hận hơn nữa, đó là sự bạc bẽo của lòng người, tất cả đều là giả tạo.

Thời điểm gặp được Hideyoshi, ngày đó, xiềng xích nô lệ bị phá vỡ, Hideyoshi nắm bàn tay nhỏ bé chằng chịt vết thương, ôm lấy cơ thể gầy tới nỗi da bọc xương của đứa bé, lặng lẽ rơi nước mắt. Mà Guren cảm nhận được nước mắt ấm nóng của Hideyoshi chảy xuống cổ mình, trong mắt chỉ toàn là mờ mịt.

Khoảng thời gian ở Biệt phủ cùng Hideyoshi là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Guren, dù cho hầu hết tộc nhân Ichihara chẳng ưa cô, nhưng Guren không hề quan tâm, bởi vì cô có Hideyoshi, Fon, Toto, Akihiko, Wataru, Trưởng Lão Masahiko và Nadeshiko, còn có Kotone, Isora và Amaya, bấy nhiêu đó là đủ rồi.

Nào ngờ trớ trêu, Guren lại một lần nữa bị đày vào bóng tối.

Nỗi đau cắt ngang mạch hồi tưởng của Guren, cô chậm chạp ngẩng lên nhìn bầu trời phảng phất sương tuyết.

Cô không còn sức nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi chốc lát.

Cô, mệt rồi.

Tầm nhìn của Guren mờ đi, thân hình gầy gò đổ xuống, cô thấy... vài bóng dáng lao về phía mình.

"Guren-dono!"

"Guren!"

"Guren-kun!"

Basil chạy đến bên Guren đầu tiên, nâng cô dựa vào lồng ngực. Hắn lau đi giọt lệ còn đọng lại nơi đuôi mắt Guren, trái tim đau xót khôn xiết.

Vết ấn trên mặt biến mất, Guren hé mắt nhìn nhóm người vây quanh mình. Cô còn vài lời chưa nói với những người này.

"Đệ Thập, mong ngài thông cảm cho việc... tôi bỏ đi mà không có sự cho phép." Guren chậm rãi nói.

Tsunayoshi kéo khóe môi lên một chút, đáp: "Không sao cả, anh hiểu mà."

"Guren." Sui và Chrome quỳ bên cạnh Guren.

Thấy mắt của cả hai đỏ bừng ngân ngấn lệ, Guren hỏi: "Sao hai người lại khóc?"

Chrome và Sui vội dụi mắt lắc đầu: "Không có."

"Guren-dono, tạm thời đừng nội chuyện, chúng tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện." Basil nói rồi quay sang Fon, gấp gáp bảo hắn, "Fon-dono, mau giúp cô ấy cầm máu đi."

"Không cần thiết." Guren nâng bàn tay muốn chạm vào mặt Basil, nhưng sức lực của cô hiện tại không đủ, chỉ có thể run rẩy giơ lên giữa chừng: "Basil-dono..."

Cô muốn thử một lần chạm vào hắn, muốn nói với hắn...

Basil nghe vậy, hắn nắm tay Guren áp lên gò má của mình, nói: "Tôi nghe đây."

Guren nhìn vào đôi mắt xanh ngời của Basil, ngón tay lướt nhẹ gò má của hắn, khẽ nói: "Thú thật với anh... nếu tôi có nhiều thời gian... tôi nghĩ, tôi muốn ở bên anh... lâu hơn một chút."

Sắc xanh trong đôi mắt Basil rung động, hơi mở to nhìn Guren.

"Nhưng mà tôi không thể..." Guren thở một hơi dài, rồi lại hít sâu, mỗi lần mở miệng nói chuyện, máu trong miệng lại trào ra, "Suy cho cùng, hận thù trong lòng tôi quá lớn, cho nên không có cách nào để... tiếp nhận tình cảm của anh... Tôi thật lòng, xin lỗi anh, Basil-dono."

"Đừng nói thế." Basil dùng tay áo lau máu nơi khóe miệng Guren, hắn cởi khăn quàng quấn quanh cổ cô rồi đắp áo khoác lên người Guren, ôm cô trong lòng, cố nhếch miệng cười một cái, "Tôi hiểu được nỗi khổ của cô, có lẽ tôi đã quá vội vàng, nhưng không sao cả, trở về chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện một lần nữa, nhé?"

Guren không đáp, cô làm gì còn có cơ hội để nói chuyện với hắn.

"Anh đừng... để ý tôi nữa." Guren cắn môi, "Hãy... thích người khác... đi."

Nụ cười của Basil trở nên cứng đờ, khóe miệng hắn chếch xuống, mím môi không đáp.

Guren lại đảo mắt nhìn Fon, Toto, Masahiko, Nadeshiko, nhìn đến Kotone, Amaya và Isora, cuối cùng dừng lại ở Akihiko và Wataru.

Akihiko cùng Wataru nhìn nhau rồi cùng bước qua, Chrome và Sui đứng lên nhường chỗ cho hai người.

