Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 108: Mộ

"Vào nhà rồi nói, bên ngoài lạnh." Nana mở rộng cửa nói với mấy người đứng ở ngoài.

Nhóm Reborn lần lượt vào nhà, Tsunayoshi không buông Nana ra, mè nheo dính lấy bà vào tận phòng khách.

Ipin ở trong bếp nghe tiếng động liền chạy ra, trông thấy nhóm Tsunayoshi về, cô cười thật tươi: "Mọi người về rồi."

Iemitsu điềm đạm từ trên lầu đi xuống, hiển nhiên là đã biết hôm nay họ sẽ về.

"Thằng bé này, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo như thế?" Nana cười hỏi con trai.

"Không chịu đâu, con muốn ôm mẹ lâu chút." Tsunayoshi nói, cùng Nana lắc lư.

Nana cất tiếng cười khúc khích, bà hỏi nhóm Reborn: "Sao các con về không nói với mẹ một tiếng để mẹ chuẩn bị?"

"Tsuna bảo muốn gây bất ngờ cho mama." Reborn nói, "Em ấy nói trước với Iemitsu rồi, chỉ là dặn đừng tiết lộ với mẹ."

Nana quay lại nhìn chồng mình: "Anh thật là, còn hùa theo con nữa."

"Chẳng phải anh đã bảo em tối nay nấu cơm nhiều rồi sao? Tại em không nghe anh đó chứ?" Iemitsu cười khà khà.

"Em tưởng anh nói đùa." Nana phồng má nói, sau đó nói với nhóm Reborn, "Đi đường xa chắc là mệt rồi, các con đi rửa mặt ngồi chờ một lát, mẹ đi chợ mua thêm nguyên liệu nấu ăn."

"Mẫu thân, con không mệt, để con đi cho." Gokudera giơ tay, "Người cần mua những gì ạ?"

"Kufufu, Nana-san, bên ngoài lạnh lẽo, mẹ ở nhà đi, để chúng con đi mua đồ về." Mukuro cười nói, sau đó túm áo Hibari, "Cậu cũng đi nữa."

Hibari trừng Mukuro.

"Ôi, vậy làm phiền các con nhé, Hayato-kun, Mukuro-kun và Kyou-kun nữa." Nana cười xán lạn.

Gokudera đáp: "Xin hãy giao cho con!"

Gokudera và Mukuro đặt hành lý vào góc, giao lại cho Reborn và Lambo, còn hai người thì lôi Hibari với vẻ mặt không thể bất mãn hơn đi ra ngoài.

Chrome chớp mắt, không nhịn được mà bình luận: "Hiếm khi Hibari-san lộ vẻ cam chịu như vậy."

Reborn ở bên cạnh nhếch mép, nói nhỏ chỉ đủ cho Chrome nghe: "Lấy lòng mama mới lấy được con trai bà ấy."

Chrome lại chớp mắt: Ồ, Hibari cũng có ngày này.

Lúc này, Nana tiến đến trước mặt Chrome, cầm tay cô.

"Chrome-chan, mẹ nghe nhóm Kyoko-chan bảo con phẫu thuật thành công, chúc mừng con nhé. Mẹ rất vui vì con đã khỏe mạnh trở lại."

Trái tim Chrome ấm áp, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn Nana-san."

Nana cũng cười đáp lại rồi xoa đầu Lambo: "Con nữa Lambo-kun, học hành thế nào? Có nghe lời các anh không?"

Lambo chưa kịp nói, Tsunayoshi đã lên tiếng mách lẻo: "Tên nhóc này lì lợm lắm. Dám trốn học, còn đánh nhau nữa, mẹ mắng nó đi."

Lambo: ...Tình anh em có vẽ chỉ được tới đây thôi.

Ipin bĩu môi: "Lambo hư quá!"

Nana nghe vậy liền đổi sắc mặt, bà chống nạnh, ra vẻ hung hăng: "Có chuyện như vậy? Lambo-kun, con có gì muốn nói với mẹ?"

Lambo vội vàng xua tay: "Con không dám nữa, con không dám nữa!"

"Mama, thằng nhóc này còn dám cãi bướng nữa đó, chúng con nói một câu nó trả treo mười câu, mama đánh nó đi." Reborn nói, sau đó hắn búng tay, con tắc kè Leon trên mũ biến thành một cái roi. Reborn nhét roi vào tay Nana, "Đây mama, đánh nó."

Lambo: ...Thầy với trò, y hệt một khuôn!

"Lambo-kun, lâu ngày không gặp, xem ra mẹ con ta phải tâm sự đàng hoàng." Nana khoanh tay nói.

Lambo trốn sau lưng Chrome trừng mắt với hai con người vô lương tâm bên kia, âm thầm rủa hai người một trận.

Reborn và Tsunayoshi huýt sáo quàng tay nhau đi vào phòng bếp.

Họ không biết gì hết.

Không ~ biết ~ gì ~ hết ~~~.

Iemitsu nhìn dáng vẻ thích thú khi hại được người ta của con trai, cũng cảm thấy có chút bất lực.

Thôi xong rồi, Reborn dạy hư Tsunayoshi rồi.
...

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Ichihara, Basil mở cửa cho Guren cùng Sui xuống xe. Fon đẩy cửa ở ghế phụ, thay Sui xách ba lô.

Guren vừa ra khỏi xe, bên trong liền có mấy người bước ra, là Akihiko, Wataru, Kotone, Amaya và Isora.

"Chẳng phải đã bảo cô xuống máy bay thì gọi tôi đến đón à?" Wataru không vui nói.

"Tôi quên mất." Guren đáp.

"Có mệt không?" Akihiko hỏi, "Nghe cô bảo cuối tuần về chúng tôi thấy khá lo, sợ cô đi đường xa chịu không nổi."

Guren bất lực nói: "Tôi đâu có yếu tới mức đó."

"Akihiko-dono, Wataru-dono, xin chào." Basil cười nói.

"Chào cậu, Basil-san." Akihiko chào hỏi, "Fon-san, Sui-kun."

"Xin chào, đột ngột tới nhà mà không báo trước, mong hai cậu thứ lỗi." Fon cười nói.

"Anh lại khách sáo rồi, giữa chúng ta còn nói tới chuyện báo trước hay không báo trước sao?" Akihiko xua tay.

"Chào các anh chị ạ." Sui nắm tay Guren, ngẩng mặt nói với Akihiko và Wataru.

"Chào em." Akihiko mỉm cười, "Nào, vào nhà đi."

Mọi người cùng vào trong, đi đến rừng trúc.

"Tôi đã cho người dọn dẹp sạch sẽ Biệt phủ, Guren cùng mọi người sẽ ở đó." Wataru nói, hắn nhìn qua Guren, để ý sắc mặt cô.

Guren không có biểu cảm gì, chỉ nói: "Chúng tôi định ở lại một, hai hôm rồi qua Namimori thăm nhà Đệ Thập."

"Hả? Chỉ một, hai ngày thôi sao? Lâu lắm cô mới về mà, ở lại mấy hôm đi. Năm, sáu ngày gì đó."

"Ừm, để tôi xem." Guren nói, "Tại vì Basil-dono còn phải thăm sư phụ anh ấy nữa."

Nói tới đây, Guren chợt ngộ ra mình hồ đồ rồi, đáng lẽ nên để Basil cùng nhóm Tsunayoshi về nhà mới đúng, tự nhiên kêu hắn theo mình về Ichihara làm gì.

Cô xoa trán, hình như hôn mê một tháng xong đầu óc mình càng không minh mẫn nữa.

Basil bèn nói: "Chẳng phải em rất nóng lòng muốn về nhà sao? Đã về rồi thì ở lại lâu lâu đi. Sư phụ không thúc giục anh, chúng ta qua đó trễ chút cũng được."

Guren nhìn Basil, hắn cũng nhìn cô, mỉm cười.

"Ừm." Guren gật đầu.

Akihiko để ý hai người nắm tay nhau, hắn hơi nheo mắt chỉ tay Basil với Guren: "Hai người...."

Guren cùng Basil nhìn xuống, sau đó Guren giơ tay còn lại trước miệng ho một tiếng, nhìn sang nơi khác.