"Basil-dono, phiền anh giúp tôi, tháo chiếc khuyên tai."

Basil gỡ khuyên tai đặt vào tay Guren. Guren xòe bàn tay run run đưa ra trước mặt Akihiko.

"Trả lại cho anh." Guren nói, "Năm đó vì sợ Ichihara Jiro cướp, Hideyoshi đã giao nó cho tôi, có điều lấy cả đôi thì không hay, nên mới giấu một chiếc... Vốn là phải trả vào ba năm trước, nhưng vì một số lý do mà làm kéo dài thời gian kế thừa của anh, xin lỗi."

Akihiko nhìn chiếc khuyên tai trong lòng bàn tay, hắn hít sâu một hơi, nói: "Xin lỗi Guren, chúng tôi đã hiểu lầm cô. Về việc làm của phụ thân, tôi thành thật... xin lỗi cô."

Nói xong liền cùng Wataru cúi thấp đầu.

Đôi mắt đen láy vô hồn nhẹ chớp một cái, Guren đột nhiên ho dữ dội rồi nhổ ra ngụm máu.

"Ư..." Guren cắn răng rên rỉ.

"Guren-dono, cô đã chảy quá nhiều máu rồi!" Basil hoảng hốt nói.

Hơi thở của Guren yếu ớt, mắt của cô trở nên nhòa đi, hầu như không thể thấy rõ khuôn mặt của bất cứ ai nữa, tầm mắt cô lần theo vị trí của một người, tiếng nói nhỏ dần: "Còn lại... nhờ ông..."

Ánh mắt Guren mơ màng, mí mắt nặng trĩu khép lại.

Bàn tay trong lòng bàn tay Akihiko buông lơi, cả ba người Basil, Akihiko và Wataru mở to mắt nhìn Guren hai mắt nhắm nghiền, gần như là không nghe thấy hơi thở từ cô nữa.

"Gu... Guren-dono... Guren-dono!" Basil lay Guren, sau đó ngẩng đầu, "Nhanh! Fon-dono! Mau làm gì đi!"

Thấy Fon không động đậy, Basil bực tức nói như hét với hắn: "Sao anh còn đứng đó?"

Nói rồi hắn bế Guren lên, nói với nhóm Tsunayoshi: "Đưa cô ấy đến bệnh viện!"

"Không cần." Toto lên tiếng ngăn Basil, "Bệnh viện không cứu nổi nó đâu."

"Ý ngài là sao?"

Toto nói ngắn gọn: "Guren sắp chết rồi."

Lời này như sét đánh ngang tai mọi người, nhất là Basil và hai người Akihiko, Wataru.

"Toto-san, ông mới nói gì đó? Ai sắp chết?" Wataru bàng hoàng hỏi.

Giọng nói của Toto khiến người ta không nghe ra cảm xúc, ông chỉ nhàn nhạt nói: "Guren đã tự bào chế một loại thuốc kéo dài thời gian chất độc tái phát cũng như giúp nó tăng cường sức khỏe để chiến đấu. Khi thuốc hết tác dụng, độc tính bị thành phần của thuốc kích thích sẽ lan ra nhanh hơn, đồng thời phá hủy các tế bào của Guren, đến lúc đó, sinh mạng của nó sẽ chấm dứt."

Cánh tay Basil run lên, Guren... sẽ chết sao?

Nghe Toto nói đến kéo dài thời gian tái phát, Basil chợt nhớ lại cái lần Guren bị chảy máu cam mấy hôm trước, lúc đó cô còn bảo hắn đừng lo lắng, thì ra đây chính là 'không sao' mà Guren nói ư?

Basil cúi đầu nhìn Guren, cô đã tính toán hết mọi thứ, cho nên dáng vẻ lúc này mới thanh thản như vậy sao?

"Guren nhờ ta giúp nó hoàn thành tâm nguyện, đó là sau khi nó chết, sẽ mang nó an táng bên cạnh mộ của Hideyoshi cùng cha mẹ nó." Toto nói, "Và, trước khi Ichihara Kichirou, Ichihara Jiro và Yosuke bị xử tội, Guren muốn bọn họ đến trước mộ ba người đã khuất, dập đầu một ngàn lần, tạ lỗi với từng người."

Cả Akihiko và Wataru đều không đáp, bởi vì hai người còn đang ngơ ngác vì câu nói 'Guren sẽ chết' của Toto.

"A! Kouen!"

Tiếng la của Chrome thu hút sự chú ý của mọi người, bọn họ thấy Kouen hơi khuỵu xuống, máu đen nhễ nhại bên mép miệng.

Sau Kouen là Hyoki và Yage đồng loạt ngã ngang, khạc ra hai ngụm máu.

Cổ họng Hiou phát ra tiếng kêu ừ hừ, trạng thái y hệt đồng loại của nó. Hiou gầm nhẹ hai tiếng, cùng với Kouen, Hyoki và Yage hóa thành khói đen chui vào cơ thể Guren.