Wataru híp mắt hoài nghi hỏi Basil: "Cậu với nó... thành rồi?"

Basil cười đáp: "Đúng vậy."

"Hồi nào?"

"Cái hôm cậu cùng Akihiko-dono sang thăm cô ấy, sau khi các cậu đến nhà ăn, tôi với Guren-dono... ưm..."

Guren bịt miệng Basil, lầm bầm: "Đừng có nói."

Basil chớp mắt, nhún vai với Wataru.

Hai người Akihiko và Wataru ôm ngực hít sâu, vậy mà lại không nói cho họ biết. Sau đó cả hai bừng tỉnh, nhớ lại buổi tối cùng ăn cơm Basil với Guren hình như có vài cử chỉ thân mật quá đáng.

"Ấy vậy mà tôi không nhận ra, đúng là sơ suất quá!" Wataru ôm đầu, hắn lôi kéo Basil qua một góc, nhỏ giọng hỏi, "Ai tỏ tình trước? Cậu hay nó? Mà chắc không phải Guren rồi. Là cậu đúng không? Cơ mà làm cách gì con bé chấp nhận nhanh vậy?"

Basil quay lại nhìn Guren một cái, hắn cười trừ đáp: "Guren-dono dễ xấu hổ lắm, cậu đừng trêu cô ấy thì hơn."

Wataru cùng Akihiko trợn mắt: "Dễ xấu hổ? Ai cơ? Guren?"

"Này, hai người..." Guren lên tiếng, "Muốn bị đánh đúng không?"

Wataru chỉ vào mặt Guren, nói với Basil: "Đó đó, cậu nhìn đi! Nó dễ xấu hổ chỗ nào?!"

Basil chỉ cười chứ không nói.

Nhóm người vừa đi vừa nói một lúc thì đã qua hết một nửa rừng trúc. Ở đây có ba con đường, bên trái dẫn đến Biệt phủ, ở giữa đi đến tế đàn, còn con đường bên phải thì...

Guren dừng bước phóng tầm mắt về lối đi bên phải, lặng người.

"Guren, hay là đến Biệt phủ nghỉ ngơi một lát đi." Akihiko đề nghị.

"Đến đó trước đi." Guren nói, cũng không chờ ai trả lời đã đi về phía đó.

Akihiko và Wataru trao đổi ánh mắt rồi bước theo sau, nhóm Basil cũng rẽ sang lối đi bên phải.

Mới đầu Guren còn đi rất chậm rãi, nhưng khi vừa đặt chân vào con đường này, bước chân của cô không giấu được sự vội vã của chính cô hiện giờ.

Thấy Guren đi mà như đang chạy, Fon nhắc nhở: "Guren, đi từ từ, phía trước trơn lắm đấy."

Basil tiến lên giữ cánh tay Guren: "Em cẩn thận, coi chừng ngã."

Guren không đáp lại, tiếp tục bước đi, nhưng tốc độ đã trở lại bình thường.

Đi không bao lâu, nhóm người dừng lại trước một khu vực toàn là bia mộ. Đến đoạn này, Akihiko và Wataru tự giác làm người dẫn đường, đưa Guren đến trước một bia mộ được quét dọn sạch sẽ, trưng hoa tươi, trước mộ còn có một bình rượu.

Trông thấy cái tên được khắc trên bia đá, đầu ngón tay Guren khó kiềm chế được sự run rẩy, cánh tay dần dần run lên, lan đến bờ vai.

Cô quỳ xuống trước bia mộ nọ, tay khẽ sờ dọc theo cái tên khắc trên đó.

Ichihara Hideyoshi.

Guren cắn môi, vành mắt nóng lên, cay sè.

Người chết đi, thân xác chôn vùi trong lòng đất, đến cuối cùng chỉ còn lại một bia đá vô tri trơ trọi giữa trời.

Thật xót xa.

Cô cúi thấp đầu, hai mắt nhắm chặt, cố ngăn nước mắt sắp trào ra, nghẹn ngào nói một câu.

"Tôi về rồi, Hideyoshi."

Cô đã trở về, nhưng không còn cơ hội được người nọ chào đón khi về nhà nữa.

Câu nói 'Chào mừng về nhà', vĩnh viễn sẽ không còn được nghe từ người nọ nữa.

Guren hít sâu để ổn định cảm xúc, quay đầu ngoắt Basil. Hắn đi tới quỳ ở bên cạnh Guren.

"Hideyoshi, tôi giới thiệu với ngài, anh ấy tên là Basil, là một người vô cùng tốt." Guren nói, "Trước kia ngài nói nếu mai này tôi thích ai thì hãy dẫn về gặp ngài. Ngài xem, tôi đưa anh ấy đến rồi."

Basil chắp tay, thành tâm nói: "Xin chào, Hideyoshi-dono. Xin ngài hãy an tâm giao Guren-dono cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, nhất định luôn yêu thương cô ấy."

Guren dùng hai tay xoa mắt.

Basil xoa đầu Guren, khẽ nói: "Anh tin chắc ngài ấy vẫn luôn dõi theo em."

Guren gật đầu: "Em biết."

Fon nhìn lên trời, thấy có dấu hiệu tuyết rơi, hắn nói: "Tuyết sắp rơi rồi, thể chất của Guren không hợp ở ngoài trời lâu đâu."

"Chờ đã, còn phải gặp hai người họ." Guren nói, cô dắt tay Basil đến trước hai ngôi mộ khắc tên Ichihara Nagaharu và Ichihara Miyuki, cả hai cùng nhau quỳ xuống, "Basil-dono, đây là song thân của em."

Basil kính cẩn chắp tay, nói: "Thưa hai vị, con là Basil, bạn trai của Guren-dono. Con rất yêu cô ấy, nên là hai vị hãy an tâm, con sẽ yêu thương và bảo vệ cô ấy bằng cả sinh mạng và tất cả mọi thứ con có. Mong hai vị yên tâm giao phó Guren-dono cho con."

Guren cũng chắp tay nhìn chằm chằm hai bia mộ. Đấy là cha mẹ của cô, nhưng tiếc là chẳng có cơ hội gặp lần nào, thậm chí đến cả dáng dấp cùng tính cách của hai người họ đều nhờ Hideyoshi miêu tả cho cô biết.

"Nagaharu, Miyuki... A!"

Wataru cốc đầu Guren một cái, nghiến răng nói: "Con nhỏ này, ai đời lại gọi thẳng tên cha mẹ hả? Gọi đàng hoàng!"

Guren ôm đầu liếc Wataru: "Chịu thôi, đó giờ tôi luôn gọi họ như vậy."

"Đổi ngay." Wataru nói, giơ nắm đấm lên, "Tôi lại đánh thêm cái nữa."

Sui giữ tay Wataru: "Phản đối bạo lực!"

Basil xoa chỗ vừa đánh trên đầu Guren, nhẹ nhàng nói: "Họ đều mong muốn nghe em gọi một lần, hãy gọi đi."

Guren im lặng, sau đó lại chắp tay, đôi môi mấp máy một lúc rồi phát ra tiếng gọi nhỏ xíu: "Ba... mẹ... Con đã về rồi."

"Lúc đó, là hai người đã cứu con phải không? Con cảm nhận được, hai người đã đưa con trở lại ánh sáng." Guren nói rồi dập đầu, "Cảm ơn."

Làn gió nổi lên kèm theo hơi lạnh, luồn qua tóc Guren, cô ngẩng đầu, mặt chợt bị gió lạnh thổi vào, nhưng trong cảm nhận của Guren, nó lại dịu dàng như cái chạm lớt phớt vào đôi má.

Guren ngẩn người, cảm giác này rất quen thuộc, y hệt như những lần trước khi cô đến đây, làn gió ấy vẫn không hề thay đổi, như đôi bàn tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc.

Cô cúi đầu chống tay lên đầu gối đứng dậy, đặt tay trước ngực vài giây rồi buông xuống: "Đi thôi."

Mọi người quay lại ngã tư ban nãy, tiến vào lối đi dẫn đến Biệt phủ.