Còn chưa kịp xác định tình huống, tiếng la của Basil vang lên.

"Guren-dono!"

Mọi người nhìn lại liền hoảng sợ, sắc mặt Guren nằm trong lòng Basil lúc này trắng bệch như tờ giấy, đôi môi tím tái, từ mắt, mũi, miệng và lỗ tai chảy ra dòng máu đen ngòm.

"Cái... Chuyện này là thế nào? Thất khiếu của em ấy chảy máu màu đen kìa!" Tsunayoshi lo lắng.

"Lúc nãy mọi người đều đã nghe rồi, chất độc sẽ ngấm vào máu của Guren, phá hủy các tế bào. Thất khiếu cô ấy chảy máu đen, nghĩa là toàn bộ máu của cô ấy bị nhiễm độc rồi, không bao lâu nữa sẽ..." Nói đến đây, Fon bỗng im bặt.

Những người khác cũng biết đoạn sau mà Fon không nói là gì.

"Vậy nhóm Hiou thì sao? Chúng nó đâu có trúng độc." Mukuro hỏi.

"Nhóm Hiou được sinh ra từ sức mạnh của Guren, có mối liên kết đồng sinh đồng tử với cô ấy. Nếu Guren gặp bất trắc, chúng nó cũng không thể tồn tại."

Chrome ngước cặp mắt đỏ ửng nói với Tsunayoshi: "Boss... Cứu Guren đi."

Tsunayoshi vò đầu, cậu cũng muốn cứu, nhưng cậu biết làm gì đây? Tsunayoshi lục lọi trong trí nhớ, nghĩ xem ai có thể cứu Guren ngay lúc này?

"Tại sao Guren không trả thù sớm hơn mà phải chờ đến tận sáu năm?" Masahiko hỏi Toto.

"Đáng lẽ nên kết thúc từ ba năm trước rồi, chỉ là khi ấy Guren bị mất kiểm soát sức mạnh của nó, thời gian dùng sức mạnh không nhiều, nếu nó quay về, e là khó thắng nổi nên nó đành trì hoãn. Thời gian sau đó tuy là có thể khống chế sức mạnh, Guren lại phát hiện chất độc đã khiến sức khỏe của nó hao hụt đáng kể, cơ thể của nó dường như cũng không thể chiến đấu quá lâu. Thế là nó lại tìm một phương án khác, Guren biết bản thân không sống được bao lâu, nó lựa chọn liều mạng đến cùng, đem toàn bộ sức sống còn lại đánh đổi cho ngày hôm nay."

"Có một câu tôi muốn hỏi." Mukuro nói, "Tại sao là hôm nay?"

Toto không trả lời mà nhìn Akihiko và Wataru.

Fon lên tiếng hỏi cả hai: "Akihiko-san, Wataru-san, ngày mai là ngày gì, hai người biết chứ?"

Toàn thân hai vị Thiếu chủ cứng ngắc, qua một lúc, Wataru hơi há miệng, khó khăn trả lời: "Ngày mai là... ngày giỗ của huynh trưởng Hideyoshi."

Một câu trả lời ngắn gọn cũng đủ khiến mọi người hiểu hết thảy ý đồ của Guren.

Fon thở ra làn sương trắng, thương cảm nói: "Guren nói... ngày mai, cũng chính là ngày giỗ của cô ấy."

Lời Fon vừa dứt, Wataru nhanh như chớp đứng dậy túm chặt cánh tay Guren, nghẹn ngào khẩn khoản: "Guren! Này, mau tỉnh lại! Đừng có ngủ, chúng ta chưa có nói xong mà. Guren, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên mắng cô, càng không nên đánh cô. Tôi xin lỗi. Tôi thật sự sai rồi. Chúng ta làm lành đi, có được không? Giống như hồi nhỏ ấy, tôi cho cô tất cả bánh kẹo, đồ chơi cũng cho cô tất. Guren, cô tỉnh lại đi. Chúng ta làm lành đi, Guren."

Ngón tay Akihiko run bần bật, hắn cắn môi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Guren, nhìn khuôn mặt tái nhợt mang nét bình thản của người nọ, hắn cảm thấy thật khó thở: "Xin lỗi, Guren, vì đã không biết gì mà còn tổn thương cô, xin lỗi vì đã không tin tưởng cô... Tôi xin lỗi, Guren, cô mở mắt ra nhìn chúng tôi đi. Cô đừng chết, Guren, cô đừng chết."

Guren bất động trong vòng tay của Basil, nhởn nhơ mặc kệ lời cầu xin của Akihiko và Wataru.

Bỗng nhiên, Basil cúi đầu, chuyền lửa Mưa ở giữa trán mình qua trán Guren. Hắn không nói lời nào, cả hai bàn tay cũng phát ra ánh lửa, từng chút chuyển qua người Guren.

Basil hạ giọng: "Các vị, cho tôi mượn lửa của mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top