Ra khỏi rừng trúc sẽ thấy ngọn núi ngay trước mắt, mọi người ngước lên một chút sẽ thấy được có một căn nhà ở lưng chừng ngọn núi. Họ đứng dưới chân núi nhìn những bậc thang kéo dài, hai bên đường lên bậc thang treo đầy lồng đèn cùng chuông gió.

Nghe tiếng chuông đinh đang, Guren thả lỏng bờ vai, thật sự đã về nhà rồi.

Cô từng bước từng bước đi lên, giơ tay chạm vào mỗi chiếc chuông mình đi qua, đã rất lâu cô không nghe âm thanh này.

Sui hỏi: "Tại sao lại treo nhiều chuông như vậy ạ?"

Isora nói: "Guren-sama thích nghe âm thanh của chuông gió, cho nên Hideyoshi-sama treo rất nhiều."

"Không chỉ ở đây, trong sân sau và phòng ngủ của Guren-sama cũng đều có." Amaya nói.

Mọi người lên hết bậc thang liền thấy một cổng đá, tiếp đến là một mảng sân rộng cùng căn nhà được xây theo phong cách truyền thống.

"Ôi chao, lớn quá." Sui há hốc với mức độ đồ sộ của Biệt phủ.

"Đã gọi là phủ thì làm sao mà nhỏ được." Wataru cười nói.

"Tuyệt thật." Hai mắt Sui ráng rực.

Guren không để ý mọi người ở sau lưng, đến giữa sân thì cô dừng bước. Basil thấy Guren đứng yên một chỗ liền vòng cánh tay qua eo cô, nửa ôm nửa đẩy Guren đi.

"Có phải mệt rồi không? Đi nào, vào nhà nghỉ ngơi đã."

"Basil-dono, ở đây..."

"Anh biết." Basil nói, hắn cúi đầu hôn lên tóc Guren, dịu giọng an ủi cô, "Mọi chuyện đã qua rồi."

Cách hai người mấy bước, Akihiko cùng Wataru hiển nhiên biết rõ Guren đang nghĩ gì, ánh mắt hai anh em vụt qua tia buồn bã, nhưng cả hai nhanh chóng ổn định cảm xúc, không muốn để cô nhìn thấy vẻ bi thương xuất hiện trên mặt hai người họ.

Akihiko và Wataru dẫn nhóm Basil đến phòng của Guren trước kia, cũng dặn dò nhóm Kotone sắp xếp phòng cho những người còn lại.

Căn phòng của Guren nằm ở hướng Đông, gần với sân sau, từ trong phòng có thể nhìn ra sân, thấy được hoa cỏ um tùm. Dưới mái hiên trước phòng cô treo một dãy chuông gió. Khi gió thổi làm lay động những chiếc chuông, chúng phát ra âm thanh không đồng đều mà rất êm tai.

Khẽ nhìn một vòng căn phòng mà mình đã ở suốt hơn mười năm, thâm tâm Guren thật sự không biết cảm xúc lúc này của mình chính xác là gì.

Basil quan sát căn phòng được giữ gìn sạch sẽ, trong phòng bày trí đơn giản một cái bàn đặt sát vách tường cùng tấm đệm lót để ngồi, một cái tủ lớn và một cái tủ nhỏ, bên cạnh còn có ba cái rương thật to. Mà thứ khiến hắn chú ý nhất, chính là bộ kimono được treo trên giá đặt ở giữa phòng.

Đó là một kimono màu trắng tinh khôi điểm tô những đóa hoa màu đỏ nở rộ được thêu vô cùng tỉ mỉ.

Khi nhìn thấy những đóa hoa trên kimono, Basil bất giác thì thào: "Hoa sen đỏ..."

Ngụ ý rất rõ ràng, kimono này là dành cho Guren.

"Hideyoshi-sama đã chuẩn bị nó để tặng cho người vào dịp lễ trưởng thành của người." Kotone nói.

Guren không nói gì bước vào phòng, giơ tay sờ lên bộ kimono nọ, trong lòng thầm nói, quá trễ rồi.
.

Thời điểm buổi tối của nhà Sawada hết sức náo nhiệt, Nana vừa nấu ăn trong bếp vừa nghe âm thanh huyên náo ở phòng khách truyền tới, khóe miệng kéo lên một nụ cười.

Đây chính là không khí gia đình mà bà luôn mong nhớ.

"Nana-san, món tôm xong rồi." Chrome nói.

"Mama, món bò hầm cũng xong rồi, mẹ cần chúng con làm gì nữa ạ?" Ipin vừa lau tay vừa hỏi.

Nana cười nói: "Hai con giúp mẹ rửa rau và trái cây bày ra đĩa nhé."

"Vâng ạ."

Bên ngoài có tiếng chân dồn dập, kèm theo là tiếng la của Tsunayoshi.

"Hayato-kun, Mukuro, cứu!!!"

"Tsuna anh đứng lại đó cho tôi! Anh có tí lương tâm nào không hả? Vậy mà mở miệng nói tôi là em trai yêu quý của anh, anh yêu quý tôi chỗ nào?!" Lambo nhảy bổ lên người Tsunayoshi, kẹp cổ cậu, "Tôi cho anh mách lẻo này!"

"Reborn cũng có phần tại sao cậu không đánh anh ấy mà chỉ đánh anh?"

"Tôi đánh anh ta không được nên mới đánh anh đấy!"

"Ặc ặc, Hayato... kun..." Tsunayoshi trợn mắt quơ tay cầu cứu.

"Ê thằng kia, bỏ Đệ Thập ra!" Gokudera nhào tới túm cổ áo Lambo.

"Kufufu, chơi vui thế, tôi cũng tham gia." Mukuro cất tiếng cười.

"Ồn ào, ta cắn chết." Hibari nhíu mày bực bội.

Reborn ngồi cùng Iemitsu trong phòng khách tặc lưỡi: "Tiếc là Yamamoto với Ryohei không có ở đây, bằng không sẽ lại càng náo nhiệt hơn nữa."

Iemitsu há miệng cười sảng khoái: "Ha ha ha ha, tuổi trẻ thật hăng hái."

Tsunayoshi la làng: "Á á á á á!!! Lambo cậu dám cắn anh!"

"Tôi cắn chết anh!"

"Đau đau đau đau đau!!!" Tsunayoshi hét toáng lên.

Trong bếp, Nana cười tủm tỉm: "Ôi, bọn trẻ thân thiết quá ha."

Náo loạn một hồi, thức ăn đã được chuẩn bị xong xuôi. Mọi người nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, thầm cảm thán Nana đúng là một người phụ nữ giỏi giang.

Tsunayoshi vừa ôm cổ vừa xuýt xoa, có mấy người nhìn dấu răng đỏ chót trên cổ cậu, cau mày, đồng loạt phóng cho Lambo cái nhìn đầy 'trìu mến'.

Lambo trả được thù thì hài lòng kéo ghế ngồi xuống cạnh Ipin, không phát giác bản thân mình lại tự chuốc họa.

"Nào, mọi người, ăn cơm thôi." Nana vỗ tay, "Cứ ăn thoải mái nhé, mẹ nấu nhiều lắm."

"Oa, mẹ không biết con ở Ý mỗi ngày đều nhớ cơm mẹ nấu đến cỡ nào đâu." Tsunayoshi ôm eo Nana dụi dụi.

Nana cười khúc khích, chọt vào mũi Tsunayoshi, nói: "Vậy hôm nay ăn nhiều vào, mấy ngày tới con muốn ăn gì cứ nói, mẹ nấu cho con."

Hai mắt Tsunayoshi sáng rực.

"Được rồi, ăn cơm ăn cơm." Iemitsu nói.

Mọi người ngồi vào vị trí, đồng thanh: "Mời cả nhà ăn cơm."
...

Ăn cơm xong, Gokudera và Lambo tự giác phụ trách giúp Nana rửa chén, Chrome cùng Ipin cũng giúp dọn dẹp. Tsunayoshi và Mukuro lên lầu sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ. Iemitsu, Reborn và Hibari ở phòng khách trò chuyện.

Tsunayoshi vừa đóng cửa phòng, còn chưa kịp mở đèn liền bị Mukuro ấn lên cửa, hôn xuống.

Tsunayoshi đứng yên ngửa mặt, đáp lại nụ hôn của hắn.

"Anh thích mấy kiểu lén lút quá nhỉ?"

"Kufufu, em không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?"

"Em không thấy gì hết đây này, mau mở đèn đi."

Mukuro bật công tắc, căn phòng bừng sáng.

Tsunayoshi nheo mắt, giơ tay sờ cổ: "Thằng nhóc Lambo đó quá đáng thật, em chỉ nói có một câu mà nó cắn không nhân nhượng chút nào, cắn ở ngoài lớp áo nhưng dấu vết vẫn rõ ràng."

Mukuro sờ lên dấu răng, hắn cũng nheo mắt, cúi đầu ghé sát vào cổ cậu, hôn lên vết hằn, sau đó không biết hắn nghĩ gì, khẽ liếm cổ Tsunayoshi.

"A..." Tsunayoshi giật bắn người, "Anh anh anh, làm cái gì đó?"

Một tay Mukuro giữ cổ tay Tsunayoshi, tay còn lại giữ vai cậu, thấp giọng nói: "Suỵt, cẩn thận bị nghe thấy đó."

"Anh sợ bị nghe thấy mà còn dám... ưm..."

Mukuro hôn mạnh lên cần cổ Tsunayoshi, đầu lưỡi lướt qua vùng da ấm ấm, lại mút một cái, để lại nơi đó vết tích đỏ hồng.

Hắn nở nụ cười hài lòng với tác phẩm của mình, ngân giọng: "A, thật muốn vẽ vô số hoa anh đào lên người em."

"Hoa anh đào cái đầu anh!" Tsunayoshi ngượng muốn chín cả mặt vội bước qua tủ áo, nhìn vào gương.

Trông thấy dấu hôn đỏ chói trên cổ mình, cậu bất lực gục đầu. xong rồi, quá lộ liễu.

"Mukuro, anh có biết chúng ta đang ở đâu không?"

"Biết chứ." Mukuro tiến qua ôm cậu, "Anh muốn hỏi, khi nào em định nói với Sawada Iemitsu và Nana-san? Đừng nói với anh em định giấu giếm quan hệ của chúng ta nhé?"

"Không có, em định chờ qua hai hôm mới nói, phải chờ Takeshi có mặt nữa." Tsunayoshi nói.

Mukuro mỉm cười: "Ừ."
...

Qua một lúc sau, Mukuro cùng Tsunayoshi đi xuống, vừa vặn Nana cùng Gokudera đang lau tay đi ra từ phòng bếp.

"Ô kìa Tsu-kun, con thay áo mới à?"

Tsunayoshi chột dạ kéo cổ áo len lên cao chút, cười trừ: "Vâng, con thấy hơi lạnh."

"Để mẹ pha trà nóng cho con."

"Vâng, con cảm ơn mẹ." Tsunayoshi nói, chờ Nana quay lưng đi, cậu liền giẫm lên bàn chân Mukuro, "Hừ!"

Gokudera khoanh tay cho Mukuro một cái nhìn sâu xa. Mukuro chỉ cười chứ không nói.

Ba người vào phòng khách, gặp Iemitsu cũng hỏi một câu tương tự.

"Ô kìa Tsuna, ở trong nhà còn mặc áo dày như thế sao?"

"À, con hơi lạnh." Tsunayoshi lại kéo cổ áo.

Iemitsu đáp một tiếng, quay đầu xem ti vi.

Tsunayoshi ngồi sô pha cạnh Hibari. Hắn liếc mắt thấy dấu vết trên cổ cậu, mà Reborn cũng thấy rõ. Hai người ăn ý liếc Mukuro một cái.

Mukuro mỉm cười, quàng tay qua vai Gokudera, hỏi hắn: "Gokudera-kun, đi ngắm hoa anh đào không không?"

Chân mày Gokudera giật giật, giơ nắm đấm: "Tin tôi đóng vào mắt anh một đóa hoa không?"

Reborn và Hibari: "Nên đóng hai đóa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top